Chiếc nhẫn đi lạc Trang 77

- …

- Bây giờ mọi thứ đã đâu vào đó, tình yêu đã có, mọi chướng ngại vật được dẹp yên, mặt hồ yên tĩnh thì một cái gợn nước cũng gây chú ý. Tùng này, chẳng qua cảm giác của cậu hiện nay là đang hờn giận Vũ Phong đó thôi. Vì cậu đã biết anh ta thực sự có thương cậu nên những gì tệ hại anh ta từng làm với cậu mới làm cậu uất ức mà bấy lâu cậu không cảm thấy. Cậu hiểu không? Uất ức này trước đây là quá nhỏ so với cơm áo gạo tiền thuốc men nợ nần rồi còn phải đối phó với ông chủ khó chịu của cậu. Bây giờ khác, không lo cơm áo, không lo trong nhà có người bệnh mà không có tiền chạy chữa, không lo em nhỏ thất học, không lo xã hội đen nửa đêm đến đòi nợ cậu mới có thời gian nhìn lại cảm xúc của chính mình. Giận Vũ Phong? Chuyện này đáng ra cậu phải làm triệt để từ lâu rồi. Nhưng cậu phải về nhà thì anh ta mới biết cậu giận, ở đây chỉ tôi biết. Anh ta sẽ cứ phè phỡn ngồi trên chiến thắng mà chẳng biết cậu ở đây uất ức đâu.

- Anh đang nói giỡn hả, em rầu muốn chết đây. Từ lần đầu tiên gặp Vũ Phong tới nay, đây là lần đầu tiên em thực sự không muốn gặp anh ấy. Em không muốn về lại nhà anh ấy trong lúc này đâu.

- Về nhà đi, nếu không muốn gặp thì nói với anh ấy hai người chia tay đường ai nấy đi. Dù gì cậu cũng chưa tha lỗi cha anh ta mà. Giờ rút lại chuyện hai người cũng hợp lý không ai trách móc cả.

- Anh đùa!? – Tùng lập tức trợn mắt nhìn Anh Kỳ.

- Đó thấy chưa, cậu cũng đâu có căm hận gì anh ta lắm đâu. Về nhà hành lại hắn cho bõ những ngày bị ăn hiếp đi. Giờ bảo đảm sẽ không có ai dám lớn tiếng với cậu, một sợi tóc cũng không động vào đừng nói chi đuổi cậu ra khỏi nhà… Vũ Phong hơn Minh Hàn gấp bội ở cái khoản vũ phu nhỉ._Anh Kỳ cảm thán_ Tôi cũng may hơn cậu, dù thật ra là thê thảm như nhau. Tính ra tại sao anh em mình đi đâm đầu yêu mấy cái tên khó nhai đó chứ…chậc!!

- Anh Kỳ, anh bây giờ mà nói vậy Minh Hàn nghe được thì sao?

- Không sao, anh ấy giờ như cục đất ấy, quăng đâu liệng đâu cũng được mà!

- Sung sướng quá ha.

- Giờ cậu về lăn cục đất của cậu đi, để tài xế người ta theo cậu tò tò hoài cũng không ổn. Không vấn đề gì đâu về gặp rồi sẽ chứng minh cho nhau thấy có yêu hay không thôi mà.

…………………………………………� �…………

Vũ Phong sau khi từ nhà Tùng về anh lao vào giải quyết núi công việc tồn đọng mệt bở hơi tai mấy ngày liền ngủ không được mấy tiếng đồng hồ. Tùng thì đã về nhà chỉ để lại một cậu: “Khi nào lên sẽ nói chuyện cùng anh sau”.

Hôm nay công việc tạm ổn Vũ Phong ngủ một giấc cho đẩy không cho ai làm phiền, mơ màng ngủ anh cảm giác có ai đó đang chạm vào người anh, hơi ấm quấn quít trên cổ trên mặt, những nụ hôn thật dịu dàng đặt trên mắt, trên trán, trên mũi, ướt át trên môi anh.

“Nhóc, hôm nay chủ động dữ vậy sao!” Nhưng anh không vội thức dậy, hưởng thụ những nụ hôn của Tùng đặt trên người anh là một điều vô cùng sung sướng. Nụ hôn trượt dần xuống cổ, những nút áo ngủ dần dần được mở ra. Bàn tay Tùng thô ráp vuốt ve mơn trớn từng chút từng chút trên ngực anh, hạ xuống eo nhẹ nhàng xoa nắn. Anh không khó nhận ra sự tham lam của bàn tay đầy tham vọng như muốn bóp anh ra từng mảnh nhỏ, hơi thở phả trên mặt anh nóng rát khát khao cuồng nhiệt, cơ thể Tùng áp trên người anh chặt đến nỗi ép anh gần nín thở.

“Cậu nhóc hôm nay làm sao vậy? Như rất nóng lòng lại như rất kiềm chế, như khát khao muốn chiếm đoạt lại như chỉ muốn chọc ghẹo, lại rất thuần thục những cử chỉ mơn trớn… Tùng của anh đâu có già dặn như thế.”

Như phát hiện ra điều gì Vũ Phong mở mắt. Tối thui… Anh quên là anh đi ngủ từ chiều nên không bật đèn, giờ chắc là buổi tối nên anh không nhìn thấy gì. Nhưng phía trước mặt rõ ràng là bóng một người nam, ngoài Tùng_là nam_ thì ai có thể qua được bảo vệ và những người giúp việc trong nhà vào tận phòng anh kia chứ, lại còn động tay động chân.

Đèn bật sáng, một tiếng hét chói tai làm thủng màng nhỉ những người có mặt.

- Á Á Á!!!!!!!!!! Bắt gian tại giường, bắt gian tại giường aaaaaaaaaaaa!!!!!

Ngón tay còn để trên công tắc điện Tùng nhăn mặt, ngoáy ngoáy lỗ tai bị rung lên khi tiếng thét đó quá gần lỗ tai cậu. Bên cạnh cậu, ngay cửa, một cô gái mở to mắt tay chỉ về phía giường.

- Anh quá lắm, dám vụng trộm với người khác…a.a.a.

Tùng nhìn theo hướng ngón tay cô gái đang chỉ, một cảm giác chua xót, đau khổ ồ ạt dâng trong lòng, khó chịu… Thật khó chịu.

- Em la cái gì chứ, chỉ là gọi thằng bạn dậy thôi mà.

- Gọi gì mà kỳ vậy? – Cô gái vẫn rất ấm ức.

- Xưa nay muốn gọi cậu ấy thì phải gọi như thế. Không tin em hỏi thử xem.

- “Tùng cũng muốn biết có phải Vũ Phong khi cần bạn bè gọi dậy thì phải gọi như thế không”. – Cậu làm sao có thể chấp nhận một lời giải thích đơn giản thế. Hai người họ luôn có những mối liên hệ mà cậu không thể xen vào nổi.

- “Mình có cần bạn bè gọi dậy kiểu kỳ quái như thế sao?” - Vũ Phong cũng đang tự thắc mắc.

Vũ Phong từ khi bật đèn bị tiếng hét lanh lảnh của cô gái thu hút, anh cũng trông thấy Tùng đứng ở cửa… phút chốc quên mất tình trạng của mình, chỉ hướng tới Tùng. Nhưng anh cũng nhanh chóng nhận ra Tùng không phải người ở trên người anh nãy giờ. “Ôi trời!!! không lẽ bắt gian tại giường thật sao? khốn khổ cho anh rồi, mặt cậu trông đã rất khó coi…”

Vũ Phong bật dậy thẳng tay hất luôn ngươi đang ở phía trên anh xuống.

- Tùng! Anh không có… - Vũ Phong đang định nói “anh không có làm gì với hắn cả” nhưng tất cả bị nuốt trở lại. Anh chợt nhận ra…

“…Cái giọng điệu này…”

Vũ Phong lập tức nhìn lại người vẫn đang thản nhiên nghìn anh. Vũ Phong không thể diễn tả được cái gì đang dâng trong lòng, một cảm xúc thật khó tả, một thứ gì nghèn nghẹn chặn trong lồng ngực hay có một thứ gì mơ hồ quay cuồng trong đầu làm cho anh không thể tỉnh táo.

- Làm gì vậy? Nhìn thấy mình cậu vui quá hóa ngốc rồi sao?

- Tên khốn!

Vũ Phong thoắt cái đã ở cạnh cái người đang nhe răng nhìn anh cười.

…BỐP…

- Tên khốn, cậu thực sự còn có thể ở đây cười…

- Phải, mình vẫn còn ở đây nhìn cậu cười. Xin lỗi…!

Tùng quay mặt đi, Kim Thành về rồi thì cậu còn có chuyện phải lo, ai chứ Kim Thành là mối họa lớn nhất cho tình yêu của cậu, bất an trỗi dậy không ngừng. Cậu chưa kịp hành cho Vũ Phong tơi tả như lời Anh Kỳ nói thì có lẽ cậu mới là người chuẩn bị te tua. Không biết Vũ Phong có vì người này mà xem nhẹ cậu không. Tùng chưa từng quên anh phạt cậu thế nào khi chỉ mới túm cổ áo Kim Thành.

- Họ phải gọi nhau dậy như thế sao? - Cô gái la “bắt gian tại giường” mặt mày méo xẹo, tấm tức hỏi.

Tùng quên mất cô ấy nhưng cô ấy là ai mà trông lạ hoắc. Cô ta lại la “bắt gian tại giường” không lẽ. Tùng khẽ liếc Kim Thành và Vũ Phong tự hỏi “của ai?”.

- Chị xuống nhà uống nước đi, họ là bạn thân mà…hay…hay có mấy hành động…hành động kỳ quái như vậy lắm. - Tùng không biết mình đang nói cái giống gì nữa, rõ ràng cậu cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra nhưng theo kinh nghiệm thì Kim Thành lúc nào cũng là ưu tiên số một của Vũ Phong. Trong lúc Vũ Phong cũng không buồn chú ý tới cậu thì cậu cũng nên đi là hơn.

- Chị uống nước.

Tùng đẩy ly nước tới trước mặt cô gái cậu vừa dẫn từ trên lầu xuống. Cô gái còn rất trẻ, Tùng đoán chừng còn nhỏ tuổi hơn cậu. Cô gái trông rất xinh với đôi mắt to tròn lanh lợi, cái miệng có hơi rộng chút nhưng cười rất rạng rỡ, cô để mái tóc ngắn chắn bằng một cái cài tóc to bản, cả người có vẻ rắn chắc cao ráo. Nhìn không có ấn tượng của một tiểu thư đài cát lắm, có vẻ giống người thường xuyên vận động hơn.

- Tôi là Dương, bạn của anh Kim Thành, còn anh?

- Tôi tên Tùng_ “là bạn của Kim Thành”, Tùng thấy nhẹ lòng một chút_…là… là nhân viên của anh Phong. À… Ông chủ của tôi là cái người mà anh Kim Thành cần gọi dậy khi nãy ấy. - Tùng chỉ tay lên lầu.

- Vậy à, anh làm gì?

- Tôi là đầu bếp.

- Chà giỏi quá, tôi thì chẳng biết nấu bất cứ món gì ngoài mì ăn liền.

Nhưng Tùng không thể kếm chế mình cố gắng nghe ngóng động tịnh trên lầu, cô gái cũng vậy, liên tục nhìn lên trên.

- Hai người họ rất thân phải không? - Cô gái cuối cùng cũng thắc mắc không nhịn được.

- Chắc là vậy, là bạn với nhau từ nhỏ tới lớn.

- …

Tùng nhìn rõ sự lo lắng lộ trên khuôn mặt cô gái.

- Cô có muốn tôi gọi anh Kim Thành giúp không, cô có vẻ sốt ruột.

Thực ra Tùng cũng sốt ruột không biết trên đó xảy ra chuyện gì, cậu cũng rất muốn có một lý do chính đáng để tách hai người trên kia ra. Nhưng cũng may cho Tùng, Vũ Phong và Kim Thành nhanh chóng xuất hiện chỉnh tề ở đầu cầu thang. Họ thản nhiên đi xuống, Kim Thành đến ngồi cạnh cô gái cử chỉ thân thiện rất tự nhiên, Vũ Phong cũng ngồi xuống cạnh Tùng đối diện với họ, điều này làm Tùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

- Giới thiệu với cậu, nàng tiên cá của mình Dương. _Quay sang Dương, Kim Thành chỉ Vũ Phong_ Đây là Vũ Phong, bạn từ nhỏ tới lớn của anh đó, còn đây _Kim Thành chỉ Tùng_ là…

- Tùng, đầu bếp của anh Phong. - Cô gái tiếp lời, gật nhẹ đầu chào hỏi.

Vũ Phong liếc nhẹ Tùng làm cậu nổi da gà, anh lại mỉm cười chào cô gái rất lịch thiệp.

- Chào em

Câu chuyện cứ tiếp tục trong tiếng cười nói rộn ràng. Vũ Phong thăm hỏi cô gái vài câu xã giao. Tùng càng nghe càng nhẹ người. Thì ra cô gái tên Dương này và Kim Thành đã chính thức thành một đôi, Kim Thành công khai trước mặt Vũ Phong như vậy chắc là đã không còn thích Vũ Phong nữa. Nhưng Tùng cũng không hiểu tại sao Kim Thành sống sót mà bấy lâu cũng không chịu về cho Vũ Phong biết tin trong khi anh ta đã đến gặp cậu. Anh ta muốn làm gì? Làm cho Vũ Phong phải thấm thía nỗi đau mất anh ta sao? Cậu không quên cái bộ dạng của Vũ Phong khi anh biết không thể tìm lại được Kim Thành. Câu ghen? Đúng… Vũ Phong sẽ chẳng có bộ dạng kinh khủng như thế khi mất cậu.

Vũ Phong cùng Kim Thành hẹn nhau hôm sau sẽ mở tiệc mừng Kim Thành trở về nhưng không hiểu sao Tùng lại không muốn tới, cậu lấy cớ mình bận việc ở Four. Vũ Phong đề nghị Kim Thành và Dương nghỉ lại nhà anh nhưng cô gái từ chối, Kim Thành cũng từ chối theo, tiễn hai người họ ra về Tùng cũng chào Vũ Phong để về.

- Cũng trễ rồi, em về.

- Tùng!

- Dạ, có chuyện gì?

- Anh nghĩ nhà em là ở đây!

- …

- Anh muốn nói chuyện với em.

Tùng im lặng không nói, cậu đứng tần ngần ở cửa tỏ rõ ý muốn đi nhưng ngại Vũ Phong chưa đồng ý nên chưa đi được. Vũ Phong kéo nhẹ Tùng vào lòng mình ôm thật chặt.

- Vẫn còn giận anh sao? Giới thiệu với người ta cũng bảo là nhân viên của anh. Anh đâu còn thuê em nữa!

- Làm sao dám giận “anh”… mà không nói là nhân viên nói là gì bây giờ.

- Người yêu hay ít nhất cũng là bạn, anh buồn khi nghe em nói chỉ là nhân viên của anh thôi.

- …

Vũ Phong kéo Tùng nép mình trong lồng ngực anh, hơi ấm từ cơ thể anh tràn ngập mọi xúc giác của cậu, mũi cậu cay cay…

- Em đã về tới nhà mình rồi, còn muốn về đâu nữa!

- Đây là nhà em từ khi nào chứ? – Tùng bị sự ngọt ngào của Vũ Phong giữ lại, nhưng Tùng biết cậu có muốn ra khỏi đây mà anh chưa gật đầu thì cũng hơi khó.

Vũ Phong âu yếm nâng khuôn mặt Tùng đang giấu trong ngực mình, đặt lên môi Tùng một nụ hôn nhẹ nhàng.

- Lâu không ăn cơm em nấu thật rất là nhớ.

- Lâu? Làm gì có.

- Vậy thì lâu không ăn cơm cùng em anh sắp không thể ăn được cơm nữa.

- Miệng lưỡi! – Tùng giận mình không thể tức giận oán ghét người này dù đáng ra cậu phải làm vậy.

- Lâu không được ôm em trong lòng, anh giờ không muốn buông em ra.

- Anh học mấy câu ớn lạnh đó khi nào thế? – Tùng lầm bầm bên tai Vũ Phong.

- Từ khi em biết giận anh! – Cánh tay anh xiết cậu thêm chặt.

- …

- Ăn cơm với anh, đã trễ lắm rồi, anh đói!… Không lẽ em nỡ bỏ đói anh sao? Em đã về tới nhà mà còn bỏ đi thì anh làm sao ăn nổi cơm.

Tùng thiếu điều chỉ còn trợn mắt nhìn anh, cậu không biết anh từ đâu học mấy câu “nhão” như vậy. Vũ Phong mà cậu biết mở miệng là đinh là thép làm gì có mật ong. Anh làm Tùng vốn đang hờn giận trong lòng vì kinh ngạc quá mà quên béng mất.

- Anh muốn ăn cơm em nấu, trong nhà có sẵn mọi thứ chỉ chờ em động tay chân một chút thôi. Anh còn muốn ăn canh chua, hình như canh em nấu anh mới ăn được. Hôm qua đã kêu chị giúp việc nấu rồi nhưng nuốt không trôi…

Vừa nói Vũ Phong kéo Tùng từ từ đi vào nhà rồi vào bếp, lấy cái túi trên tay cậu vất sang một bên trong khi Tùng thì cứ giương mắt nhìn anh như nhìn thấy người hành tinh lạc tới trái đất. Đến khi Tùng đeo tạp dề vào thì Vũ Phong cười tươi bảo anh sẽ chuẩn bị bàn ăn. Anh đói lắm rồi.

Tùng gạt mồ hôi trên trán, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu rồi bật bếp, cậu vẫn còn choáng. Bên ngoài Vũ Phong thở ra một hơi thật mạnh, anh biết khi mọi chuyện êm xuôi mà Tùng vẫn không mang vẻ mặt hạnh phúc chạy tới tìm anh mà bỏ về quê là anh biết mình nguy rồi. Vội cho xe về tận nhà Tùng đón cậu, thực ra cốt là giữ rịt để biết hành tung của Tùng, vậy mà tài xế cũng ngoằn nghèo hết hai ngày Tùng mới chịu để cho xe chở về nhà anh, mà thôi may mắn cho anh Tùng đã bước chân về nhà, anh thở phào dấu hiệu chứng tỏ anh có thể năn nỉ được.

Dụ được Tùng ngoan ngoãn ở lại nấu cơm anh cũng đã vô cùng vất vả, mấy câu ướt át nãy giờ anh dùng để dụ ngọt cậu anh cũng phải tìm tòi sắp xếp nhưng anh cũng không phủ nhận những thứ anh nói đều là thật lòng, đúng là anh nhớ cậu sắp điên lên rồi, chịu đựng không nhìn thấy Tùng suốt thời gian ở nhà cha mẹ cậu đã rất đau khổ, ngày trở về cứ tưởng có thể ngọt ngào ôm cậu trong tay ai ngờ… Tùng có biết anh đè nén cảm xúc của mình như thế nào không, giờ phút này làm gì có tâm trí nghĩ tới chuyện cơm nước nữa. Anh chỉ muốn ôm chặt cậu, hít thật sâu hương thơm trên cơ thể cậu cho thoả nhớ nhung khao khát. Nhưng Tùng vẫn còn làm mặt giận với anh…

Vũ Phong làm gì có tâm trạng dọn bàn ăn, anh bày qua loa vài thứ cần thiết rồi vào bếp đứng loanh quanh cạnh Tùng, Tùng cuối cùng cũng biết anh muốn gì. Anh chẳng muốn ăn cơm cũng chẳng muốn ăn canh chua, anh chỉ muốn cậu không đi. Nhưng mọi khi anh sẽ bảo “Em không được đi, hay em không được ra khỏi nhà, nếu em dám trái lời anh thì sẽ thế này hay sẽ thế kia…”. Hôm nay thì khác, anh loanh quoanh dùng lời ngon tiếng ngọt để không cho cậu đi, Tùng bất giác nở nụ cười. Ít ra anh đã không còn ra lệnh cho cậu, anh biết sợ cậu giận, biết sợ cậu sẽ bỏ đi. Nhìn Vũ Phong cố tình loanh quoanh trong bếp giống như canh chừng cậu Tùng trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

- Kêu người vô trông chừng là được rồi, cần gì đích thân anh làm. – Bụng nhgĩ một đàng nhưng miệng Tùng lại nói một nẻo.

- Hử? – Vũ Phong còn chưa hiểu ra ý cậu.

- Muốn canh chừng em thì anh kêu vệ sĩ hay bảo vệ đứng canh là được cần gì đích thân anh làm. – Tùng vẫn đều tay làm, miệng nói nhưng không hề nhìn vào Vũ Phong.

- Tùng! Tha lỗi cho anh đi. Em muốn thế nào mới thôi giận anh đây? – Vũ Phong lời ngon tiếng ngọt tiếp tục dỗ nhóc cưng của anh.

- Có người nào dám giận anh sao! – Tùng trút nốt phần thức ăn cuối cùng vào đĩa, giọng vẫn chứa nhiều giận hờn.

- Vậy là vẫn còn giận! – Vũ Phong ôm nhẹ Tùng từ phía sau, môi cọ cọ lên vành tai Tùng thì thầm.

- Anh tránh một chút em còn dọn thức ăn lên, không phải anh bảo đói rồi!

- Đói nhưng ăn cơm không đủ no. _ Nói rồi với tay tháo tạp dề trên người Tùng xuống, xoay mặt cậu lại đối mặt với anh._ Chỉ có em mới làm anh thấy đủ, không có ai, không có bất cứ thứ gì khác có thể thay thế em hết.

- Không cần nói mấy lời đường mật đó, em không cần người ta dỗ ngọt. – Tùng đẩy mạnh Vũ Phong ra.

- Em hôm nay cư xử thật kỳ lạ._Vũ Phong đổi giọng cứng rắn hơn, không còn mềm mại ngọt ngào như nãy giờ_ Nói chuyện rất khó chịu.

Tùng lẳng lặng mang tạp dề treo lên móc xong cậu ra khỏi bếp lấy túi xách của mình.

- Em định làm gì? – Vũ Phong theo bén gót cậu.

- Em làm thức ăn xong rồi, em về đây. Anh ăn cơm đi, trễ lắm rồi. – Tùng cố gắng giữ giọng thật bình thường, thực ra cậu đã muốn hét lên “Anh cuối cùng cũng lộ cái đuôi “ông chủ” ra rồi, nảy giờ còn giả vờ ngọt nhạt”

- TÙNG! Em thực sự muốn đi? Em càng lúc càng có thái độ kỳ lạ.

- Phải, em trước giờ luôn nghe lời anh vì anh là ông chủ. Nhưng nếu anh muốn giữ em cạnh anh cả đời anh nên biết thêm nhiều mặt khác của em nữa rồi hãy quyết định.

Loading disqus...