Chuyện tình hoàng tử Trang 23

Đang khát tôi cầm lấy uống một hơi hết sạch. Tuấn lấy tay quệt mồ hôi trên trán, thấy vậy tôi hỏi nhỏ :

- cậu có mệt không ?

Tuấn lấy hai tay cầm cái áo giựt giựt cho mát, vừa nói vừa thở :

- sao không mệt, mình đâu phải là thú đâu !!

Không hiểu sao, vẽ mặt của cậu ấy khi quan tâm chăm sóc ai lại dễ thương đến thế, dù đang ở rừng sâu nhưng sao tôi không hề lo lắng và sợ hãi chẳng lẽ là do có Tuấn đi bên cạnh sao ? tôi cứ cầm cái lá mà nhìn Tuấn chằm chằm, cậu ấy có một sức cuốn hút lạ thường, sự cuốn hút của lòng quan tâm, tình cảm yêu thương.

thấy vậy Tuấn nhìn tôi hỏi :

- Gia Anh ! có chuyện gì à ?

Tôi giật mình, lắc đầu lia lịa :

- à !!không có gì cả……

Tuấn cười :

- thiệt không đó ? không có chuyện gì sao mà mặt cậu đỏ như gấc rồi kìa !!

Tôi lấy hai tay sờ lên mặt, biện minh :

- thật mà !! chắc tại mệt quá nên mặt mình mới đỏ !!

Tuấn kéo tay tôi :

- thôi ! chúng ta đi lẹ đi, kẻo săp tới chiều rồi kìa ….

Tôi đứng dậy :

- ùh

chuyện gì thế này ? sao tim mình lại đập loạn xạ cả lên và tại sao nước của cậu ấy đưa lại ngọt ngào đến thế, đó như là thứ nước ngon nhất mà từ trước tới nay mình được uống vậy ! mình cảm thấy hạnh phúc quá……trời ! sao mình không làm chủ được trái tim mình nữa rồi…..

Mãi suy nghĩ, nên tôi không để ý và vấp phải một cục đá to tướng bên vệ đường, tôi lăn đùng ra :

- a….

Tuấn giật mình quay lại, vẻ mặt hớt hải :

- chuyện gì thế ? cậu có sao không?

Tôi nhìn Tuấn mắt hơi đỏ :

- đau quá, chắc mình bị trặc chân rồi….

Tuấn sờ sờ chân tôi, rồi cậu ta mỉm cười :

- ừ ! đúng là trặc chân thật rồi, cậu ngồi im để mình nối lại cho…

Tôi hơi sợ :

- cậu cũng biết bẻ lại nữa sao ?

Tuấn gật đầu mỉm cười :

- khinh thường mình thế….

cậu ta xoa xoa một hồi, rồi nhanh như cắt, cậu ta bẻ một cái rốp, tôi la lên :

- a……

Tuấn xoa đầu tôi :

- xong rồi ! cậu còn la gì nữa…

Tôi hơi ngượng :

- đừng có xoa đầu người ta nữa chứ, làm như mình là con nít không bằng

Tuấn đỡ tôi, rồi ân cần hỏi :

- biết rồi! cậu đi được không ?

Tôi nhìn xuống chân :

- để mình thử xem …

Tuấn vừa bỏ tay ra, tôi đi có một bước liền ngã xuống, tôi la lên ;

- đau quá ! chắc mình không đi tiếp được rồi !

Tuấn nhìn tôi với đôi mắt dịu dàng :

- thôi bớt nhõng nhẽo đi, con trai gì mà ! cậu leo lên lưng mình cõng đi cho..

mặt tôi lại đỏ ửng lên, tôi ấp úng nói :

- đường còn xa lắm, cậu có mệt không đó…

Tuấn mỉm cười :

- mình cõng khi nào cậu thấy đỡ đau thì cậu tự đí, khỏi lo đi

Tôi đành phải leo lên lưng Tuấn lần nữa. mới đêm qua cậu ấy đã cõng tôi về nhà, giờ cậu ấy lại cõng tôi về làng. Tôi cảm thấy tội Tuấn quá, tôi hỏi an ủi :

- khi nào mệt nói mình nha ! cấm dấu đó !!

Tuấn cười :

- biết rồi mà…

giờ cảm giác hạnh phúc của đêm qua lại tràn ngập trái tim tôi. Tôi thấy mồ hồi chảy dài hai bên mai tóc của Tuấn. tôi hỏi nhỏ :

- cậu mệt rồi phải không ?

Tuấn lắc đầu :

- chưa đâu !!

Tôi không hỏi nữa, mà thay vào đó là tôi lấy tay áo của mình mà thấm mồ hôi cho Tuấn. Tuấn quay lại liếc nhìn tôi, tôi khẽ cười :

- làm gì mà quay lại nhìn người ta ghê thế !!

Tuấn mỉm cười lắc đầu :

- không có gì…

ngồi trên lưng Tuấn tôi nghe rõ tiếng tim của cậu ấy đập, tim cậu ấy đập rất nhanh, không biết vì hồi hộp hay là do mệt đây. Tôi khẽ hỏi nhỏ bên tai Tuấn :

- sao tim cậu đập nhanh thế….

Tuấn không trả lời, tuy ở đằng sau nhưng tôi cảm nhận được hình như là cậu ấy đang đỏ mặt vì ngượng. một lúc sau, cậu ta nói :

- cậu nặng quá, cõng cậu tất nhiên là mệt nên tim mới đập nhanh như thế đó…

Tôi tự nhủ, đây có thể là lời nói dối tệ nhất thế gian này, nhưng tôi vẫn chấp nhận lời nói dối đó. Tôi mỉm cười :

- vậy sao? vậy cậu bỏ mình xuống đi…

Tuấn nói như lời tận đáy lòng của cậu ấy :

- bỏ cậu xuống à! Không! Không bao giờ mình bỏ cậu đâu, mình nhất định sẽ giữ cậu trong tay….

Tôi nghe mà không biết nên nói gì nữa đây, tôi không hiểu vì sao Tuấn lại nói thế. một không gian yên lặng bắt đầu xen giữa hai chúng tôi.

trời bắt đầu về chiều, tôi nhìn bầu trời đang chuyển sang ngã vàng :

- hoàng hôn đẹp quá…..

Tuấn không nói gì, tôi liền đập vai cậu ấy :

- chúng ta ngồi xuống đây nghỉ một lát đi, dù gì cậu cũng cõng mình lâu lắm rồi !!

Chúng tôi ngồi lên một cành cây cách mặt đất khoảng nửa mét, tôi ngồi đong đưa chân. Tôi lấy tay quệt mồ hôi cho Tuấn :

- xem cậu kìa ! mệt người đầy mồ hôi rồi nè…

Tuấn mỉm cười :

- không sao đâu…

Tôi chỉ tay lên bầu trời :

- a ! đàn cò kìa.…. Woa ! thật đẹp, những ánh nắng hoàng hôn điểm vào đó là những cánh cò, thật là một bức tranh miền quê mà ở thành phố không thấy được….

Tuấn nhìn tôi tròn mắt :

- trời ! cậu nói cứ như nhà văn thế…..

Tôi chảnh lên :

- thì ước mơ của mình là diễn viên kiêm đạo diễn kiêm luôn nhà văn đó nha !!

Tuấn lắc đầu, tặc lưỡi :

- cậu tham quá đó Gia Anh !!!

Tôi cười hi…hi, bỗng từ đâu một con thằn lằn rớt xuống bên cạnh tôi, tôi hoảng hồn la lên một cái, rồi như phản xạ tự nhiên tôi quay qua ôm chặt lấy Tuấn. Tuấn hoàn toàn như hoá đá, con thằn làn bỏ đi, xong tôi vẫn giữ nguyên vị trí, vẫn đôi tay quàng qua hông Tuấn, khuôn mặt áp sát ngực cậu ấy. nhịp đập của trái tim cậu ấy sao mà mạnh mẽ thế, nó cứ buồng buồng bên tai tôi. Tôi cảm nhận được cả hơi thở của cậu ấy trên đầu tôi, mùi hương của cậu ấy sao mà cứ như níu giữ đôi tay tôi, làm nó không buông ra được.

Tôi đỏ mặt, đẩy Tuấn ra và nói :

- bọn mình về thôi !!kẻo trời tối bây giờ !!

Tuấn cũng chẳng khác gì tôi, mặt cậu ấy đỏ hơn bao giờ hết.

những hàng hoa của làng Hải Lang bắt đầu xuất hiện. tôi nhảy lên reo hò :

- woa !bọn mình đã gần về tới làng rồi…

Tuấn cũng mỉm cười :

- đúng thiệt ! mừng cứ như là đi lạc lâu ngày giờ mới về tới nhà vậy…

Tôi nắm tay Tuấn, miệng cười thật tươi :

- chúng ta mau chạy nhanh về làng nào !!

bỗng tôi vấp ngay một cành cây té xuống đất cái bịch. trời! số tôi sao mà đen thế, tôi quay lại nhìn Tuấn cười :

- số mình đúng xui luôn !!

Tuấn cười :

- không phải là số xui mà do cậu hậu đậu đấy…

Tôi đứng bật dậy, chanh chua :

- what ?cậu dám nói mình hậu đậu hả?

Tôi dí theo đánh Tuấn, Tuấn bỏ chạy, hai chúng tôi cứ nô đùa mà đâu biết rằng nguy hiểm đang nằm ngay phía trước. cái chết đang rình rập hai chúng tôi…

Tôi và Tuấn đang chạy cùng nhau, rồi bỗng ….

- A……………….!!!- cả hai chúng tôi đều la thất thanh-

CHƯƠNG 42

Tôi và Tuấn bị rơi xuống cái hố mà người ta đào để bẫy thú, cũng may mà hôm nay họ đã tháo trông gai ở dưới đó, chứ họ mà còn để lại chắc tôi và Tuấn đã đi gặp ông bà rồi. Tôi đưa tay phũi phũi cát dính ở sau quần, thở dài :

- trời ! hôm nay hai chúng ta đen quá. Đi lạc gần về tới làng còn bị rớt xuống hố nữa chứ…..

Tuấn xoa xoa hai tay, rồi đưa mắt nhìn tôi mỉm cười :

- đúng là đi với cậu chỉ toàn gặp xui xẻo mà thôi !...

Tôi quay qua lườm Tuấn, khuôn mặt ma Lanh :

- ơ ! chưa chắc đâu à nha ! sợ cái xui từ cậu mà ra đó….

Tuấn lắc đầu cười :

- người gì đâu….

Tôi đưa tay chặn họng :

- người gì hả….

Tuấn bật cười, rồi nhìn xung quanh :

- thôi cho mình xin !.... kiểu này chắc chúng ta chỉ chờ người ta tới bắt thú rồi họ kéo lên mà thôi. Chứ các hố cao như vậy thì leo lên là không được rồi…

Tôi cười tươi rồi ngồi xuống nghĩ mệt, vì giờ chẳng còn việc gì để làm ngoài ngồi chơi. Tuấn lại ngồi cạnh tôi, cậu ấy thụi vô hông tôi một cái nhẹ, rồi mỉm cười :

- hôm nay tuy lạc nhưng mình cảm thấy rất vui…

Tôi mở to mắt nhìn cậu ấy, để lộ hai hàng lông mi cong vuốt, cùng đôi chân mày mượt mà. bất giác tôi nhận thấy, sao cả ngày hôm nay Tuấn lại đẹp đến thế, mái tóc thẳng dài che mắt đã hơi ẩm vì mồ hồi, đôi môi đó như càng đỏ thêm vì mệt, làn da Tuấn ửng hồng khi tim đập nhanh. Tôi lấy tay đập đập lên trán mình, tự trách. Tuấn là con trai mà ! không được nhìn nữa…không được nhìn nữa… trời ơi ! cậu ấy sao cứ phải lấy đi ánh nhìn của mình kia chứ….

Nói vậy mà tôi vẫn lén liếc nhìn cậu ấy, tôi nhắm mắt lại thật chặt, đầu óc rối tung cả lên, trong đầu đấu tranh dữ dội, những tư tưởng của tôi cứ xung đột lẫn nhau, rồi sinh ra hàng tá câu hỏi. trời ! chuyện gì đang xảy ra thế này ? mình làm sao vậy chứ ? tỉnh lại coi…không được để ý đến cậu ấy nữa…không được…!!!

thấy tôi như vậy, Tuấn lấy tay đặt lên trán tôi, giọng ân cần :

- cậu đau ở đâu à ! sao trông sắc mặt kém thế…

Tôi mở mắt ra, liền giật mình, lùi ra một khoảng xa trân trân nhìn Tuấn, làm cậu ta bật cười :

- trời ! cậu làm gì mà ghê thế…cứ như mình là ác quỷ đó không bằng…

Tôi quay đi chỗ khác để che giấu sự luông túng của mình :

- không có….mình…mình…

Đang trong khoảng khắc bối rối đó, tôi không còn để ý đến xung quanh nữa, thì bỗng :

- á….

một con rắn không biết từ đâu ra đã cắn vào khuỷ chân tôi. Tuấn giật mình, chạy lại, vừa thấy con rắn, cậu ta đã lấy ngay cục đá gần đó mà đập chết nó. Tôi hơi choáng. Tuấn thì hỏi lia lịa :

- Gia Anh ! cậu có sao không…

Tôi mỉm cười nhợt nhạt mà đầu óc cứ quay cuồng cả lên :

- không sao ! nhưng mình cảm thấy hơi đau đầu…

Tuấn nhìn xuống vết cắn dưới chân tôi thì mặt cậu ấy xanh lại, đôi mắt hoảng sợ, giọng nói lo lắng :

- chết ! cậu bị rắn độc cắn rồi…

Tôi bàng hoàng, nhìn xung quanh cái hố bấn loạn :

- trời ơi ! giờ không lên được, chẳng lẽ mình lại chết ở đây…không mình không muốn như thế đâu…

Chưa kịp nói hết câu thì tôi bỗng có cảm giác tê tê ở chỗ cắn. nhìn xuống thì ôi không ! Tuấn đang hút máu độc từ chân tôi ra. Đôi mắt tôi hoàn toàn kinh ngạc, giọng nói tôi khan đi :

- Tuấn ! cậu đang làm cái gì đó ….

Tuấn cắm cúi hút máu độc, chỉ nói được võn vẹn có một câu :

- ngồi im đi ! kẻo máu độc truyền đi nơi khác là nguy to đấy…

Tim tôi như muốn ngừng đập ! tôi hoàn toàn không thể nói được lời nào. Khi tôi vừa bình tĩnh lại thì Tuấn đã hút xong. Đôi mắt đỏ hoe, tôi nắm lấy tay cậu ấy :

- trời ! sao cậu khờ thế ! cậu có biết làm như vậy là sẽ chết không…

Tuấn mỉm cười, đôi mắt cậu ta hơi nhíu lại :

- không sao đâu mà,.,,

vừa nói xong câu đó, Tuấn đã ngã lên đùi tôi. Khi Tuấn vừa ngã xuống, tôi cảm thấy như ngẹt thở, tim như muốn nổ tung ra…tôi nắm lấy vai cậu ấy lay lay :

- Tuấn ơi !...câu đừng làm mình sợ chứ…Tuấn ơi….

Đôi mắt Tuấn bắt đầu thâm tím, nó như rất mệt và muốn nhắm lại nghĩ ngơi, nhưng không được..Tôi không thể cho nó nhắm lại, vì như vậy thì Tuấn sẽ không bao gìơ tỉnh lại nữa. Nước mắt tôi đã lăn dài trên hai gò má, sống mũi tôi cay xè..tôi lay Tuấn như một đứa trẻ không biết gì, nước mắt đầm đìa, giọng ngẹn ngào :

- Tuấn ! cậu đừng làm mình sợ mà…tỉnh lại đi…mình xin cậu đó….

Tuấn bắt đầu nhúc nhích, cậu ta cố gắng dùng hết sức lực để ngồi dậy, đôi môi nhợt nhạt gượng cười :

- đừng la lên như thế chứ…mình vẫn ổn mà….

Tôi lấy tay quệt nước mắt, cúi xuống thổn thức :

- cậu làm mình sợ quá….

Khuôn mặt Tuấn bắt đầu xanh đi, Tuấn nhìn xung quanh rồi mỉm cười vu vơ :

- Gia Anh ! nếu mình có chuyện gì cậu có buồn không?

nước mắt tôi lại sắp trào ra, tôi cố kìm, giọng nói dứt khoát :

- ai cho cậu nói như thế hả ? cậu sẽ không sao đâu mà…hu..hu…, nhưng sao cậu lại như thế chứ…tại sao phải làm như vậy hả ?

Tuấn quay lại nhìn tôi, đôi mắt ấy buồn xa xăm :

- vì trong lúc đó mình chỉ nghĩ là không để cậu bị tổn thương hay có chuyện gì, dù có mất đi tính mạng mình cũng chịu..

Trái tim tôi như muốn tan ra, lòng tôi đau đớn còn hơn cả cái chết. tôi cúi xuống khóc rưng rưng :

- tại sao cậu lại tốt với mình như thế…mình đâu có đáng để cậu đối xử như vậy …hu..hu

Đôi mắt Tuấn nghiêm lại thể hiện sự quyết tâm và thẳng thắn, bàn tay lạnh ấy nắm lấy tay tôi và để trước ngực của Tuấn, giọng ấm áp, Tuấn nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của tôi :

- Vì ở trong đây đã có cậu…

Tôi như hoá đá trước câu nói này của Tuấn. trong khoảng khắc đó dù trái tim tôi đang tan nát nhưng sao lại dâng trào một cảm xúc yêu thương, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đang xâm chiếm trái tim tôi. Trong đầu tôi là hàng loạt câu hỏi. tại sao Tuấn lại nói như thế ? và tại sao mình lại hạnh phúc khi nghe câu nói này….chuyện gì đang xảy ra vậy chứ….đôi mắt tôi mở to đây kình ngạc, giọng ấp úng :

- Tuấn !....cậu…cậu…

Tuấn không nói gì, mà chỉ ôm chầm lấy tôi. Người tôi cứng đờ ra, mọi thứ như quay cuồng, đầu óc trống rỗng, tôi chẳng thể nghĩ gì và làm gì được nữa. Người cậu ấy thật lạnh, tiếng nói Tuấn dịu dàng bên tai tôi.:

- cậu là ai mà tại sao cứ ngự trị trong trái tim tôi !....hãy sống thật vui…xin lỗi….

Chưa nói hết câu Tuấn đã gục mặt trên bờ vai tôi, người cậu ấy mềm ra, chẳng còn một tí sức lực nào. Tôi lay lay Tuấn mà trái tim như muốn ngừng đập, trời mưa như đang rơi trong mắt tôi :

- Tuấn ơi ! mình xin cậu đó…tỉnh lại đi….làm ơn…..

Nhưng không, Tuấn vẫn nằm trên đôi tay tôi, đôi mắt ấy đã nhắm lại, nó không hề mở lấy một giây. Tôi như lấy hết sức lực để gào lên :

- có ai không ! cứu chúng tôi với…có ai không….

chẳng có ai ngoài tiếng nói của tôi vọng lại và bốn bề toàn là cát và đất đá, tôi ôm chặt lấy Tuấn như sợ cậu ấy đi vậy, nước mắt đã che mất tầm nhìn, mọi cảnh vật như nhoè đi. Tôi run lên từng hồi, sấm chớp bão buồng như đang dâng trào trong lòng tôi. Tay tôi đập vào má Tuấn như muốn gọi cậu ấy dậy vậy. Tôi tự nhủ, không sao ! Tuấn mệt rồi nên cậu ấy chỉ ngủ mà thôi, mình phải gọi cậu ấy dậy, phải gọi cậu ấy dậy.

tôi như một dứa trẻ hoảng sợ khi vừa mất đi người thân duy nhất, nói không thành lời :

- Tuấn ơi ! tỉnh dậy đi..tỉnh lại đi mà…. làm ơn đừng bỏ mình….mình không cho cậu đi đâu…đừng vậy mà..hu..hu

Tôi ngước nhìn bầu trời, hai tay chấp lại :

- ông trời ơi ! con xin ông, đừng để Tuấn bỏ con, nếu có chết xin hãy lấy mạng con mà thay cho cậu ấy….hu..hu..con xin ông mà…

Nhưng vẫn chẳng có thay đổi gì, trong cơn tuyệt vọng cùng cực ấy thì những tiếng nói của mọi người vang lên :

- a ! có con thú sập bẫy rồi kìa…

Tôi quay mặt lên miệng hố mà la hết sức mình :

- cứu tôi với…..tôi ở dưới này….

rồi tôi quay lại vuốt nhẹ mái tóc Tuấn mà ôm Tuấn vào lòng, đôi mắt tôi buồn xa xăm và thấm đầy nước mắt :

- Tuấn ơi ! chúng ta được cứu rồi…cậu phải cố gắng lên, mình không cho cậu bỏ cuộc đâu….đừng bỏ mình…..cậu phải cố…hu…hu

Loading disqus...