Chuyện tình hoàng tử Trang 19

Lúc ấy, thật sự không phải là tôi, mà là một con người khác, tôi cảm nhận là thế, vì mọi hành động và cử chỉ của tôi lúc đó đều không phải do tôi cố ý muốn làm, vả lại tại sao tôi lại có một thứ võ công lợi hại đến thế, chỉ hạ ả trong chớp mắt, chẳng lẽ đó là dòng máu sát thủ mà sư phụ tôi từng nói đến! và tại sao cả chính Phương cũng gọi tôi là Cát An! Và lúc đó, tôi nhìn thấy từ trong ánh mắt của cậu ta hình như là một người nào đó, mà không phải là Phương, ánh mắt rất buồn và mệt mỏi!

Tôi vừa về đến căn nhà nhỏ đó, thì một khung cảnh lại hiện ra xé nát trái tim tôi. Thuỷ Linh tay chân và khắp người anh ấy đang rướm máu, nhưng anh ta vẫn không ngồi xuống nghĩ, mà anh ta vẫn đứng đó cầm gậy trong tay mà hướng lến trời! tôi chạy lại chỗ Thuỷ Linh giọng nói như nghẹn đi :

- trời ! anh làm sao thế !

Thuỷ Linh cười nhợt nhạt, nụ cười như của Phương :

- cuối cùng cậu chủ đã về !!

vừa nói xong, anh ấy liền xỉu ngay trong vòng tay của tôi, khi anh ấy vừa xỉu, cũng là lúc mái nhà khép lại, và mọi ánh sáng biến mất, vòng tròn nến cũng tắt luôn, tôi cũng biến lại bình thường…..tôi lay lay anh ấy :

- Thuỷ Linh ơi! Anh tỉnh lại đi nào, đừng hù em mà…..xin anh đó !!

Thuỷ Linh không hề động đậy. tôi đành cõng anh ấy ra ngoài đón taxi đến thẳng bệnh viện!

ngồi đợi trước phòng cấp cứu, tôi thật sự hoang moang, không biết làm gì cả…đang lo cho Thuỷ Linh thì lòng tôi lại càng lo lắng hơn khi nhớ đến Phương, tôi đành gọi điện cho Tuấn :

- Tuấn ơi !! cậu đang ở đâu thê !’

giọng Tuấn nghẹn ngào :

- Gia Anh ơi ! Phương nhập viện, đang cấp cứu rồi…..

Tôi nói mà giọng rui lên từng hồi :

- trời ơi! cậu ta đang nằm ở bệnh viện nào ?

Tuấn gấp rút :

- bệnh viện ANCHI !

- mình cũng đang ở bệnh viện này nè.. cậu đang ở lầu mấy, phòng mấy ?

Đang chờ trả lời, thì xuất hiện trong ánh mắt của tôi, là Tuấn và Shin đang đứng trước phòng mổ, ở cuối dày hành Lang…tôi chạy lại phía Tuấn :

- Tuấn! Phương giờ sao rồi !

Tuấn nhìn tôi, với khuôn mặt đầy vẽ lo lắng :

- không biết nữa ! đang cấp cứu, nãy giờ rồi, sao mà lâu quá !

Tôi đưa tay xoa dịu bờ vai của Tuấn :

- cậu hãy bớt lo! mọi chuyện sẽ tốt mà! Phương sẽ không sao đâu!

Tuấn nhìn tôi mỉm cười, nụ cười đầy vẽ ngượng ngạo, Shin nhìn tôi hỏi :

- Gia Anh sao em lại ở đây vào giờ này thế !

Tôi nhìn về hướng căn phòng của Thuỷ Linh đang cấp cứu :

- em đưa Thuỷ Linh vào bệnh viện cấp cứu !

Shin giật mình :

- cái gì ! sao Thuỷ Linh lại phải đi cấp cứu thế !

Tôi buồn bã nói trong cơn thổn thức :

- tất cả là do em cả, không vì em thì anh ấy đâu có ra nông nỗi thế này!

Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt mới xưng vì khóc của tôi, cậu ấy như hiểu ra :

- không sao đâu! mọi chuyện sẽ ổn!

tiếng cách….cánh cửa phòng của Thuỷ Linh bật mở! bác sĩ bước ra, tôi cùng Tuấn và Shin chạy lại chỗ bác sĩ hỏi ngay :

- anh ấy sao rồi bác sĩ ?

Bác sĩ gật đầu :

- đã qua cơn nguy hiểm, nhưng do não bị chấn tHương, cùng với các dây thần kinh bị tổn tHương, dẫn đển bệnh nhân sẽ mất trí nhớ…

Shin la lên :

- what ?

Tôi nhìn bác sĩ như khẩn cầu :

- có cách nào chữa trị không ạ!

Bác sĩ nói :

- giờ chỉ đưa cậu ta qua mĩ phẩu thuật thì sẽ có 45% là hồi phục trí nhớ!

Tôi mỉm cười:

- hay quá! vậy là anh Thuỷ Linh vẫn còn cơ hội! cám ơn ông trời

Shin và Tuấn cũng bớt lo phần nào. Tiếng cửa phòng của Phương cũng bật mỡ, Tuấn tiến lại hỏi :

- em tôi sao rồi bác sĩ ?

Bác sĩ nhìn Tuấn đăm chiêu :

- cậu là anh trai của bênh nhân !

Tuấn gật đầu, tôi và Shin cũng đang đứng bên cạnh Tuấn để nghe tình hình của Phương, bác sĩ thở dài :

- đã qua cơn nguy hiểm, nhưng……

chiếc giường đẩy Phương ra ngoài tới phòng hồi sức, tôi nhìn theo, hỏi gấp :

- nhưng sao bác sĩ ?

Bác sĩ nhìn Phương rồi nói :

- mất máu quá nhiều, dẫn tới tình trạng thiếu oxi trong não, chính vì thế mà giờ bệnh nhân có tỉnh lại hay không thì do ý trời mà thôi !!

Tôi như sét đánh ngang tai….người tôi bủn rũn tay chân, Tuấn thì nắm lấy vai bác sĩ lay lay :

- không thể nào! Em tôi không thể trở thành như thế được !!

Shin kéo tay Tuấn ra :

- Tuấn! em hãy bình tĩnh đi nào! Em như vậy chỉ làm mọi chuyện thêm rối mà thôi!

mắt đỏ hoe, tôi nhìn Tuấn :

- Tuấn! cậu không nghe bác sĩ nói sao, Phương vẫn có cơ hội tĩnh lại mà, chúng ta phải tin vào Phương chứ…..Phương nhất định sẽ thắng. Phương sẽ không thua đâu!

Tuấn nhìn đôi mắt đã chảy hai hàng nước mắt của tôi, cậu ta không nói gì, chỉ ôm lấy tôi mà khóc, đây là lần đầu tiên cậu ấy ôm tôi khóc trước mặt người khác, tôi thì đang hoàn toàn sụp đổ khi nghe tin của Phương, trái tim tôi như muốn vỡ ra từng mảnh, cõi lòng tôi tan nát. Trời ơi! chỉ tại vì tôi mà cả Phương và Thuỷ Linh giờ đã ra nông nỗi thế này. Tôi đẩy Tuấn ra, tôi lấy tay quệt những giọt nước mắt đang còn dính lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Tuấn, tôi mỉm cười :

- đừng khóc! Phương không muốn chúng ta như thế này đâu, hãy can đảm lên!

Tôi an ủi Tuấn như tự an ũi mình vậy. nhưng tôi cảm thấy quá mệt mỏi, tôi như không còn cảm giác để sống khi nghe tin của Phương, tôi bỗng ngã quỵ xuống trong vòng tay của Tuấn, câu cuối cùng tôi nghe được là :

- Gia Anh ơi! cậu sao thế ! Gia Anh ơi!

Tôi ngất đi trong nỗi đau khổ mà tôi đã kìm nén nãy giờ!....

CHƯƠNG 35

Tôi cố gắng mỡ đôi mắt mêt mõi của mình ra, tôi nhìn thấy anh Phong đang ngồi bên cạnh tôi, tôi mỉm cười nhợt nhạt nhìn anh Phong :

- Sao anh lại ở đây ?

anh Phong nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi, chắc là anh ấy đã thức suốt đêm qua :

- thiếu gia có sao không ? tôi được cậu Shin gọi đến!

Tôi cố gắng ngồi dậy, anh Phong liền đẩy tôi nằm xuống ngay :

- thiếu gia mới tỉnh dậy chắc còn mệt, cậu hãy nằm nghĩ một lát nữa đi !

Tôi mỉm cười :

- em không sao đâu, thiệt là, con trai có ai lại xỉu như em chứ, xấu hổ quá !

anh Phong nhìn sâu vào đôi mắt ngượng ngùng của tôi :

- không có gì phải xấu hổ cả ! thiếu gia cũng là người, đã là con người ai chẳng có tình cảm….

Tôi nhìn anh Phong như cảm nhận được cái gì từ anh ấy, đang truyền và cho tôi động lực để vượt qua trong tình cảnh này….tôi nắm lấy tay anh Phong :

- anh dẫn em đến phòng của Phương đi !

anh Phong định nói gì, nhưng khi nhìn thấy vẽ mặt và ánh mắt của tôi, ảnh lắc đầu, rồi dìu tôi đến phòng của Phương. vừa bước đến cửa phòng tôi đã nghe tiếng khóc nức nỡ của phu nhân :

- trời ơi! Con ơi là con! Sao con lại ra nông nỗi thế này chứ….

Tôi tiến lại trước cửa, khẽ mỡ cửa nhìn vào. Tôi nhìn thấy phu nhân đang ngồi cạnh nắm lấy bàn tay Phương mà khóc, ba Phương đang đứng cạnh bác sĩ, Tuấn đứng cạnh ông nội. ba Phương nhìn Tuấn mặt đanh lại hỏi :

- chuyện gì đã xảy ra thế này ?

Tuấn bần thần kể lại :

- Phương đang khiểu vũ với một người con gái, thì có một cô ả nào đó bước vào hội trường, rồi xảy ra ẩu đã, Phương bị cô ta phóng cả tá lưỡi dao lên tay chân ạ!!

Ông nội nhìn Phương rồi chợt ông tiến lại gần Phương :

- sợi dây chuyền mà Phương đeo trên cổ đâu ra thế !

Tuấn ngạc nhiên :

- ủa ? sợi dây này đâu ra đây, giờ con mới thấy !

Bác sĩ đang viết viết cái gì đó, rồi nói :

- à ! tôi cũng thấy làm lạ, lúc đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu thì bệnh nhân nắm chặt sợi dây không buông, tôi và các cô y tá không lấy ra được, nhưng sao giờ nó lại nằm trên cổ rồi !

Ông quay qua nhìn Tuấn, mặt bắt đầu suy tư :

- người con gái mà khiêu vũ với Phương tên là gì con còn nhớ không ?

Tuấn suy nghĩ, rồi vỗ tay :

- a! con nhớ ra rồi, người đó tên là Cát An

Ông tái mặt đi, nắm tay Tuấn ;

- con có chắc không đó!

Tuấn nhìn ông :

- dạ ! con có nghe kẻ mà đánh Phương gọi người đó là thiếu gia Cát An, nhưng không hiểu sao cô ta lại gọi người con gái khiểu vũ với Phương là thiếu gia !

Ba Phương nhìn ông, mặt lo lắng :

- có chuyện gì vậy cha !

Ông ngồi bệch xuống than :

- trời ơi! Đúng là quả báo mà, trời ơi là trời !

Phu nhân an ũi ông :

- có chuyện gì vậy thưa cha ?

ông không nói gì, chỉ cứ ngồi than. Tôi chẳng biết có nên vào hay không, anh Phong tiến lại tay đặt lên vai tôi :

- chúng ta có vào không ạ!

Tôi quay mặt lại bước đi :

- chúng ta đi thôi !! để khi khác vậy

anh Phong đi đằng sau :

- chúng ta đi đâu đây thưa thiếu gia ?

Tôi mặt lạnh như băng :

- dẫn em đến phòng của Thuỷ Linh

Tôi bước vào phòng Thuỷ Linh, thấy anh Shin đang ở đó, tôi nhìn Thuỷ Linh rồi quay qua hỏi anh Shin :

- anh ở đây cả đêm sao ?

Shin mỉm cười :

- ừ !

Tôi nắm lấy tay Thuỷ Linh, bàn tay tuy không động đậy nhưng sao nó vẫn ấm áp thế này, vẫn cho tôi một cảm giác như được che chỡ và bảo vệ. tôi thở dài :

- đêm qua quả thật như một cơn ác mộng !

Shin tiến đến bên cạnh tôi :

- đừng suy nghĩ về nó nữa ! mà đêm qua chuyện gì đã xảy ra thế ?

Tôi quay lại ngước mắt nhìn Shin, từ trong ánh mắt của anh ấy, tôi nhận ra hàng ngàn câu hỏi mà anh ấy đang chờ tôi trả lời….tôi không nói gì, chỉ quay lại ngắm nhìn khuôn mặt của Thuỷ Linh.

Khuôn mặt anh ấy cũng rất đẹp, nhưng sao lúc ngồi và ngắm nhìn cận cảnh anh ấy thế này, tôi lại cảm thấy anh ấy rất quen thuộc, giờ tôi thấy thương anh ấy biết bao….tôi nói từ tốn :

- em cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa !!.....em chỉ bắt gặp Thuỷ Linh xỉu và người anh ấy đầy máu…..em lo lắm…

Đôi mắt tôi lại đỏ hoe, khi nhớ lại cái cảnh anh ấy nằm trong vòng tay của tôi mà người rướm máu….đôi tay tôi có cảm giác như có cái gì đó đang động đậy. nhìn lại, tôi thấy Thuỷ Linh đang dần dần tỉnh..

Shin bước đến mỉm cười:

- hay quá! Thuỷ Linh!!!cuối cùng cậu cũng đã tỉnh lại.

Thuỷ Linh không nói gì, tôi quay qua nhìn anh Phong :

- anh có thể gọi bác sĩ dùm em được không ?

anh Phong gật đầu, rồi quay lưng ra cửa. tôi bước đến định nói chuyện, thì Thuỷ Linh đã nhắm mắt lại giống như ngủ. Shin nhìn tôi :

- chắc cậu ấy mệt, thôi để khi khác ta nói chuyện vậy !

Bác sĩ đến kiểm tra Thuỷ Linh, rồi ông ta kết luận :

- bệnh nhân đang bình phục rồi, không có vẫn đề gì, khi tỉnh lại rất có thể cậu ta sẽ mất trí nhớ…..mọi người mau chuẩn bị tâm lý …

Shin nhìn bác sĩ :

- việc phẩu thuật bên mĩ có ảnh hưởng gì nghiêm trọng cho bệnh nhân không bác sĩ?

Bác sĩ lắc đâu :

- không có gì đâu! khả năng hồi phục trí nhớ khá cao !

Tôi nhìn anh Shin :

- vậy chúng ta phải đưa anh ấy qua mĩ phẫu thuật thôi !

Shin nhìn Thuỷ Linh trìu mến :

- khi Thuỷ Linh tỉnh lại, anh sẽ đưa cậu ấy qua mĩ !

Tôi nắm tay Shin :

- em đi với !

Shin đẩy tay tôi ra :

- không được !em mới về nhà, giờ em mà đi chắc ông nội sẽ không cho đâu !

Tôi nghĩ lại, quả thật, giờ tôi mà nói đi chắc chắn ông nội sẽ không cho đi, tôi nhìn Shin hy vọng ;

- vậy mọi việc làm phiền anh!

Tôi quay qua nói với anh Phong :

- anh chuẩn bị xe, em cần phaỉ về nhà !

rồi tôi quay qua anh Shin :

- Thuỷ Linh giờ đã bình phục rồi, em về nhà lát quay lại, còn anh cũng lo về nhà đi không thôi kẻo hai bác lại lo !

Shin mỉm cười :

- em cứ về trước đi! Lát anh về liền, à mà em có qua thăm Phương chưa !

Tôi buồn bã, quay mặt bước đi, giọng nói lấp lững :

- xí nữa vô lại em sẽ qua thăm cậu ấy !

Tôi bước ra xe cùng với anh Phong. ngồi trên xe mà tâm trí tôi cứ vẫn vơ suy nghĩ về mọi chuyện đêm qua. Sao cô ta lại tới hảm hại Phương, rồi tại sao anh Thuỷ Linh lại trở thành như thế này. thật sự đã xảy ra chuyện gì. Và cô ta là ai ?

những câu hỏi đó cứ bám vào suy nghĩ của tôi, nó làm tôi mệt mỏi và đau khổ. chắc không có ai trên đời này phải tìm nhiều câu trả lời như tôi. những tháng ngày lúc gặp Wet cũng vậy? vẫn hàng tá câu hỏi….

bất giác tôi tự hỏi lòng :

“ phải chi nếu Thuỷ Linh và Phương không gặp mình, chắc họ cũng đã không trở nên như thế này, chẳng lẽ tất cả là tại mình sao ? “

CHƯƠNG 36

Lũc này phòng Phương chỉ còn có 1 cô y tá thường trực thôi. Tôi nói với anh Phong :

- anh đứng đợi em ở cửa, em muốn một mình nói chuyện với Phương.

anh Phong không nói gì,. Tôi lặng lẽ bước vào, cô y tá thì anh Phong gọi ra ngoài rồi. tôi ngồi xuống cạnh Phương. Khuôn mặt cậu ấy lúc này thật xanh, nhìn cậu ấy rất là tiều tuỵ. Tôi nắm lấy bàn tay băng bó của Phương, tôi đưa bàn tay ấy lên xoa xoa khuôn mặt của mình. Tôi tự nghĩ, trời ơi! chắc là Phương đau lắm, phải chi mình có thể chịu thay cho cậu ấy, Phương ơi! Sao cậu lại trở nên như thế này hu..hu .

những giọt nước mắt luông ling của tôi chảy dài trên hai gò má. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ gục đầu lên bàn tay ấy mà khóc nấc lên. Tôi ngồi xuống ghế cạnh giường Phương, tôi mỉm cười nhìn Phương :

- cậu nhất định không được chịu thua ! nhất định cậu phải tỉnh lại !

tiếng cánh cửa phòng bật mở, tôi gạt nước mắt, tiếng Tuấn vang lên :

- a ! Gia Anh cậu đã đỡ chưa ?

Tôi quay lại mỉm cười :

- hi.., cậu mới về à !

Tuấn tiến lại gần tôi :

- ừ ! mình mới về, lát nữa là mẹ mình sẽ vào đây…

Tôi nhìn Phương hỏi Tuấn :

- bác sĩ nói Phương thế nào rồi Tuấn ?

Tuấn thở dài :

- Phương đã bình phục rồi, nhưng việc nó có tỉnh lại hay không thì không thể biết được !

Tôi mỉm cười mà mắt đỏ hoe ;

- vậy sao?

Tôi vuốt nhẹ khuôn mặt của Phương :

- cậu sẽ tỉnh lại mà! Tôi sẽ đợi cậu ! hãy nhớ điều đó.

tôi quay mặt nói với Tuấn :

- mình phải về rồi ! cậu phải giữ gìn sức khoẻ để còn đi học nữa chứ!, mình sẽ thường xuyên vào đây, hi….hi,….bye

Tuấn mỉm cười :

- yên tâm, bye…

**

1 tuần trôi qua !!!

Tôi đang chép bài, thì Tuấn bên cạnh nói nhỏ :

- lát nữa cậu có ghé qua chỗ Phương không ?

Tôi mỉm cười ;

- có! Lát mình có ghé qua! Có gì không ?

Tuấn mỉm cười :

- à! Cho mình đi chung xe với nha! Hôm nay xe mình bị hư rồi !

Tôi quay qua cười mỉa mai :

- ô la la! Công tử như cậu mà cũng có ngày không có xe à !

Tuấn cười :

- cái này do nó tự hư chứ mình có biết gì đâu !!

Tuấn quay mặt lại, cậu ấy lấy hai tay gắn lên đầu y chang tai thỏ, rồi cậu ấy nhái giọng em bé :

- em có biết gì đâu ? ^_^

Loading disqus...