Coffee & Milk Trang 3

-"Anh cười gì?"

-"Không…Không có gì. Tôi thì vẫn như mọi khi."

Một lát sau.

-"Anh uống gì thế?"

-"Café đen, không đường." – Anh ta nhấp một ngụm – "Sao?"

-"Thích thú gì thứ đắng nghét ấy?"- Tôi lắc đầu.

-"Thì cũng như cậu thích sữa ấy mà."

-…

"Thế là hôm tôi đã chính thức làm quen với Ryan".Tôi vừa uống vừa ngẫm nghĩ. "Bước đầu đã thực hiện xong tuy là tốn nhiều thời gian hơn kế họach."

Và từ lần gặp đó tôi cũng khám phá ra một điều là tên tinh tinh đeo kính kia là bạn thân của Ryan. Làm quen thông qua 1 người thứ 3, cách này đúng với dạng cổ điển thường gặp đây! Chà, vậy hóa ra quen với tinh tinh cũng không quá tệ như tôi tưởng. Tôi lại thầm cám ơn ông trời và ít ghét Andy đi một chút, chỉ một chút thôi…

--

Bây giờ tôi đang làm gì à? Tôi đang đi hối hả đến lớp học phụ đạo.Còn 10 ph nữa là 2 h chiều.

Tinh tinh đeo kính tuy khá dễ tính nhưng lại hay chấp vặt vì chuyện giờ giấc.Có lần tôi trễ 5 ph vì lo nói chuyện với Anna mà hắn đã làm ầm lên rồi thuyết giảng cho tôi một bài “trường ca” về phép lịch sự và tác phong công gnhiệp gì đó!!

Đúng là một lão già khó chịu.

Còn 1 hành lang dài nữa là đến phòng học. Tôi rảo bước đi, chợt…

-"Này!! Phải Dyan không?"

Là Ryan.

-"Chào anh!" – Không biết giọng mình có run không nhỉ?

-"Chào cậu. Có chuyện gì gấp sao mà đi vội thế?"

-"Cũng không hẳn."

-"Thế cậu có bận việc gì không?"

-"Không!"- Tôi nói ngay- "Có việc gì ạ?"

-"À, thằng bạn tôi bên khoa Công nghệ có tổ chức bữa tiệc giao lưu gì đó ở nhà nó. Nó nhắn tôi rủ thêm vài nam sinh bên khoa mình qua đó tham dự."

-…

-"Cậu muốn đi không?" - Anh nói thêm- "Vui lắm đấy!!"

-"Tất nhiên ạ!" – Tôi háo hức.

-"Vậy tôi đi lấy xe. Cậu ra đầu dãy hành lang này đợi nhé! Tôi sẽ chạy xe qua."

-"Vâng!!"

Hura. May thật. Đúng là cơ hội trời cho!! À mà khoan, còn anh chàng Andy nữa. Huhm, để xem…

-"Hello, Anna hả?"

-…

-"Uhm, tớ nè! Có việc muốn nhờ cậu."

-…

-"Cậu đến gấp phòng 304 ở khoa tớ nhắn Andy hôm nay tớ nghỉ giúp nhé!"

-…

-"Sao ấy à? Tớ có việc gấp, hay cứ nhắn tớ bị đau bụng cũng được. "

-"Ừ… ừ… tớ không có số điện thọai của Andy! Vậy nhá! Thanks!!"

-"Dyan!!"

-"Vâng!!"
--

Hôm đó tôi đi chơi với Ryan đến tận khuya mới về.

Buổi party thật sự rất vui và náo nhiệt. Tôi lại biết thêm nhiều điều về Ryan, như anh thích bánh hạnh nhân và uống chocolate nóng. Hay Ryan chơi trống rất cừ.

Vào giữa bữa tiệc, Ryan đã leo lên sân khấu biểu diễn một màn đốc tấu cực kì tuyệt vời, nhận được sự tán thưởng của mọi người. Khi ấy, tôi chỉ biết đứng tròn mắt nhìn anh hăng say trong nhịp điệu dồn dập và mạnh mẽ của tiếng trống. Càng lúc tôi càng ngưỡng mộ và thích anh hơn.

-"Cám ơn anh về bữa tiệc và đã đưa em về." – Tôi cúi xuống nói với anh qua cửa kính xe.

-"Có gì đâu! Đông người thì càng vui chứ sao! Tôi về nhé! Ngủ ngon!"

-"Ngủ ngon!" – Tôi vẫy tay chào anh và đứng đó đến khi xe Ryan đã khuất khỏi cổng kí túc xá. Rồi tôi hân hoan trở về phòng. Ôi, một ngày tuyệt vời!!

--

Sáng hôm sau, tôi chậm chạp lê thân vào trường. Đây là hậu quả của việc hò hét quá sức và thiếu ngủ trầm trọng. Mà không sao, dù gì kế họach của tôi đang đi đúng hướng.

-"Dyan!!"

-"Anna à? Có chuyện gì mà cậu ở đây? Khoa cậu ở dãy nhà phía Nam mà?"

-"Có cái này đưa cậu! Khiếp, nhìn mặt cứ như chưa ngủ 1 tuần ấy!"

-"Cái gì vậy?"- Tôi cầm lấy mấy cuốn sách Anna đưa.

-"À, hôm qua Andy đưa tớ, nhờ chuyển cho cậu. Hình như là tài liệu về bài học gì đó."

-"Thế hôm qua cậu nói gì với anh ta?"

-"Thì nói cậu đau bụng, hơi mệt nên xin nghỉ. "

-…

-"Sao?"

-"Anh ta có cằn nhằn gì không?"- Tôi hỏi nhỏ.

-"Không. Anh ấy còn nhắn cậu mua thuốc uống gì đấy và giữ gìn sức khỏe."

-…

-"À, mà quên. Andy nhắn là mai bận nên lớp phụ đạo nghỉ một buổi đấy!"

-"Ừ. Tớ biết rồi."

-"Này, mà mình thấy anh ta đâu có tệ như cậu nói đâu."

-"Sao?"

-"Thì tuy anh ta không đẹp như kiểu Ryan nhưng mà cũng không đến nỗi tệ.Anh ta cũng tử tế…"

-"Tiêu chuẩn cậu có vấn đề thật đấy Anna!"- Tôi như không tin vào tai mình.

-"Có cậu mới vấn đề. Thôi, tớ vào học đây! Bye"

-"Bye"

--

Tối hôm đó, khi trở về phòng, tôi lật mấy cuốn sách ra. Tòan là sách về thiết kế và những bài báo từ các tạp chí. Andy còn ghi chú và đánh dấu cẩn thận nữa.

Chậc, sao tôi thấy mình hơi có lỗi nhỉ. Anh ta đã chuẩn bị bài cẩn thận vậy mà tôi lại trốn học. Nhưng Ryan mời mà, chẳng lẽ lại từ chối?

-"Thôi thì đối xử tốt với anh ta một tí vậy."- Tôi đóng sách lại, xếp cẩn thận lên kệ, cảm thấy lương tâm đã “bình yên” trở lại…

---

Chapter 4

-“Hi!”

-“Hi! Hôm nay thế nào?”

-“Sao?” – Tôi ngạc nhiên

-“Mấy hôm trước nghe bảo cậu bị bệnh mà? Đỡ chưa?”

-“Hơ…không sao…giờ ổn rồi.”

Cái anh chàng này. Chuyện mấy hôm trước sao không quên đi cho rồi. Cứ nhắc mãi làm lương tâm mình lại không yên ổn… Mà anh ta cũng biết quan tâm người khác thật. Có lẽ anh ta không tệ như mình nghĩ.

-“Lớn rồi có phải con nít đâu mà hở tí đau bụng? Ăn gì bậy bạ à?”

Mình xin rút lại những gì vừa nghĩ! Anh ta thật sự quá tệ! Đồ tinh tinh!!

- “Này. Lại tức giận nữa à? Đúng là trẻ …”

Tôi quắc mắt nhìn anh ta, đe dọa. Dám nói một tiếng nữa thì…

-“Rồi rồi” – Anh ta phì cười – “Thôi, bắt đầu học. “

Cuối buổi.

-“Andy!”

-“Huh?” – Anh ta dừng đọc sách, ngước lên

-“Cho tôi số điện thoại của anh.” – Tôi nói thêm – “Nếu có gì thì tôi nhắn cho tiện.”

-“Sao? Định trốn học dài dài à?”- Andy nhướng mắt nhìn, đùa – “ Lười ghê!”

-“…” – Tôi cau mày.

-“Đùa thôi mà!” – anh lắc đầu – “Cậu không biết đùa là gì sao? Nóng tính thật!! Rồi, số tôi nè! Xxx….”

Tôi lưu số Andy vào điện thọai, với cái tên “ Tinh tinh già”.

--

2 tuần sau

Thứ 3

To: Tinh tinh già
“Hôm nay tôi có việc bận. Làm bài tiểu luận.Rất gấp. Nên chiều nay không học phụ đạo với anh được.Sorry”

Ái chà, lại phải nói dối nữa. Nhưng biết sao được. Ryan sáng nay vừa mới nhắn rủ tôi đi mua ít đồ với anh ấy, và dĩ nhiên, tôi đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ. Và đấy là nguyên nhân cho cái tin nhắn “không thật” phía trên. Tôi tự nhủ trong lòng là mình cũng đâu nói dối tòan bộ. Thật sự thì tôi có việc bận đấy chứ!

Píp… píp

From: Tinh tinh già
“Uh, lo làm bài đi! Thứ 5 gặp.”

Nói dối là xấu!”
“Nói dối là tội lỗi.”

Biết rồi!! Biết rồi! Ôi cái lương tâm của tôi…

--

Và chỉ chừng 1h sau thì cái lương tâm ấy im bặt, để cho trái tim nó lên tiếng. Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến việc là mình đang đi cùng với Ryan ngay giữa một trung tâm thương mại lớn. Với một chiếc áo pull xanh, quần jeans đơn giản, cặp kính màu trà nhạt. Chỉ vậy mà Ryan vẫn nổi bật trong đám đông.Tôi có thể cảm nhận điều đó qua ánh nhìn của bao cô gái nhìn theo mỗi bước anh đi.

-“Cậu thấy sợi nào đẹp?”
- “Sao? À, sợi kia trông được đấy”
- “Sợi đó à? Chị ơi, lấy giúp tôi sợi này.”

…Chị bán hàng đưa chúng tôi xem một sợi dây bạch kim mảnh với mặt dây hình ngôi sao đính những hạt đá xanh và trắng xen kẽ. Thiết kế tuy đơn giản nhưng lại khá đẹp.

-“Trông được đấy.” – Ryan ngắm nghía , rồi nói với chị bán hàng – “Tôi chọn sợi này. Chị gói lại giúp”.

Một lúc sau, tại quán nước trong trung tâm mua sắm.

-“Cám ơn cậu nhé Dyan!”

-“Không có gì đâu!” – Tôi nói, im lặng một chút rồi – “Anh mua tặng ai à?”

-“Cái này à? Ừ, quà sinh nhật cho Christine”

-“Christine?”

-“Bạn gái tôi. Mà cậu chắc cũng không biết cô ấy đâu.”

Tất nhiên tôi không biết cô ấy”- Tôi thầm nghĩ. Nhưng, tôi biết một điều. Có lẽ đó là người anh quan tâm nhất hiện nay, không hẳn là yêu – “Ryan chẳng yêu ai thật lòng cả” nhưng mà thích, rất thích – “Anh chàng chưa tặng quà cô gái nào bao giờ. Vì sao ư? Vì chia tay sớm quá nên không có dịp”. Đó là những gì Anna nói với tôi. Vậy nên, Christine là người đầu tiên phá vỡ quy luật đó của anh, đúng không?

Tôi thở dài. Thật vô vọng.

--
Cổng kí túc xá

-“Một lần nữa. Cám ơn cậu.”

-“Không có gì đâu. Thật đấy!”

-“Này, đưa tay ra.”

-“Sao?” – Tôi xòe tay ra. “Gì vậy?”

-“Cho cậu!” – Ryan cười – “Vậy nhé! Bye”

Trên tay tôi là một chiếc móc điện thọai nhỏ bằng kim lọai có hình chiếc thập giá nhỏ. Những hạt đá xanh biển lấp lánh trên ánh kim trắng. Tôi nắm chặt tay lại.Tôi vui sướng.
Từ nhỏ đến giờ có gì mà tôi muốn mà không đạt được?

Loading disqus...