Ngày đầu tiên làm việc, công việc chính của tôi là tiếp nhận hồ sơ, sổ sách kinh doanh của công ty. Sau đó là tham quan các bộ phận cũng như làm quen nhân viên. Cuối buổi là một bữa tiệc mừng nho nhỏ tại một nhà hàng gần đó sau giờ tan sở. Và tôi vẫn không gặp được anh chàng tên Khắc Minh.
- "Khắc Minh ít khi đến các bữa tiệc tùng lắm, nếu không muốn nói là hầu như không."
- "Làm việc 3 năm mà không dự một bữa tiệc nào? Chắc anh ta sống xa cách lắm? một kiểu người anti-social?"
-"Không. Anh ta thuộc túyp người thân thiện, tốt bụng, nhiệt tình với công việc và những người xung quanh, nhưng lại không thích sự ồn ào, náo nhiệt. Chính xác là dạng anti-party." - Tony giải thích.
-"Vậy à?"
-"Uhm, ngay cả bữa tiệc mừng anh ấy đọat giải nhất cuộc thi thiết kế Y năm ngóai, anh ta cũng tìm cách lỉnh về sớm."
-"Càng nghe anh nói tôi càng muốn gặp anh ta đấy!"
-"Haha, mai cậu sẽ có dịp gặp thôi."
Sau bữa tiệc, Tony đưa tôi trở về khách sạn. Lúc đó cũng đã hơn 10h tối. Về phòng, tắm rửa xong tôi lại ngồi vào bàn làm việc để xem xét hồ sơ buổi họp ngày mai, cuộc họp đầu tiên của tôi tại chi nhánh mới về hướng phá triển công ty trong tương lai.
30 ph sau, tôi sắp xếp lại giấy tờ, bước đến bên khung cửa sổ. Tại đây, tôi có thể nhìn được một góc thành phố về đêm, rực rỡ và cuồng nhiệt. Những ánh đèn neon sáng choang, những tòa nhà cao ốc sang trọng, hào nhóang. Một vẻ đẹp hiện đại, sa hoa mà cũng thật lạnh lùng.
Tôi chợt thở dài, nhớ biết bao con đường phủ tuyết ở Heidelberg, những mái nhà mang dáng vóc kiến trúc châu Âu cổ,quán café nhỏ ấm áp…
Đã 2 năm tôi không trở về Heidelberg, khi trong lòng đã mất dần niềm tin sau những chuyến đi về từ Đức – Mỹ trong vô vọng. Anh đã lẩn tránh thì tất nhiên sẽ không bao giờ trở lại. Và vùng đất ấy, khi không còn anh, thì cũng chẳng còn gì lưu luyến, chỉ là để lại trong lòng những kí ức và nỗi nhớ xa xôi nhưng không thể lưu mờ.
Đã gần 4 năm.
4 năm...
Nỗi đau không còn rát bỏng như trước.
Không phải vì quên. Chỉ là đã quen với nó. Không rát bỏng nhưng vẫn luôn âm ỉ.
Tôi vẫn chưa quên.
Nhưng … có lẽ … anh đã quên.
--
-"Chào giám đốc! Chúc một ngày tốt lành!"
-"Chúc anh một ngày tốt lành!"
-"Đây là tài liệu anh yêu cầu."
-"Vâng. Cám ơn anh, Tony!"
Tôi mở tập tài liệu ra, đọc những con số thống kê, những biểu đồ giá cả, tình hình kinh doanh, nhận xét…
Bên ngòai
-"Ái chà, hôm qua đến giờ mới thấy mặt cậu đấy! Lỉnh đi đâu vậy hả?"
-"Bận điều chỉnh lại bản thiết kế tòa nhà X đó! Anh biết mà!"
-"Thật không đấy? Hay là trốn đi chơi với cô nào?"
-"Anh nhìn mắt tôi này. Hôm qua thức gần trắng đêm để có cái mà giao anh sáng nay này!"
-"Rồi rồi… trưa tôi khao ăn là được chứ gì? Mà vào đây đã, cậu phải gặp sếp mới của mình chứ!"
Tôi nghe tiếng gõ cửa.
-"Mời vào! Ah, Mr. Bình chào anh!"
-"Chào giám đốc! Hi Tony!"
-"Hi!"
-"Chào!"
-"Cậu đấy à, Khắc Minh? Hôm qua đi đâu thế?"
-"Đừng hỏi cậu ấy nữa. Coi chừng cậu ấy lại kể khổ mà đòi khao thêm là tôi viêm túi đấy!"
-"Haha"
Tiếng cười vọng vào tai tôi. Tai tôi như ù đi, tôi như không tin vào các giác quan của mình. Dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen hơi rối, đôi mày rậm và đôi mắt sáng. Tiếng nói trầm trầm, nhẹ nhàng cùng tiếng cười khe khẽ. Con người ấy đang tiến dần về phía tôi.Tim tôi như muốn ngừng đập, người run lên.
-"Nào. Khắc Minh. Để tôi giới thiệu với cậu giám đốc mới của chúng ta."
-"Gíam đốc. Đây là Khắc Minh, trưởng nhóm thiết kế." - Tony nói tiếp -"Còn đây là…"
-"Dyan?? Tại sao…?"
--
-"Dyan? Tại sao…?"
Anh nhìn tôi, kinh ngạc. Và qua đôi mắt anh, tôi biết, anh không mong chờ vào cuộc gặp này. Thật rõ ràng, anh không muốn gặp lại tôi.
-"Mr. Schiller là giám đốc mới của chi nhánh chúng ta. Hai người quen nhau à?"
-"..." - Tôi đứng im, không nói thành lời.
-"Hai chúng tôi cùng học một trường…" - Anh vội nói - "... ở Đức."
-"Trùng hợp nhỉ? Vậy thì chắc không cần giới thiệu thêm nữa."
-"Mr. Tony, buổi họp đã chuẩn bị xong."
-"Vâng, cám ơn cô. Nào, chúng ta đến phòng họp thôi. Gíam đốc?"
-"À, vâng… vâng…"
Tôi ngồi im lặng trong khi Tony đang thuyết trình về những họat động kinh doanh gần đây của công ty và hướng phát triển trong tương lai. Trong phòng, mọi thiết bị phát sáng đều đã được tắt, chỉ còn mỗi ánh sáng phát ra từ chiếc máy chiếu nhỏ.
Nhưng chỉ cần như vậy tôi cũng thấy rõ anh.
Vẫn mái tóc đen nhưng nay đã được vuốt chải cẩn thận, đôi mắt nâu sáng, gương mặt gầy với những nét cương nghị. Trông anh không thay đổi gì mấy so với hồi còn ở Đức, chỉ có điều là gầy hơn.
Tôi tự hỏi anh có biết tôi đang chăm chú nhìn anh, tự hỏi vì sao ánh mắt nâu ấy không nhìn tôi lấy một lần dù chỉ trong thóang chốc?
Tôi vẫn không tin là mình đã gặp được anh, mọi hi vọng vốn đã trôi tuột và nát vụn từ lâu trong tôi.
Đã nát vụn nhưng vẫn mong chờ...
Tôi đã luôn tưởng tượng về lần gặp mặt này.
Tôi sẽ làm gì?
- Tát vào mặt anh hay nhào đến ôm lấy anh.
Tôi sẽ nói gì?
- Dày vò anh bằng những lời mắng nhiếc và muôn vàn câu hỏi.
Hay chỉ im lặng và khóc rắm rứt.
Tôi đã nghĩ, khi gặp lại, anh sẽ ôm lấy tôi như anh đã từng, sẽ xin lỗi vì đã bỏ rơi tôi, sẽ một lần nữa nói những điều tôi trông đợi.
Vậy mà...
Tôi vẫn nhìn anh, qua ánh sáng le lói của chiếc máy chiếu vuông vức.
Không động đậy. Không quay lại. Không quan tâm.
...
...
...
--
-"Khắc Minh. Đi ăn trưa nào."
-"..."
-"Andy!"
-"Gíam đốc?"
-"Ah, anh Bình, trưa nay tôi muốn dùng bữa với An…à anh Khắc Minh. Anh không phiền chứ?"
-"Vâng. 2 người lâu ngày không gặp chắc có nhiều chuyện để nói."- Bình nói - " Tôi có nghe bảo là giám đốc có quen Khắc Minh."
-"Cám ơn anh."
-"Vậy để dịp khác nhé Khắc Minh. Tôi sẽ không xù đâu, đừng lo." - Bình cười rồi bước đi.
Sau một thóang im lặng:
-"Chúng ta đi." - Tôi nói.
Chúng tôi dùng bữa trưa tại một nhà hàng nhỏ gần tòa nhà công ty. Suốt bữa ăn, Andy luôn giữ im lặng, thỉnh thỏang như định nói gì rồi lại thôi. Một không khí gượng gạo.
-"Anh làm việc ở đây được bao lâu rồi?"
-"Sao? À, được hơn 3 năm…"
-"Ngay sau khi anh rời Đức?" – Tôi có giữ bình tĩnh, vậy mà vẫn nghe giọng mình lạc đi.
-" Vài tháng sau đó."
Tôi im lặng, cảm thấy thật sự tức giận.
-"Sao anh không liên lạc với em?"
-"Anh bận."
-"Bận suốt 4 năm?" – Tôi gằn giọng.
-"…"
-"Thôi, em không quan tâm. Tại sao 4 năm trước anh lại bỏ đi."
Andy đặt nĩa xuống, quay đi, tránh ánh nhìn của tôi.
-"Anh không bỏ đi. Anh đã học xong và anh về nước làm việc. Vậy thôi."
-"Vậy thôi? VẬY THÔI?" - Tôi lớn tiếng.
-"Dyan, mọi người đang nhìn."
-"Em không quan tâm. Anh bỏ đi không một lí do, không liên lạc, không thư từ… những 4 năm… vậy mà khi gặp lại, anh chỉ nói “vậy thôi”?"