Mấy đứa nhóc đó lập tức quay về chỗ ngồi, và thắt dây an toàn, nhanh đến nỗi tôi chưa kịp định thần thì tháy bọn nó đã vào vị trí hết rồi, chỉ còn tôi vẫn còn ngỡ ngàng, đang định thắt dây, thì cái xe nó lao đi như tên lửa, lạng qua trái, lách qua phải,.trời ơi người tôi ngã nghiêng, tôi không ngờ một người con gái thấy có vẻ yếu đuối như thế, mà lái xe thì như tay đua chính gốc. Tôi đang cố gắng thắt lấy dây an toàn, nhưng khi gặp đèn đỏ thì chị ta đạp hết ga, chạy thẳng lên miếng bê-tông để xây nhà, cho xe lao băng qua đường, tôi gần như bị ngã xuống sàn xe, thì ngay lập tức, một vòng tay nào đó, giữ chặt lấy người tôi, và ôm vào lòng hắn thật chặt, tôi đang run sợ như thế, thì theo như phản xạ tự nhiên, tôi ôm chặt lấy người đó, ôm như không thể bỏ ra, vì nếu bỏ ra thì chắc mình chết mất. Khuôn mặt tôi áp sáp vào lồng ngực hắn, thì nghe tim hắn đập rất nhanh, tim đập mà nó như muốn vỡ ra ngoài, tôi hồi hộp, không biết là ai, ngẩng mặt lên xem,thì ôi thôi, tôi đang ôm cứng ngắt cái tên Phương đáng ghét đó, chưa biết phản ứng gì, thì chị Mary đó thắng gấp cái két…………rồi quay xuống:
- Tới nơi rồi, xuống xe và chuẩn bị nhanh lên.
Ngay lập tức tôi buông tay, và di chuyển ngay xuống xe, mà mặt vẫn còn đỏ bừng bừng, chẳng dám quay mặt lại nhìn nữa. Chỉ dám liếc liếc xem tên Phương như thế nào thì thấy hắn đang thì thầm to nhỏ gì đó với chị Mary. Rồi tất cả bọn nhóc đó mang dụng cụ và đi vào thì tôi mới biết, té ra chúng nó là một ban nhạc. Bọn nó đi nhanh vào cái toà nhà lớn đó, tôi đang bỡ ngỡ thì chị Mary đến và nói:
- Em đi theo chị, Pen nó giao em cho chị rồi, chúng ta đi nào.
Tôi đi vào cái sân khấu, phải nói là sân khấu đẹp còn khán giả thì đứng, y như sân khấu ngoài trời,chị Mary đó dắt tôi đến gần chỗ sân khấu và nói:
- Xí nữa mấy đứa nó diễn, em có bao giờ xem bọn nó diễn chưa.
Tôi lắc đầu, mà mắt vẫn cứ nhìn chăm chăm vào người ca sĩ đang hát, khán giả ở dưới reo hò, được tí xíu, thì người ca sĩ đó hát xong và đi vô, lúc này thì từ dưới, đám nhóc đó đi lên. Tôi quan sát và biết được, tên Phương chính là người hát chính. Nhìn hắn vẫn như thường ngày, tôi đang chăm chú thì nghe hắn nói vào micro:
- Xin chào các bạn, hôm nay nhóm The Angel xin gởi đến các bạn một bài hát do chính thành viên trong nhóm sáng tác, mời các bạn thưởng thức.
Phần dạo nhạc, phải nói đây là một bài hát đầy những giai điệu vui tươi, mới vô đã cho người ta một cảm giác đang có một niềm vui tràn ngập vậy, giọng Phương cất lên, trời ơi, thường ngày thì hắn đã có một sự hút hồn bởi vẻ đẹp của mình, vậy mà giờ đây, khi đứng trên sân khấu, vẫn là hắn, vẫn dáng người đó, với một giọng hát mà có thể khiến cho trái tim của người ta phải dừng lại mọi hoạt động để lắng nghe, hắn có một sự cuốn hút mảnh liệt, nó khiến cho anh mắt tôi không thể rời khỏi được hắn, tôi nhìn hắn mà không hề chớp mắt, hắn hát rồi, hắn nhìn xuống dưới chỗ khán giả, hình như hắn đang tìm gì đó, ánh mắt của hắn vẫn cứ đưa đi, rồi hắn dừng lại trước ánh mắt của tôi đang nhìn hắn. Hắn nhìn tôi không chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau như nhìn xuyên qua tất cả, tôi lắng nghe và nhận thấy rằng lời bài hát này sao mà giống như mình quá. “từ khi em bước vào căn nhà của tôi, nó như tràn ngập sức sống, nào em có biết, khi có em bên đời tôi cảm thấy cuộc sống như là hạnh phúc,, rồi sẽ có một ngày em sẽ biết vẫn có một người lấy em làm niềm vui để sống…….”.
Tôi nhìn hắn rồi mỉm cười, hắn cũng mỉm cười lại, tôi cảm thấy có cái gì đó vui vui từ trong trái tim mình xuất phát ra, nó vừa ấm áp, lại vừa cho người ta cảm giác an toàn, bất giác tôi nhớ lại chuyện ở trên xe. Tôi tự nghĩ, nhiều chuyện vừa xảy ra quá, rồi tôi cười một nụ cười như cho chính mình, quay lên sân khấu thấy hắn vẫn đang toả ánh hào quang .
CHƯƠNG 6
Diễn xong, hắn và bọn nhóc đó đi ra. Lúc đó tôi và chị Mary đã đứng đợi trước cổng, vừa thấy bọn nó, Mary đã nói:
- Giờ làm gì hả mấy cưng!!
Một nhóc nhanh nhảu, nhóc này hình như lúc nãy chơi keyboard:
- Chị còn hỏi nữa à, tất nhiên là đi ăn một bữa cho ra trò, để xả hơi chứ còn gì nữa, bọn em tập cả tuần nay mệt gần chết rồi!!
Mary ngoắc tay về hướng xe và hô:
- Go!!!! Let’s go……….
Bọn nhóc đứa nào cũng cười vui vẻ. Tôi thật sự bất ngờ khi thấy tên Phương, một công tử nhà giàu nổi tiếng vậy mà lại cùng với bọn nhóc này ăn một quán ăn bên lề đường, một quán ăn mà tôi chưa từng đến bao giờ, vì dù sao tôi cũng là công tử của một nhà gia giáo mà, tôi hơi bỡ ngỡ thì một nhóc đẩy vai và lên tiếng:
- Em ơi!! Lại đây ngồi này, làm gì mà đứng như trời chồng vậy, bộ lạ lắm hả??
Tôi quay lại, và ngồi xuống hướng tên nhóc đó chỉ. Trong khi chờ bà chủ dọn thì chị Mary liền nói:
- Nào bây giờ các em giới thiệu tên cho người bạn mới của chúng ta biết đi!
Đầu tiên, thì tên nhóc mà hỏi tên tôi ở trên xe liền nói trước:
- Xin chào cậu em nhỏ đáng yêu, anh tên là Kai người chơi ghi-ta.
Tiếp thì nhóc mà đẩy tôi vô chỗ ngồi:
- Còn anh tên là Chain, người chơi trống.
Từng người, từng người giới thiệu tên cho tôi biết, cuối cùng thì:
- Còn chị hả, chị tên là Mary là người quản lí của ban nhạc này, bây giờ tới lượt em, em hãy giới thiệu rõ họ tên và tuổi đi nào.
Tôi hơi hoảng, vì mình biết nói gì bây giờ, tôi nhìn hắn thì thấy hắn mỉm cười và nói:
- Nói đi Gia Anh, cho mấy bạn của anh biết về em đi!!
Tôi tự nhủ, được rồi, về nhà ta sẽ cho nhà ngươi biết tay mà xem, hãy đợi đấy, lấy lại sự bình tĩnh. Quên nói cho các bạn biết, sở trường của tôi chính là diễn xuất, và ước mơ của tôi là trở thành một diễn viên nổi tiếng. Tôi tự nhủ lần này phải nhờ đến tài năng của mình mà thôi,tôi quay qua nhìn mọi người rồi mỉm cười nói:
- Em tên là Dương Tử Gia Anh, năm nay em 15 tuổi, còn các anh, các anh bao nhiêu tuổi rồi, các anh bằng tuổi anh Phương luôn hả, mà các anh cho em hỏi nghen, tại sao các anh lại gọi anh Phương là Pen vậy, chẳng lẽ đó là nghệ danh của anh ấy sao!!
Mary thay mặt mọi người nói:
- uh!! Phương lấy nghệ danh là Pen, còn tất cả thành viên trong nhóm đều 16 tuổi cả, còn chị năm nay 19 tuổi.
Nói chuyện một lúc thì bà chủ bưng thức ăn ra, đang định ăn thì điện thoại của tôi reo lên, tôi nhìn và nhận ra số của anh Phong, tôi mới giật mình, chết!! Mình đi mà không nói với ảnh một tiếng chắc giờ anh Phong lo lắm, tôi liền bốc máy:
-alo!! Anh Phong hả, em xin lỗi nghen!! Em đi mà không nói với anh một tiếng.
Đầu bên kia, anh Phong thở dài và nói :
- Trời!! Cậu chủ làm tôi sợ quá, nãy giờ tìm cậu chủ trong nhà mệt gần chết luôn, mọi người trong nhà đang đi tìm cậu chủ, cậu mau về nhà ngay đi!!
Tôi ập ờ:
- Ừ!! Anh khỏi lo!! Em sắp về rồi, và anh nói với mọi người đừng lo cho em, em đang đi với Phương!!
Giọng anh Phong đột nhiên hốt hoảng:
- Cái gì!!! Cậu đi chung với tên nguy hiểm đó ư, cậu đã quên những gì phu nhân đã nói rồi sao, hắn là một tên nguy hiểm lắm đấy….
Đang nói bỗng nhiên tôi nghe một giọng con trai khác, mà tôi nhận ra ngay, giọng đó chính là giọng của tên Tuấn:
- Ê!! Đi với thằng em của tui không sợ bị nó làm thịt hả??
Tôi tức quá liền nói:
- Này !! Tôi có tên có họ đàng hoàng nghen, đừng có gọi là ê này ê nọ nghen, còn việc tôi đi đâu và ở với ai không cần ai đó lo đâu, hứ………….
Nói rồi, tôi cúp máy cái rụp, quay qua thấy mọi người nhìn tôi chằm chằm, tôi liền nói:
- Mọi người không ăn sao.
Tên Phương quay qua nói:
- Ai gọi thế??
Tôi nói:
- Không có gì, nhưng chúng ta phải về nhanh thôi, mọi người ở nhà đang đi tìm kìa!!
Lúc về thì tôi và tên Phương xuống xe ở cách nhà khoảng 100m, không hiểu sao tên Phương lại không muốn Mary đưa tới nhà cho nhanh, mà lại viện lý do, đi bộ cho nó mau tiêu, vì vừa ăn nhiều quá, thế là tôi và hắn lại phải đi bộ vào, vừa đi thì hắn hỏi:
- Lúc nãy anh tôi gọi phải không?
Tôi ngạc nhiên:
- Ủa? Làm sao mà cậu biết thế!
Linh cảm của tôi lúc này lại phát huy, nó đang mách bảo cho tôi thấy là Phương đang hơi buồn, tôi không biết có phải hay không, mà chỉ thấy hắn trả lời mà giọng hơi buồn buồn:
- Chỉ có anh tôi mới làm cho Gia Anh nổi giận một cách như thế, tôi dù có làm cho Gia Anh giận thì cũng không được như anh của tôi.
Tôi thật chẳng hiểu hắn đang nói gì nữa, tôi liền hỏi lại:
- Là sao, tôi không hiểu, cậu nói khó hiểu quá!!!
Hắn không nói gì, chỉ buông thõng một câu:
- Rồi ngày nào đó Gia Anh sẽ hiểu cả thôi.
Tôi không nói gì nữa, mà đi chậm rãi đêm cảnh ở đây thật đẹp,hai bên đường là hai hàng cây xanh rờn, về đêm gió thổi vi vu, có đèn vàng chiếu sáng, đi dạo thật là lãng mạn.
Vừa đến trước cổng, tôi đã thấy anh Phong đứng đợi trước cổng, thấy tôi, anh Phong đã mừng như vừa gặp được vàng: cuối cùng cậu chủ cũng về, cậu chủ làm tôi lo quá.
Tôi nheo nheo mắt: - Xin lỗi anh nha, lần sau đi đâu em sẽ thông báo cho anh, vì anh là quản gia của em mà.
Tên Tuấn đâu ra, đi tới rồi nói như có ý mỉa mai: về rồi đó hả, tôi tưởng cậu định đi luôn không về nữa chớ!! Cậu gặp tôi một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Tôi vẫn còn hơi tức liền nói: - Thôi!! Tôi mệt rồi, chuyện gì ngày mai nói được không.
Tên Tuấn nghe vậy, chẳng nói chẳng rằng, tự nhiên nắm lấy tay tôi, rồi kéo đi vậy đó, tôi chẳng biết làm gì, tôi quay đầu lại nhìn, thì thấy ánh mắt tên Phương đầy vẻ buồn bã, tự nhiên tôi cũng cảm thấy buồn buồn ở trong trái tim.
Tên Tuấn dẫn tôi đi qua hoa viên, hắn dẫn tôi lên dãy lầu hai mà hắn thường ngồi bên cửa sổ để đọc sách, lên tới lầu hai, hắn lại đưa tôi lên lầu ba, qua lầu ba, hắn đưa tôi lên sân thượng. Tôi như bị hút hồn bởi khung cảnh nơi đây trời đầy sao tuyệt đẹp, thoang thoảng hương hoa hồng đâu đó, gió thổi nghe thật vui tai. Đến đây, hắn ngồi xuống không nói gì, chỉ nhìn lên ra khoảng không gian đầy sao kia, thấy vậy, tôi lại gần, đẩy nhẹ vai hắn rồi nói:
- Ê!!cậu nói có chuyện nói với tôi mà, sao lại dẫn lên đây rồi không nói gì vậy, nói nghe coi, làm gì mà ngồi im như khúc gỗ vậy,.
Hắn không nói gì, được một lúc, hắn lên tiếng: cậu nhớ lúc tôi ngồi cạnh cậu thì chuyện gì xảy ra không?
Tôi nói liền : - Nhớ chứ!! Lúc đó ba ngày liền cậu không nói một tiếng, phải đợi tôi lên tiếng, thì cậu mới nói là cậu chơi trò chơi gì đó, mà ai lên tiếng trước là người thua đó!!
Hắn mỉm cười rồi nói: - Đúng vậy, hôm đó chúng ta đã chơi trò đó. Đến lúc học chung ở nhà mình cũng chơi trò này, mình cứ nghĩ hôm nay là ngày thứ ba, chắc cậu sẽ lên tiếng, như lúc trước, vậy mà, cậu đã không lên tiếng, mà chính mình lại là người lên tiếng trước, mình thua rồi!!
Tôi nghe hắn nói mà trong lòng lại muốn thanh minh cho hắn biết, là lúc đó, tôi đang định nói thì tên Phương kéo tôi đi chứ bộ, nhưng không hiểu sao tôi lại không nói ra, tôi không biết nói gì, chỉ im lặng, chợt tôi định nói:
- À đúng rồi, cậu có biết hôm nay tôi đã đi đâu với Phương không?
Hắn nói: Thôi, mình không cần biết đâu, vì cậu có quyền tự do riêng của cậu mà, mình không muốn gò ép cậu!!
Tôi tự nhiên mất hứng nên chẳng biết nói gì nữa,im lặng hồi lâu hắn nói:
- Sao đẹp quá, ước gì mình cũng như ngôi sao kia, đầy những bè bạn bên cạnh. Sẽ không cô đơn, sẽ luôn vui vẻ, và thắp sáng một vùng trời nho nhỏ của mình.
Tôi nghe thế, thì mỉm cười rồi nói: - Sao cậu lại nói thế, cậu đâu có cô đơn, cậu là công tử nhà giàu, có rất nhiều bạn kia mà - tôi nói cố ý mỉa mai, để chọc tức hắn.
Nhưng khi nhìn qua hắn, tôi thấy hắn buồn hẳn đi, rồi hắn nói với giọng yếu ớt, đầy nỗi buồn bã:
- Cậu đâu có biết rằng, mình lớn lên trong sự cô đơn đó. Mẹ mình thì bận kinh doanh và chơi game còn ba mình thì quản lý công ty ở nước ngoài, rất ít khi về nước, anh em mình, thì lúc nhỏ mỗi đứa một nơi,em mình thì sống với mẹ, còn mình thì sống với ba, mình chỉ mới về ở với mẹ mà thôi. Ở đó mình lớn lên trông nỗi cô đơn, ba bận việc không ai quan tâm, suốt ngày chỉ học, rồi về nhà một mình. Mình sống như vậy suốt 10 năm qua đó, cậu có biết không??
Tôi mới dần nhận ra rằng đằng sau những lời nói chọc tức tôi thường ngày, những hành động ngớ ngẩn, ánh mắt quỷ quái, thì một ánh mắt cô đơn lẻ loi, cần được một tình yêu, cần được chia sẻ, linh cảm cuả tôi lại cho thấy, trái tim của Tuấn đang hiu quạnh giữa dòng đời này. Không biết vì lý do gì, tự nhiên nước mắt tôi nhỏ giọt ra, tôi không biết làm gì, liền dựa vào vai cậu ta và nói:
- Đó là cuộc đời của cậu lúc trước, lúc mà chưa có em cậu, chưa có mẹ cậu, và cũng chưa có mình, giờ thì khác rồi, đã có tất cả mọi người bên cậu rồi, cậu hãy mở rộng trái tim ra, hãy cho và nhận.Tuấn, cậu sẽ không còn cô đơn nữa đâu, nhớ chưa nà…….
Hắn tự nhiên quay lại, mỉm cười rồi nói: - Vậy sao!!!Gia Anh cậu nhớ lấy lời câu nói hôm nay đó!!!
Tôi và Tuấn ngồi như vậy bên nhau cả buổi tối để ngắm sao, tôi cảm thấy mình vừa nhận được một cái gì đó rất lớn, mà nó khiến cho trái tim của tôi vui lên một niềm vui khó tả, niềm vui khác hẳn tất cả niềm vui mà suốt 17 năm qua tôi nhận được. Gió thổi, đêm lạnh, vậy mà tôi chẳng thấy lạnh, có thể do tôi khoẻ, hay áo tôi mặc ấm hay là trong lòng tôi đang có một sự ấm áp tràn ngập từ Tuấn truyền sang, sự ấm áp của sự đồng cảm và chia sẻ sao??
CHƯƠNG 7
Hôm sau, tôi vừa ngủ dậy, thì cảm giác mệt mỏi lại trổi dậy, vì từ ngày hôm qua tôi phải đi nhong nhong với tên Phương, còn tối lại về tâm sự với Tuấn đến tận khuya, .
-oa…..oa……-tôi uể oải ngáp-
Anh Phong đâu ra đi vô, anh Phong liền nói: Thưa cậu chủ!! Hôm nay là ngày chủ nhật nên cậu chủ được nghỉ học, nhưng từ sớm phu nhân đã cho người sang dặn, nếu cậu chủ dậy thì cậu chủ sửa soạn, sang tiếp chuyện với phu nhân!!!
Tôi suy nghĩ, không biết phu nhân muốn gặp mình có chuyện gì ha, thôi từ từ hẵng tính, giờ cái bụng đói meo rồi. Tôi nói với anh Phong:
- Anh ơi, chuẩn bị bữa sáng, em đói quá rồi.
Anh Phong mỉm cười: - Nhưng cậu chủ phải vệ sinh đã chứ.
Tôi vừa đi xuống giường vừa nói:
- Anh chuẩn bị nhanh nha, em gần chết rồi đó.
Vẫn nụ cười đó, nụ cười của anh Phong có nét quyến rũ riêng của nó,tôi chọn anh Phong làm quản gia, cũng vì lúc chọn người tôi đã bị hấp dẫn bởi nụ cười đó.
Đang ngồi ngấu ngiến thức ăn, bởi vì tối qua tôi có ăn gì đâu, đi ăn ở đường phố, sợ!! nên tôi ăn có tí xíu à, đang ăn, tự nhiên tôi nghe tiếng bộp ở trước cửa, tôi cũng chẳng cần quan tâm, bụng đói gần chết rồi, tôi ngấu nghiến y như bị bỏ đói cả tháng nay vậy. Bỗng tôi cảm thấy có cái gì đó nhột nhột, linh cảm cho tôi biết có ai đó đang nhìn mình, anh Phong thì đứng bên cạnh tôi rồi, nên tôi cảm nhận được, đó không phải là anh Phong, miệng tôi đang ngậm cái đùi gà, tôi ngẩng đầu lên, trời ơi, tên Phương và Tuấn đang đứng như trời chồng trước cửa, tên Phương thì cười tủm tỉm, còn tên Tuấn thì biết ý hơn, hắn quay mặt sang một bên cười. Trời, tôi như xấu hổ tột độ, chỉ muốn đào lỗ, chôn mình ngay xuống đất vậy đó, lập tức tôi nói:
-ư…ai …ậu ….mà….ì .. đây
Tên Tuấn nói mà miệng vẫn còn cười:
- Cậu làm ơn bỏ cái đùi gà ra rồi hãy nói, nhìn y chang người thượng mới xuống miền xuôi đó!!
Tôi lập tức lấy đùi gà ra khỏi miệng mình rồi nói:
- Hai cậu làm gì mà mới sáng sớm sang phòng tôi, có chuyện gì sao??
Phương, nó mỉm cười rồi trả lời:
- Giờ này mà sớm hả Gia Anh, nhìn đồng hồ đi, đã 10 giờ rồi đó.
Tôi lập tức quay qua anh Phong, anh Phong gật đầu. Trời! - tôi la lên:
- Ưhat??? Làm gì mà dậy trễ vậy trời. Tất cả chỉ tại hai cậu, ngày hôm qua hai cậu làm tôi mệt gần chết, nên tôi mới ngủ dậy muộn như vậy!!
Tôi hỏi tiếp:
- Nhưng hai cậu có chuyện gì không??
Phương nó nói:
- Thì mẹ đã dặn, hôm nay sang gặp bà để nói chuyện mà!!
Tôi nói: - Vậy hai cậu chờ chút đi, để tôi ăn sáng xong, rồi thay đồ chúng ta đi.
Tên Phương đẩy vai tên Tuấn kéo ra ngoài rồi nói vọng lại cố ý chọc tức tôi:
- Anh Tuấn ơi mình ra ngoài này đợi, để cho con heo kia nó ăn, không thì chắc nó sụt ký đó, ha…ha
Tôi mặc kệ, vẫn cứ chúi chúi ăn,tự nhủ, để đó, lát nữa ta sẽ cho ngươi biết tay, hãy đợi đấy!!
***
Tôi và Tuấn cùng với Phương đi đến gặp phu nhân, khi chúng tôi vừa định vào phòng phu nhân thì cô quản gia nói:
- Phu nhân đang ở thư phòng, Ba cậu sang đó gặp đi.
Ba chúng tôi lại phải đi về hướng thư phòng. Trời, khi bước chân vào căn phòng này tôi hơi bị choáng, vì trong phòng có ba người con gái khoảng 22 hay 21 tuổi gì đó, đang ngồi chơi cờ vây, còn phu nhân thì đang cầm cuốn sách gì đó, hình như là về cờ vây, vừa đọc sách vừa đánh cờ vây một mình, hình như là xếp một thế cờ gì đó. Tên Phương hăng hái chạy lại gần phu nhân nói:
- Mẹ à, bọn con đến rồi này, mẹ có chuyện gì đây?
Phu nhân ngẩng mặt lên rồi thấy ba chúng tôi, liền chỉ tay về ba cái ghế đang bỏ trống trước mặt ba người con gái kia, ý phu nhân muốn ba chúng tôi đấu cờ với ba người con gái. Phu nhân nói:
-Phương đấu với chị tóc vàng. Tuấn, con đấu với chị mang đầm hồng, còn Gia Anh thì đấu với người còn lại. Ba con đấu, ai thắng sẽ được vào vòng trong, và nếu thắng hết vòng và vào được vòng cuối mà thắng luôn, thì sẽ được giải thưởng là, được đến vào thăm toà nhà cuối cùng sau hoa viên.Tôi không biết đó là gì, mà khi bà phu nhân vừa nhắc đến thì ngày lập tức tên Tuấn và Phương ngồi vào ngay và chiến đấu. Tôi chẳng biết sao nữa, nhưng dù sao đã chơi thì mình phải thắng, vì tôi có phần hơi hiếu thắng đó mà.