Có tiếng mở cửa.
-"Ô, em về từ khi nào vậy? "
Andy bước vào, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Tôi vừa mới định mở miệng chào thì ngay lập tức lại im bặt. Ngay sau lưng Andy là Michell.
Cô ta làm gì ở đây? - Và ngay tức thì, quả bóng khó chịu vừa xì hơi trong tôi lại được bơm căng trở lại.
Giờ có 10 cái bánh chocolate cũng không giải quyết được gì.- Tôi thầm nghĩ.
-"À, đây là Michell, bạn anh."- Andy như nhìn thấy ánh mắt của tôi. Anh giới thiệu - "Hôm nay cô ấy đến nhà chơi."
-"Xin chào." – Theo phép lịch sự, tôi đưa tay ra.
-"Chào!" – Michell cười tươi, “huhm, cười gì mà cười, không thấy tôi đang khó chịu à” - "Cậu là Dyan, đúng không? Andy kể nhiều về cậu lắm. Rất vui được làm quen."
Tôi ậm ờ cho qua. Bất cứ ai nhìn vào cũng thấy tôi chả có hứng thú hay nhiệt tình gì đến việc làm quen cô ta cả. Và Andy như cũng nhận ra điều đó. Ngay lập tức, anh cố thay đổi không khí bằng cách chỉ vào túi quà để trên bàn:
-"Đây là gì vậy?"
Thật không may là khi tôi nhớ đến túi quà thì tâm trạng lại càng tệ hơn. Hôm nay đúng là thời tiết như có vấn đề. Bình thường tôi đâu có dễ nỗi nóng đến vậy...
-"Của anh đấy." – Tôi nói trống không - "Có người nhờ đưa."
-"…"
-"Hai người cứ nói chuyện."- Tôi quay đi - "Tôi không làm phiền đâu."
Mặc cho cái nhìn ngạc nhiên của Andy,tôi vào phòng, đóng cửa lại. Leo lên giường, tôi lôi cái walkman ra, chỉnh lớn volume, đeo tai nghe vào.
Bản nhạc rock cuồng nhiệt.
Giai điệu ballad dịu dàng.
Tiếng đàn piano dìu dặt trong làn nhạc cổ điển.
"Âm nhạc sẽ làm cho tâm hồn bạn lắng đọng lại, hàn gắn mọi nỗi niềm." Hình như tôi đã nghe điều ấy nhiều lần và bây giờ đã tự trải nhiệm thì thấy nó sai be bét. Minh chứng là giờ tôi vẫn rất rất khó chịu, rất rất không vui.
Tôi vùi đầu vào gối.
Chỉ cần nghĩ hai người họ đang cười cười nói nói ngòai kia là muốn điên lên rồi!
Một lúc sau, chịu không nổi, tôi bước ra ngòai.
Hình như Michell vừa về vì Andy mới bước trở lại vào nhà.
-"Cuối cùng cô ấy cũng về rồi à?" – Tôi lên tiếng.
-"“Cuối cùng” là sao?"- Andy nhìn tôi- "Hôm nay em lạ thật."
-"Có gì khác thường đâu?" – Tôi sẵn giọng.
-"Thái độ của em với Michell…"- Anh nói, cố tìm ra từ ngữ để mô tả - "...không thân thiện tí nào."
-"Em đã cư xử rất lịch sự và đúng mực đó thôi." - Tôi cãi lại.
-"Nhưng em tỏ vẻ khó chịu."- Anh bắt đầu phàn nàn - "Dyan, Michell là bạn anh, lẽ ra em nên…"
-"Bạn anh thì sao?"- Thật không chịu thêm được nữa. Tôi lớn tiếng đáp lại - "Em khó chịu hay không là việc của em."
-"Em…"
--
-"Vậy là cậu cãi nhau với Andy, rồi sau đó đùng đùng bỏ nhà đi?" – Anna há hốc, trợn mắt nhìn tôi ngạc nhiên.
-"Tớ có bỏ nhà đi đâu!" – Tôi nói - "Tớ chỉ qua nhà cậu chơi thôi!"
-"Chuyện có gì to tát đâu! Anh ấy mời bạn về nhà thì cũng là chuyện bình thường…"
-"Bạn thường thì ai nói làm gì" – Tôi giải thích, lộ vẻ khó chịu - "nhưng nếu muốn nói chuyện với bạn gái thì thiếu gì chỗ, mắc gì đưa về nhà làm chướng mắt tớ!"
-"Huh?" - Cô bạn đặt tách trà đang uống dở xuống bàn, hỏi -"Bạn gái? Ai?"
-"Thì Michell…"
Cô nàng có vẻ chưng hửng.
Im lặng một hồi…
-"Ê này, cậu lấy đâu ra thông tin đó vậy?"
-"Thì cậu bảo cô ấy là “trường hợp đặc biệt”." – Tôi cau mày.
Lại im lặng
-"Ha ha ha" – Anna phá lên cười.
Huh? Sao tự dưng…? Mình nói cái gì tức cười lắm sao?
Anna vẫn cười như điên, cười đến chảy nước mắt. Cuối cùng…
-"Thế cậu biết trường hợp đặc biệt là gì không?" – Anna vừa nói vừa dụi mắt.
-"…"
-"...Là cô nhân viên phòng thí nghiệm mà Andy hay khuân đồ giúp, là bác Mary làm vườn, là chị Helen ở canteen."- Anna giải thích- "Andy chỉ nhận “chocolate tình nghĩa” thôi!"
Ra “trường hợp đặc biệt” là vậy? Tôi thầm nghĩ sao Anna không giải thích sớm một chút, thật mất công tôi tự suy diễn. Ơ, nhưng còn…
-"Còn Michell?"
-"À, cô ấy lại khác."- Anna nói tiếp - "Anh cô ấy là bạn của Andy, tớ nói với cậu rồi. Và trước đây, Mitchell yêu thầm Ryan."
-"…"
-"…"
-"Huh?"- Tôi kinh ngạc. Michell yêu thầm Ryan?
-"Ừ. Và vì Ryan không muốn làm tổn thương em gái bạn mình nên ngay từ đầu đã từ chối Mitchell." – Anna chép miệng, thầm thì -"Nghe nói lúc đó cô ấy khóc như mưa và Andy là người đã an ủi cô ấy."
-"Vậy biết đâu cô nàng lại xoay sang thích Andy."
-"À, cái này thì cậu không cần lo. Cô ấy chỉ xem Andy như anh trai thôi ."– Anna khẳng định- "Chắc chắn!"
Ra là vậy. Tôi thở phào. Hở, mà mình thở phào vì chuyện gì chứ?
Và hành động ấy không qua khỏi mắt cô bạn thân.
-"Dyan."- Anna nheo mắt lại, tiến sát lại, nhìn tôi chầm chầm, tôi bất giác lùi lại - "Nói thật đi! Cậu ghen với Michell à?"
-"Gì?" – Tôi giãy nãy -"Cậu điên à? "
-"Chứ sao? Michell chỉ đến nhà chơi một chút …"
-"Thì tớ đã nói với cậu rồi. Tớ nghĩ cô ấy là bạn gái Andy nên…"
-"Nên sao? Nên cậu không thích Michell?" - Anna tiếp tục- "tại sao?"
-"…" - Tôi im lặng. Ừ, mắc gì mình không thích cô ấy. Dù cô ấy là gì của Andy thì liên quan gì mình.
-"Huh?" – Anna tiếp tục dồn ép tôi.
-"Rồi, cứ cho là vậy đi, thì sao?" – Tôi tức tối thừa nhận.
Anna nhìn tôi với ánh mắt “tớ biết thể nào cũng vậy mà”.
-"Cậu biết điều đó nghĩa là gì không?"
-"??" – Tôi nhìn Anna khó hiểu.
Nhìn vẻ mặt ngô nghê của tôi, Anna phì cười.
-"Cậu đúng là đồ con nít!" – Cô cốc vào đầu tôi một cái rõ đau.
-"Ê này, làm gì vậy?" – Tôi la lên - "Vậy nghĩa là sao?"
-"Tự suy nghĩ đi đồ ngốc!"
Nói rồi Anna vẫn tủm tỉm cười và đem khay trà ra khỏi phòng, để lại mình tôi với mớ bòng bong đầy những điều khó hiểu.
Sau đó tôi ăn tối cùng gia đình Anna và được bố mẹ cô ấy giữ lại. Cũng may, nếu không thì tôi cũng không biết sẽ đi đâu nữa.( dù gì cũng đã lỡ lớn tiếng với Andy nên không thể về nhà ngay được.) Và đêm đó, tôi cứ trằn trọc, không ngủ được, cứ lăn từ mép giường bên này qua mép giường bên kia. Câu nói của Anna cứ vang vọng trong đầu.
-"Cậu biết điều đó nghĩa là gì không?"
Vậy là ý gì nhỉ? Tôi cố vắt óc ra suy nghĩ.
Một phút…hai phút… nửa tiếng…
Vẫn không thể hiểu được.
Dạo này hình như mình bắt đầu chậm hiểu hơn trước rồi.- Tôi thở dài.
-"Thôi được rồi." – Cuối cùng, tôi quyết định -"Mai cứ hỏi thẳng cậu ấy. Nghĩ nhiểu chỉ thêm mệt."
--
Sáng hôm sau.
-"Chào bác Lenny!" – Tôi bước vào phòng khách.
-"Chào cháu Dyan." – Mẹ Anna, bác Lenny nhìn tôi, mỉm cười -"Tối qua ngủ ngon không?"
-"Có ạ!"
Chúng tôi cùng dùng bữa sáng. Chà, cũng lâu lắm rồi tôi mới ăn sáng như thế này với gia đình Anna, kể từ khi tôi dọn vô ở kí túc xá hồi đầu năm học.
Bữa sáng luôn ngon lành với bánh mì nướng nóng hổi, phomat ngon lành và sữa béo ngậy.
Huhm, không biết Andy ăn sáng chưa nhỉ?
Mà thôi, anh ta chắc cũng biết tự lo cho mình.
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục bữa sáng ngon lành của mình.
Tính toong ...
tính toong...
Bác Lenny đứng dậy, ra mở cửa. Ai mà sáng sớm đã đến nhà vậy nhỉ?
-"Dyan có bạn cháu ghé tìm này." – Bác Lenny bước vào, theo sau là một dáng người cáo lớn.
Bạn? Ai vậy nhỉ?
-"Chào buổi sáng!"
Tôi đứng bật dậy.
-"Ơ, sao anh lại ở đây?"
--
-"Chào buổi sáng." – Andy! Sao anh ấy lại biết mà đến?
-"Ơ, sao anh lại đến đây?"
-"À, anh có chuyện muốn nói với em."
-"Ai mới đến vậy mình?" – Bác Robert ,bố Anna đi vào, ông mới từ trên gác xuống.
-"À, bạn cùng trọ của Dyan."
Andy đi đến trước mặt bác Robert.
-"Cháu chào bác."- Andy cúi chào lễ phép – "Xin lỗi đã làm phiền gia đình ngay sáng sớm thế này. Cháu đến đón Dyan về."
-"Chào cháu. Có phiền gì đâu" – Bác Robert quay qua hỏi tôi - "Bây giờ cháu về luôn hả Dyan."
Tôi quay qua nhìn Andy, rồi lại quay nhìn bác Robert.
-"Ơ, cháu…không…"
-"Cậu ấy về luôn đấy bố ạ." – Anna lên tiếng. Cô nàng vào đây từ lúc nào nhỉ? - "Cậu bảo tớ hôm nay có việc bận cần giải quyết mà?"
-"Sao?" – Tôi ngạc nhiên -"Tớ nói hồi …"
-"Ừ, tớ biết mà."- Anna ngắt lời tôi - "Cậu cứ về nhé! Bố mẹ ơi, Dyan về đấy!"
-"Ừ, chào cháu."- Bố mẹ Anna cùng cười - "Hôm nào rãnh phải ghé thăm gia đình bác đấy!"
-"Tạm biệt Dyan!" – Anna vội đẩy tôi ra ngòai - "Bye Andy!"
-"Cháu chào 2 bác. Tạm biệt Anna!" - Andy nói.
Lúc tôi kịp hòan hồn thì đã thấy mình đứng ngòai cửa với Andy.