-“Haha..ha”- Cuối cùng tôi vẫn không chịu được.
-“Grừ. Dám trêu em à?”
Em chồm lên, đè tôi xuống ghế và bắt đầu cù lét.
-“Haha. Thôi mà.”
-“Cho đáng! Xem anh còn dám trêu em không?”
-“Đừng... dừng lại...Không thì...”
-“Không thì sao?”- Em cười đắc ý.
-“...”
Tôi ngồi bật dậy, mất đà, cả 2 cùng té phịch xuống sàn. Tôi nằm đè lên em, giữ chặt 2 tay.
-“Ái. Anh làm gì vậy..”
-“Đã bảo dừng lại mà không nghe.”
-“Buông ra... nặng quá!”
Mặc em cố vùng vẩy, tôi vẫn không buông tay. Tôi nhìn em, rồi dần cúi mặt xuống. Mặt em chỉ cách tôi chừng gang tay.
-“Mấy ngày nay em không kiss tạm biệt khi anh đi vào buổi sáng.”- Tôi thầm thì.
-“Vì... bố mẹ ...đang ở đây mà.”- Em lúng túng.
-“Nhưng còn bây giờ?”
-“Nhưng anh đâu có đi ra ngòai bây giờ...”
-“Uhm. Vậy nên bây giờ anh cần một thứ khác.”
Tôi đã nhanh chóng ngăn chặn mọi lời nói phản đối của em. Và tôi mới nhận ra một điều. Tôi nhớ cảm giác này kinh khủng. Cảm giác được chạm vào em, ôm em, hôn em. Cảm giác hạnh phúc, hồi hộp đến chóang ngộp khi cảm nhận hơi thở em kề bên.
Như một con nghiện đói thuốc.
Như trời hạn gặp mưa.
Tôi hôn lên mắt em, mũi em, lên môi em. Cảm nhận làn da mịn màng và đôi môi ngọt lịm. Khao khát hơn, tham lam hơn, vồn vã hơn, nóng bỏng hơn. Tôi hôn lên cổ em, chạm vào em, ôm chặt em.
Tôi muốn nhiều hơn thế.
Tôi muốn em là của tôi. Tất cả...
-“Dyan. Con đấy à? Bố mẹ thấy cửa không khóa...Chuyến bay bị hõan...”
-“Dyan!”
Chúng tôi bật dậy, kéo lại bộ quần áo sộc sệch, ngỡ ngàng.
-“Mẹ...Bố...”
-“Cái...cái gì... đây?” – Bố em gào lên trong khi mẹ em đứng chết trân – “Chuyện gì đang xảy ra? Hả?”
-“Hai bác... xin hãy bình tĩnh.”
-“Cậu! Tránh xa chúng tôi ra! Dyan!”
-“Cháu...”- Tôi bối rối. Thật tệ!
-“Dyan. Qua đây ngay! Chúng ta phải đi khỏi đây.”
-“Không.”- Em lắc đầu, lùi lại, núp sau lưng tôi.
-“Dyan!” – Bố em giận dữ.
-“Con sẽ không đi.”
-“Con...”
-“Cháu xin lỗi. Cháu có điều cần thưa với 2 bác.”
--
-“Cậu nói gì?”- Bác Daniel lắp bắp, như không tin vào tai mình – “Cậu... và Dyan.”
-“Chúng con yêu nhau.” – Dyan nói, khẳng định lại điều tôi vừa thú nhận.
-“Im ngay.”
-“Đó là sự thật. Bố phải chấp nhận điều đó.”
-“Mày... trời đất ơi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
-“Cháu xin lỗi đã không nói sớm hơn. Cháu biết 2 bác sẽ khó chấp nhận.”
-“Cậu biết vậy mà vẫn... vẫn hành động như vậy sao?”- Ông giận dữ nhìn tôi.
-“...”
-“Thật kinh khủng. Vậy mà tôi đã tin tưởng và giao phó Dyan cho cậu.”
-“Cháu xin lỗi.”
Rồi mặc cho bao lời giải thích và khẳng định về tình cảm của chúng tôi, bố mẹ Dyan vẫn không thể chấp nhận được mối quan hệ theo họ là “kinh khủng” và “không thể chấp nhận được”. Bố Dyan thì giận tím mặt còn bác Katherine thì khóc lóc. Tôi cảm thấy mình như đang mắc nợ họ khi phản bội lòng tin của hai con người tốt bụng ấy. Cuối cùng Dyan buộc phải rời khỏi căn hộ đi cùng bố mẹ ở tạm tại một nơi khác mặc dù theo tôi là họ muốn đưa em về nước ngay lập tức như tránh một cơn dịch bệnh.
-" Tôi cấm cậu đến gần con trai tôi."
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và tình hình dần trở nên tồi tệ.
Hôm qua chúng tôi như một gia đình nhỏ đầm ấm cùng chung vui mừng sinh nhật thì hôm nay tôi đã nhanh chóng trở thành một kẻ xấu xa, tồi tệ trong mắt bố mẹ em. Tuy tôi biết rồi cũng phải có ngày phải công khai mối quan hệ của chúng tôi và cũng đã biết trước sẽ gặp trở ngại, nhưng thật không ngờ...
Tôi tự hỏi nếu tôi có nhiều thời gian hơn để chứng tỏ tình cảm của mình, và nếu bố mẹ em không phát hiện sự việc trong một tình cảnh như thế, liệu mọi việc có thể dễ dàng hơn?
...
Đêm dần đến. Cả ngày tôi chỉ ngồi thẩn thờ với bao suy nghĩ rối rắm trong đầu. Tôi cũng chẳng thể gọi điện cho em vì lo sợ mọi việc sẽ tồi tệ hơn nếu bố mẹ em biết.
Chẳng biết làm gì, chẳng thể làm gì...
Tôi mệt mỏi thả mình xuống giường, vùi đầu vào gối. Chỉ mới nửa ngày mà tôi đã thấy nhớ em kinh khủng.Gương mặt em lúc ấy, tái nhạt,bối rối và lo lắng. Tôi đã muốn vươn tay ra níu lấy em, trấn an em...
Phải làm gì đây?
Tôi trở mình, nằm nghiêng sang một bên. Đêm qua em đã nằm đó, cuộn tròn trong chăn với giấc ngủ say...
...
...
...
Mọi chuyện rồi sẽ ra sao?
Chapter 15
2 ngày nữa đã trôi qua.
Tôi đã gọi cho công ty để xin tạm nghỉ vì trong tình hình này, tôi cũng chẳng thể chú tâm vào bất kì chuyện gì khác. Tôi đến trường và biết em nghỉ học. Thật ngu ngốc! Tôi thầm nghĩ. Làm sao em có thể ở đây? Tôi cũng đã thử gọi cho Anna nhưng dường như cô ấy chẳng biết chuyện gì, về việc bố mẹ em phát hiện hay bất cứ thông tin gì về nơi ở hiện nay của em. Cũng phải . Đối với bố mẹ Dyan đây rõ ràng là một cú shock lớn lao đầy xấu hổ, ghê tởm hay thậm chí còn hơn cả thế và tất nhiên càng ít người biết càng tốt. Đó là phản ứng thường thấy ở bất cứ ai khi gặp phải tình cảnh này. Và, thật không may, điều đó càng làm cho khả năng tôi tìm được em ngày càng nhỏ hơn....
Đã thử gọi tới các khách sạn trong vùng với hi vọng sẽ tìm được cái tên Schiller trong danh sách đăng kí trọ nhưng vô vọng thay, những gì tôi nhận được chỉ là những lời từ chối nhã nhặn.
-"Tôi xin lỗi. Chúng tôi có quy định không tiết lộ danh tín khách thuê phòng."
Thời gian cứ thế trôi qua.Hết đứng lại ngồi. Đầu óc tôi căng ra vì suy nghĩ và mệt mỏi. Một đêm thức trắng. Một ngày dài lê thê.
Tách cafe đậm đặc vừa uống cạn cũng không thể giúp tôi cảm thấy tỉnh táo hơn.
Tôi bắt đầu lo sợ. Lo sợ về một tương lai không có em.
Chẳng lẽ mình chỉ có thể chờ đợi? Chờ đợi điều gì?
Không thể ghìm lại nỗi lo lắng trong lòng, tôi đánh liều gọi cho em.
Làm ơn. Hãy để anh nghe thấy em.