Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá con người được. Cô gái đấu với tôi, tuy bề ngoài nhu mì, uỷ mị, nhưng từng nước cờ của cô ta như tràn trề sức sống, một sức sống mãnh liệt, sức sống ngoi lên từ trong cõi chết, tuy quân đen của cô ta bị tôi bao vây kịch liệt, vậy mà từ trong cõi chết khi ấy, cô ta lại có thể tạo thành một vòng sống để cứu quân mình, nhưng từ lúc ba tuổi tôi đã được huấn luyện cầm kỳ thi hoạ, tôi đã muốn thắng thì nhất quyết phải thắng, chính cô ta đã thúc ép bản tính tàn sát của tôi thức dậy, tôi đã giết từng quân, tôi như ác quỷ, không tha quân nào, đến nỗi cô ta phải hoảng sợ trước nét mặt sắc như dao khi chơi cờ của tôi, cô ta hơi hoang mang nói:
- Nhìn mặt em như muốn giết người vậy?
Tôi mỉm cười rồi nói: - Vô bàn cờ, thì em chỉ có một chữ đó là giết chết đối phương??
Cuối cùng tôi cũng thắng, Phương thắng, còn Tuấn hình như là bị thua nửa mục, tiếc thật.
Phu nhân nói:
- Vậy là xong rồi hả, bây giờ ta quyết định, Gia Anh đấu với ta, còn Phương đấu với Lan.
Lan chắc là tên của cô gái đó, tôi và phu nhân đấu với nhau. Phải nói phu nhân là một người cực kì cẩn thận, bà ta cẩn thận từng bước một, từng bước bà ta đã tính toán thật kĩ, bà ta lo toan mọi thứ có thể xảy ra. Qua cách đánh, tôi có thể thấy rõ điều đó. Trong cái sự cẩn thận tưởng chừng chỉ là phòng thủ, nhưng đang ẩn chứa một cái bẫy chết người. Đúng là gừng càng già càng cay. Lần này, tôi buộc phải dốc toàn lực ra ứng chiến. Bà ta đã xây nên một thành đài tưởng chừng như không thể phá vỡ, nhưng trong cách đánh của phu nhân, tôi nhận ra bà đang thiếu tập trung. Chính vì thế, ngay lập tức, tôi đã đánh vào chỗ yếu nhất của thành đài, và quả nhiên bà ta đã chịu thua, trước sự vũ bão của tôi. Phương thua. Đến lượt tôi và Lan đấu với nhau. Đúng là Lan gần như ngang ngửa phu nhân, nhưng cô ta cực kì tập chung, chính vì thế mà tôi khó lòng tấn công. Tôi dần nhận ra cách đánh của cô ta hơi giống một cách đánh mà nội tôi vẫn hay chơi, chính vì thế, mà ngay từ đầu, tôi đã đưa cô ta vào bẫy, mà chính ông nội đã nghĩ ra, để tự phá giải cách đánh của mình, tôi thắng.
Phu nhân liền nói:
- Ta sẽ giữ lời hứa, ta sẽ đưa con vào toà nhà cuối cùng sau hoa viên.
Tôi hơi ngạc nhiên nên hỏi:
-thưa phu nhân, nhưng trong toà nhà đó có gì ạ!!!
Phương nói:
- Tôi ở đây từ nhỏ, nên biết rất rõ, đó chính là toà tháp cổ, nó có từ lúc nào cũng không ai biết nữa. Nếu Gia Anh muốn biết rõ hơn hãy tự đi hỏi mẹ tôi!!!
Tôi quay qua nhìn phu nhân. Phu nhân khẽ thở dài, rồi cho ba người con gái kia lui ra ngoài. Phu nhân ngồi xuống ghế, rồi khẽ ra hiệu cho ba đứa cùng ngồi xuống, bà ta bắt đầu kể:
- Gia Anh !! Con có biết tại sao hai nhà họ Chương và họ Dương Tử lại không lấy thứ khác làm giao ước, mà lại lấy câu chuyện cổ xưa đó làm giao ước không?
Tôi khẽ lắc đầu, phu nhân lại nói:
- Vì câu chuyện đó chính là có thật, và viên đá ngọc thạch được cất giữ trong toà tháp cổ đó. Ta cũng không rõ, nhưng từ suốt gần 1000 năm qua, dòng họ Chương vẫn thường vô toà tháp đó tìm kiếm, nhưng vẫn không thể tìm ra viên đá đó ở đâu. Song một lần tình cờ, lúc mà bố chồng của cô là ông nội của Phương và Tuấn là bạn bè của ông nội Gia Anh. Lúc đó hai người bọn họ chơi cờ, uống rượu,trò chuyện một hồi lâu, họ liền rủ nhau vào tháp cổ để tìm kiếm thử xem. Các con có biết họ tìm thấy được gì không?
Cả ba chúng tôi đều lắc đầu nguầy nguậy, phu nhân mỉm cười rồi nói tiếp:
- Họ đi một hồi, không thấy gì định đi ra. Song họ thấy một ánh sáng gì đó vừa loé lên, thế là họ lại tìm và nhìn thấy một cuộn giấy, mở cuộn giấy đó ra, thì trong cuộn giấy có ghi “tình bạn là nền tảng của tình yêu, tình yêu là liều thuốc chữa lành mọi sự đau khổ, năm xưa ngọc thạch nằm cạnh hồ đau khổ mà không biết cách chữa lành nó, chỉ sau này vị thiên sứ đó chỉ cách là tình yêu mới chữa lành những nỗi khổ bi ai kia”. Rồi họ tìm thấy phần đầu của câu chuyện, trong cuộn sách đó có ghi, muốn tìm thấy phần cuối của câu chuyện, để tìm ra nơi dấu viên đá ngọc thạch, thì chỉ có tình yêu đích thực mà thôi, chính vì thế mà hai nhà đã hứa hôn, mong rằng sẽ tìm được đoạn kết của câu chuyện này, còn vụ mà dự án là hàng tỉ đôla chỉ là nguỵ tạo mà che mắt thiên hạ mà thôi, vụ này chỉ có rất ít người biết. Hôm nay chính vì thế mà Gia Anh sẽ vào tháp cổ để quen biết trước, còn việc tìm kiếm để sau vậy.
Phu nhân vừa nói xong, tôi không thể không bàng hoàng, ở một cái thế giới thế kỷ thứ 21 này mà vẫn còn những chuyện hoang đường như vậy sao??? Tôi đang không biết mình nên có tin hay không.
Phương và Tuấn đều nói: Chuyện khó tin quá mẹ ơi!!
Phu nhân liền khẳng định: chuyện này chính ông nội con đã trải qua, có thật mà, cuộn sách đó nội con còn giữ mà!!
Tôi có phần tin. Tôi được phu nhân dẫn tới trước cửa tháp cổ đó, phải nói là ngôi tháp này cực kỳ cổ kính, vậy mà rêu không hề mọc lên chân tháp, xung quanh thì toàn hoa, phu nhân nói: cảnh quan, mọi vật xung quanh đây không ai hề đụng tới, mọi thứ vẫn còn y như vị trí ban đầu của nó. cô có tới đây mấy lần, nhưng đều không tìm được gì, thôi con vào đi, khi nào chán thì về phòng vậy.
Nói xong phu nhân quay trở về, tôi bắt đầu hơi sợ khi đặt chân vào ngôi tháp cao bảy tầng này, lại xung quanh toàn là cây cối, tôi đi vào thấy trong tháp có ánh sáng hơi mờ do mặt trời chiếu vào, nhìn một hồi, toàn thấy bóng tối, tôi sợ, nên tự nghĩ, thôi, tìm ra mình cũng chẳng cần nó, thôi đi về thôi!! Nghĩ xong, tôi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về phòng, leo lên giường mà nằm ngủ, khỏi ăn tối luôn. Một ngày chủ nhật thật là mệt mỏi, song tôi đã biết rất nhiều chuyện về cuộc hôn ước này.
CHƯƠNG 8
Sáng hôm sau, lúc tôi đang ngồi chép bài của giáo sư trên bảng thì Tuấn nói nhỏ:
- Hôm qua Gia Anh vào đó, có thấy gì không??
Mắt vẫn cứ nhìn trên bảng mà tay thì cặm cụi viết, tôi nói:
- Chẳng có gì cả, một cái tháp âm u, đen tối, sợ lắm??
Tuấn gật đầu ra ý là hiểu:
- Vậy à!!!chán nhỉ
Nhắc tới chán tôi mới nhớ, mấy bữa nay toàn gặp chuyện không đâu, nên tôi liền hỏi Tuấn:
- Tuấn biết có chỗ nào chơi không, dẫn mình đi chơi đi, ở đây buồn quá!!
Tuấn ra vẻ mừng:
- Được rồi!! Lát Tuấn dẫn Gia Anh đến chỗ này hay lắm và lại đẹp nữa!!
Tôi hơi tò mò, nên quay qua hỏi :
- Nó là đâu thế??
Tuấn ra vẻ bí mật:
- Bí mật!! Nói trước còn vui cái gì nữa??
Học xong, tôi hỏi Tuấn:
- Chúng ta có rũ Phương đi không?
Tuấn nói: tuỳ Gia Anh vậy!!
Tôi ba chân bốn cẳng chạy sang phòng Phương. Đang chạy nhanh thì đụng phải anh Phong, thấy tôi anh Phong hỏi:
- Ủa!! Cậu chủ, theo lịch cậu còn bữa học nữa mà, sao giờ cậu lại ở đây!!!
Tôi nói nhỏ:
- Anh Phong đừng nói cho ai nghen, em đi chơi với Tuấn và Phương lát về à, anh Phong nhớ nha!!
Tôi cảm thấy, hình như anh Phong hơi buồn, tôi liếc nhìn, liền hỏi:
- Hình như anh buồn hả, anh sao vậy, có chuyện gì khó nói anh nói ra đi??
Anh Phong lắc đầu nguầy nguậy, quay mặt đi và nói:
- Không có gì đâu, cậu chủ đi chơi vui vẻ nghen!! Thôi tôi đi đây!!
Tôi cũng thấy lạ, nhưng không quan tâm, mình còn phải đi rủ Phương mà. Tôi chạy ngay đến phòng Phương, thấy Phương đang ngồi cạnh cây đàn piano, hình như là Phương đang sáng tác một bài hát gì đó, tôi gọi:
-Phương!! Đang làm gì vậy? Rảnh không?
Phương đang mải đánh đàn, nghe tôi gọi, mặt cậu ta tự nhiên vui hẳn lên, làm tôi cũng hơi ngạc nhiên, Phương nó nói:
- Ủa!! Gia Anh !! Hôm nay rồng đến nhà tôm hả??
Tôi liếc mắt: - Không có giỡn à nghen!!!
Phương cười: thôi, giỡn thôi mà, làm gì mà liếc người ta ghê thế, mà kiếm tôi có chuyện gì không?
Tôi cười: Tuấn và mình định đi chơi, cậu đi chung luôn nha!!
Phương tự nhiên hết cười, mặt hơi khác, rồi quay vào trong, giọng hơi buồn:
- Thôi, hôm nay mình bận rồi, để khi khác nghen!!
Tôi thấy lạ, liền nài nỉ:
- Thôi mà, lâu lâu người ta mới rũ đi chơi mà, làm gì mà phụ lòng tốt của người ta thế, đi đi nghen!! - Tôi vừa nói vừa lay lay vai Phương.
Phương đứng dậy:
- Thôi được rồi, thiệt là ……lớn già đầu rồi mà còn bày đặt nhõng nhẽo.
Tôi liền liếc mắt:
- hứ……….thế ai là người thường hay nhõng nhẽo nhất nhà vậy ta, vậy mà bây giờ còn bày đặt la người ta.
Tên Phương không nói gì, chỉ cười và cùng tôi đi ra cổng. Bất giác, tôi nhận thấy, hình như Phương khác thường ngày, hình như Phương chững chạc sao, hay do tôi quá nhạy cảm, thôi, giờ lo việc đi chơi đã.
Lúc xe chạy, tôi ngồi với Phương ở băng sau, còn Tuấn thì ngồi trước lái xe, tôi ngoi lên hỏi:
- Này!! Chúng ta đi đâu thế Tuấn, nói cho mình biết đi?
Tuấn cười rồi nói:
- Đây là nơi lần đầu tiên mình và Phương gặp nhau đó!!
Tên Phương reo lên:
- Cái gì!! Vậy anh định đưa Gia Anh đến chỗ đó ư?
Tuán gật đầu, tôi lại càng ngạc nhiên:
- Nhưng mà là ở chỗ nào chứ!!
Tuấn nói:
- Phương!! Em nói cho Gia Anh nghe đi!!!
Tôi quay sang Phương, thì thấy tên Phương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mắt cứ nhìn về phía xa xăm nào đó, Phương từ tốn:
- Nơi đó rất đẹp, và cái tên của Gia Anh, đã nói lên tên của nơi đó!
Tôi hơi lạ, lại gặng hỏi:
- Nói đi, đừng ra vẻ bí mật nữa mà!!
- Nơi đó có tên là ngọn đồi bồ công anh.
Tôi oà lên một tiếng và reo lên:
- Vậy ở đó, chắc có nhiều hoa bồ công anh lắm nhỉ!!
Phương gật đầu: - Gia Anh đến đó sẽ thấy nó đẹp như thế nào!!
Tôi hơi ậm ừ, và rất háo hức muốn xem nơi đó như thế nào!!
Khi xe dừng lại, tôi chạy ngay ra khỏi xe. Tôi la lên:
-woa!!! Nơi đây tuyệt quá.
Đúng là thật tuyệt, một ngọn đồi cao, trên đỉnh đồi là một toà biệt thự, còn xa khoảng 300m thì là một nông trại, xung quanh đồi thì trồng toàn hoa bồ công anh, khi gió thổi, hoa bồ công anh bay bay như tuyết, trông rất đẹp, tôi quay qua hỏi Tuấn:
-Tuấn ơi!! Toà biệt thự đó là của ai thế, và nông trại đó là của ai nữa??
Tuấn đang xách hành lý, còn tên Phương vừa gom hành lý vừa nói:
- Toàn bộ nơi này là sở hữu của nhà tôi hết đó!! Đây là nơi thường để nghĩ mát vào mua hè - nói rồi tên Phương quay qua sang Tuấn - sao anh không nói cho em biết trước là chúng ta đến đây, để em còn biết mà chuẩn bị đồ đạc chứ, thiệt là!!
Tuấn mỉm cười rồi nói:
- Em đã có cả tủ đồ ở đây rồi mà còn đòi mang nữa à, bó tay!!
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa vậy là chúng ta ở lại đây luôn hả!!
Tuấn cười: chúng ta sẽ ở đây chơi một tuần lễ, mình đã xin mẹ rồi, cậu khỏi lo.
Tôi la lên: Chết!! Vậy mà cậu không nói trước, làm mình không chuẩn bị đồ đạc, giờ biết tính sao đây?hu.hu. Tất cả chỉ tại cậu đó Tuấn.
Tuấn nói: thôi đừng có bù lu bù loa nữa, biết mình và Phương đang xách hành lý của ai không?
Phương nói liền: thiệt là, hành lý của mình không lo xách, người ta xách giùm rồi mà còn ở đó bù lu bù loa nữa hả?
Tôi ngạc nhiên: - Đâu ra thế
- Mình nhờ anh Phong thu dọn đó - Tuấn nói
Tôi không lo nữa, liền chạy một mạch xung quanh vui vẻ, vừa chạy vừa hát, la.la…la, tôi nghe từ ở đằng sau;
- Nè, sao không phụ xách hành lý hả, bộ chán sống rồi sao??
Tôi nghe là biết Phương nói liền, tôi quay lại cười nói vọng lại:
- Xách dùm đi mà, giúp nàh, lẹ lên trời gần chiều rồi, chúng ta mau vào biệt thự đi, nhớ nghen.
Nói xong tôi vọt đi, và tôi đâu có biết rằng, chỉ trong một kỳ nghĩ ngắn này vậy mà đã xảy ra những chuyện làm thay đổi cả ba chúng tôi, những chuyện mà khiến cho tình cảm của tôi phải suy xét và đắn đo đồng thời đặc biệt khó xử.
CHƯƠNG 9
Ba chúng tôi vô toà biệt thự kia,trông toà biệt thự đó khác hẳn tôi nghĩ, tôi tưởng trong đó phải có người giúp việc chứ. Vậy mà nó chẳng có ai, nhưng hình như nó vẫn được dọn dẹp thật sạch sẽ mỗi ngày, thấy lạ, tôi hỏi:
- Ủa sao ở đây không có ai thế!!
- Ở đây không có ai đâu, mấy người giúp việc thì ở nông trại đằng kia, còn toà biệt thự này thì chỉ cho chúng ta ở thôi, bọn họ có nhiệm vụ là hằng ngày lên đây dọn dẹp,.
Tôi ậm ừ, nhưng lại nói tiếp:
- Úi, vậy Tuấn ơi, còn cơm nước thì làm sao.
Tuấn cười:
- Vậy mà cũng hỏi, tất nhiên là chúng ta tự nấu rồi, còn nếu không muốn thì một là xuống nông trại ăn cơm chung với họ, hai là xuống đồi, ăn cơm tiệm, cậu chọn Phương án nào!!!
Tôi khẽ lắc đầu:
- Trời ơi, từ nhỏ tới giờ mình có biết gì về cơm nước đâu, hu.hu vậy làm sao đây, cậu nấu cơm cho mình ăn hả??
Tuấn cười:
- Mình thì cũng biết nấu ăn, hơi ngon nhưng mình còn kém Phương xa!! Nó nấu thì miễn chê luôn!!
Nghe thế, tôi chạy một mạch lên lầu, vì Phương đã dọn lên phòng của Phương, căn phòng ở cuối dãy hành lang, cửa sổ của nó có thể nhìn thông ra ngoài và có thể nhìn thẳng xuống đồi luôn, tôi đi tới thấy cửa phòng Phương mở cửa. Tôi gõ cửa, rồi bước vào, thấy Phương đang ngồi bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài mà thẫn thờ. Thấy vậy, tôi chạy lại, nắm lấy vai cậu ta, lay lay:
- Ê!! Làm gì mà ngồi thẫn thờ vậy, bộ tương tư ai rồi hả??
Phương quay lại, mỉm cười:
- Sao không lo dọn đồ đạc, mà chạy qua phòng tôi làm gì đây!!!
Tôi thuật lại:
- Nghe nói Phương nấu ăn ngon lắm phải không!! Khai thật đi!!
Phương cười:
- Ê, nghe ai nói vậy??
- Thì Tuấn nói chứ ai, Tuấn nói Phương nấu ăn như nhà bếp của khách sạn 5 sao, còn hơn thế nữa.
Tôi hơi thêm mắm thêm muối nữa, cho Phương lên mây luôn.
- Không có đâu, chỉ thường thôi.
- Thôi đừng chối, vậy tối nay Phương nấu cho Gia Anh ăn nghen, ăn thử là biết liền đó mà.
- A!! Thì ra nói nãy giờ chủ ý của Gia Anh là kêu Phương nấu ăn cho Gia Anh ăn đó hả, đúng là……
Tôi giả vờ nhõng nhẽo:
- Đi mà, Phương nấu cho người ta một bữa cũng không được sao, nấu nghen, Gia Anh chờ đó, đừng để Gia Anh đói nghen, thôi, Gia Anh về phòng đây, byeeeeeee
Tôi vừa chạy ra khỏi phòng thì thấy Tuấn đang xách hành lý lên, tôi vội chạy lại:
- Hành lý này để Gia Anh xách cho, vì nó là của mình mà, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, tối nay Phương nấu ăn
Tuấn quệt mồ hôi:
- Không có gì đâu, à mà Gia Anh ở phòng ở giữa nghen!!
Tôi ừ, rồi Tuấn giúp tôi xách hành lý vô phòng, vô tới phòng, tôi cũng thấy một cái cửa sổ thật to, hình như là nó to hơn cửa sổ của hai phòng còn lại, tôi liền chạy lại, mở tung cửa sổ ra, gió thổi lồng lộng, tôi đứng ngắm nhìn những bông hoa bồ công anh đang bay trước gió trông thật tuyệt, Tuấn đi lại bên cạnh tôi và nói:
- Gia Anh có biết Tuấn và Phương đã gặp nhau như thế nào không!!
Tôi khẽ lắc đầu, Tuấn vẫn nhìn những bông hoa kia, rồi như hồi tưởng về quá khứ mà nói:
- Lúc đó, Tuấn mới về ở với mẹ, nhưng Phương thì đi nghỉ mát ở đây, nên mẹ quyết định đưa Tuấn tới đây để chơi luôn, tiện thể gặp Phương, vì dù gì thì anh em đã xa cách nhau 10 năm nay, lúc đó, mình về chơi, vô toà biệt thự không có ai, mình hơi đói, nên xuống bếp định xem có gì ăn được không, lục được một lát, bỗng có một cái chổi đánh vào đầu, mình quay lại, thì bị đánh tới tấp, Gia Anh biết ai đánh mình không??
Tôi tỏ vẽ nghiêm trọng, hỏi Tuấn:
- Ai đánh Tuấn vậy, nói nghe đi, mình tò mò quá?
Tuấn cười:
- Phương đó, nó tưởng mình là ăn trộm, nó vừa đánh vừa chửi, cuối cùng nhìn rõ mặt, nó mới chịu nhận mình, bó tay, mình bị ê ẩm cả ngày luôn.
Tôi mỉm cười, xoa xoa vai Tuấn:
- Còn đau không nà!!
Tuấn quay lại, cầm lấy tay tôi, và để ngay trước tim cậu ta, rồi cậu ta, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:
- Gia Anh ơi, Tuấn còn đau lắm, nó không đau ở vai, mà nó đau ở trong trái tim này, Gia Anh có thể chữa cho nó hết đau được không?
Tôi thật sự bàng hoàng, không nói nên lời, mặt thì đỏ ửng lên, còn tim đập loạn xạ, nó đập như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực, tôi chỉ biết đưa ánh mắt của mình nhìn Tuấn, Tuấn từ từ tiến lại, tiến lại gần hơn, rồi khuôn mặt của Tuấn gần như sát với khuôn mặt của tôi, tôi bỗng nhắm mắt lại, thì nghe tiếng Phương vang lên:
- Hai người đang làm gì vậy?
Tôi bỗng giựt tay ra, và không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa, tôi nhìn Phương, rồi cố tình đánh trống lảng:
- À không có gì, có hạt bụi bay vào mắt, mình nhờ Tuấn thổi giùm đó mà, à Phương đi nấu ăn nghen, mình đi ra ngoài dạo một chút đã, không khí hơi ngột ngạt đó mà!!