Chuyện tình hoàng tử Trang 2

-ha………ha kiểu này thì mày chết rồi con ạ………………ha…………..ha xem mày còn chảnh được nữa không???ha,.,,,,,,,,,ha

Tôi thật sự không thể nói được gì nữa, một người phụ nữ quyền quý đó ư, sao mà nhìn giống như những bà bán cá ngoài chợ thế kia, tôi chẳng biết nói gì thì bà ta hỏi:

- Con tên gì và năm nay bao nhiêu tuổi rồi??

Tôi trả lời lí nhí:

- Dạ!!! Con tên Dương Tử Gia Anh, năm nay 18 tuổi ạ.

Bà ta suy nghĩ một hồi, rồi nói:

- Con hãy kể câu chuyện giao ước đi nào.

Tôi mạnh dạn kể:

- Ngày xưa có một vị thiên sứ nọ anh ta di dạo quanh quãng trời bao la, nhưng khi đi được một lúc anh ta lại dừng trước viên đá ngọc thạch nằm cạnh hồ của sự đau khổ, anh ta hỏi:

- Đá ơi mày có buồn không, khi mà quanh năm suốt tháng mày chỉ ở đây mà lại chứng kiến mọi sự đau khổ của con người nữa chứ, hãy nói đi đá.

Viên đá ngọc thạch chẳng nói gì, nhưng ở trong tận tâm của viên đá loé lên một điểm sáng, rồi vang ra một giọng nói:

- Vàng thì phải thử lửa, hạnh phúc sẽ bền lâu hơn khi trải qua đau khổ, hay tin tưởng vào một ngày mai nào đó, ta sẽ cảm thấy ý nghĩa hơn, mọi loài đều có trái tim của nó, chỉ có điều ta có biết lắng nghe hay không mà thôi.

Tới đây tôi ngừng kể, vì ông tôi chỉ kể tới đây, ông nói phần sau chính gia đình kia giữ rồi, nên không biết. Quay sang bà ta, tôi thấy bà ta có vẻ hài lòng, bà gật đầu:

- Ừ!! Tốt, đúng là người ta cần rước rồi!!

Bà ta đang định nói tiếp thì giọng nói lúc nãy vang lên, đó là giọng của thằng nhóc lúc nãy:

- Mẹ à!!! Nhưng cậu ta là con trai, mà nhà ta đâu có nữ đâu,sao mà rước về được chứ, mẹ suy nghĩ gì nữa đây??

Bà ta cười :

- Nhưng đã hứa hôn thì biết làm sao, kệ trai gái gì tao cũng rước hết!!

Cậu ta không chịu thua:

- Nhưng anh hai có chịu không, ảnh mà biết mẹ rước cho ảnh một người con trai, chắc anh phá cái nhà này luôn quá??

Bà ta nói như đinh đóng cột:

- Nó không chịu thì tao không ép, tao cũng biết tánh nó, nó mà không muốn thì có giết nó cũng chẳng đổi ý đâu.

Cậu ta dai như đỉa:

- Nhưng lỡ anh hai không đồng ý, thì mẹ làm sao? Gởi người ta về chắc, mẹ đừng nói là như vậy nha??

Tới lúc này, bà ta lại cười một nụ cười nham hiểm, và trong lời nói ẩn chứa điều gì đó:

- Không được! Ai lại làm thế, người ta thường nói cơ nghiệp của anh dở dang, thì phận là em phải làm thay, chính vì thế mà ……..Phương!!! Con sẽ kế tục anh con nghen ha….ha

Tới giờ tôi mới biết, thì ra thằng nhóc đó tên là Phương, và tôi cảm thấy hình như là bà ta đang chọc con trai của bả. Thằng nhóc đó chẳng do dự, nó vừa nói vừa cười :

- Vậy thì lúc đó!! Anh chàng xinh đẹp này sẽ là của con phải không nà…………..

Giọng nói hắn kéo dài nghe mà rợn người, tôi thật sự bất ngờ vì câu trả lời của hắn, tôi cứ tưởng hắn sẽ phản đối chứ, ai dè hắn đồng ý cái rụp, nói rồi hắn đi thẳng, chỉ dể lại tiếng cười khoái chí, tôi quay sang nhìn, thì bà ta thở dài, nói với tôi:

- Cầu trời cho thằng Tuấn nó đồng ý, chứ con mà rơi vào tay thằng Phương chắc ta chết mất, nó là đứa cực kì quái gở đó con à, nó mới có 16 tuổi mà đã làm cho 12 đứa con gái phải mang thai, may mà ta đã sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, chưa hết còn nghe nói nó đi chơi với tụi trai bao, ta nghe mà như thót cả tim, không biết phạm tội gì mà tôi lại sinh ra cái đứa như thế chứ,…..

Mắt bà ta nhìn trong cơn xa xăm, tôi thật sự không ngờ được, một thằng nhóc chỉ mới có 16 tuổi thôi, mà sao nó có thể lại làm những chuyện mà chưa chắc gì tôi dám làm, đang suy nghĩ thì nghe bà phu nhân đó nói với cô quản gia:

- Cô mau chuẩn bị phòng cho cậu Gia Anh, ngày hôm nay chắc đi đường đã mệt rồi, ngày mai rồi ta hãy tiến hành mọi chuyện!!

Nói rồi, bà ta lại nhảy lên chiếc ghế vi tính, tiếp tục công việc chinh phục của thế giới game.

Tôi cũng không biết họ nói tiến hành mọi chuyện là gì, tôi cũng chẳng để ý nữa, chỉ biết đi theo cô quản gia, phòng của tôi được sắp đặt cạnh hoa viên, đối diện với dãy lầu mà buổi sáng có một tên đọc sách mà tôi đi ngang qua. Đang chuẩn bị hành lý, tôi nghe cô ta nói:

- Phòng của anh quản gia bên kia.

Căn phòng của anh Phong gần như là sát phòng tôi. Trước căn phòng lộng lẫy đó, thì bên cạnh cửa sổ là khóm hoa hồng bạch, nhìn thật đẹp.

CHƯƠNG 4

Hôm nay là ngày mà bà phu nhân kia nói là tiến hành mọi chuyện, tôi không biết là tiến hành chuyện gì, nên cũng hơi tò mò, nhưng chỉ nghe cô quản gia kia nói là tối hôm nay trong nhà sẽ mở đại tiệc để chào đón người mới vào nhà, ông chủ đã đi xa nên trong bữa tiệc đó chỉ có hai cậu chủ và bà phu nhân cùng cậu thôi, tôi nghe và nhớ từng chữ .

Mới sáng ra mà nghe bà quản gia căn dặn này nọ làm tôi muốn nhức đầu, tôi quyết định đi dạo quanh cái nhà rộng lớn này, để xem mọi thứ ra sao??? Tôi vừa bước ra khỏi cửa, thì lại bắt gặp cái dáng người con trai cao cao ấy, hắn lại ngồi trên cửa sổ dãy lầu mà đọc sách, một việc làm hết sức nguy hiểm, có ngày té chứ chẳng chơi. Nhưng ngay dưới ô cửa sổ mà hắn ngồi lại là một khóm hoa hồng phấn, ôi lỡ hắn mà té xuống thì bao nhiêu cành hồng này sẽ hư hết sao??(thiệt là tính mạng người ta đi không lo, lại đi lo cho hoa, hi….hi, tôi là vậy đó).

Tôi đi dạo cùng với anh Phong, đi được một lúc, anh ta nói:

- Cậu chủ thấy người trong gia đình này như thế nào??

Tôi vừa đi vừa trả lời:

- Họ thật là lạ, nói thẳng ra là quái gở!!!

Anh Phong thở dài:

- Cậu chủ vô gia đình này không biết sẽ ra sao nữa đây, tôi lo cho cậu chủ quá!!

Tôi quay lại nhìn anh Phong một cách trìu mến, làm anh ta hơi ngượng nên quay đi chỗ khác, tôi nói giọng nhỏ nhẹ:

- Cám ơn anh!!! Anh thật tốt quá, anh đừng lo, em sẽ không sao đâu.

Tôi cứ nghĩ là thế, nhưng trong lòng thì đầy lo lắng và hồi hộp. Sự lo lắng và hồi hộp này đã bớt đi phần nào qua buổi gặp mặt tối hôm nay.

Tối đến, tôi thật sự không biết mình nên mặc bộ đồ nào đây, đây là lần gặp đầu tiên, nên phải để lại cho họ ấn tượng tốt về mình, bộ đồ không nên giản dị quá, cũng không nên cầu kì quá, cuối cũng tôi đành hỏi anh Phong, sau một hồi suy nghĩ, anh ta nói:

- Hay là cậu chủ mặc bộ hoàng gia, quà của lão gia vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của cậu chủ.

Tôi sực nhớ ra, đúng rồi vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của tôi, ông tôi có tặng cho tôi một bộ quần áo theo kiểu hoàng gia bên phương tây, phải nói khi tôi mặc bộ đó vào, như một chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích bước ra vậy.

Khi đi đến phòng ăn của gia đình này, có mấy người mà căn phòng rộng như gì, tôi cũng đã quen với cái cảnh này khi ăn ở nhà ông tôi rồi, tôi đến thì,chỉ gặp phu nhân đang ngồi đó, bà ta nói:

- Chào con, con như là chàng hoàng tử xứ khác đó nhỉ, phải nói là nhà này ai cũng đẹp cả, không biết hôm nay hai đứa con của cô sẽ mặc gì đây, vì cứ tới mấy bữa như thế này, thì ôi thôi khỏi cần nói, bọn nó toàn gây sốc không mà, cô bị sốc mấy lần rồi, nên không còn lạ nữa, xí con đừng có sốc nha!!!

Tôi chẳng biết nói gì chỉ biết cười trừ, tôi ngồi xuống đối diện với bà ta, rồi tám một tí, thì nghe tiếng cô quản gia ở ngoài nói vào!!! hôm nay hai cậu chủ vẫn như mọi ngày nhỉ, toàn gây ngạc nhiên không à!!

Rồi cánh cửa mở ra, ôi tôi thật sự bị choáng, không hiểu sao, hôm nay lại ba đứa con trai lại cùng mặc theo kiểu hoàng tộc nhưng khác nhau thôi, thằng nhóc tên Phương thì nó mặc bộ đồ hoàng tử theo kiểu trung quốc, bộ đồ phải nói hết sức công phu, lại kết hợp màu cực kì chuẩn với dáng người và màu da của nó, nó hiện lên như một chàng hoàng tử vượt thời gian tới đây vậy. Tôi chỉ cười mỉm, rồi quay sang tên con trai đi cùng với hắn, trời ơi!!! Tên Tuấn học lớp tôi, tôi không thể tin vào mắt mình nữa, tôi dần nhớ lại mọi chuyện hắn nói với tôi, từ lúc tôi gặp hắn, tôi cũng bắt đầu hiểu. Trời ơi, sao mà tôi khờ thế, khi nghe ông tôi nói, tôi phải nghĩ đến hắn là người đó chứ, thiệt là, đang còn bỡ ngỡ, thì giọng phu nhân đã vang lên:

- Hai con ngồi xuống đi!!! Làm gì mà tới trễ năm phút luôn vậy

Thằng nhóc tên Phương nhanh nhảu:

- Tại anh hai cả đấy, đã bảo là mặc bộ đồ thái đi, cuối cùng lại thay sang kiểu ba tư làm con đợi gần chết.

Lúc này tôi mới để ý, đúng là hắn đang mang bộ đồ theo kiểu ba tư, bộ đồ có phần tối, nhưng với nước da của hắn như toả ánh hào quang trong căn phòng lộng lẫy này.

Bà phu nhân quay qua nói:

- Các con làm quen đi, đây là cậu Dương Tử Gia Anh, là người sẽ kết hôn với con đây Tuấn à.

Bà ta đang dò xét nét mặt của cậu con trai mình,tên Tuấn nhìn tôi một hồi lâu, hắn mỉm cười:

- Vậy à!! Sao mẹ nói sẽ lấy cho con một cô gái thật xinh mà, sao giờ lại hoá thành thằng con trai này!!

Phu nhân ập ờ:
- À!! Chuyện đó, thì mẹ cũng đâu có ngờ, bên nhà người ta cũng toàn con trai không à, nhà ta lại không có nữ, nên mẹ quyết định hôn lễ của con và Gia Anh chỉ là trên danh nghĩa, còn sau này các con lớn lên các con sẽ tự đi lấy người mà các con yêu thương!! Được không Tuấn??

Phu nhân đang nhìn chằm chằm tên Tuấn thì tên Phương lên tiếng:

- Anh Tuấn ơi!! Gia Anh dễ thương quá à, anh nhường cho em nha, em lỡ kết Gia Anh rồi!!

Trời ơi, tên này sao mà trắng trợn quá, tôi đâu phải món hàng đâu mà nhường qua nhường lại, tôi tức quá, liền nói:

- Này cậu kia, tôi đâu phải món hàng mà cậu nói nhường qua nhường lại là sao hả??

Tên Phương quay lại nhìn tôi, rồi tủm tỉm cười:
- Đó anh Tuấn thấy chưa, Gia Anh dữ như vậy, anh lấy về, Gia Anh có ngày đánh anh chết mất, anh hãy đưa vào tay em!!

Tôi như cảm thấy có cục nghẹn ngay chỗ cổ mình, trời ơi một cục tức thiệt là to, tôi giận tím mặt không nói được nữa chỉ ấp úng cậu……cậu….thì tên Tuấn kia lên tiếng:

- Thôi!! Người ta tức đến cỡ đó mà em còn chọc cho được à, thiệt là……..

Nói rồi cậu ta quay sang mẹ của hắn:

- Con không thể chấp nhận một chuyện hoang đường như vậy được, mẹ đừng có làm những điều hoang tưởng nữa.

Tôi có phần hơi sốc vì thái độ của hắn, vì lúc mới xuất hiện hắn tỏ vẻ là thật sự chấp nhận chuyện này mà, vậy mà giờ đây hắn lại tỏ thái độ từ chối thẳng thừng, quả thật tôi bị sốc. Tôi trơ mắt ếch ra nhìn hắn, bỗng phu nhân mỉm cười nham hiểm:

- Không đồng ý hả con trai đáng yêu của ta, vậy thì ta nói cho con biết, luật là luật, con như cá nằm trên thớt rồi, bây giờ không còn cho con chọn lựa nữa đâu, từ trước tới giờ con muốn gì được nấy, giờ con bắt buộc phải nghe theo ý ta, nếu không ta quyết định, tước bỏ quyền thừa kế của con, Phương sẽ đảm nhận chuyện này và tất nhiên nó sẽ lãnh phần thừa kế của con. Thế nào hả…….?

Qua những lời nói đanh thép của phu nhân, cậu ta tức giận, quay lưng đi chỉ bỏ lại một câu:

-hừ ……..tuỳ mẹ, con mặc kệ

Bà ta quay sang tôi mỉm cười, tôi cũng cười lại, bà ta nói:

- Đúng là khó mà khuất phục được nó.

Tên phương chem vô:

- Giờ tính sao đây mẹ, Gia Anh của ai?

Phu nhân quay qua liếc mắt:

- Mày đã có hàng tá cô bồ, còn định chiếm người yêu của anh mày nữa hả!!

Tên phương nghe vậy hắn liền tủm tỉm cười, và bước ra khỏi ghế, tiến đến chỗ ngồi của tôi rồi hắn cúi xuống, cầm tay tôi hôn nhẹ và nói:

- Kính chào chị dâu yêu quý của em.

Tôi đỏ mặt, không biết nói gì, dù biết là nó đang chọc mình, nhưng không có lí gì để nói, may sao phu nhân vừa cứu kịp lúc:

- Thôi. Dù sao Gia Anh cũng là con trai đó con, kết hôn chỉ trên danh nghĩa thôi, từ nay con hãy gọi Gia Anh là anh được rồi, nhớ chưa?

Hắn nhăn mặt, nhõng nhẽo:

- Không chịu đâu, Gia Anh là người yêu của anh, thì con sẽ gọi là chị dâu. - rồi hắn quay sang tôi hỏi bất ngờ - phải không chị dâu?

Tôi không thể nói được gì, chỉ ấp úng:

- tôi…….tôi…….tôi.

Cũng may lúc đó, cô quản gia vừa dọn thức ăn lên, chứ không thì tôi chẳng biết làm sao nữa, thiệt là, mém chút nữa là chết với thằng Phương quỷ quái đó rồi, hên quá. Buổi tối hôm đó, dù không có Tuấn nhưng thật sự rất vui, Phương hình như rất giống phu nhân, nói chuyện lại rất có duyên, nó với phu nhân nói chuyện mà cười suốt, làm tôi cũng vui hẳn lên, trong đầu dường như mọi u ám đã tan biến đi.

CHƯƠNG 5

Chúng tôi được thuê gia sư, học tại nhà, tên Tuấn và tôi cùng bằng tuổi nhau, nên chúng tôi học với nhau, còn tên Phương đang học lớp 10, hồi bữa nó học ở trường, nhưng từ khi tôi đến ở nhà này, thì nghe nói hắn cũng thuê gia sư học, không đến trường nữa, tôi nghe cũng mặc kệ.

Hôm nay đã là ngày học thứ ba rồi, mà tên Tuấn kia vẫn chẳng nói lời nào, tôi cũng chẳng bắt chuyện, chỉ biết chép và làm bài thôi. Tan học, chịu không nổi, tôi định lại bắt chuyện, thì bỗng đâu một bàn tay nắm lấy tay tôi kéo đi thật nhanh, làm tôi sém té, quay qua nhìn thì, trời ơi thằng Phương, nó học xong rồi thì về phòng đi, còn chạy tới đây kéo tay tôi đi đâu, tôi giựt tay ra nói như trách nó làm gì vậy, học xong thì về phòng đi, qua đây, lôi kéo tôi đi đâu!!

Hắn trả lời, đầy vẻ bí ẩn:

- Tôi qua đây định cho chị dâu xem cái này!!

Tôi như chạm tự ái, liền quay mặt nói lớn:

- Cậu mà còn gọi tôi là chị dâu, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện và nhìn mặt cậu nữa!!

Thấy tôi giận, hình như hắn cũng mềm lòng:

- Ờ thì không gọi chị dâu, làm gì mà dữ vậy, con trai gì mà hở tí là giận……hứ…..

Tôi thấy vậy, cũng nguôi nguôi:

- Vậy chứ cậu định cho tôi xem cái gì, cậu nói đi??

Hắn mỉm cười, nắm lấy tay tôi, và dẫn tôi đi ra cổng, tới đó, tôi gặp một người, hình như là quản gia của hắn, nhưng khi nghe người đó xưng hô, thì tôi mới biết, đó không phải quản gia mà là người quản lí của tên Phương, trên xe còn cả khoảng sáu tên nhóc như tên Phương nữa, bọn chúng đang nhao nhao :

- Pen ơi, nhanh lên, chúng ta gần trễ rồi.

Chị quản lí cũng nói:

- Em làm gì mà tự nhiên sắp khởi hành lại chạy vô nhà, làm mọi người đợi gần chết, thôi lẹ lên, sắp trễ rồi!!

Tôi ngạc nhiên, sao mấy người này gọi Phương là Pen, và tại sao lại có mấy người này ở đây, và họ chuẩn bị đi đâu, tên Phương định cho tôi xem cái gì đây, nhiều câu hỏi đang như bùng nổ trong đầu tôi, tôi quay sang Phương thì thấy hắn đang cười, rồi dắt tôi lên xe, trước con mắt ngạc nhiên của mọi người, rồi hắn nói:

- Chị Mary còn không đi à, mau lái xe đi!!

Giờ tôi mới biết người con gái là quản lí đó tên Mary, chị ta ậm ừ rồi nói:

- Ta đi thôi!!

Khi xe bắt đầu chạy, tôi mới dể ý, trời mấy nhóc này nhìn dễ thương hết nói, nhưng trong đó tên Phương vẫn nổi hơn cả, lúc này một nhóc gì đó, tóc đinh nhìn rất ngầu, chỉ về hướng tôi rồi hỏi tên Phương:

- Ê Pen, lúc nãy mày vô nhà là dể dẫn thằng nhóc này đi theo đó hả? Nó là ai vậy mày?

Tôi nghe, mà trong bụng tức sôi máu lên, trời ơi, tính ra tôi cũng đã 18 tuổi rồi, cỡ gì mấy thằng này 17 tuổi là cùng, vậy mà dám gọi tôi là nhóc này nhóc nọ. Trời ơi tức quá, tất cả chỉ tại cái ngoại hình của mình,hu.hu,tên Phương nhìn tôi, rồi tủm tỉm cười:

-à quên giới thiệu với mấy cậu đây là chị.. à là em họ của mình, tên là Dương Tử Gia Anh.

Tôi nghe như choáng váng, không ngờ tên Phương lại dám nói như thế, tôi định lên tiếng, thì tên Phương lấy tay bịt miệng tôi lại, nói tiếp:

- Thấy vậy là nó xấu hổ, mấy cậu đừng có chọc nó nha!!!

Rồi hắn quay sang thì thầm vào tai tôi, để người khác không nghe thấy:

- Gia Anh giúp tôi lần này đi, tôi chưa có em, cho bạn của tôi biết tôi cũng có em mà, tôi cũng muốn biết cái cảm giác có em như thế nào mà, giúp đi nghen, rồi về tôi cho xem cái này hay lém.

Tôi mở to cặp mắt của mình, chân mày của tôi từ từ giãn ra, tôi hơi xiêu lòng vì vẻ mặt tội nghiệp của nó, đẹp trai là thế, mà không hiểu sao tên này lại có tài nhõng nhẽo, hắn nhõng nhẽo thì tưởng chừng như không ai mà không bị khống chế trước khuôn mặt đầy ma lực đó, vả lại tôi cũng có phần bị mua chuộc khi nghe tới cái gì đó hay hay, mà xí về hắn sẽ cho tui xem, chẳng nói gì, tôi nói:

- Anh Phương bỏ tay ra đi, em ngộp thở gần chết rồi nà.

Hắn cười thật tươi, cứ như vừa có một niềm vui rất lớn vừa đến với hắn, mấy đứa nhóc trên xe đang định hỏi thì bỗng chị quản lí hỏi:

- Ê Just!! Mấy giờ rồi?

Một thằng nhóc đang ngồi đọc báo thì bật đồng hồ lên nói:

- Chúng ta bị trễ, chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ rồi!!

Người con gái tên Mary đó liền nói với giọng rất gấp:

- Tất cả bám chặt vào, chỉ chuẩn bị đi siêu tốc đây.

Loading disqus...