trời đã về khuya, đường làng cũng vắng người. tôi cảm thấy hơi lạnh :
- thôi ! ta mau về nhà thôi, mình cảm thấy lạnh quá…
Tuấn cúi xuống và nói :
- cậu leo lên lưng mình cõng cho đỡ lạnh …
Tôi xua tay :
- thôi ! người ta thấy thì kì lắm…
Tuấn nhìn xung quanh :
- giờ này làm gì có ai !leo lên đi…mình mỏi rồi nè..
Tôi đành leo lên lưng Tuấn. trời lạnh là thế, nhưng sao khuôn mặt của tôi đỏ bừng như vừa chạy cả 1000m, tim thì đập loạn xạ cả lên, sao tôi lại có cảm giác hồi hộp mà hạnh phúc thế này chứ. Đi một lúc Tuấn cười :
- Gia Anh ! đúng là cậu ăn nhiều quá rồi…riêng cái bụng của cậu chắc cũng phải 30kg đó !!
Tôi như nhảy dựng lên, tôi lấy tay khỏ đầu Tuấn, cười nói ;
- cái gì? cậu đừng có nói tầm bậy nha, bụng mình mà như vậy thành ra mình như con cóc rồi chứ còn gì nữa !!
Tuấn cười :
- giờ cậu mới biết cậu là con cóc sao ? hình như là hơi muộn rồi đó !
Tôi tức quá, đấm lưng Tuấn bình bịch, Tuấn la lên :
- a!... đau quá….không chơi bạo lực à nha !!
Tôi nói mỉa mai :
- đã quá trễ để cậu nói câu đó !!
Càng ngày tôi nhận ra hình như tôi và Tuấn đã ngày càng thân thiết hơn. Đêm nay trời đầy sao, tôi lại đang ngồi trên lưng Tuấn. có một cảm giác hạnh phúc đang sưởi ấm và chữa lành những vết thương trong trái tim tôi. Tôi như chỉ muốn thời gian như dừng lại, chỉ muốn Tuấn cõng tôi suốt mà thôi. bất giác, tôi lại nhớ về những kỉ niệm với Phương, giọng nói mà đã lâu lắm rồi tôi chưa nghe, rồi bàn tay ấm áp mà tôi đã lâu lắm rồi chưa được cầm. đêm nay sao mà giống cái đêm lần đầu tiên Phương đưa tôi về nhà, lúc mà cậu ấy dẫn tôi đi ăn ngoài phố và xem cậu ấy diễn. những giọt nước mắt lại lăn dài trên hai gò má của tôi. Nó chảy dài và chảy dài xuống lưng Tuấn. Tuấn thở dài :
- sao thế ? sao có cái gì ướt ướt ở lưng mình vậy ? cậu tè dầm phải không ?
Tôi bật cười, mà nụ cười ra nước mắt, tôi gục mặt xuống lưng Tuấn :
- cậu cứ nói bậy không à !.....
từ lúc đó cho tới lúc về nhà, Tuấn không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe những tiếng khóc thút thít của tôi trên lưng. tấm lưng cậu ấy như là chiếc khắn lau những giọt nước mắt của tôi. Không hiểu vì sao, trước mặt Tuấn, tôi lại cảm thấy tự nhiên và lại có thể bộc lộ tình cảm của mình. Tuấn ơi ! thật ra giữa cậu và mình là quan hệ như thế nào ?......câu hỏi này đến giờ tôi vẫn chưa trả lời được.
CHƯƠNG 40
Đêm nay sao mà tôi khó ngủ quá. cứ nhắm mắt lại thì lại thấy có cái gì đang gọi mình, nó cứ âm ĩ kéo dài cả một đêm. Gió thổ hiu hiu trong đêm khuya càng làm tôi thêm phần ớn lạnh. Trằn trọc một hồi, tôi quyết định đi theo tiếng gọi đó. Vì nếu không đi tìm hiểu thì làm sao mà biết chuyện gì xảy ra. Tôi nhẹ nhàng thức dậy, mở cửa. rồi rón rén bước thật khẽ trong đêm tối. bây giờ ngoài làng chẳng còn ai cả. tôi nghe văng vẳng trong đêm khuya
- chủ nhân……
Tôi đi theo tiếng gọi một hồi, và tôi sững sờ dừng lại khi biết tiếng gọi đó xuất phát từ trong ngôi đình pha lê. Tôi hơi lo lắng cộng thêm phần sợ. tôi tự nhủ, giờ mình phải làm gì đây, đi tiếp hay là quay về. sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định đã tới đây thì phải làm cho rõ mọi chuyện mới được. tôi nhớ tỡi cái cảnh, buổi tối cô gái kia vừa đụng tay vào cánh cửa thì cô ta đã la thất thanh. Giờ tôi có nên lại đó không ?. tôi như không còn sự chọn lựa nào khác, vì đó là lối vào duy nhất. Tôi chậm rãi bước tới cánh cửa, khẽ đưa tay lên để đẩy cửa, tôi nhắm chặt mắt lại vì hơi sợ, sau một hồi chờ đợi mà chẳng thấy có chuyện gì xảy ra, tôi liền mở mắt.
oh! Cánh cửa đã mở ra từ lúc nào, từ ngoài nhìn vào trong là một màu đen thôi, bên trong đình rất tối.
chấn tĩnh lại, tôi bước vào trong đình, khi tôi vừa vào bên trong thì ngay lập tức cánh cửa đóng lại cái ầm…..tôi như bị giam trong đình rồi, tôi đành phải tiến về phía trước, vì bây giờ đã không còn đường lui nữa.
vừa bước thêm một bước, thì ngay lập tức, toàn bộ ngôi đình đều phát sáng, một ánh sáng màu đỏ rực, tôi bàng hoàng cả người. Trời ơi! chuyện gì xảy ra thế này, giống như phim khoa học viễn tưởng quá. Thật không thể tin được. ở giữa ngôi đình là một viên đá hình pha lê rất to, viên đá ấy trong suốt, nên tôi có thể nhìn thấy ở giữa bên trong là chiếc lông thần kì, mà truyền thuyết đã nhắc tới. chiếc lông ấy phát quang, phản chiếu với pha lê, nên làm cả ngôi đình đều phát sáng. Tôi tiến lại gần viên đá pha lê ở giữa phòng. Khi đứng gần nó, phải nói là nó rất đẹp, tôi vừa đưa tay lên sờ viên đá thì viên đá lập tức vỡ vụn ra và chiếc lông bay thẳng ra ngoài, nó bay lên trên đỉnh ngôi đình, rồi từ chiếc lông bắn lên trời một tia sáng màu đỏ, và sau đó nó bay thẳng tới và đậu trên lưng của tôi.
Vừa đậu một lát, chiếc lông đã chui thẳng vào người tôi. Tôi như chết sững ra vì sợ, trời ơi ! chuyện gì đang xảy ra thế này, sao chiếc lông ấy lại có thể vào bên trong người mình được chứ.
Một lúc sau khi chiếc lông vào người tôi thì một loạt hình ảnh lại hiện ra, nhiều hình ảnh đến mức như là một kí ức của ai vậy. Sau khi thấy những hình ảnh đó, tôi chỉ kết luận một điều là người con trai tên Hoàng Phi đó rất giống Phương, còn Cát An thì lại hoàn toàn giống tôi như hai giọt nước.
Tôi nhận thấy trời sắp sáng rồi, thôi mình nên về thôi, kẻo Tuấn lại biết. Tôi tiến về phía của đình thì đã thấy cửa đình đã mở ra rồi. tôi men theo đường làng đi về. một buổi tối mà sao xảy ra nhiều chuyện quá, tôi nằm trên giường mà không thể nào ngủ nỗi vì còn quá nhiều câu hỏi mà tôi chưa trả lời được.
**
ở trên ngọn đồi âm u, trong ngôi nhà nhỏ kia. Ngươi mặc áo đen đang nằm trên giường ho sặc sụa. Minh Tử mang một chén thuốc đi tới và nói :
- chủ nhân uống thuốc đi ạ!!
hắn nheo mày :
- thật không ngờ pháp lực của thằng đó cũng không bình thường, dám làm ta trọng thương đến thế này…
Minh Tử mỉm cười :
- nhưng hắn cũng khó lòng mà qua khỏi, bị ngàn lưỡi dao đánh trúng thì không chết cũng phải bị điên….
hắn cười gằn :
- hi..hi, đó chỉ là một niềm vui nhỏ, còn tên Hoàng Phi thì bị trúng ám khí của ngươi và hắn lại không biết pháp lực thì cầm chắc cái chết trong tay, ha….ha
hắn nhìn ra ngoài của sổ, và hắn lập tức tái mặt đi, hắn vùng dậy :
- trời ơi ! cái quái gì vừa xảy ra thế này ?
Minh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt lo lắng :
- chuyện gì vậy thưa chủ nhân ?
hắn chạy ra ngòai, Minh Tử cũng chạy theo. vừa ra đến nơi, hắn nhìn thật kĩ rôi thở dài :
- thật không thể ngờ Cát An đã tìm thấy 1 chiếc lông của mình…
Minh Tử quan sát, rồi ngạc nhiên hỏi ;
- sao chủ nhân lại nói thế ?
hắn nhìn lên bầu trời, vẽ mặt đăm chiêu :
- Cát An có 7 chiếc lông lưu lạc khắp nơi, và mỗi chiếc lông đều chứa một phần kí ức của hắn. Tìm thấy lông đồng nghĩa với hắn đã tìm thấy kí ức, và khi hắn đã tìm thấy kí ức thì cũng là ngày hắn tái hợp…….
Minh Tử vẽ mặt lo lắng :
- vậy giờ chúng ta phải làm gì đây ?
hắn thở dài và quay vào trong :
- còn làm gì được nữa, chúng ta đâu thể đi khỏi nơi này, hôm trước là ngày phụng tiên, nên ngươi mới thoát ra ngoài được, còn bây giờ… chúng ta chỉ còn biết đợi và đợi mà thôi !!!.......
**
- làm gì mà đôi mắt thâm quầng lại vậy Gia Anh –sáng thấy tôi với vẽ mặt như thế này nên Tuấn hỏi-
Tôi ngáp lên ngáp xuống :
- à ! thì mình không ngủ được đó mà….
Tuấn mỉm cười :
- lạ giường hả ?
Tôi khẽ gật đầu :
- chắc vây ?
chỉ chờ có đó, Tuấn chạy lại ôm chầm lấy tôi mỉm cười :
- vậy tối nay mình qua ngủ chung cho Gia Anh đỡ sợ nha…
Tôi lấy chân đạp chân Tuấn một cái thật đau, rồi cười mỉa mai :
- thôi tội quá ! ngủ với cậu chẳng khác nào sói đến thăm nhà cừu !!!
Tuấn cười ha hả :
- trời !mình mà là sói hả ? nghĩ sao vậy ?
Tôi vừa đi về phía cửa vừa nói :
- thì nghỉ như thế đó ….
Tuấn chạy theo, miệng bô bô ;
- chờ mình đí với coi !! làm gì mà đi nhanh như khỉ thể
Hôm nay chúng tôi phải tập hợp tại vườn hoa của làng. Cô chủ nhiệm hôm qua đã dặn như vậy. vừa thấy bóng dáng tôi và Tuấn thì Hương và Lan đã tiến lại gần rồi. Hương mỉm cười :
- hôm qua mấy cậu có tham gia lễ hội không ?
Tuấn mỉm cười :
- có ! thế còn các cậu ?
Lan liếc về phía Hương :
- thì cũng tại con nhỏ này nè, hôm qua tự nhiên nói nhức đầu, làm mình phải ở bên cạnh, nên có đi được đâu…
Trúc ở đâu nhảy tới :
- hi…chào buổi sáng !!!
Tôi mỉm cười :
- nhí nhảnh quá ha…
Trúc lườm tôi :
- nè ! mới sáng sớm đừng chọc em điên nha !!!
Tuấn nhìn Trúc suy tư :
- không ngờ hôm qua em mặc hanbok lại dễ thương đến thế !!!
Trúc nhìn Tuấn nheo mắt :
- ủa ? em có gặp anh sao ? anh mặc đồ gì sao em không thấy ?
Tôi khẽ hỏi Tuấn :
- ủa ? hôm qua chúng ta có gặp Trúc hả ?
Tuấn mỉm cười :
- cậu cứ lo ăn hàng nên có thấy gì đâu, Trúc mặc hanbok nỗi như thế mà…
Trúc lay lay tay Tuấn :
- hôm qua anh mặc đồ gì…..
Tuấn cười ranh mảnh :
- hôm qua em nhìn bọn anh chằm chằm mà không nhận ra sao ?
Trúc đưa tay lên trán suy nghĩ :
- có hả ta? Ai hà !! sao mình không nhớ ta
Qua một hồi, Trúc vỗ tay, mặt hơi xanh :
- trời ! đừng nói là bọn anh chính là hai người con gái mặc kimono và áo trung quốc cổ nha…
Tôi gật đầu, mặt ngơ ngác :
- có chuyện gì sao ?
Hương và Lan tò mò :
- họ mặc như thế nào hả Trúc !!
Trúc trợn tròn mắt nhìn từ trên xuống dưới tôi và Tuấn :
- trời ơi! thật không thể tin được….
Tôi mỉm cười ;
- bộ kinh lắm hả ?
Trúc bơ mỏ lắc đầu :
- không ! phải nói là….rất đẹp nhưng vẫn còn thua em !!!
Tuấn cười :
- đúng là Trúc có khác….
tiếng cô chủ nhiệm vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi :
- các em thân mến….bây giờ các em về chuẩn bị, 8h30 tập trung lại chúng ta khởi hành leo núi Ngân Giang….
mọi người vỗ tay hoan hô, vì ai nấy cũng háo hức muốn đi ngắm những cảnh hoang sơ, ở trên thành phố riết cũng chán rồi.
hành trang của tôi cũng chẳng có gì nhiều…ngoài những thức ăn nhanh, còn nước uống và mấy thứ lặt vặt….
Đường lên núi Ngân Giang hơi khó đi, con đường mòn nhìn đầy cỏ, hai bên toàn là cây cối um tùm, đi một mình lạc là cái chắc…
chúng tôi leo lên nữa chừng thì cô giáo nói :
- ở trên đỉnh và lưng núi đều có khách sạn cả……vả lại lát chúng ta đi về bằng cáp treo, còn lúc leo là đi đường mòn để rèn luyện thể lực…
cả đám đều mệt. cô nói :
- chúng ta ngồi nghĩ, lát nữa đi tiếp, mọi người đừng đi luông tung, quanh đây toàn là rừng. rất dễ bị lạc lắm !!
Tuấn nhìn xuống nói :
- woa !khung cảnh dưới núi đẹp quá…..
Tôi lau mồ hôi :
- ừ! đẹp thật, trông thật yên bình làm sao ?
bỗng tôi nhìn thấy một con thỏ màu trắng đang nằm trong bui cây kia, tôi chỉ Tuấn:
- Tuấn ! cậu có thấy con thỏ đằng kia không ?
Tuấn nhìn theo hướng chỉ của tôi, mặt ngơ ngác như con nai tơ :
- đâu ! có thấy gì đâu ?
Tôi chỉ thật kĩ :
- đó ! nó đó ! nó nằm trong cái bụi kia kìa !!
Tuấn gật đầu :
- à…mình thấy rồi….mà sao? Có chuyện gì à….
Tôi nheo nheo mắt :
- cậu đi bắt cho mình đi….
Tuấn cười :
- trời…chỉ trỏ một hồi thì ra là bắt mình đi bắt thỏ….
Tôi lay lay tay Tuấn ;
- đi mà….mình mỏi chân quá, chứ không mình cũng đi bắt rồi….
Tuấn gật đầu :
- thôi được rồi…chờ mình một lát….
Tuấn vừa đi tới, con thỏ đã nhảy sáng bụi cây khác, Tuấn cứ đi tớ con thỏ lại nhảy một cái. Tôi liền chạy lại chỗ Tuấn nói :
- cậu bên này, mình bên kia là nó hết chạy ….
Tôi và Tuấn bắt đầu đi theo nó rồi hai đứa nhảy lại chụp, ôi thôi !chụp hụt mà còn mất đà tụt ngay xuống chỗ dốc nào đó, tôi la lên
- a…..
Lăn lăn một hồi, tôi và Tuấn té xuống một nơi toàn cỏ và cây cốii thì um tùm chẳng biết đường nào mà lần nữa…..
Tôi gọi vang :
- có ai không ?
Tuấn gọi to :
- có ai không? Cưú chúng tôi với….
Nhưng chẳng có ai lên tiếng ngoài những tiếng vọng lại của chúng tôi. khẳng định 100% là chúng tôi đã bị lạc rồi…..
Tôi nhìn Tuấn :
- giờ phải làm sao đây ?
Tuấn nhìn xung quanh :
- thì mò đường mà quay về làng chứ biết làm sao?
Tôi cúi mặt ân hận :
- cũng tại mình, chỉ tại mình ham vui…..
Tuấn mỉm cười, xoa xoa đầu tôi :
- ngốc ạ! Không lỗi tại ai hết, giờ việc quan trọng là tim đường đi về….
Tôi cười thật tươi :
- ùh….
Tuấn nhìn thấy vậy bật cười ;
- trời !trông cậu kìa, bị lạc mà cứ như là mình mới trúng số vậy…cười tươi như hoa…
CHƯƠNG 41
Xung quanh chúng tôi giờ đây chỉ thấy toàn là cây. Tôi nhìn xung quanh hỏi Tuấn:
- chúng ta đi hướng nào đây ?
Tuấn nhìn lên chỗ chúng tôi vừa bị té xuống :
- chúng ta cứ đi hướng ngược lại chắc là về làng đó
Tôi gật đầu :
- ùh! vậy thì chúng ta đi thôi !
đường mòn trên kia đã khó đi, giờ cái đường này còn khó đi hơn, chẳng thấy đường đâu hết, cứ phải dặm lên cỏ, leo qua cây mà đi, thật là mệt…
đi một hồi, tôi ngồi bệch xuống gốc cây, tay lau mồ hôi, tôi gọi Tuấn :
- Tuấn ! nghĩ một lát đã, mình mệt quá rồi !
Tuấn khẽ lắc đầu mỉm cười :
- bó tay !
Tôi nhăn mặt :
- đói quá, lại khát nữa….
Tuấn nhìn loanh quanh :
- cậu đừng nhắc nữa, mình cũng đang đói và khát nà….
Tôi nhìn lên trời :
- tức thiệt ! bao lô mình để ở trên đó rồi, chứ không giờ có đồ ăn rồi….
Tuấn mỉm cười :
- cậu ngồi đây nghĩ đi, để mình đi xung quanh xem có suối không, rồi lấy nước cho cậu uống…
Tôi gật đầu :
- ùh! cẩn thận nha….
Tuấn cười :
- cậu làm như mình là con nít không bằng….
Tôi xua tay :
- thôi đi đi !! còn nhiều chuyện nữa !!
Tôi ngồi một mình trên gốc cây, rừng ở đây rộng quá…, những tiếng chim hót cứ ríu rít bên tai, rồi những tiếng vượn khỉ hú nghe mà rợn cả da gà, đúng là cảnh núi rừng có khác.
một lát Tuấn về, trên tay cậu ấy là những chiếc lá cột lại với nhau tạo ra cái cối đựng nước, Tuấn đưa cho tôi :
- Gia Anh !cậu uống đi….