Chuyện tình hoàng tử Trang 29

Tuấn sững người, trái tim anh như muốn rớt ra ngoài, nhìn trân trân Phương thì đôi mắt cậu ấy đã bắt đầu hé mở sau những tháng ngày đắm chìm trong bóng tối. Tuấn chạy ào ra cửa, nói vội vàng :

- bác sĩ…..bác sĩ…..

Con quái thú đó đang núp ở một nơi sâu thẳm của đen tối. Nó cười khàn khàn :

- chiếc lông thứ 2 đã tỉnh giấc rồi, lại thêm một phần kí ức của phụng tiên được giải thoát….trận chiến chắc sẽ thú vị lắm đây….ha…ha

CHƯƠNG 50

Tôi đang đứng cạnh cửa sổ để chờ được ông gọi. thì từ đâu, trời đất như quay cuồng, một luồng khí thật lạ nhập vào người. một loạt hình ảnh lại hiện về….cũng là hai người đó, nhưng lần này họ ở một nơi rất quen thuộc, nơi ấy hình như là tôi đã gặp ở đâu rồi…..Hoàng Phi làm gì ở một hang đá, có những tiếng rèn sắt, những tiếng keng…keng…nhưng đầu tôi đau quá… thật sự không thể nào tập chung được. Và tôi đã xỉu đi lúc nào không hay.

Bàn tay thật ấm áp đặt lên trán, cảm thấy hơi nóng, tôi mở mắt, giọng yếu hẳn :

- mẹ……!

Bà nhìn tôi thật trìu mến, đôi môi mỉm cười :

- con làm gì mà để thân thể ra nông nỗi này, bác sĩ bảo con bị suy nhược đấy…nhớ nghĩ ngơi thật nhiều vào….

Tôi ngồi dậy,cố gượng cười :

- con ổn mà….!

mẹ tôi đứng dậy, bà nhìn ra ngoài hoa viên, đôi mắt mệt mỏi :

- mẹ xin lỗi ! chỉ vì chuyện của cha mẹ mà con lại phải chịu khổ....

Tôi tiến lại nắm lấy tay bà :

- con không sao mà…..mọi chuyện đều ổn cả…

mẹ tôi quay lại mỉm cười buồn :

- con lúc nào cũng nói ổn nhưng mẹ thì cảm thấy không ổn chút nào….

Đang nói chuyện thì một người làm bước vào, giọng kính cẩn :

- thưa thiếu gia ! lão gia cho gọi ạ….

Tôi thở dài. Cuối cùng cũng phải đi, tôi nhìn mẹ rồi nói như trấn an :

- mẹ về phòng nghĩ đi…con đi gặp ông đây…

mẹ tôi lo lắng, bà nhìn chăm chăm :

- lần này ông gọi con về có chuyện gì à…?

Tôi mỉm cười, ra vẻ bình thản :

- không có gì đâu…..mẹ đừng quá lo..

bước đi mà lòng tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng. không biết lát nữa phải nên nói như thế nào đây, không biết ông có tin khi mà trong tay đầy những chứng cớ….cố lấy lại sức, tôi mạnh dạn bước vào phòng ông. vừa vào đã thấy ông ngồi suy ngẫm chuyện gì đó, có vẻ rất nghiêm trọng. tôi ngồi xuống, cúi đầu :

- cháu tới rồi ạ…

Ông quắc mắt nhìn tôi rồi thở dài :

- con hãy mau chấm dứt mọi quan hệ với nhà đó….ta không muốn liên quan gì nữa…..!

Dù biết là ông sẽ nói như thế nhưng sao khi thực sự nghe nó thì trái tim tôi lại nhói đau. Ánh mắt thật buồn bã, tôi nhìn ông hy vọng :

- con chẳng có quan hệ gì với cậu ta hết……xin ông hãy tin con…..

Hai chân mày ông hơi nhíu lại, rồi cầm ly trà lên, khuôn mặt lạnh lùng :

- vậy con hãy qua mĩ du học…..đây chính là cơ hội để con chứng minh ….

Bàng hoàng cả người, đôi mắt tôi mở hết cỡ nhìn ông. Đôi môi mấp máy như không nói lên lời ;

- con…..con….

Ông đặt ly trà xuống bàn thật mạnh. Đôi mắt nghiêm khắc đến đáng sợ :

- không nói gì nữa….! con hãy lo chuẩn bị, tuần sau con sẽ qua mĩ…ta đã xắp xếp xong mọi chuyện rồi…!

lời ông như sét đánh ngang tai. người tôi đơ ra như không tin vào tai mình nữa. không gian bỗng trở nên ngột ngạt quá, tôi cảm thấy thật nghẹt thở. Đôi mắt vô hồn nhìn ông, tôi không biết mình đang làm gì và nghĩ gì. tâm trí thật trống rỗng.

ông đứng dậy, đi tới lan can, dáng vẻ lạnh lùng đến đáng sợ :

- con hãy đi đi….đây cũng là cơ hội tốt cho con….

mọi chuyện đều đã được sắp đặt, cả chuyện hôn ước cũng thế ! tôi như con rối bị điều khiển, không được ý kiến, không được phép làm gì, chỉ hoạt động theo ý muốn của người khác mà thôi…! Không hiểu sao? Lúc này dù rất đau đớn nhưng tôi không hề nhỏ lấy một giọt nước mắt, trở nên vô cảm đến đáng sợ ! chẳng lẽ tôi đã bị tổn thương đến nỗi không còn một chút gì cho chính mình nữa sao! như không đau vì đã quá đau, đau đến nỗi không còn cảm giác….

**

Mọi người được gọi đến ngay bệnh viện. Phu nhân lo lắng, nhìn Tuấn hỏi nhanh :

- Phương !....nó…

Tuấn mỉm cười, gật đầu như trấn an bà :

- không sao đâu mẹ…lúc nãy con đã thấy Phương bắt đầu tỉnh mà….

Cha Tuấn thì ngồi im không nói gì, nhưng sự lo lắng vẫn cứ bao lấy xung quanh. Ông Tuấn thì lặng lẽ suy ngẫm về chuyện gì đó… khi nghe Phương bắt đầu tỉnh thì ông phải vui nhưng không hiểu sao, sự lo lắng, nỗi sợ lại dâng trào trong lòng….

Cánh cửa phòng bật mở. bác sĩ bước ra, mỉm cười :

- bệnh nhân đã tỉnh, mọi chuyện đều ổn cả, sức khoẻ của cậu ấy chỉ cần tỉnh dưỡng một vài ngày thì có thể xuất viện được rồi….

Phu nhân như thở phào nhẹ nhỏm, bà chạy ngay vào phòng. Tuấn thì bước chậm rãi theo sau. Phương đang nằm trên giường, đôi mắt ngắm nhìn những cảnh vật xung quanh, ánh nắng, cây cỏ, mọi thứ…tất cả như quá tuyệt.

phu nhân tiến lại, giọng nghẹn ngào :

- Phương….!

cậu ấy quay lại, đôi mắt nheo nheo, hai hàng lông mi đã lâu rồi không nhấp nháy :

- mẹ….

Bà chạy lại nắm lấy tay Phương, đôi mắt hơi ướt :

- con….con…

Phương nắm lấy tay phu nhân xoa xoa, đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng :

- con xin lỗi…..giờ không sao nữa rồi….con ổn mà…..

Tuấn bước vào, thì ánh mắt Phương loé lên. giọng vui mừng :

- Tuấn…!

cậu ấy chạy lại, nhìn Phương thật kĩ, rồi cười như gượng gạo :

- chào mừng em đã quay về….

Phương chỉ tay vào khuôn mặt Tuấn, đôi môi bĩu cợt :

- nhìn anh hình như đẹp ra thì phải…..

Tuấn bật cười, nheo nheo mắt :

- anh lúc nào cũng đẹp cả….em nói hơi thừa rồi….

tiếng cười như sưởi ấm cả căn phòng. Ông và cha Tuấn cũng bước vào, một sự sum họp gia đình tưởng như sẽ không bao giờ có.

Nhưng giờ đây, cục diện đa biến chuyển, cuối cùng gió cũng đã đi tới nơi cần phải dừng rồi…

**

Tôi ngồi thẩn thờ ngoài hoa viên mà không nhìn ra những cảnh vật xung quanh nữa. tay chân không còn một chút sức lực nào, giờ tôi thật sự rất mệt mỏi. tôi như muốn buông xuôi tất cả, chỉ muốn trốn tránh khỏi cái chốn thị phi này nhưng câu nói của Tuấn vẫn cứ văng vẳng bên tai :

“- dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng đừng bỏ mình..!:”

Nó như một sợi dây níu kéo tôi lại. đôi môi mỉm cười tẻ nhạt :

- giờ mình phải làm sao đây….?

nỗi lòng thật xáo trộn, dù cũng có phần thích cậu ấy nhưng tôi lại không đủ can đảm để dám đứng lên chấp nhận tình cảm của mình. Tuấn đang cố gắng làm tất cả mọi chuyện để hai gia đình đồng ý, vậy mà tôi lại ngồi đây nghĩ sẽ bỏ đi qua mĩ. Chẳng phái tôi đang quay lưng lại với chính mình, chà đạp lên tình cảm và những hy vọng của Tuấn sao. Lúc này, thì nỗi lòng tôi như dâng trào cảm xúc, một niềm hạnh phúc mong manh nào đó đã cho tôi thêm sức mạnh.

Tự nhiên hai khoé mắt lại đỏ hoe, tôi lấy tay quệt lấy một giọt nước mắt mà mỉm cười :

- mình đã biết khóc rồi sao…?

Gió thổi nhè nhẹ như mang niềm tin đến bên tôi, những cánh hoa dã lan ngoài hoa viên đang khoe sắc mạnh mẽ…bỗng một tiếng nói cất lên :

- chào cậu chủ….

Tôi lúng túng, quay lại gượng cười :

- anh Phong! Sao anh lại ở đây…?

Anh ta cúi đầu, rồi nhỏ nhẹ nói ;

- lão gia nói tôi đến đây đưa cậu chủ về, và chuẩn bị mọi thứ để tuần sau sẽ qua mĩ…..

Tôi không nói gì, khuôn mặt thoáng buồn. rồi bước đi cùng anh Phong. Giờ tôi phải chờ đợi, nội trong tuần này nhất định Tuấn sẽ có cách, tôi tin vào cậu ấy. Đây cũng là lời hứa của cậu ấy dành cho tôi.

Tôi cảm thấy hình như anh Phong có phần hơi khác, nhìn anh ấy, đôi mắt tôi chập chờn, giọng ân cần :

- anh có chuyện gì sao ? nhìn anh không khoẻ cho lắm….!

anh Phong ngượng ngùng, có phần tránh né ánh mắt của tôi, rồi thở dài :

- tôi không sao! cậu chủ đừng bận tâm….

Tôi cũng chẳng để ý nữa, nhưng thật sự trong lòng anh Phong giờ đang rất hỗn độn. Từ trong trái tim anh ấy đang che dấu hay đè nén chuyện gì đó….và chính anh cũng không biết mình đang che dấu và cố gắng lãng quên nó.

Trong mắt anh chỉ có những mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng trước mắt tôi anh lại khó lòng mà quyết đoán dứt khoát được. điều này chính anh ấy cũng không hiểu.

**

từ lúc Phương tỉnh lại cũng đã 3 ngày rồi. hôm nay cũng là lúc Phương xuất viện. cậu ấy đứng ở trong phòng, đôi mắt như ngóng chờ ai đó. Phu nhân nhìn Phương đăm chiêu, rồi quay xung quanh quan sát, giọng tò mò ;

- con đợi ai à….

khẽ lắc đầu, cười buồn, Phương nói nhỏ nhẹ :

- không có gì ạ….! Chúng ta đi thôi….

chỉ có phu nhân tới đón Phương về. Dạo gần đây Tuấn bỗng nhiên trở nên trầm mặc, suy tư. Người lúc nào cũng như mất hồn. còn ông và cha thì bận rộn nhiều chuyện.

ngồi trên xe, ánh mắt Phương buồn bã. cậu ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. mọi vật như thay đổi nhiều quá. Trong lòng Phương là một nỗi buồn miên man. cậu ấy không biết vì sao tôi lại không tới thăm.

Mọi người vẫn giữ bí mật về mọi chuyện, nên Phương đâu có hay khi cậu ấy hôn mê thì nhiều chuyện đã xảy ra lắm rồi.

Phương cũng rất muốn tìm gặp tôi, nhưng vẫn chưa có cơ hội. lúc hôn mê bất tỉnh thì Phương như bị giam trong một lồng kính đầy bóng tối, chính nước mắt và lời nói của tôi đã kéo Phương ra khỏi màn đêm u ám. Những lời nói mà cậu ấy nghe được trong suốt thời gian hôn mê, vẫn còn vương lại một chút gì đó. Nhưng Phương không biết đó chính là hiện thực hay là mơ ảo.

Ở trong trái tim Phương giờ như có hai linh hồn, một phần kia của cậu ấy đang quay về, đang tìm lại một tình yêu đã bị chôn dấu …..bị vùi dập trong năm tháng

- con vẫn chưa bình phục hẳn, mau về phòng nghỉ ngơi đi…- phu nhân dặn dò khi vừa về tới nhà….

Phương ngắm nhìn xung quanh, rồi nhìn phu nhân mỉm cười :

- mẹ cứ đi làm việc của mẹ đi…con đi dạo một lát rồi sẽ về phòng.

Bà nhìn Phương như hiểu tâm trạng của một đứa con vừa chết đi sống lại, gật đầu, phu nhân nheo nheo mắt ;

- ừ….nhưng con đừng đi lâu quá….

Nói xong bà quay về phòng của mình.

Phương lặng lẽ đi dạo xung quanh căn nhà. Đã lâu lắm rồi cậu ấy chưa thấy nó. Không hiểu sao, Phương lại đi tới căn phòng mà lúc trước tôi ở. Nhìn mọi vật vẫn như xưa, nhưng người đã không còn ở đây nữa. Phương bỗng mỉm cười vu vơ, khi nhớ lại những kỉ niệm về tôi, một chàng trai ngốc nghếch, nhiều chuyện…nhưng lại có một khả năng làm cho người ta cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

cậu ấy lặng lẽ bước lên toà thư viện đối diện thì bỗng thấy Tuấn đang ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt buồn thăm thẳm, tay chân như hoá đá. cậu ấy tiến lại, mỉm cười :

- anh làm gì mà ngồi một mình ở đây vậy….?

Nghe tiếng nói, Tuấn giật mình tỉnh lại. ngước nhìn lên thì thấy Phương, tự nhiên ánh mắt Tuấn trùng xuống, hàng lông mi dài đậu trên khoé mắt. Giọng trầm tư vang lên :

- em về rồi à…..

Phương thấy lạ về thái độ của Tuấn, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh rồi ân cần hỏi :

- anh có chuyện gì sao ?

Tuấn không nói gì, chỉ im lặng đưa mắt về phía cửa sổ căn phòng của tôi. Từ trong ánh mắt ấy như nói lên tất cả, tình yêu và cả sự hy vọng. Phương như nhận ra, cậu ấy nói yếu hẳn đi :

- anh nhớ Gia Anh phải không….?

Tuấn hơi chựng lại trước câu hỏi của Phương. Nhưng rồi cậu ấy thở dài, nhìn Phương bằng ánh mắt da diết :

- không những nhớ mà anh còn quyết định sẽ làm mọi chuyện để kết hôn với Gia Anh…..

Đôi mắt Phương mở hết cở, sự ngạc nhiên đang chiểm lĩnh tâm trí cậu ấy, giọng bàng hoàng, Phương như không thốt nên lời :

- anh….anh…..

Tuấn gật đầu, ánh mắt chững chạc và nghiêm túc :

- anh đã lỡ yêu Gia Anh rồi….

tự nhiên hai chân mày Phương nhíu lại, sự ngạc nhiên giờ đây đang hoà lẫn vào một nỗi đau. Phương quay mặt đi tránh ánh mắt của Tuấn. giọng lo lắng :

- anh ….anh đang làm một chuyện điên rồ đấy….

Tuấn cười tẻ nhạt, nụ cười của sự đau khổ dằn vặt :

- vậy thì em đừng làm chuyện như anh…em hãy sống cuộc sống của em đi…hãy làm ca sĩ, hãy làm mọi chuyện nhưng đừng làm chuyện điên rồ như anh….

từ trong lời nói, Tuấn như đang ám chỉ điều gì, một điều mà anh hằng lo sợ.

một sự đau đớn đang dâng trào trong trái tim Phương. Cậu ấy quay lại nhìn Tuấn, ánh mắt quyết liệt . Định nói gì nhưng rồi cậu ta không nói nữa, mà đứng dậy bước đi về phòng chỉ để lại câu nói :

- mỗi người có một cuộc sống riêng…..!

Tuấn vẫn ngồi ở đó. Ánh mắt nhìn theo dáng đi của Phương. khẽ cúi đầu, nỗi lòng Tuấn như nặng xuống. Cậu ấy đã hiểu Phương đang nói gì, và hiểu cả tình cảm của Phương. Nhìn Tuấn lúc này thật buồn bã, dáng người mệt mỏi không còn một chút sức lực, giống như là trời vừa sụp lên đầu cậu ấy vậy.

**

mấy bữa nay chẳng thấy liên lạc của Tuấn tôi lo lắm. không biết cậu ấy có xảy ra chuyện gì không? Đi học cũng khống thấy, điện thoại liên lạc thì không được.

tôi chẳng dám đặt chân đến ngôi nhà đó, sợ ánh mắt của mọi người, sợ tấ cả. tôi chỉ biết lo lắng và chờ đợi mà thôi. Nhưng thời gian ở đây sẽ không còn lâu. bốn ngày nữa là tôi phải lên máy bay rồi, lòng dạ bồn chồn thấp thỏm không yên.

Cộng thêm dạo này anh Phong cũng lạ. Anh thường tránh mặt tôi, chỉ khi nào tôi hỏi anh mới nói mà thôi, chứ anh không còn thân mật và san sẽ mọi chuyện với tôi như lúc trước nữa.

tôi thở dài, ánh mắt mệt mỏi, nhìn bâng qươ ra ngoài phố :

- tại sao mọi người lại kì lạ như thế…?

bỗng tiếng điện thoại reo lên. Tôi mừng vô cùng, vì suốt 3 ngày qua tôi chỉ chờ tiếng chuống này thôi. vừa bốc máy, tôi đã nói như phát hoả :

- mấy ngày qua cậu làm gì mà mình không liên lạc được hả…?

Khuôn mặt Tuấn vẫn còn buồn. Đứng dậy cạnh cửa sổ, ánh mắt vẫn không rời hướng phòng tôi lúc trước :

- mình bận một số chuyện….

Tôi thở phào nhẹ nhỏm, rồi nói như trách cứ :

- nhưng cậu cũng phải liên lạc với mình chứ….cậu có biết là mình đã rất lo không hả…?

một điều ấm áp gì đó đang le lói trong đôi mắt buồn sâu thẳm của Tuấn.

- cậu lo cho mình….?

Tôi bặm môi, ánh mắt vẫn còn giận dữ :

- chứ sao ? tự nhiên đùng cái mất đứt liên lạc 3 ngày nay, có đá mới không lo cho cậu….

Đôi môi ấy bỗng mỉm cười hạnh phúc, một nụ cười cũng đủ xoa dịu nỗi lòng của Tuấn.

- à! bốn ngày nữa là mình sẽ phải qua mĩ du học ? cậu hãy mau nghĩ cách đi…

Tuấn giật mình, đôi mắt ngạc nhiên :

- sao…sao ?

- thì ông bắt mình đi….mình…mình đang lo lắm….

Tuấn nhìn xung quanh, ánh mắt hoang mang :

- làm sao bây giờ….?

tự nhiên một điều gì đó xuất hiện trong đầu. Tuấn đờ người ra, khuôn mặt bơ phờ. Tôi gọi giật :

- mình cũng có biết làm sao đâu…

- ……

- Tuấn…! cậu có nghe mình nói không….? Tuấn….!

Ánh mắt của cậu ấy bỗng sắc lại, giọng tự tin :

- mình đã có cách rồi…cậu hãy chờ đi….

Tôi nheo nheo mắt, gượng hỏi :

- nhanh thế…! Nói cho mình nghe với….!

- từ từ rồi cậu sẽ biết…

Tôi gật đầu :

- lại nữa…lúc nào cũng ra vẻ bí mật…

tự nhiên khuôn mặt Tuấn lộ vẻ căng thẳng, Tuấn hỏi nhẹ nhàng, lời nói đầy vẻ mệt mỏi :

- Gia Anh….! cậu sẽ không rời xa mình chứ….

Tôi mỉm cười. hai hàng lông mi nhấp nháy :

- rảnh lắm sao ? mà lúc nào cậu cũng hỏi câu này thế….!

Tuấn dùng giằng, giọng nài nĩ :

Loading disqus...