Nói xong, tôi vụt chạy ra khỏi phòng, mà tim vẫn còn đập loạn xạ cả lên.
Ra ngoài trời, gió thổi, hoa bồ công anh bay bay, tôi ngồi xuống và ngắm cảnh ở dưới chân đồi, tôi chẳng nghĩ gì, và tự nhiên, tôi mang máng một cảm giác hơi buồn, không biết vì sao mình lại buồn nữa, tôi cầm lấy một bông hoa bồ công anh, nhìn nó, khẽ cười, tôi ước gì mình như bông hoa này, được phiêu lãng mọi nơi, sống tự do, vô tư lự, đang thả mình trong những dòng suy nghĩ, bỗng có tiếng nói giật sau lưng:
- Hey!!! Làm gì ngồi một mình mà tự cười vậy, người ta không biết, người ta tưởng bị man đó!!
Nghe giọng là tôi biết liền, tôi chẳng thèm quay lại, chỉ thắc mắc hỏi:
- Ủa!!! Sao Phương không ở trong đó nấu bữa ăn tối mà chạy ra đây làm chi, còn dám nói là người ta bị man nữa, hứ………….muốn thư giãn một chút mà cũng không yên!!
Tôi làm bộ giận dữ, vẫn nhìn những bông hoa bồ công anh kia, bỗng Phương đến ngồi cạnh tôi. Tôi liếc sang thấy Phương đang uống gì đó, tôi hỏi:
- Phương đang uống cái gì vậy?
Phương cười:
- Không có gì! Một chút rượu dâu tây đỏ đó mà!
Tôi liếc qua:
- Vậy còn không? Cho anh một ly.
Tên Phương quay ra sau lưng, trời ơi, hắn mang ra 1 thùng rượu, tôi không biết là mấy chai nữa, hình như là khoảng 10 chai, tôi bất ngờ hỏi:
- Trời ơi, bộ tính uống trừ cơm hả, mà làm gì mang ra cả mớ vậy!
Phương cười mà linh cảm của tôi nhận thấy nụ cười này hình như đang cố gượng, tôi nhìn Phương, nét mặt buồn đi. Đầu tôi cuối xuống, tôi quay mặt lại nhìn thẳng vào mặt Phương và nói với đôi mắt tròn xoe:
- Sao thế!! Cậu có chuyện gì sao, nói cho Gia Anh biết đi, sao trông cậu buồn thế!!
Phương không nói gì, mà cậu ta chỉ lấy ra một chai và uống một hơi, xong, cậu ta nói mà mắt nhìn ra xa ngoài chân đồi:
- Lúc nãy Gia Anh đi, Gia Anh có biết tôi đã hỏi anh Tuấn cái gì không?
Tôi lắc đầu, thì Phương nói tiếp:
- Lúc nãy anh và Gia Anh nói chuyện gì vậy??
Tôi liền hấp tấp nói:
- Thế Tuấn trả lời thế nào??
Phương cười mà nụ cười này hình như là nụ cười buồn nhất mà từ lúc tôi gặp Phương cho đến giờ:
- Còn trả lời thế nào nữa, anh ta nói là anh ta vừa tỏ tình với Gia Anh??
Tôi bàng hoàng bởi câu nói này, tôi nghĩ, trời ơi, làm sao mà Tuấn có thể nói ra những câu như thế này được,tôi và Tuấn đều là con trai mà, mặc dù hai đứa có hôn ước nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Mặt tôi đờ ra. Tôi không thể nói gì được nữa, nhưng tôi vẫn gặng hỏi:
- Tuấn đang ở toà biệt thự hả, thôi mình vô gặp Tuấn đây!!
Tôi toan đứng dậy thì Phương nắm lấy tay tôi, kéo xuống và cậu ta nói có phần khó chịu:
- Tuấn đi mua đồ ăn rồi, anh ta nói là anh ta sẽ nấu bữa ăn tối!!!!
Tôi đành ngồi xuống vậy, tôi vẫn đang suy nghĩ, không biết Tuấn làm sao mà lại nói với Phương như thế. Tôi lén nhìn Phương thì vẫn thấy Phương uống, tự nhiên tôi cũng cảm thấy buồn, tôi khều tay Phương:
- Uống một mình xấu lắm, đã mang ra đây còn định chọc thèm người ta nữa hả mà không đưa cho người ta uống với!!
Phương không nói gì, đưa cho tôi một chai, rồi mỉm cười:
- Tưởng Gia Anh không biết uống rượu chứ, vậy mà cũng biết uống nữa hả ta,ha.ha.
Tôi tức quá, liền bật nắp chai rượu rồi nói:
- Tôi với cậu uống thi, xem ai gục trước!!
Phương cười:
- Tưởng gì, thi thì thi
Tôi và Phương thi với nhau, hai đứa uống gần hết thùng rượu thì cũng hơi say rồi, tôi bỗng càng uống rượu vô lại càng buồn, không biết tại sao tự nhiên tôi lại nói với Phương:
- Phương ơi!! Hồi bữa cậu hát hay lắm! Giờ cậu hát cho mình nghe đi.
Phương nhìn tôi hồi lâu với mặt ửng đỏ, chắc do say rượu, cậu ta nói mà tôi cảm thấy hình như là cậu ta hơi vui lên:
- Được rồi!! Tôi sẽ hát cho Gia Anh nghe bài tôi vừa mới sáng tác!!
Tôi vỗ tay:
- Uh hát đi, chắc bài hát chưa hát ở đâu hết phải không?
Phương nhìn ra khoảng xa kia, rồi nói:
- Chưa bao giờ, Gia Anh chính là người đầu tiên nghe bài hát này đó!!
Nói xong, bỗng Phương cất tiếng hát. Trời ơi, phải nói là hình như uống rượu vô giọng Phương càng hay thêm hay là do tôi say, mà bài hát nghe tuyệt quá, dù không có nhạc đệm hay mọi thứ khác. Bỗng Phương quay qua nhìn tôi mà miệng vẫn cứ hát. Tôi nhận ra lời bài hát hình như là lời của một người tỏ tình, hay đang yêu gì đó.
“anh biết rằng em đã không là của anh, nhưng anh vẫn yêu, anh vẫn đợi, và anh vẫn cứ hy vọng, anh ở phương trời này vẫn ước ao em sẽ quay về với anh, ước ao em có thể nghe tiếng hát của anh,nếu em cảm nhận được nó, thì em sẽ quay về chứ, và lúc đó hai chúng ta sẽ chẳng bao giờ lìa xa, trái tim sẽ gần trái tim, tình yêu sẽ mãi bên ta, nhé em!!!”
Tôi nghe, mà ánh mắt của tôi lại như lúc trước, lại không thể rời khỏi Phương, bốn mắt lại cứ nhìn nhau, và không hiểu sao, nước mắt của tôi lại chảy xuống. Tôi vẫn cứ nhìn, cứ nhìn. Hay là tôi đã say rồi, sao mà tôi lại có cảm nhận là mình hạnh phúc như thế này. Tôi khóc vì vui, không hiểu sao, tôi lại vui như thế. Tôi nhận ra, Phương đang tiến tới gần, rồi bất chợt, Phương hôn lên môi tôi, tôi không kịp phản ứng, tôi lấy hai tay đẩy cậu ta ra, nhưng tôi càng ngày càng yếu đi. Và cuối cùng, chẳng lẽ do tôi say mà tôi lại chấp nhận nụ hôn này, tôi như bàng hoàng cả người, tim đập loạn xạ, mặt thì đỏ ửng lên,vậy mà tại sao tôi lại không đứng dậy mà đi, hay là đẩy cậu ta ra, tôi làm sao thế này, tôi không thể hiểu nổi con người của mình nữa.
Phương từ từ đưa môi của hắn ra khỏi đôi môi của tôi, Phương nhìn tôi một hồi lâu, rồi cậu ta cúi gầm mặt xuống, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy khóc:
- Xin lỗi…..tôi…..tôi không cố ý đâu….Gia Anh hãy tha thứ cho tôi…., Gia Anh đừng giận tôi nghen….tôi…tôi
Tôi nắm lấy vai Phương rồi nói:
- Phương đừng khóc, Phương khóc làm mình khóc theo luôn này, Phương đừng có như vậy mà, xin Phương đó, đừng khóc mà…đừng khóc mà hu..hu
Phương ngước mặt lên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, Phương quệt nước mắt, rồi nói:
- Gia Anh nà!!!Gia Anh thấy bài hát đó như thế nào??
Tôi nhìn Phương, tôi cũng lấy tay quệt nước mắt, nấc hồi lâu tôi mới nói thành lời:
-Gia Anh ….Gia Anh ..cũng không biết nữa, Gia Anh không biết…Gia Anh không biết
Nói rồi, tôi vùng chạy đi mất, tôi chạy vào trong biệt thự, đóng cửa phòng mình lại. Tôi không biết lúc này Phương đang làm gì. Tôi mặc kệ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm những bông hoa bồ công anh kia, rồi tự hỏi mình, mình phải làm sao? Sau này mình phải đối diện với cậu ấy như thế nào đây.
Bỗng đâu, một bông bồ công anh bay thẳng đến chỗ tôi ngồi, tôi nhìn nó rồi tự hỏi:
- Hoa ơi!! Có phải tao ngờ lắm không, tao phải làm gì đây, mày có biết không? Nụ hôn này là..
Nói tới đây, tôi mới sực nhớ, chết đây chính là nụ hôn đầu tiên của mình, không thể nào, không thể có chuyện đó được, tôi mới nhớ lại hồi mẹ tôi thường nói:
- Gia Anh à, con có biết không, khi mẹ vừa sanh con ra, mẹ đã rất lo cho tương lai của con sau này, nên mẹ đã dẫn con đi xem bói, ngay khi con vừa tròn 3 tháng. Lúc đó, bà thầy bói có nói, số con chính là số phụng tiên, sẽ chết vì yêu, hoặc sống vì yêu, đối với con thì tình yêu là tất cả, người mà con trọn đời yêu thương chính là người mà đã lấy đi nụ hôn đầu tiên của con.
Tôi tự nhủ:
- Không thể nào, không thể có chuyện đó xảy ra, Phương thì càng không thể, mình không nên tin mê tín dị đoan!!
Tôi cứ nghĩ vậy mà ngủ đi lúc nào không biết nữa.
CHƯƠNG 10
- Gia Anh ơi, xuống ăn cơm đi.
Tôi mới tỉnh dậy, và nói:
- Ừ, Tuấn chờ một lát, Tuấn xuống trước đi, mình xuống liền.
Tôi đang còn lo lắng, không biết sẽ ra sao khi đối diện với Phương đây nữa. Xuống nhà bếp, mà tôi cứ dáo dác nhìn xem Phương đã xuống chưa, tôi hơi thở phào nhẹ nhỏm khi không thấy Phương ở đây, tôi liền hỏi Tuấn:
-Tuấn ơi, Phương đâu rồi?
Tuấn cười:
- Trời ơi, không biết nó có chuyện gì mà lại đi uống rượu, thiệt là, mà cái thằng đó nó đã uống rượu vô, là nó làm đủ thứ chuyện hết, và khi tỉnh lại thì nó chẳng nhớ những chuyện mình làm lúc say!!
Tôi mới giật mình:
- Vậy chẳng lẽ lúc đó, cậu ta say rượu rồi cậu ta mới hôn mình!!
Tôi nghĩ như vậy, và cầu trời cho cậu ta đừng nhớ chuyện gì, vì nếu cậu ta mà nhớ, chắc là mình không biết phải làm như thế nào nữa .
Đang suy nghĩ như vậy, thì tôi la lên:
- Á……trời ơi!!!
Tuấn quay phắt lại rồi cười:
- Làm gì mà Gia Anh sợ dữ vậy!!
Tôi chống chế, mà mặt đỏ lên vì ngượng:
- Ai biết đâu, tự nhiên Phương lù lù đi xuống, làm người ta giật cả mình, may mà không rơi tim ra ngoài.
Phương, tay vẫn còn xoa xoa đầu, hình như là nhức đầu lắm, rồi nói giọng khàn khàn:
- Bộ trông tôi đáng sợ lắm hả?
Tôi mỉm cười:
- Đâu có, chẳng qua là Phương đến đột ngột quá!!!
Tôi nhìn Phương lăm lăm:
- Phương……Phương nà……….Phương có.
Phương ngắt lời:
- Sao, nói lẹ đi, nhìn mặt Gia Anh trông nguy hiểm quá!!!
Tôi tức lồng lộng lên:
- Nà nà, bộ mặt này mà dám nói là nhìn nguy hiểm hả, có Phương thì có!!!
Tuấn bưng thức ăn ra;
- Thôi!! Cho tôi xin, ăn cơm đi.
Tôi hơi bớt lo, vì hình như Phương đã quên chuyện đó, hú vía, chứ không mình chẳng biết làm sao. Tôi nếm thử món ăn do Tuấn làm. Trời ơi, nó mới tuyệt làm sao, tôi tấm tắc khen:
- Tuấn nấu ăn giỏi ghê hén!!
Tuấn cười:
- Đâu bằng Phương!!
Rồi Tuấn nhìn qua Phương, Phương chẳng nói gì, chỉ nói:
- Mỗi người đều có cái ngon cả anh Tuấn à.
Tôi chẳng nói gì, chỉ mỉm cười, vì mọi chuyện vừa xảy ra như giấc mơ, giờ tỉnh lại, thì có một bữa cơm ngon như thế này. Ăn xong, Phương đi thẳng lên phòng nằm, lấy cớ là vẫn còn nhức đầu vì uống rượu. Tôi định đi lên phòng, thì Tuấn nói:
- Gia Anh ơi, ăn xong mà đi ngủ liền thì mập lắm đó, chúng ta đi dạo nha!!!
Tôi hốt hoảng:
- Vậy hả, vậy mình đi dạo đi, chứ mà Gia Anh tăng thêm mấy kí nữa, chắc ra hột mít di động luôn quá.
Trời tối, trên đồi gió thổi lồng lộng, trên trời đầy muôn ngàn ánh sao, tôi và Tuấn đi dạo rồi nói:
- Gia Anh ơi, chắc từ nhỏ cậu đã sống rất hạnh phúc phải không, nhìn cậu bây giờ mình biết. cậu lúc nào cũng cười, cũng hát vui vẻ. Dù người ta có buồn, nhưng khi có cậu bên cạnh thì họ lại cảm thấy vui và được bình yên đó!!!
Tôi khẽ nhăn mặt:
- Không có đâu, thật ra mình không như Tuấn nghĩ đâu. Từ nhỏ mình đã ước ao có một cuộc sống tự do,cuộc sống theo ý thích của mình. Tuấn có biết không, từ nhỏ mình đã lớn lên trong một gia tộc rất có quy định và kỉ luật, mọi việc đều có khuôn có khổ của nó. Nó làm cho mình cảm thấy ngột ngạt, mình gần như ngạt thở trong cuộc sống. Lúc đó, mình tự hỏi, ta phải làm gì đây, phải làm sao để có một chút không khí để thở trong gia tộc này. Mình vẫn cứ phân vân không biết trả lời ra sao. Thế là mình phải ôm cái câu hỏi đó mà sống, nhưng đến khi năm mình lên 15 tuổi, mình được chọn một người quản gia. Lúc chọn người, không hiểu sao, khi nhìn thấy nụ cười của anh Phong, mình cảm nhận được nó như là một nụ cười của thiên sứ, một nụ cười, đó chính là đáp án cho câu trả lời của mình suốt một thời gian qua. Thế là mình chọn anh ấy. Và từ đó, mình đã nghĩ, chỉ có cười mà sống thì cuộc sống này mới hạnh phúc, dù ta có gặp khó khăn hay thử thách thì ta phải cười mà tiến tới. Hãy tạo cho ta một sự vui vẻ, thì lúc đó, chính chúng ta sẽ dễ sống hơn mà thôi, đó chính là lẽ sống của mình đó.
Tuấn nhìn tôi, cái nhìn thật trìu mến, Tuấn bỗng nói rất khẽ:
- Gia Anh à………
Không biết làm sao, Tuấn nắm lấy tay tôi và dẫn đi dạo, tự nhiên, đầu tôi ngả vào vai Tuấn, và nước mắt tôi trào ra, những giọt nước mắt mà tôi đã kìm nén rất lâu, nước mắt khóc cho cuộc sống của mình, hai chúng tôi cứ thế mà đi dạo, đi dạo, đi cho đến thật khuya, cho đến khi hai đứa mỏi chân mà thôi. Đêm lạnh như thế, vậy mà khi đi bên Tuấn tôi lại không cảm thấy lạnh. Một niềm hạnh phúc đang len lỏi sâu trong tâm hồn đầy tổn thương của tôi, Tuấn khẽ nói:
- Gia Anh có biết, những khi Tuấn buồn,nhưng khi nhìn thấy Gia Anh cười Gia Anh hát, Tuấn lại quên đi nỗi buồn, và lại như cười theo cậu đó. Chính vì thế mà từ nay cậu hãy cứ cười và cứ sống như thế đi nhé. Hãy vì cậu và những người xung quanh cậu.
Tôi không nói gi, chỉ biết dựa vào Tuấn và khẽ mỉm cười mà thôi
CHƯƠNG 11
Tôi mở mắt ra, mà chẳng muốn dậy chút nào, vì người vẫn còn mệt, vả lại ngày hôm qua quả là một ngày thật dài và trải qua nhiều chuyện quá, toàn là những chuyện khiến cho tôi vừa vui lại vừa buồn, càng làm cho tâm trí tôi phải suy nghĩ đủ thứ thật là đau đầu, và cuối cùng nó cũng đã theo những giọt nước mắt mà ra ngoài vào đêm qua.
Tôi ngáp một hơi dài:
- oa…..oa. ư.
rồi ngồi dậy thay đồ. Đang thay đồ, tôi đã nghe Phương gọi:
- Gia Anh ơi, xuống ăn sáng.
Đang đói vì mệt mỏi, nghe tới ăn, là tôi chạy ù xuống, chỉ mặc qua loa thôi. Vừa xuống tôi đã bị mùi thơm của thức ăn chinh phục, tôi la lên:
- woa!!! Hôm nay có tiệc gì mà làm nhiều vậy!!
Phương nói:
- Đừng có chê nha, tôi nấu bữa sáng đó!!!
Tôi nhìn Phương liếc một cái rồi cười:
- Không có đâu, nghe danh Phương như cồn mà, hi.hi, thôi mình ăn trước đây, đói quá rồi!!
Phương nhăn mặt cười:
- Trời, ở đâu ra người ham ăn thế không biết, bộ không chờ Tuấn àh!~!
Tôi mới nhìn quanh, rồi ngạc nhiên :
- Ủa Tuấn đâu, sao không xuống?
Phương nói:
- Ảnh đang ở trên phòng, chắc đang thay đồ, lát xuống liền. Gia Anh đói thì ăn trước đi!!!
Nghe vậy, tôi liền lao vào bàn ăn, lao như con mãnh hổ, bị bỏ đói lâu ngày, rồi vừa ăn vừa nói:
- Thôi, mình ăn trước nha, có gì đừng trách hén!!!
Tôi nếm thử, á trời ơi, nó ngon như gì, tôi như muốn chén sạch bàn thức ăn này, tôi gọi:
- Phương không ăn sao??
Phương vẫn đang chiên chiên cái gì đó, nói mà chẳng quay lại:
- Gia Anh ăn trước đi, để mình làm xong món này đã.
Tôi mới để ý, dáng Phương sao mà mặc tạp dề nhìn y chang người phụ nữ nội trợ đảm đang. Bất giác tôi mỉm cười. Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy hạnh phúc quá, một niềm hạnh phúc thật khó tả.bộp….bộp…, hình như là Tuấn đi xuống, tôi quay lại:
- A, Tuấn!! Cùng ăn nào.
Tuấn cười, rồi tiến về bàn ăn, bỗng Tuấn chọc tôi:
- Phương qua đây mà xem nà?
Phương chạy qua, rồi Phương liếc tôi:
- Trời ơi, không ngờ Gia Anh ăn sáng bằng hai anh em mình cộng lại đó. Một bàn thức ăn mà Gia Anh đã chén sạch cả rồi!!
Tôi nhìn lại, thì thấy, không ngờ đói quá, lại gặp ngay thức ăn tuyệt quá, thì làm sao mà mình có thể tha được, tôi bào chữa yếu đuối mà mặt đỏ như gấc:
- ư. Ư……..thì Gia Anh đói, ăn hơi hơi nhiều mà!!
Phương và Tuấn cười, rồi Phương lại quay vô nấu tiếp, còn Tuấn thì ăn sáng với tôi, Tuấn nói:
- Phương lần sau mà có nấu thì nhớ nấu nhiều nhiều nha, chứ nấu kiểu này chắc anh em mình bị bỏ đói đó!!
Tôi tức quá, liền nhéo Tuấn một cái:
- Hứ…..mới sáng sớm mà chọc tức ngừời ta rồi àh, bộ chán sống rồi sao?
Phương cười rồi nói hùa theo:
- Anh Tuấn cẩn thận đó, coi chừng Gia Anh xé xác anh ra bây giờ,??hi..hi
Tôi chẳng thèm để ý nữa, vẫn cứ chúi đầu ăn, thật là một bữa sáng sảng khoái, một mở đầu ngày mới thật đẹp, tôi nhìn Tuấn rồi cười, nhìn Phương rồi cười, tôi cảm thấy hạnh phúc quá!!!
Tuấn nói:
- Lát chúng ta xuống nông trại chơi nghen.
Phương lúc này cũng đang ngồi ăn sáng, Phương nói:
- Tuỳ anh thôi, mà xuống đó em với anh thi cưỡi ngựa nữa nghen!!!
Tôi trầm trồ:
- Ở đó có ngựa nữa hả?
- Ừ, ở đây có ngựa nhiều lắm!! Lát xuống cho Gia Anh thấy hoa mắt luôn - Tuấn nói.