Coffee & Milk Trang 17

Và đó là những âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi đầu va chạm mạnh vào hông xe. Một cảm giác đau buốt.

Tôi lịm đi...

Bóng tối nuốt chửng lấy tôi.

Chapter 16

-“Anh tỉnh rồi à?” – Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

Tôi chớp nhẹ mi mắt.

-“Anh nằm đây đợi chút nhé. Tôi đi gọi bác sĩ.” – Tiếng nói xa dần. Có tiếng khép cửa nhẹ nhàng.

Tôi nằm yên một lúc rồi cố ngồi dậy nhưng rồi lại thôi bởi thân thể thì đau nhừ còn đầu thì chuyếnh chóang. Phải mất gần cả phút tôi mới nhận ra mình đang nằm bẹp trên chiếc giường bệnh trắng tóat quen thuộc của các bệnh viện. Tôi nhắm mắt lại, nghe bên tai tiếng chạy đều đều của máy điều hòa, tiếng gõ nhịp của kim đồng hồ.

Mình đã nằm ở đây bao lâu? Chuyện gì đã xảy ra?



.....



À, tai nạn xe...

.....

Tôi chợt giật mình.

-“Dyan. Còn Dyan...?”

Toi bật dậy, nghe đâu đó tiếng xương khớp rệu rã kêu rên. Đầu nhức như bùa bổ. Nhưng tôi phải đi tìm em.

-“Này. Anh đang làm gì vậy? Không được cử động như vậy.”

Tôi xoay qua và thấy 2 người đang tiến tới. Bác sĩ và cô y tá khi nãy. Gịong cô giống người khi nãy...

-“Bác sĩ...”

-“Trước hết hãy nằm xuống đã.” – Cô y tá đi nhanh đến cạnh giường, định giúp tôi nằm xuống.

-“Bác sĩ. Hãy cho tôi biết.” – Tôi nắm lấy tay vị bác sĩ, hỏi dồn - “Dyan. Cậu bé cùng gặp tai nạn với tôi. Cậu ấy...”

-“Dyan? Dyan Schiller?”

Cảm giác lo lắng dâng đầy trong lồng ngực. Tôi cố sức nhỏm dậy:

-“Tôi muốn đi thăm cậu ấy.”

-“Cậu ấy không sao.” – Vị bác sĩ nói, và như muốn để tôi thêm an tâm, ông vội nói thêm – “Tôi mới từ phòng cậu ấy qua.”

Tôi thở phào, chỉ mong nghe được như thế.

-"Bây giờ điều anh nên quan tâm là bản thân mình kia".- Bác sĩ ôn tồn nói, làm dập tắt ý muốn được đến thăm Dyan của tôi -" Ngòai tay trái bị gãy thì anh còn bị chấn thương ở đầu. Chúng tôi cho rằng anh nên làm thêm một số xét nghiệm và kiểm tra nữa..."

--

Thời gian trôi qua chậm rãi. Bữa trưa chán ngắt còn thuốc thì ê hề. Nhưng thật may là buổi chiều, Anna đến thăm tôi. Trông cô có vẻ mừng vì thấy tôi đã tỉnh lại, cũng phải, mê man đến 3 ngày vốn không phải chuyện thường. Tôi hỏi Anna về tình hình của Dyan. Bác sĩ Smith vẫn quả quyết rằng tôi không được phép rời phòng trước khi có kết quả kiểm tra. Và các y tá thì lúc nào cũng thực hiện tốt nhiệm vụ chăm sóc và trông chừng tôi.

-“Khi tai nạn xảy ra thì phần xe bên phía anh mới bị va đập mạnh vào vách núi. Và Dyan đáng lẽ ra thì không bị vết thương gì đáng kể.” – Anna kể - “Nhưng không may là khi cố thóat ra khỏi xe, một nhánh cây to lại rớt trúng cậu ấy. Và khi cảnh sát đến hiện trường thì cả 2 đều bất tỉnh. Anh thì va chạm mạnh vào đầu, còn Dyan thì mất khá nhiều máu vì vết thương.”

Tôi im lặng lắng nghe và bắt đầu lo lắng. Tệ thật. Khi đã không thể kiểm sóat được chiếc xe và thấy được mình đang lao vào vách núi, tôi đã cố hết sức bẻ lái để phần hông bên xe tôi là nơi va chạm mạnh nhất. Tôi đã cố hết sức để Dyan không phải va chạm hay chấn thương mạnh. Vậy mà...

-“Ban đầu thì tình hình có vẻ tồi tệ, nhưng giờ cậu ấy đã không sao.” – Anna nói tiếp – “Hôm qua Dyan đã tỉnh và nằng nặc đòi sang thăm anh nhưng...”

Anna ngập ngừng. Tôi có thể đóan được vế sau của câu nói lấp lửng đó. Mọi chuyện đã rất rõ ràng mà. Tôi thở dài. Rồi chợt sực nhớ ra:

-“Thế còn bác Daniel?”

-“Bác ấy đã tỉnh mấy hôm trước.” – Anna nói – “Bác ấy đang làm một vài xét nghiệm khác... cho chắc ăn ấy mà. Bác ấy mắc phải bệnh cao huyết áp cũng lâu rồi.”

Thật may. -Tôi nghĩ - nếu bác ấy có chuyện gì thì...

-“Tuy 2 bác không nói gì nhưng... chuyện 2 người bị phát hiện rồi à?”

Thấy tôi im lặng, Anna nói tiếp:

-“Em đóan vậy”.- Cô ngập ngừng – “em không ngờ 2 bác ấy lại khó chấp nhận chuyện này như vậy. 2 người vốn rất dễ tính. Đặc biệt là bác Katherine, bác ấy rất thương Dyan và luôn chiều theo cậu ấy.”

Tất nhiên là bố mẹ Dyan rất yêu em, tất cả đều thể hiện rất rõ qua ánh mắt và hành động của họ. Và vì thế, họ càng không thể chấp nhận tôi.

-“Nhưng thôi. Cố lên anh ạ. Vạn sự khởi đầu nan mà.”

-“Uhm. Cám ơn em.” – Tôi cười để Anna yên tâm nhưng trong lòng thì vẫn còn đầy trăn trở.

Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc thì có tiếng mở cửa:

-"Xin lỗi. Đã hết giờ thăm bệnh."

“Vâng.”- Anna đứng dậy, cầm lấy túi – “Vậy em về nhé.”

-“Uhm. Cám ơn em đã đến thăm anh.”

Anna vẫy tay chào:

-“Auf wiedersehen!”

-“Auf wiedersehen.”

Còn một mình ở trong phòng, tôi thấy người nặng trĩu.

Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại nhìn thấy ánh mắt giận dữ cùng gương mặt đau đớn của bố mẹ Dyan. Và cả gương mặt lo lắng, rối bời của em nữa. Nó cũng không ngừng hiện lên trong đầu tôi, buộc tôi phải tự tra hỏi và dằn vặt mình.

Tôi yêu Dyan và em yêu tôi. Tôi đã nghĩ, hay tự huyễn hoặc mình, như thế là đủ. Tôi đã nghĩ rồi chúng tôi có thể vượt qua tất cả.

Nhưng có lẽ đó chỉ là mộng tưởng của những cái đầu non nớt, chưa trải sự đời.Chỉ mới đối mặt với những khó khăn bước đầu mà tôi đã phạm phải những sai lầm nghiêm trọng, như tai nạn ô tô vừa rồi, nó có thể giết chết tôi, hoặc tệ hơn là nó đã có thể cướp mất em. Tôi khẽ rùng mình.

Và biết đâu những sai lầm như vậy sẽ còn tiếp tục.

Tôi có thể làm được gì? Một thằng con trai 23 tuổi đời, một sinh viên chỉ mới ra trường. Tôi vốn chẳng có gì...Khi phải đối mặt với những khó khăn lớn lao hơn, phải đối mặt với sự dèm pha, ghẻ lạnh của con ngừơi, liệu tôi có thể bảo vệ được em?

Tôi trở mình.

Có phải tôi đang sai lầm khi cố dứt em ra khỏi cuộc sống an lành, bình yên bằng thứ tình yêu ích kỉ của mình?

Tôi biết Dyan rất yêu bố mẹ mình. Và tôi cũng chưa từng nghi ngờ tình yêu của em, nhưng...

-"Dyan, em sẽ không hối hận chứ?"

--

-“Vâng. Chào bác sĩ.”

Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Tựa người vào cửa trong một chốc, rồi tôi bắt đầu bước về phía phòng Dyan. Tôi gặp mẹ em khi bà vừa bước đến. Có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và giận dữ trong đôi mắt bà.

-“Cậu..... Cậu còn đến đây làm gì? Hãy tránh xa gia đình tôi ra!”

-“Bác Katherine.” – Tôi nói – “Cháu đến đây chỉ là... để tạm biệt. Cháu sẽ không gặp Dyan nữa.”

Lời nói đã được thốt ra. Đầu óc như trống rỗng. Tôi cúi chào mẹ em rồi nhanh chân bước đi, cố ghìm xuống mong muốn được nhìn em một lần nữa.

Những bước đi vội vàng như trốn chạy.

Loading disqus...