Chuyện tình hoàng tử Trang 25

**

Tôi cất cây gậy và đi xuống nhà dưới. Vừa thấy tôi bước xuống, anh Phong khẽ nói :

- cậu chủ cần gì ạ….

Tôi mỉm cười, đôi mắt vẫn còn hơi sưng vì mới khóc xong :

- anh chuẩn bị cho em ít điểm tâm, dùng xong em sẽ vào thăm Phương….

anh Phong cúi đầu :

- vâng….

Đã 3 ngày tôi không gặp Phương, không biết cậu ấy bây giờ có chuyển biến gì mới không ?

**

- con nói thật đi….có phải con đã thích Gia Anh rồi phải không…?

Tuấn cười gượng gạo :

- mẹ à ! làm sao mà có chuyện đó được chứ….chắc mẹ hiểu lầm rồi ….

Phu nhân lấy những tấm hình lúc nãy ra để trên bàn, đôi mắt sắc như dao :

- vậy chứ con giải thích sao về chuyện này !!

tuần sững sờ nhìn những tấm hình, nào là cảnh cậu ấy cõng tôi, rồi hai đứa tôi đùa giỡn, ôm nhau cũng có….đôi mắt Tuấn trân trân nhìn phu nhân :

- mẹ….mẹ….sao mẹ lại theo dõi con ?

giọng nói bình thản :

- không theo dõi, mẹ làm sao biết được những chuyện này….thật không ngờ…..Tuấn ! con hãy tĩnh lại đi…mẹ không thể chấp nhận chuyện này được…

Tuấn quăng những tấm hình xuống bàn, đôi mắt cậu ấy đầy sự tức giận :

- con đã nói với mẹ rồi ! con không hề thích Gia Anh, những tấm hình này chẳng nói lên gì cả….mẹ hãy tin con…..

- vậy chứ sao con cứ nằng nặc đòi lấy nó….

- như mẹ đã nói đó chỉ là hôn ước thôi ! sau này chúng con vẫn lấy vợ bình thường mà….vậy thì tại sao con lại không lấy Gia Anh được chứ….?

phu nhân lắc đầu :

- mẹ không tin chỉ vì hôn ước mà con lại làm như thế…nhất định con đã thích nó rồi….

Khuôn mặt Tuấn trở nên lạnh như băng, đôi mắt vô cảm :

- con đã nói rồi…nếu mẹ không tin thì con chẳng còn cách nào nữa…chính mẹ đã lôi con vào cái trò hôn ước này…

Phu nhân hơi choáng vì khuôn mặt của Tuấn, bà lấy hơi :

- nhưng mẹ không muốn con thích nó….

- con đã nói không là không….

Tuấn đứng dậy, quay lưng bỏ đi chỉ để lại câu nói lạnh lùng :

- mẹ đã biết tính con rồi thì hãy đừng theo dõi nữa, con không hề có tình cảm và biết nương tay đâu….chào mẹ…

Phu nhân trân trân nhìn Tuấn bước ra khỏi phòng. Bà cũng biết rất rõ tính tình của Tuấn, cậu ấy rất đáng sợ, những điều mà cậu ta không thích thì có ép buộc chỉ khiến Tuấn nổi điển mà thôi…..phu nhân cắn răng, đôi mắt bà đầy cương nghị, ta nhất định phải làm rõ chuyện này….ta không tin là Tuấn không thích Gia Anh, nếu không thích thì nó đã không phản ứng như vậy rồi…..

**

Dùng điểm tâm xong, anh Phong đưa tôi đến bệnh viện thăm Phương.

Đẩy cửa tôi bước vào. Phương vẫn nằm đó, chẳng hề động đậy chút nào. Tôi lặng lẽ tiến đến ngồi bên cạnh Phương, tôi nắm lấy bàn tay của cậu ấy khẽ lấy xoa lên má mình :

- sao cậu lại ham ngủ thế….mau tĩnh dậy đi….tôi nhớ cậu lắm….

Phương nằm bất động, khuôn mặt lạnh như băng, chẳng có một tí cảm xúc nào. Tôi lấy tay vuốt nhẹ mái tóc ấy :

- trước khi đi tôi đã nói với cậu rồi, rằng chuyến đi này tôi linh cảm có rất nhiều chuyện xảy ra, và quả đúng là có nhiều chuyện thật…..nhiều đến nỗi mà trái tim tôi như đang dần bị lắp đầy, cậu có hiểu không …..

Đôi mắt tôi lại bắt đầu đỏ hoe, tôi nhíu hai hàng lông mi ngăn không cho nước mắt chảy ra :

- lúc đó tại sao cậu lại không ngăn tôi lại, chỉ cần cậu nói “ Gia Anh ! đừng đi “, thì tôi sẽ không đi….sao cậu lại cứ đẩy tôi đi thế hả….?

Tôi nói như trách Phương, giọng tôi thổn thức :

- cậu khờ lắm….cậu có biết làm như vậy thì tôi sẽ ….. sao cậu lại cứ làm tôi đau như thế này chứ….hu…hu

Tôi gục mặt lên ngực Phương mà khóc, nước mắt tôi đã không thể kìm lại được nữa rồi, sống mũi tôi cay xè, tôi như muốn tan ra trong tim cậu ấy, nhưng Phương sẽ chẳng dang hai tay ra mà ôm tôi nữa. Cậu ấy chỉ biết nằm đó mà thôi, những giọt nước mắt tôi chảy dài theo người Phương, thấm lên cả áo, lan tới cả sợi dây chuyền mà cậu ấy đang đeo trên cổ….tôi đứng dậy lau nước mắt, rồi quay lưng đi, bước ra tới cửa, tôi ngoảnh lại, giọng nói ấm áp :

- rất có thể khi tôi bước ra khỏi cảnh cửa này thì tôi sẽ không còn là tôi ngày trước bên cậu nữa, Phương ơi ! một lần nữa…xin cậu đó….hãy tỉnh lại đi mà….

Hai hàng nước mắt lại lăn dài trên làn da trắng như tuyết của tôi, những cọng lông mi dài mượt lại thấm đọng nước….vẫn chẳng có dấu hiệu gì, tôi đành đóng cửa lại và đi ra ngoài. Nhưng tôi đâu có biết rằng, khi tôi vừa khép cánh cửa lại cũng là lúc những giọt nước mắt cay đắng của Phương rơi xuống đất, và sợi dây chuyền một lần nữa lại loé sáng mảnh liệt như đang đợi chờ điều gì…..

CHƯƠNG 45

Tôi chạy ra khỏi bệnh viện với khuôn mặt đầm đìa nước mắt, leo lên xe, tôi đóng rầm cửa lại và nói lớn :

- chạy đi….

anh Phong ngồi bên cạnh thở dài, đôi mắt anh ấy nhìn tôi như đã hiểu chuyện gì. anh Phong nói với anh tài xế :

- anh về trước đi, để tôi đưa cậu chủ đến chỗ này…

Anh tài xế bước ra xe và đón taxi về nhà. anh Phong mở cửa, bước lên lái xe. Tôi quệt nước mắt chớp chớp :

- anh định đưa em đi đâu đây….?

anh Phong mỉm cười ra vẻ bí mật :

- tới một nơi mà cậu chủ sẽ thích…

Tôi không nói gì nữa mà thả hồn ra ngoài cửa sổ. tôi đang rất buồn nên cũng cần đi đâu đó để cảm thấy thoải mái hơn….những đường phố và các toà nhà lui dần về xa…anh Phong lái xe như bay trên xa lộ, gió và cát bắt đầu hiện ra, mùi của biển cả tôi nghe thoang thoảng đâu đây…thắng cái két….anh Phong dừng lại. Tôi bước xuống xe, thì choáng ngợp bởi gió và mùi của biển….anh Phong nắm lấy tay tôi và dẫn đến một quán ăn nhỏ bên bờ biển. Ngồi xuống, tôi mỉm cười :

- đây là lần đầu tiên em thấy anh như vậy ….

Đôi mắt anh ấy nheo nheo, miệng mỉm cười :

- hôm nay tôi cảm thấy cậu chủ rất buồn, nên tôi dẫn cậu ra đây ngắm cảnh rồi ăn thật đã để quên chúng đi…

Tôi hất hất mái tóc, vươn vai :

- rồi ! bữa nay em sẽ ăn thật đã luôn…

một bữa ăn thật vui, những thức ăn còn tươi của biển cả được chế biến tại đây làm cho tôi có một không khí khắc hẳn, tôi nhìn anh Phong, anh ấy cũng nhìn tôi. cầm con ghẹ trên tay tôi cười :

- anh ăn đi nè….làm gì mà nhìn em ghê vậy….?

anh Phong bật cười :

- trời ! trong đĩa tôi đã quá nhiều rồi….bộ cậu chủ muốn tôi bội thực luôn sao….

Tôi không nói gì, chỉ cười khì..khì…Ăn xong, là trời cũng đã gần về chiều rồi….tôi và anh Phong đi dạo bên bờ biển ngắm cảnh. Trời hoàng hôn trên biển thật đẹp, mặt trời đỏ rực hoà quyện với màu xanh của biển cả. tiếng anh Phong lanh lảnh theo sóng :

- cậu chủ thấy đỡ hơn chưa….

Tôi cúi xuống nhặt lấy mấy vỏ sò quăng ra biển mỉm cười :

- nỗi buồn của em giờ cũng như những vỏ sò kia….sóng đã cuốn nó ra ngoài khơi rồi…

anh Phong ngồi xuống để chân cho sóng vỗ về :

- cậu chủ vẫn thế….khó lòng mà khiến ai ghét được….

Tôi ngồi xuống cạnh anh Phong, đôi mắt chớp chớp :

- thường thôi….em nghe câu đó hoài à…..

anh Phong bật cười :

- oh ! vậy là tôi nói câu đó hơi thừa thì phải….

Tôi mỉm cười, đôi mắt ngắm nhìn ra ngoài khơi, lòng tôi bây giờ cũng dịu lại, nhiều lúc tôi tự hỏi nếu không có những người bạn như Tuấn, anh Phong thì mình sẽ như thế nào đây….? Tôi quay qua nhìn khuôn mặt anh Phong. dưới những ánh nắng hoàng hôn, mái tóc ấy như ngã vàng đi, sỗng mũi cao ấy như chiếc đinh của thần biển cả….. anh Phong quay lại khẽ cười :

- mặt tôi có dính gì à…..

Tôi hơi ngước nhìn lên phía mặt trời :

- không…chỉ tại anh đẹp quá thôi….

anh Phong hơi ngượng, không biết anh ấy đỏ mặt hay do nắng đỏ :

- cậu chủ cứ chọc tôi ! tôi làm gì sánh bằng cậu ….

Tôi quay lại nheo nheo mắt, đôi môi tươi cười :

- trời ! thì mỗi người một vẽ….

Tôi quay qua anh Phong :

- cám ơn anh!....hôm nay em đã thấy đỡ hơn nhiều rồi..

Đôi mắt trầm tư, anh Phong mỉm cười vu vơ :

- mọi chuyện đều có lý do của nó ! cậu chủ khỏi cần cám ơn…

Tôi lúc lắc mái tóc :

- lý do gì…?

anh Phong ra vẻ bí mật :

- một ngày nào đó cậu chủ sẽ biết…?

một ngày thật vui vẻ bên cạnh anh Phong….tôi chỉ muốn ngày nào cũng thế, tôi đã quá mệt mõi khi mà hằng ngày cứ phải khóc, phải gánh lấy những nỗi buồn thật nặng….con người cũng có giới hạn của nó mà…..

**

- từ ngày thằng Pen biến mất một cách khó hiểu thì ban nhạc chúng ta cũng bị công ty cắt hợp đồng luôn, giờ phải làm sao đây ?- Chain thở dài ngồi lặng lẽ trên ghế nói.

chị Mary tiến tới, đôi mắt vui vẻ, lấy hai tay chỉ lên trời :

- các em đừng nhụt chí như thế chứ….chị nhất định sẽ tìm ra công ty khác, các em hãy chờ, nhất đinh chúng ta sẽ thành công mà….

Kai đi lại vỗ vai Chain:

- ùh ! chúng ta nhất định sẽ quay trở lại như xưa, không những thế mà còn nổi tiểng hơn nữa kìa….cậu hãy chờ xem….

Jang cầm cái quạt ve vẫy cho có gió :

- giờ mà có thằng Pen thì mọi chuyện chắc đã không phức tạp như thế này rồi….

Jus ngồi đọc báo, đôi mắt cậu ta không rời khỏi những trang tạp chí, giọng thì lãnh đạm :

- quen biết cậu ấy lâu là thế nhưng sao chúng ta chưa biết nhà Pen thì phải ?

Chain quay qua mọi người, đôi mắt ngơ ngác :

- ùh ! lần nào đến toà nhà như cung điện thì Pen nói là nhà cậu ta nằm tút lút sâu trong đó, cậu ta chỉ ở ké nhà họ thôi….chúng ta cũng không biết Pen học trường nào nữa….

Chị Mary nghĩ lại thì gật đầu :

- ùh! Các em nói chị mới thấy….hình như chúng ta vẫn chưa hiểu rõ về Pen cho lắm….

Kai thở dài, nhìn bâng qươ :

- vậy thật ra cậu ấy là người như thế nào đây ?

**

Tôi và anh Phong vừa đi xe về tới thì tôi đã thấy chiếc xe quen thuộc của Tuấn đậu trước nhà mình….cậu ấy đang dựa thành xe hình như là đang đợi tôi về. anh Phong dừng lại, tôi bước xuống xe, mỉm cười :

- có chuyện gì mà cậu lại tới đây ?

Tuấn không nói gì, đôi mắt cậu ấy hơi đỏ và người thì thoáng có mùi rượu, hình như là cậu ta mới uống xong. Tuấn đi lại, nắm lấy tay tôi mà kéo vô xe cậu ấy, tôi chỉ kịp quay lại nói với anh Phong :

- em đi đây một lát….có gì cứ gọi cho em…

anh Phong không nói gì nhưng hình như trong ánh mắt anh ấy có phần hơi buồn thì phải..

Tuấn lái xe như bay lao về phía trước…tôi hơi sợ nên hỏi nhỏ :

- Tuấn ! có chuyện gì sao…hình như là cậu say rồi thì phải …?

Tuấn không nói gì, cậu ta vẫn chăm chú lái xe, tôi mỉm cười gượng gạo :

- cậu chạy chậm lại đi…mình hơi sợ đó….

Đôi mắt Tuấn lạnh luông, nhưng trong lời nói của cậu ấy vẫn có sự ấm áp như muốn trấn an tôi :

- cậu khỏi lo….mình đưa cậu đến chỗ này….

Đi được một lúc thì tôi nhận ra đây là con đường dẫn lên ngọn đồi bồ công anh. Tuấn dừng xe, và mở cửa :

- cậu xuống xe đi…..

bước xuống xe. Tuấn đi lại nắm lấy tay tôi mà dẫn về phía trước.. đi bộ trên một con đường đầy cỏ, có những dòng điện lấp lánh một lúc thì chúng tôi dừng lại. Tôi thốt lên vì khung cảnh trước mặt :

- a….

những ngọn đèn sáng luông linh khắp một vùng đất, một chiếc vòng tròn hình trái tim được thắp sáng bằng hàng trăm cây nến màu…xung quanh là một hàng cây treo đầy dây điện với những dòng chứ nhấp nháy

“trong trái tim mình đã có cậu….! “

Tôi nhìn Tuấn, đôi mắt ngơ ngác :

- chuyện gì đây ?

Khuôn mặt cậu ta lúc này chững chạc hẳn ra giống như là có chuyện gì quan trọng lắm vậy, Tuấn bước đến nắm lấy tay tôi mà để trước ngực cậu ấy, nói dịu dàng và đầy chân tình :

- trong trái tim mình đã có cậu…

người tôi như chết đứng, tim đập loạn xạ cả lên, chân tay như rụng rời…đầu óc choáng váng. Đôi mắt đỏ hoe vì cảm động, thì ra cậu ấy làm những chuyện này vì mình sao ? tôi ngước nhìn lên khuôn mặt Tuấn, cậu ấy lúc này sao mà đẹp thế, đôi mắt thành khẩn lấp lánh như sao, đôi môi đỏ như chờ đợi chuyện gì….nhưng tôi không thể chấp nhận một chuyện trái luân lý như thế này được, tôi đẩy tay Tuấn ra và quay lưng lại :

- không được ….chúng ta không thể như thế này….chuyện này không…không được…

Tuấn chạy lại ôm chầm lấy tôi, cậu ta gục mặt lên bờ vai tôi nói nhẹ nhàng :

- sao lại không được chứ….mọi chuyện đều có thể mà…chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ…chẳng lẽ suốt thời gian qua cậu lại không nhận ra tình cảm của mình sao ?

Tôi lắc đầu, đôi mắt mơ hồ luông linh :

- mình….mình…mình…

Tuấn quay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi :

- chúng ta kết hôn đi….

Tôi nhìn Tuấn mà như chẳng thấy cậu ấy đâu nữa, những giọt nước đã quá nhiều để che mất tầm nhìn của tôi… nghẹn ngào tôi nói :

- mọi người sẽ không ai chấp nhận chuyện này….chúng ta không thể vượt quá giới hạn của nó Tuấn à….

Đôi mắt Tuấn cũng đã đỏ lắm rồi, nhưng cậu ấy cố gắng kìm lại, Tuấn tin tưởng :

- chỉ cần cậu đồng ý thì mình sẽ thuyết phục được mọi người mà thôi…..

Tôi trân trân nhìn Tuấn mà hàng nước mắt lại lăn dài sưởi ấm khuôn mặt giá băng của mình :

- cậu…..cậu….

Tuấn gật đầu, khuôn mặt đầy hy vọng :

- Gia Anh ! cậu hãy tin mình…..

Tôi không nói gì nữa mà ôm chầm lấy cậu ấy bật khóc, đây không phải là những giọt nước mắt đau khổ, tuyệt vọng mà chúng là những giọt nước của hạnh phúc và sự hy vọng vào một điều gì đó….

**

Máy đo nhịp tim của Phương bỗng hiện lên một đường thẳng chứng tỏ tim cậu ấy đã ngừng đập…cô ý tá bên cạnh hốt hoảng, chạy ra ngoài cửa gọi ầm lên :

- bác sĩ….bác sĩ….

Phương ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu…người nhà của bệnh nhân được gọi đến. phu nhân đi loanh quanh chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu :

- trời ơi ! sao bỗng nhiên nó lại trở nên như thế này chứ….

Cha Phương đi lại vỗ về vai phu nhân :

- em đừng lo ! mọi chuyện rồi sẽ ổn mà…..

Phu nhân ngồi xuống ghế chờ đợi, khuôn mặt vẫn không ngớt lo lắng. cô quản gia đi tới cúi đầu :

- thưa phu nhân ! đã cố gắng liên lạc với đại thiếu gia nhưng vẫn không được ạ…..

Cha Phương lắc đầu đăm chiêu :

- không biết nó lại đi đâu nữa rồi….thật là,….

Phu nhân không nói gì, đôi mắt bà mơ hồ nhớ lại chuyện hồi chiều, nhưng giờ nó không quan trọng nữa, vì trong lòng bà giờ đây đầy nỗi lo lắng cho Phương mà thôi….bà im lặng đợi chờ….

**

Tuấn lái xe chở tôi về nhà…lâu lâu tôi lại nhìn cậu ấy mỉm cười, không hiểu sao giờ tôi lại cảm thấy vui và hạnh phúc như thế này….Tuấn lái xe mà cậu ấy bật cười :

- hey ! không chơi trò cười lén nha…

Tôi bĩu môi :

- mình không có cười lén à…

- vậy ai cứ nhìn mình mà lại cười thế ta…..

Đôi mắt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng thì không ngớt cười đầy vẻ hạnh phúc :

- không phải mình à….

Tuấn không nói gì nữa mà chỉ lắc đầu mỉm cười.

tới nhà tôi.

Tôi đi xuống, đang định đi vào thì Tuấn gọi giật :

- Gia Anh !.....

Tôi quay lại đôi mắt nheo nheo :

- sao….?

Tuấn chạy lại nắm hai tay tôi, cậu ấy xoa xoa rồi mỉm cười :

- chúng ta sẽ còn gặp rất nhiều khó khắn….cậu có đủ dũng cảm để cùng vượt qua với mình không…

Loading disqus...