Cầu vồng Trang 30

Nhìn cách xin lỗi chân thành của Quân , tôi mỉm cười quay sang anh chàng tóc hung đỏ :
- Anh Jon ! Nếu tôi đánh Quân , anh có giận không ?
Tôi đoán không sai , anh chàng tóc hung đúng tên Jon :
- Tôi sẽ không giận nhưng tôi sẽ đau . Nếu bạn đang không vui hãy đánh tôi . Tôi không muốn ai làm đau cậu ấy .
Mỉm cười trước sự thẳng thắn của Jon , tôi kéo Quân đứng thẳng :
- Thư hết giận hết buồn rồi . Quân cũng biết tình cảm của Thư chưa chín mà – Nháy mắt , tôi nói vô tư – Đã không sâu nặng thì buồn làm gì ?
Quân ngồi xuống theo đà kéo của tôi rồi mỉm cười :
- Nghe Thư nói , Quân thấy nhẹ nhõm nhiều . Cảm ơn Thư nhiều lắm – Quân nhìn sang Huy và Lâm rồi bắt đầu giới thiệu mọi người .
Tôi không ngờ Jon giỏi tiếng việt như vậy . Ngay cả những câu nói đùa của Lâm mà Jon cũng hiểu hết ý nghĩa , đủ biết Quân đã bỏ bao công sức dạy tiếng . Lâm chỉ không vui vì Quân làm tôi khóc , còn lại nó rất thoải mái tiếp chuyện . Tôi không hề nghĩ sẽ có buổi nói chuyện thân mật này . Đặc biệt có thể bình thản nhìn vào mắt Quân và nói chuyện vui vẻ với Jon . Đúng là tình cảm của tôi với Quân chưa nhiều đến mức phải đau khổ , khó xử khi gặp lại nhau .
Lâm cùng tôi tiễn Quân ra cổng . Trước khi bước lên taxi , Jon nói rất thẳng thắn :
- Anh Lâm ! Hôm nay chúng tôi đến nhận lỗi nên tôi không giận khi anh đánh Quân . Nhưng lần sau tôi sẽ không đứng yên .
- Anh yêu Quân cũng như tôi yêu nhỏ Thư – Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh , Lâm buông gọn - Cả hai chũng ta đều không muốn ai tổn thương người mình yêu . Anh hiểu ý tôi chứ ?
- Vâng . Tôi hiểu – Cười nhẹ , Jon bước lên xe – Anh là người thú vị nhất từ khi tôi xuống sân bay . Hẹn gặp lại .
Chờ chiếc taxi khuất nơi ngã tư , tôi quay sang Lâm cằn nhằn :
- Hôm nay mày giở chứng hả ? Nói vậy khác nào cho mọi người biết tao đã khóc .
- Che đậy cũng không phủ nhận được sự thật – Khoác vai tôi , Lâm hạ giọng - Yếu đuối trước mặt người thân bạn bè có gì xấu hổ .
- Hứ ! Cái gì mày cũng nói được - Nguẩy đầu , tôi giận dỗi làm Lâm cười phá lên vui vẻ .
~~~~~~~~~~~~
- Dũng cũng đi , không nhẽ mày lại từ chối - Lắc lắc người tôi , nhỏ Hằng ra chiêu bài cuối cùng .
- Nó đi để ra mắt ra đình nhà vợ . Tao là người ngoài , đi theo làm gì ?
Tôi vừa nói xong nhỏ Hằng đã quay đi giận dỗi :
- Mày nói thế , tao buồn đấy- Khuôn mặt giận dỗi chuyển nhanh sang phụng phịu khi nó ôm vai tôi năn nỉ - Đi đi mà . Tao yêu mày mà !
- Mày yêu nó nhưng tao còn yêu nó hơn – Lâm nãy giờ ngồi im lặng bên giá vẽ vậy mà bây giờ cũng phải lên tiếng bởi giọng nũng nịu của nhỏ Hằng – Nó có đi , tao cũng không đồng ý .
- Lý do ? – Nhìn Lâm tức tối , nhỏ Hằng quắc mắt hỏi .
- Đến bãi biển mày mải vui bên thằng nhóc , nhỏ Thư sẽ bị vứt một xó ngay – Tay vẫn đều đều những nhát cọ , Lâm tiếp tục – Thư không biết bơi , lúc mày nhớ đến thì xác nó đã nổi lềnh bềnh hai , ba ngày rồi .
Nhỏ hằng hét lên đầy uất ức :
- Tao thù oán mày hả ? Sao thích chọc gậy bánh xe thế ?
- Tao chỉ lo cho con bạn không biết bơi thôi - Vẫn từ tốn trêu tức Hằng , Lâm nói với nụ cười nhẹ .
Chịu hết nổi , tôi quát lớn :
- Bọn mày thôi đi . Mày tập trung vào vẽ đi Lâm – Lâm nhún vai bất cần làm tôi nhìn nhỏ Hằng và nhấn mạnh từng chữ - Tao không đi . Đây là chuyến du lịch gia đình , tao không thể tham gia ..
Nghe tôi nói , nhỏ Hằng xụ mặt buồn thiu . Vỗ vai nó , tôi dụ dỗ :
- Chỉ cần mày nhớ đến tao là được . Nhặt nhiều vỏ sò để chứng minh tình cảm của mày đi .
- Sẽ không có vỏ sò cho mày đâu - Hất tay tôi , nó bước thẳng ra cửa với khuôn mặt giận dỗi – Tao về !
Tiếng cười khúc khích làm nó dậm mạnh chân hơn . Nhưng tình bạn bao năm trời đâu dễ vỡ vì chuyện cỏn con , trước khi phóng xe Hằng hét với vào nhà :
- Mày thích ốc to hay ốc bé ?
- To bé đều được , miễn tự tay mày kiếm là tao thích – Nháy mắt , tôi cười theo nụ cười hài lòng của nó .
- Đúng là con gái . Sáng nắng chiều mưa – Lâm buông lời nhận xét vô thưởng vô phạt .
Tính sạc nó tội đùa nhỏ Hằng thì Huy và Mạnh về . Hôm nay Huy chơi sang , mua toàn thức ăn sẵn . Bữa ăn không có gì đặc biệt , trừ lúc Mạnh hỏi :
- Mọi người biết cách kiếm tiền nhanh không ?
- Lao động mới có tiền – Tôi trả lời .
Huy nhìn Mạnh thắc mắc :
- Anh đang cần tiền hả ? Có chuyện gì ?
- Không ! Chỉ hỏi thôi mà - Mạnh tránh đôi mắt Huy bằng cách đưa bát cơm lên ăn .
Lâm thì thản nhiên hiến kế :
- Mày giảm còn 70 kg là có tiền ngay !
- Sao tao giảm cân là có tiền - Bỏ qua đôi mắt thắc mắc của Huy , tên béo nhìn Lâm tò mò pha chút háo hức .
- Tao có quen một tú bà , nếu mày cần tiền thì …- Lâm cười lớn vì Mạnh đang trừng mắt de doạ .
Tên bạn quỷ quái này , hở chút là đùa . Đúng Mạnh luôn là đối tượng để Lâm trêu chọc .
Sau bữa cơm , Huy nhất quyết theo hỏi bằng được lý do vì sao Mạnh cần tiền và để làm gì . Nó không tin dù Mạnh đã nhiều lần gạt đi . Tôi đến cửa hàng sách trong tiếng cằn nhằn không vui của Mạnh .
Bé Vy đang vắt vẻo trên ghế phía trong quầy thu ngân làm tôi mỉm cười . Bé đang mở quyển sách thiếu nhi và bật cười khanh khách trước những hình ảnh ngộ nghĩnh . Liên cô nương cho biết bác Nga nhờ trông chừng vì có việc gấp cần ra ngoài .
Ngồi cạnh con bé , tôi gợi chuyện :
- Bé Vy xem sách gì thế ? Cho cô Thư xem với .
- Không được . Con phải tự mình xem hết .
Mở to mắt sau câu nói khó hiểu , tôi hỏi con bé :
- Sao con phải tự xem hết ?
- Bố Lân bảo làm việc gì cũng phải tự mình làm hết , không được nhờ người khác làm hộ . Như vậy là hư - Cười lí lắc , con bé chu đôi môi xinh xắn - Giống chú Tùng hư , bố Lân không có yêu .
Thấy đây là cơ hội khai thác không thể bỏ qua . Nhoẻn cười thật tinh quái , tôi dụ dỗ con bé :
- Chú Tùng làm gì mà hư ? Sao bố Lân lại không yêu ?
- Con không biết - Chớp chớp mắt ngây thơ , con bé thành thật – Hôm qua con thấy chú Tùng ngồi trong lòng bố Lân như thế này này …
Bé Vy trèo sang lòng tôi , hai cánh ay nhỏ xíu vòng lên cổ :
- Môi chú Tùng đang ở trên môi bố giống mỗi lần con hôn gấu Misa ý . Trông ngộ lắm ! – Tôi cố nén cười vì đã hiểu chuyện gì , con bé vẫn vô tư thao thao – Nhưng vừa thấy con , chú Tùng ra khỏi phòng luôn . Bố Lân bảo thế là hư , chưa làm xong đã bỏ dở ….
Tiếng cười vỡ oà của Liên làm con bé ngơ ngác . Tôi cũng không thể nín cười nữa , may lúc này không có vị khách nào . Bé Vy ngơ ngác hỏi tôi :
- Sao cô Liên cười ? Con đâu nói dối – Như chợt hiểu , con bé mếu máo – Con nói thật mà . Con không nói dối ….
- Ừ , bé Vy ngoan , bé Vy không nói dối - Vội vàng ôm con bé vào lòng , tôi vỗ về - Con đừng khóc . Cô Liên không phải cười con đâu .
Mím chặt môi nín cười , nhỏ Liên quay đi với đôi vai rung rung . Mỉm cười thật hiền , tôi dụ dỗ con bé :
- Bé Vy ngoan ! Đây là bí mật của cô cháu mình , con không được nói với ai nhé – Giơ ngón út ra , tôi cười tươi – Móc ngéo nào .
- Móc ngéo , đây là bí mật của cô cháu mình - Rất ngây thơ , con bé giơ ngón út lên .
Xoa xoa đầu bé Vy , tôi dặt nó xuống ghế vì có vài vị khách bước vào :
- Con đọc sách tiếp đi ! Cô Thư phải làm việc .
- Dạ !
Nhìn con bé chăn chú vào những trang sách , tôi thấy vui vui trong lòng . Nếu có một đứa con dễ thương như vậy thật tốt , tôi sẽ chăm sóc dạy dỗ và không để nó chứng kiến những cảnh người lớn , dù là vô tình . Cười toe khi nhớ lại những lời kể ngây thơ của bé Vy , tôi bắt đầu trở về công việc .
Gần hết giờ làm bác Nga mới về , bé Vy nhún nhảy chạy vào nhà với hộp bánh trên tay . Hôm qua đã đến công ty nên tôi thảnh thơi đạp xe về thẳng nhà .
Cánh cổng vừa mở chưa kịp dắt xe vào thì tôi đã vội đứng nép vào một bên . Bóng người to béo lao nhanh vào sân , Mạnh vừa dựng chân chống xe thì Huy cũng phanh gấp ngay cổng :
- Anh đứng lại ! Tôi nói có nghe không ?
Như không thấy tôi , Huy vội vã đuổi theo làm chiếc xe đổ rầm xuống sân . Khuôn mặt tức tối của Huy làm tôi lo lắng , chạy nhanh vào nhà thì Huy đáng tóm chặt bắp tay Mạnh :
- Anh nói đi - Mạnh ngoảnh mặt vào bếp làm Huy hét lớn – Sao anh chơi bài hả ? Anh biết thừa chơi bài ở vỉa hè rất dễ bị công an bắt , sao còn chơi ?
- Không liên quan em - Giật mạnh tay ra , Mạnh nói giọng bất cần - Chuyện của tôi , em quan tâm làm gì ….
Bốp !!!
Mạnh nhìn Huy tức tối , khoé miệng nó bị thâm tím . Huy lại hét lên khi Mạnh vẫn im lặng không nói :
- Anh cần tiền sao không nói với tôi ? Kiếm tiền không bằng sức lao động có gì tốt ? Hay anh thích được mời lên đồn ?
- Vậy em bắt tôi đi . Bắt đi – Như trêu ngươi , Mạnh giơ hai tay ra phía trước - Bắt tôi đi , anh cảnh sát tương lai !
Tóm chặt tay Mạnh , Huy rít lên :
- Anh nói vậy có ý gì ?
- Chẳng ý gì cả - Tay Mạnh từ trắng chuyển sang đỏ thẫm vì Huy vẫn đang bóp chặt – Tôi làm gì cũng không liên quan em . Dù sao em đi học cũng quên tôi thôi . Hahahaha…
Bất ngờ một cánh tay vòng qua cổ và lôi tôi đi . Nhìn sang tôi thấy Lâm đang cười :
- Đi ăn tối !
- Nhưng…- Chỉ chỉ vào Huy , tôi nói không lên lời .
- Cứ đi thì biết - Đẩy tôi lên xe rồi Lâm phóng vút đi .
Ôm nhẹ Lâm , tôi thắc mắc :
- Sao lại đi ăn vào lúc này ? Nhỡ ở nhà xảy ra đánh nhau thì sao ?
- Mạnh không bao giờ đánh Huy và Huy đánh nhiều đến mấy cũng biết sót chứ - Lâm vẫn thản nhiên cất giọng đều đều – Tao biết Mạnh đang cần một số tiền lớn , nhưng nó đã không muốn nói nên tao cũng mặc kệ .
- Là bạn bè sao phải khách sáo – Chép chép miệng , tôi cằn nhằn .
- Đàn ông con trai cố chấp lắm mày ạ . Luôn muốn tự mình gánh vác và vượt qua khó khăn , không muốn người thân phải lo lắng , kể cả người yêu thương nhất .
Tôi hiểu Lâm muốn nói gì nên im lặng dựa vào lưng nó . Biết con trai có lòng tự trọng rất lớn nhưng tôi vẫn không thích . Nếu người tôi yêu thương nhất có khó khăn mà tự mình xoay sở , tôi sẽ rất buồn và có cảm giác không được tin tưởng . Nghĩ thì như thế , chứ tôi cũng không đủ mạo hiểm làm người quan trọng nhất phải lo lắng bất an .
Xe đang chạy ngon trớn thì Lâm phanh lại đột ngột . Chưa đầy 5 giây , chiếc atila bạc dừng ngay kế bên ;
- Hai người đi đâu thế - Giọng vui vẻ của Quân làm tôi cười tươi .
-“ Dạo qua phố phường dạo qua thị trường” – Lý lắc , tôi hỏi ngược lại – Jon đâu mà để Quân lang thang một mình thế này ?
- Quân có việc cần giải quyết . Jon đang ở nhà .
Tôi nói nhanh khi ánh mắt Quân dừng ở chiếc đồng hồ trên tay :
- Quân về nhanh đi . Ai lại để người ta cô đơn một mình chứ .
Hơi ngượng với giọng đùa giỡn của tôi nhưng Quân vẫn gật đầu :
- Vậy không làm phiền hai người nữa . Quân đi trước !
Nhìn theo dáng vội vã của Quân , Lâm nhún vai và rẽ vào một nhà hàng nhỏ . Những thứ trên bàn làm tôi đã thấy no ngang . Tên lâm nghĩ gì mà mà kêu nhiều món thế không biết . Đang xử lý cánh gà thì giọng vui vẻ của anh Lân vang lên bên cạnh :
- Đúng là có duyên – Anh mỉm cười với Lâm –Anh có thể ngồi cùng không ?
- Mời anh – Lâm vẫy phục vụ nhưng anh đã vội cản .
- Ấy , không cần ! Anh có hẹn rồi – Gãi gãi đầu , anh nói – Trong lúc chờ Tùng anh nhìn thấy hai đứa nên…không phiền chứ ?
Hơi nhướng mắt lên , Lâm cười cười :
- Phiền gì ? Phải nói rất vui vì được gặp lại anh!
Nãy giờ tôi vẫn không lên tiếng vì mải nhìn cặp trai gái ở cửa ra vào . Anh con trai với nước da ngăm ngăm quen thật…hình như , hình như…Cánh gà trong miệng tôi rơi ra làm anh Lân cười nhẹ :
- Em sao thế Thư - Nụ cười vụt tắt khi anh nhìn theo ánh mắt tôi .
Cô gái với mái tóc ngang vai đang hôn nhẹ lên môi lão Tùng và cười rất duyên . Bối rối gỡ vòng tay ở cổ ra , lão thì thầm gì đó vào tai cô gái rất thân mật rồi bước lại bàn . Cười như không có gì , lão nhìn anh Lân :
- Xin lỗi anh ! Em đến muộn - Vẫn chưa nhận ra sự khác lạ trong mắt anh Lân , lão nói tiếp – Hôm nay em không đi cùng anh được , để ngày mai nhé anh .
Gật đầu chào mọi người , lão bước đi sau khi buông gọn :
- Bây giờ em có việc quan trọng . Em sẽ gọi lại cho anh sau .
Lão bước đến chỗ cô gái và vòng tay qua eo dìu đi rất tình tứ . Cô gái nhón chân hôn chụt vào má lão Tùng làm lão hơi nhăn mặt .
Quay sang anh Lân , tôi thực sự lo lắng . Mắt anh vằn những tia ghen hờn , khuôn mặt hầm hầm làm tôi không biết nói gì vào lúc này . Lại một lần nữa , Lâm là người cứu tôi thoát khỏi tình trạng bối rối :
- Nếu anh cần bạn nhậu , tôi tình nguyện đi cùng .
Đôi mắt giận dữ lướt qua khuôn mặt chân thành của Lâm , rồi nhìn tôi không nói . Nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt , anh đột ngột ngẩng lên :
- Khi say anh không đảm bảo điều khiển được hành động của mình đâu . Em còn tình nguyện nữa không ?
- Nếu anh bạn không điều khiển được , tôi sẽ giúp anh tỉnh trí - Giọng nói mạnh mẽ phía sau tôi làm mọi người giật mình .
Không cần quay lại , tôi cũng biết người vừa lên tiếng là ai . Lão Hưng thản nhiên kéo ghế ngồi xuống :
- Lâm là hoa đã có chủ . Anh bạn hiểu chứ?
Nhìn Lâm giận dữ bóp nát chiếc ly thuỷ tinh trên tay , anh Lân cười thật tự tin :
- Anh bạn mới là người không nắm rõ trận địa - Đứng lên , anh nói rất khéo – Thôi , tôi không làm phiền mọi người nữa .
- Anh Lân ! Anh…
Xoa xoa đầu tôi , anh mỉm cười trấn an :
- Anh hiểu mình đang làm gì . Thư đừng lo - Gật đầu chào mọi người , anh bước ra cửa với sự dứt khoát .
Việc lão Tùng và cô gái lúc nãy là sao ? Không phải lão đang có hẹn với anh Lân , sao lại còn…
Gãi đầu bối rối , tôi không hiểu nổi chuyện vừa xảy ra nữa . Lâm lên tiếng khi thấy tôi nhăn trán :
- Anh ta biết phải làm gì . Mày đừng lo quá - Vẫn không nhìn lão Hưng , nó chuyển đề tài – Mày no chưa ? Về thôi !
Lão Hưng nhanh miệng chen vào :
- Nhỏ qua nhà một chút nhé . Tao vừa đi công tác , có quà cho nhỏ đấy !
Mặc kệ đôi mắt không vui của Lâm , tôi gật đầu đồng ý . Không thể nào bỏ mặc tôi nên nó đành đi theo , nhưng suốt quãng đường không nói một câu . Trong phòng khách ngoài bác Nga còn một cô gái tóc xoăn rất thời trang . Trông rất quen nhưng nhất thời tôi không nhớ ra được . Vừa thấy lão Hưng , cô ta đã chạy đến ôm cổ và cất giọng nhão nhoét :
- Anh yêu ! Em có tin vui cho anh . Chúng ta đã có con , được hai tháng rồi anh ạ
Buông thõng tay , lão Hưng thộn mặt ra . Tôi vội vàng quay sang Lâm và thấy nó nhíu mày nhìn cô gái . Đôi mày giãn ra , Lâm cúi chào rất lễ phép :
- Cháu đến thật không đúng lúc . Thưa bác , cháu xin phép về - Không để mọi người kịp phản ứng , Lâm cho xe phóng thẳng ra đường .
Tiếng động cơ làm lão Hưng tỉnh trí , hất cô gái ra và chạy theo . Nhưng tiếng hét chua chua làm lão dừng bước :
- Đau em – Nhìn lão Hưng tình tứ , cô ta vừa nũng nịu vừa trách móc – Anh không yêu em thì cũng thương đứa con chứ . Dù sao nó cũng là giọt máu của anh…
Những giọt nước mắt thi nhau rơi trên má làm nhoè đi đôi mắt được trang điểm khá kỹ càng . Những viên mascara trôi theo dòng nước khiến cho khuôn mặt cô gái rất dễ sợ . Bác gái cũng nhận ra nên vội vàng dỗ dành :
- Nín ! Nín đi cháu . Đừng để ảnh hưởng đến thai nhi .
- Hức hức …bác …bác phải làm chủ cho con . Cùng phận đàn bà , bác cũng hiểu chưa chồng mà có con thì…hức hức …
- Cô thôi khóc được rồi – Lão Hưng đang châm thuốc rất bình tĩnh – Trò này cô đã dùng với bao nhiêu người rồi ?
- Anh…- Lại oà lên khóc nức nở , cô gái quay sang lợi dụng lòng thương của bác gái – Bác xem anh ấy…con yêu thương tin tưởng , ngay cả sự trong trắng của con gái con cũng…huhu ..vậy mà …
Nhả một làn khói , lão Hưng nói tỉnh bơ :
- Tôi không phải người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cô . Chữ trinh không hợp với cô đâu .
Bị vạch mặt thẳng thừng , cô ta đành dùng nước mắt che đậy sự bối rối . Càng khóc nước mắt càng làm khuôn mặt thêm lem luốc . Vỗ nhẹ vào lưng , bác gái khuyên can :
- Được rồi Hồng ! Cháu nín khóc nghe ta hỏi - Tiếng khóc ngớt dần , thay vào đó là những tiếng nấc - Ta không quan tâm đến quan hệ riêng tư của cháu , ta chỉ muốn hỏi , có gì làm bằng chứng Hưng là cha đứa bé ?
- Dạ - Như bắt đúng nhịp , cô ta nói với nụ cười đắc ý - Lần quan hệ cuối cùng là cách đây hai tháng , mà con chỉ quan hệ với mỗi anh Hưng nên…
- Cô ngậm máu phun người mà không thấy bẩn mồm hả - Vẫn giọng nói bình tĩnh pha lẫn coi thường , lão Hưng nhìn cô ta bằng nửa con mắt .
- Anh …
- Tôi nghĩ tốt nhất chị nên về lúc này - Tiếng Huy vang lên rắn rỏi làm cô gái im bặt – Bây giờ hai bên đều không bình tĩnh , sẽ không đi tới mục đích chị cần đâu .
Nheo mắt lại đầy tức tối nhưng thấy Huy có lý , chị ta liền đứng dậy :
- Vậy con xin phép về - Nhìn bác gái cười điệu đà , chị ta nói rất chắc ăn – Bác phải xử công bằng cho con . Con không muốn đứa trẻ sinh ra không có bố .
Trước khi đi chị ta còn đá lông nheo với lão Hưng nữa . Chiếc xe atila khuất sau cánh cổng sắt cũng là lúc bác gái nhìn lão Hưng trừng trừng :
- Hưng ! Mày giải thích cho tao mọi chuyện ngay .
- Xin lỗi mẹ . Bây giờ con cần yên tĩnh – Như không quan tâm đến khuôn mặt giận dữ của bác gái , lão Hưng bước thẳng lên tầng – Ngày mai con sẽ thưa rõ mọi chuyện
Nhìn theo lão đầy tức tối , bác gái cằn nhằn nho nhỏ :
- Con với cái , chỉ biết mang rắc rối về nhà – Cũng bước lên cầu thang , bác quay lại cười hiền với tôi – Bác mệt rồi , bác đi nghỉ đây !
Thở dài tôi ngồi xuống ghế suy nghĩ . Bây giờ tôi đã nhớ cô gái này là ai . Dù khuôn mặt được trang điểm đậm hơn nhưng tôi vẫn nhận ra đây là Hồng_cô gái giở trò trong cuộc hẹn thứ hai của Lâm và lão Hưng . Đúng là vẫn chưa chịu thua nên mới dùng chiêu bài này . Ơ …nhưng biết đâu đây là sự thật . Với ai thì tôi không biết , chứ lão Hưng thì 50% là đúng . Kiểu này lão không có duyên với Lâm rồi . Bao nhiêu lâu mà vẫn chưa tiến triển , giờ lại thêm việc này…
Đứng dậy , tôi hơi giật mình vì Huy vẫn đứng bên cạnh từ nãy giờ :
- Có chuyện gì hả Huy ?
- Chờ Thư suy nghĩ xong để đưa về thôi mà - Mắt Huy có tia sáng hy vọng khi nó lay tay tôi – Hay Thư dọn về đây đi . Đỡ phải…
Lắc nhẹ đầu , tôi bước ra mở cổng . Huy không vui với sự bướng bỉnh của tôi nên nó giữ nguyên sự im lặng trên đường đi . Ngay cả khi tôi bước xuống xe , Huy vẫn không nói câu nào mà phóng xe đi giận dữ .

Loading disqus...