Coffee & Milk Trang 16

Nhưng...

Tút... tút...tút

Tôi bần thần nhìn vào màn hình:

Disconnected

Vẫn đóan trước sẽ như vậy nhưng sao vẫn thấy thất vọng. Chợt thấy nhớ biết bao.

-“ Hello. Em đây. Gì vậy?”

Tiếng nói dịu dàng dường như đã trở nên xa lắm...

...
...

Ngày đã tàn. Những tia nắng cuối cùng đã úa vàng phía cuối chân trời.

Lại một đêm vắng em?

Chợt...

Cách.. cách...

Tiếng mở cửa. Em?

Tôi nhướng người lên, chờ đợi. Rồi lại buông người nằm bẹp xuống ghế.Tôi thầm cười chua xót cho bản thân mình.

Lại một cơn mộng mị? Giấc mộng ám ảnh cả một ngày dài...

-“Andy.”

Tôi bật dậy. Có tiếng bật công tắc đem ánh sáng trở lại căn hộ tối tăm.
Và tôi thấy em.

Tôi đứng sững sờ khi thấy em chạy ào đến bên mình, chóang ngợp khi cảm nhận vòng tay em.
Giữa những hơi thở đứt quãng bởi nụ hôn dài, tôi nghe tiếng em thầm thì:

-“Andy. Đưa em đi.”

--

Tôi đang trốn chạy. Với em. Không đích đến, không kế họach, không dự tính, tôi như một kẻ mộng du đang mê mẩn trong giấc ngủ say. Tôi lái xe như một kẻ điên.

Sai lầm. Rồi mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ.

Tôi biết ... nhưng phải làm sao khi tôi thật sự muốn ở bên em, cần ở bên em.

Cơn mưa lớt phớt vẩy nhẹ những làn nước mỏng trên kính xe, rải trên mặt đường những dòng nước nhỏ. Màn đêm đặc quánh bao trùm tất cả...

Tôi không biết mình đã đi bao lâu, bao xa. Chúng tôi chỉ dừng lại khi đã vào giữa đêm tại một thị trấn nhỏ ở rất xa về phía đông Heidelberg.

-“Chìa khóa đây!” – người phụ trách trực đêm khách sạn đưa cho tôi, không quên liếc nhìn với ánh mắt đầy nghi ngờ. – “Không có hành lí gì sao?”

-“Không.” – Tôi vội đáp rồi kéo Dyan đi, tránh ánh nhìn đầy soi mói của anh ta.

Tôi tra chìa vào ổ rồi mở cửa. Chúng tôi cùng bước vào. Một căn phòng nhỏ khá sơ sài với chỉ một cái giường đôi cũ kĩ, một chiếc tủ gỗ bám bụi ít được lau chùi.

Dyan đứng giữa phòng. Và bối rối.

-“Chắc em mệt lắm rồi. Nghỉ chút đi.” – Tôi nhẹ nhàng nói trong khi phủi nhẹ lên chăn và nệm. Có vài vụn bẩn còn bám trên đó.

Em vẫn đứng yên đó. Tôi sực nhớ:

-“Em đã ăn gì chưa?” – Tôi với tay lấy chiếc ví vừa vứt trên mặt tủ.- “Anh xuống kiếm gì ăn...”

-“Không.”

Tôi xoay lại.

-“Đừng đi đâu cả.” – Em níu lấy áo tôi.– “Em...không đói.”

Tôi nhìn em, thở dài. Gương mặt trước tôi mang đầy vẻ hoang mang, bối rối. Tôi nắm lấy tay em, kéo đến bên mép giường.

-“Muốn ngủ chưa?” – Tôi hỏi.Em lắc đầu. – “Vậy nằm đây nói chuyện một lát nhé.”

-“...”

-“Vì chẳng còn chỗ nào khác để ngồi nói chuyện cho tử tế.” – Tôi nhìn quanh, không bàn ghế, sàn nhà thì... – “Không biết tên ngố nào thiết kế căn phòng này, quá “tiện nghi”.”

Em bật cười nho nhỏ. Tôi cảm thấy lòng nhẹ đi một chút. Suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên tôi thấy em cười.

Chúng tôi nằm cạnh nhau, im lặng. Tôi muốn phá vỡ sự im lặng này, muốn làm nhẹ gánh nỗi bất an trong lòng em, nhưng...

-“Chúng mình đã sai, Andy.” - Em nói – “Chạy trốn... không tốt.”

-“..”. – Tôi im lặng, không biết nói gì.

-“Nhưng em không hối hận đâu.” – Dyan xoay qua, nhìn thẳng vào mắt tôi, vội nói– “Nếu chúng ta không bỏ trốn thì... em sẽ chẳng thể ở bên anh thế này và... em sẽ hóa điên mất.”

Tôi nhìn chăm chăm vào con người trước mặt, nhìn sâu vào mắt em. Đôi mắt xanh tuy lộ vẻ hoang mang những cũng chứa đầy quyết tâm và kiên định. Tôi chòang tay qua, kéo em lại gần rồi ôm vào lòng.

-“Anh cũng vậy.”

Và chúng tôi mãi ôm chặt lấy nhau cho đến khi ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ êm đềm sau những ngày xa cách.

Phải như thời gian ngừng trôi...

--

Sáng hôm sau, chúng tôi trả phòng, tìm một garage để gửi xe rồi đi dạo quanh thị trấn. Dẫu sao cũng chẳng biết làm gì và cũng không có ý định quay về, ý nghĩ về những khó khăn đang chờ đón gieo vào lòng tôi một cảm giác nặng trĩu. Tôi muốn trốn tránh, muốn chạy trốn nó. Dù chỉ là trong khỏang khắc...
Chúng tôi cứ tiếp tục bước đi và sau một lúc lâu, chúng tôi dừng chân ngồi nghỉ cạnh một hồ nước khá lớn nằm heo hút giữa những bụi cỏ lau rậm rạp. Mặt hồ lặng, phản chiếu một màu xanh thăm thẳm của bầu trời, trong veo.

Chúng tôi dành nhiều giờ đồng hồ chỉ để ngồi đó, tựa vào nhau, tận hưởng những giây phút êm đềm giữa một không gian rộng lớn chỉ của riêng tôi và em.

Rồi hòang hôn chậm rãi buông lơi trên bầu trời, nhuộm mặt hồ màu ánh cam - đẹp mắt đó nhưng cũng chóng lụi tàn. Tôi đứng dậy:

-"Chúng mình đi thôi. Trời sắp tối rồi." – Ở lại một nơi vắng vẻ thế này vào buổi tối thì không phải là một ý hay. - "Nào"

Dyan lưỡng lự một chút rồi nắm lấy tay tôi, đứng dậy.

-"Mình vào thị trấn tìm gì ăn rồi tìm chỗ nghỉ. Khách sạn hôm qua ẹ quá."

-"Uhm..."

Chợt...

Ring... ring...

Là Anna. Tôi ngập ngừng bắt máy.

-“Hallo. Anna, chuyện gì vậy?”

-“Andy! Anh đang đi cùng với Dyan, đúng không?”

-“Uhm...” – Tôi ngập ngừng – “Có chuyện gì...”

-“Nãy giờ em đã thử gọi cho cậu ấy mà không được...”- Anna rối rít.

-“...”

-“Bác Daniel vừa nhập viện sáng nay.”- Anna thảng thốt – “Em cũng vừa biết tin khi nãy.”

-“Có chuyện gì vậy Andy?”- Em nắm lấy tay tôi.

-“Dyan. Bố em...”

--

Xe tôi phóng như điên, xé tọac màn đêm về hướng Heidelberg.

-"Em không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhà em đang trên đường đến bệnh viện. Bác Katherine bảo bác Daniel đã nhập viện từ sáng sau khi đến tìm anh và Dyan. Bác ấy cũng không giải thích chuyện gì đã xảy ra. 2 người đang ở đâu?"

Tôi tiếp tục tăng tốc độ. Chiếc xe lao nhanh hơn. Khẽ liếc nhìn qua kính, tôi thấy em đang nắm chặt 2 bàn tay vào nhau, run rẩy với một gương mặt đầy hối lỗi.

Lộp bộp...

Mưa bắt đầu rơi. Những hạt nước trĩu nặng...

Tôi cắn chặt răng, nhấn ga.

Em không hối hận...”
Anh cũng vậy...”

Thật ngu ngốc. Sẽ ra sao nếu...

Tôi như nghe tiếng gió rít từng cơn, vần vũ với những hạt nước rải tung tóe khắp mặt đường lầy lội đất.

Còn một quãng nữa mới đến đường lộ.

Kính xe đẫm nước. Cần gạt họat động hết công suất. Cảnh vật trước mặt mờ ảo trong đêm đen...

Vút

-“Á”.- Tôi hét lớn khi một con mèo bất ngờ lao ra từ bụi rậm.

Qúa nhanh. Qúa nhanh. Không thể kiểm sóat.

Tôi lạc tay lái.Chiếc xe mất kiểm sóat theo đà lao về hướng vách núi.

-“Andy! Coi chừng! Á á ...” – Dyan la lớn.

RẦM! – Một âm thanh chát chúa vang lên, khóay động màn đêm tĩnh lặng.

Loading disqus...