Cầu vồng Trang 19

- Được vậy đã phúc - Lại là tên Lâm xen vào với giọng chọc ngoáy – Mày không ở nhà để chứng kiến màn kịch hay ho .
- Cái gì vậy ?
Đẩy vai tôi , Mạnh nói với khuôn mặt đỏ gay :
- Thư đi tắm đi ! Người hôi rình .
Giơ tay lên , tôi hít hít :
- Còn thơm chán mà - Chuyển sang ngồi cạnh Lâm , tôi dụ dỗ - Kể tao nghe mày !
- Mày nói thì biết tay tao !
Mạnh trừng mắt lên đe doạ nhưng Lâm vẫn thản nhiên :
- Bàn tay chuối nắn của mày tao biết từ khuya – Lâm cười rất gian , công nhận mỗi lần nó cười đều đẹp , dù là nụ cười gian xảo hay nụ cười lạnh lùng hoặc nụ cười vui vẻ đều làm người đối diện bị hớp hồn trong chốc lát - Ở đây vừa mở sòng bài xong . Ba con bạc khát nước là tao , béo và Huy .
Tôi cười theo khi Mạnh mím môi uất ức với cái giọng trêu chọc cố tình của Lâm :
- Chỉ bó gọn trong năm ván mà có cả đổ máu . Ván đầu tao nhất , hai đứa bị lột sạch từ đầu đến chân – Đang nói thì nó véo má tôi – Không phải như tưởng tượng trong đầu mày đâu , còn quần đùi mà con ngốc . Bốn ván sau Mạnh đều thắng . Lần thứ nhất nó bắt Huy nói “ Huy thích mạnh” , ván thứ hai nói “ em yêu anh” …
Tôi vội cắt ngang với giọng tò mò thấy rõ :
- Huy nói không ?
- Mày còn không hiểu thằng nhóc ? Nó là loại đã chơi thì chơi đến cùng . Dĩ nhiên mấy tếng đó không phải giọng ngọt ngào tình cảm như trong phim , mà là tiếng rít tức tối – Quay sang Mạnh , Lâm nhướng mắt – Ván thứ ba thì tên béo “được voi đòi tiên” nó ra lệnh Huy phải hôn nó . Cái này thằng nhóc không làm .
- Ủa , vậy sao Mạnh bị rách môi ? – Tôi nhìn chằm chằm vào vết rách làm tên béo quay đi ngượng ngùng – Tao tưởng trong khi hôn , Huy cắn nó chứ ?
- Nó rách môi vì ván thứ tư , Huy phách vị ra nó chơi bịp .
- Gì ? – Đôi lông mày tôi nhăn tít – Chơi với mày mà còn bịp được ? Hay mày biết mà làm lơ ?
Nhún vai , Lâm trả lời như đúng rồi :
- Tao dậy nó chiêu “ thác bài” mà lại không biết . Cũng tại tên béo này , đã dặn một chiêu không nên dùng lên tiếp , ngốc đến mấy cũng nhận ra ngay !
- Thường người béo “ thác bài” rất khó lộ , chắc hôm nay nó xui - Hất hất đầu , tôi nhìn Lâm phật ý – Mày toạ rập với Mạnh , Huy biết nó dần cho nhừ xương .
- Làm rồi đó thôi - Người lên tiếng là Mạnh , nó sờ lên khoé miệng làm vết thương lại ứa máu – Khi phách vị ra Huy thoi cho tôi một cú và vết rách này đã ra đời .
Tên béo này giỏi thật ! Huy giận mà vẫn tỉnh bơ , nó không sợ Huy sẽ không đến đây nữa sao ? Mạnh liền chứng minh là người hiểu tôi khi nó nói với giọng tự tin :
- Thư còn ở đây thì Huy sẽ còn đến , tôi không lo vấn đề này . Và tôi cũng tự tin mình dư khả năng vuốt giận nhóc Huy !
Nó đã nói vậy thì tin vậy chứ biết sao . Với lại người nhóc Huy giận là nó chứ có phải tôi đâu . Sự tự tin này chắc được ảnh hưởng từ Lâm .
Tính ngồi buôn nữa nhưng Lâm đuổi tôi lên gác bắt đi ngủ . Tự nhiên hôm nay tôi ngoan ngoãn nghe lời , rồi cố dỗ giấc ngủ .
Những ký ức đan chéo…ba..mẹ…những tia sáng...nước , máu…màu đỏ…khôngggg…..Tôi bật dậy khi người ướt nhẹp . Gục đầu trên gối , tôi giữ im tư thế bất động đó . Đã lâu hình ảnh tai nạn năm nào không còn ám ảnh tôi nữa mà , sao hôm nay…xỏ chân vào dép , tính uống nước cho tỉnh táo thì điện thoại rung . Hơn 11 giờ rồi , nó gọi làm gì nhỉ ?
- Ngủ chưa mày - Giọng nói tràn đầy sức sống của Hằng vang lên - Tối nay đi đâu mà Lâm bảo không biết ?
- Tao ở lại ăn cơm với bác Nga - Nhờ giọng nhí nhảnh của Hằng mà tôi thấy tỉnh táo hơn , không còn sợ hãi hay mệt mỏi nữa – Có việc gì mà gọi giờ này ?
- Mày thử đoán coi - Tiếng cười khúc khích của nó vang lên - Gợi ý chút nhé , có liên quan đến Dũng .
Tay xoắn xoắn tóc , tôi cười tươi :
- Chắc tối nay hai anh chị hẹn hò yêu đương phải không ? Đừng nói mày đổ rồi nhé ?
- Dĩ nhiên chưa - Tôi đoán nó đang nói với cái nhún vai - Chỉ có điều hôm nay tao thua liểng xiểng . Mày muốn nghe không ? Tao kể cho !
- Mày gọi điện còn giả bộ hỏi . Nói nhanh tao còn ngủ !
- Ok - Giọng cười vui vẻ của nó pha chút khâm phục - Trong bữa ăn tao mới biết Dũng có kiến thức sâu rộng như vậy . Ẩn sau dáng vẻ bặm trợn của một tay anh chị là sự thông thái khó dò . Càng nói chuyện càng phát hiện Dũng có duyên ngầm mày ạ .
- Ờ , sao nữa – Tôi ngáp liên tục hai ba cái – Duyên ngầm thì tao cũng có . Nó còn điểm gì làm mày phục mà nghe giọng tâng bốc thế ?
Tưởng Hằng sẽ phật ý với kiểu móc lò của tôi nhưng nó vẫn thản nhiên như không :
- Tao rủ lên Vcom chơi . Đua xe thua mày ạ . À , mày còn nhớ trò nhảy toàn tay không ? Cái trò mày không chơi được ý , tao luôn tự hào vậy mà….Dũng chơi cả ba bài nonstop mà toàn A thế mới kinh .
- Mày ngốc thật ! Vô sega mà chơi . Qua đó nhảy cho nó lác mắt – Đã không an ủi , tôi còn đổ thêm dầu vào lửa – Chân mày nhanh hơn tay mà .
- Thì tao cũng kéo Dũng qua đó gỡ gạc – Bây giờ giọng nó không còn nhí nhảnh nữa mà là sự ấm ức – Mày tưởng tượng nổi không , Dũng chọn ExtralExtral, mà bài Betthoven nữa chứ …
- Đừng nói nó A nha - Tiếng ừ ỉu xìu của Hằng làm tôi hét lên - Vậy bài Sao với bài Hy Lạp có hiện lên không ? Nó có nhảy bài đó không ?
- Dũng kêu không thích - Giọng nhỏ Hằng nghe thật não nề - Kể với mày xong tao càng thấy mình bại trận hơn . Thôi ngủ đi , tao….
- Trước khi cúp máy tao hỏi một câu – Tôi vội vàng cắt ngang lời nó - Với tính háo thắng của mày không nhẽ chịu thua như vậy ?
Giọng nó hơi vui lên một chút vì tiếng cười nho nhỏ ;
- Đúng là hiểu tao chỉ có mày . Tụi tao còn vô vũ trường nữa . Cái này chẳng gọi là thắng hay thua tại Dũng mặt cứ hầm hầm vì lúc tao nhảy có mấy tên con trai bao quanh . Mọi lần vẫn thế ….
- Thằng nhỏ ghen đó mà ….
- Thôi nha ! Dũng đang gọi cho tao..crụp ..tít.tít.tít…
Vậy đó , nó cúp máy không thèm chào tôi một tiếng . Cái này người ta gọi là “ vì tình bỏ bạn” . Dũng có thể lợi dụng sự hiếu thắng trẻ con của Hằng để từ từ bước vào trái tim con nhỏ nhưng “ người tính không bằng trời tính” _tính sở khanh đã ngăn bước chân Dũng . Hằng không hẳn đểu như ông anh tôi , mà nó thích cái gì mới mẻ , cái gì hay, hấp dẫn đều lôi cuốn nó . Nó khác lão Hưng vì nó chỉ tìm hiểu một người , còn lão Hưng cùng lúc một tá luôn . Hằng luôn đi tìm một nửa của mình nhưng khi con tim bắt đầu rung động thì lại đặt nhầm đối tượng , giờ đây nó đang sàng lọc và chọn lựa . Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Hằng là loại con gái lăng nhăng nhưng tiếp xúc mới biết nó thế nào…
~~~~~~~~~~
- Chú Thắng ! Chú sao thế này - Vội vàng quỳ xuống bên cạnh người đàn ông đang ôm bụng nhăn nhó , tôi thực sự lo lắng – Chú đau làm sao ? Cháu…
- Đưa chú …bệnh ..viện , đau….
Với sự giúp đỡ của mấy bác xe ôm , tôi chở chú phóng nhanh đến bệnh viện .Cả người chú như đổ hẳn vào tôi , thỉnh thoảng tiếng rên nho nhỏ vang lên . Bác Hai đâu , sao không ở bên chú lúc này ? Hy vọng đừng có việc gì nguy hiểm , người tốt như chú Thắng sẽ được bình an . Còn bác Hai nữa , chú Thắng có gì thì….
Các cô y tá nhanh chóng đẩy chú vào phòng mổ sau khi buông gọn :
- Phải mổ ngay !
Tim tôi như ngừng đập , cảm thấy khó thở nhưng nụ cười động viên của Lâm lướt qua làm tôi dễ chịu hơn . Vội vã lấy di động ra , tôi gọi cho bác Hai :
- Thư hả con ? Có việc gì …
- Chú Thắng đang nằm trong phòng mổ . Bác đến ngay bệnh viện…
Chưa đầy 10 phút , khuôn mặt lo lắng của bác Hai hối hả chạy về phía tôi :
- Thắng …Thắng…chú ấy làm sao hả Thư – Đôi vai tôi bị lắc liên hồi – Có chuyện gì … Thắng…
Vội nắm chặt hai tay bác vì vai tôi đau nhói :
- Chú Thắng đang mổ . Sẽ không sao , không sao đâu bác – Đôi tay trên vai tôi lỏng dần rồi buông thõng xuống - Người tốt sẽ không sao đâu .
Đôi mắt lo lắng , sợ hãi , bấn loạn của bác nhìn tôi nghi ngờ :
- Sẽ không sao phải không con ? Ừ , sẽ không sao đâu – Bác ngồi xuống ghế , đầu gục xuống như toàn bộ sự sợ hãi đang đè xuống - Sẽ không sao đâu , đúng vậy mà …
Nhẹ nhàng tôi đặt tay lên đôi tay run run của bác như muốn giảm bớt nỗi lo lắng . Bàn tay vẫn run nhưng giọng nói đã bình tĩnh hơn :
- Chuyện này như thế nào vậyThư ? Sáng nay Thắng vẫn bình thường mà .
Câu hỏi của bác làm tôi nhớ lại sự kiện vừa xẩy ra . Đang thong dong đạp xe đến trường thì hình ảnh người đàn ông trung niên từ từ khuỵ ngã bên đường làm tôi chú ý . Khuôn mặt tái mét vì đau đó cũng không thể che đi đôi mắt đặc biệt của chú Thắng , tôi vội vàng chạy lại khi nhận ra người quen .
Kể tóm tắt lại mọi chuyện rồi tôi nhìn bác :
- Lúc chú Thắng ôm bụng hét lên đau đớn , con sợ lắm nhưng con tin ông trời có mắt nên…
- Ừ - Lần này người được vỗ về là tôi , bác đang vỗ nhè nhẹ lên tay tôi – Chú Thắng sẽ không sao đâu , sẽ không có việc gì hết ,con đừng lo !
Tôi biết bác nói như vậy cũng là tự an ủi chính mình . Người thân yêu nhất đang nằm sau cánh cửa lạnh lẽo kia , không biết sống chết thế nào …bảo sao không lo lắng….
Cánh cửa bật mở , chú Thắng được đẩy ra với khuôn mặt thiêm thiếp như đang ngủ .
- Ca mổ thành công - Vị bác sĩ bước đến – Tuy chỉ cắt ruột thừa nhưng nếu chậm 30 phút thì chúng tôi cũng không cứu kịp .
Bác Hai bước nhanh theo cô y tá nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy một thứ long lanh nơi khoé mắt . Chú Thắng phải rất quan trọng trong tim bác nên mới…Ba từng nói với tôi “ Con trai cố chấp lắm , dù đau dù khổ đến mấy cũng không bao giờ khóc…” . Bác Hai vì chú Thắng tai qua nạn khỏi nên mới rơi nước mắt . Đó là giọt nước mắt đáng trân trọng .
Khi bác Hai bước vào với những thứ lỉnh kỉnh trên tay , chú Thắng vẫn chưa hết thuốc mê . Đặt túi sữa lên tủ , bác nói :
- Con về đi học đi Thư . Ở đây đã có bác rồi – Tôi lắc đầu phản đối nhưng bác đã nói – Được rồi ! Bác cũng biết chăm sóc người bệnh chứ . Nếu không yên tâm thì tối con vào thăm .
- Dạ , vậy con về ạ .
- Ừ - Đang nhìn chú Thắng yêu thương , bác ngẩng lên hỏi – Mà con đưa Thắng đến đây bằng cách nào ? Xe con đâu ?
- Con dùng xe chú . Xe con gửi một bác nhà gần đấy – Tôi vọt ra cửa khi thấy bác Hai móc ví , đảm bảo đưa tiền để tôi đi xe - Tối con sẽ vào . Con chào bác !
Đi được một đoạn tôi mới nhớ chưa trả chìa khoá xe nên vội vàng quay lại . Nhưng hình ảnh trước mắt làm tôi chùn chân , ngón tay bác Hai đang vuốt nhẹ theo gò má chú Thắng . Đôi mắt yêu thương của bác cho biết thế giới trong đó chỉ có một người mà thôi . Một màn sương mờ ảo phủ lên mắt , một thứ long lanh lăn xuống gò má …rơi xuống rồi đọng lại trên môi người đang nằm . Nụ hôn nhẹ đã lấy đi giọt lệ ..mi mắt động đậy, đôi mắt đẹp kỳ lạ mở ra trong nụ cười của bác Hai . Dù vẫn đang ngơ ngác nhưng chữ hạnh phúc trên mặt bác Hai làm khuôn mặt xanh xao nhoẻn cười . Nụ cười chưa trọn vẹn đã bị nuốt trọn bởi nụ hôn tham lam của bác Hai ….
Tôi vội vàng khép cửa lại coi như không thấy gì . Dù nghĩ vậy nhưng hai má tôi đang nóng bừng lên . May phòng này chỉ có mỗi chú thắng là bệnh nhân thôi . Đã lâu rồi tôi không được chứng kiến cảnh hạnh phúc gia đình như vậy …từ khi ba mẹ mất …tôi đã không….
Lắc mạnh đầu xua đi những nỗi buồn vô vớ , tôi bắt xe đến chỗ chú Thắng gặp chuyện . Tự nhiên tôi muốn gặp bác gái . Không biết bây giờ bác đang làm gì ? Vẫn là những ván bài giải buồn hay là sự cô đơn trong ngôi nhà vắng người đàn ông ?
Mở cổng cho tôi là dì An :
- Sao dạo này con không về nhà hả Thư - Mở rộng cửa để tôi dắt xe vào , dì An cằn nhằn – Con gầy thật đó , con về đây để dì vỗ béo nha .
- Dì hkông sợ con ăn nhiều thành thùng phuy di động sao – Ôm tay dì , tôi nũng nịu – Gầy là mốt bây giờ của con gái , con đang giữ phoọc .
- Cha cô – Dí dí ngón tay lên trán tôi , dì lườm yêu – Trưa nay phải ở lại nghe không ! Lâu rồi không được nghe giọng cười nhí nhảnh của con .
Dáng hiền lành của dì làm tôi nhìn theo bồi hồi . Đúng là trong căn nhà rộng lớn này chỉ có hai người phụ nữ với nhau thì thật buồn . Tuy lão Hưng đã thay đổi nhưng lão cũng đâu thể làm vui lòng hai người phụ nữ trung niên . Nhóc Huy thì khỏi bàn , cậy miệng nó cũng không được nổi nụ cười nữa à . Đúng là chỉ ở bên tôi , nụ cười của nó mới tự nhiên và chân thành . Dù thỉnh thoảng ban phát cho Mạnh vài nụ cười nhưng đó chỉ có thể gọi là chuyển động cơ mặt thôi . Mà bây giờ càng khó hơn vì nó đang giận tên béo mà .
Tôi đoán không sai , Huy về thẳng nhà chứ không qua Lâm như mọi hôm . Khuôn mặt nó tươi hơn khi thấy tôi đang nói chuyện với bác gái . Nó nhanh chân ngồi xuống cạnh tôi làm lão Hưng xụ mặt :
- Tưởng cả ngày sẽ không được gặp Thư .
- Qua đó là gặp thôi .
- Thư còn nhắc đến hắn , coi chừng tôi giận đấy – Nó nhìn tôi phật ý nhưng chỉ nhận được nụ cười toe toét nên phì cười –Không giận nổi Thư . Đây , ăn đi , đừng giữ phoọc nữa !
Từ câu nói của Huy , suốt bữa ăn tôi bị mọi người “ nhồi nhét” cho đủ thứ . Ai cũng than tôi gầy , rồi gắp thức ăn liên tục làm sau bữa cơm bụng tôi căng tướng ra .
Trước khi ra khỏi nhà , Huy véo má tôi đau điếng :
- Tôi đi học đây . Thư nghỉ ngơi rồi còn đi làm !
Bác gái cũng lên gác sau khi Huy phóng xe đi . Riêng lão Hưng đang bấm bấm di động như nhắn tin cho ai đó . Sau vài tin nhắn , lão ngẩng lên với nụ cười tươi :
- Chiều nay Lâm ở nhà . Tao sẽ qua đó tranh thủ tí chút !
- Anh không đi làm hả ?
- À , chiều có buổi khảo sát thực tế nên không cần về công ty – Lão nói tỉnh bơ – Buổi khảo sát này sẽ diễn ra ở nhà Lâm .
- Anh thiệt là …- Lắc đầu chiụ thua , tôi dựa hẳn vào ghế - Lúc nãy em thật ngốc khi nhắc đến bác Hai .
Lão nói nghiêm túc :
- Nhỏ không sai đâu . Mẹ cũng cần đối diện và chấp nhận sự thật . Bây giờ mẹ đã đứng vững được sau cú sốc đó rồi .
Thở dài rồi tôi cười tư lự :
- Em thấy mừng vì bác đã bình tâm lại – Tôi nhớ đến lời bác gái đã nói “ Dù không còn tình cảm gì , dù lòng đã yên ổn nhưng bác vẫn không thể đối diện với hai người …cảm giác hối hận vẫn còn âm ỉ trong lòng bác . Bác biết anh Hinh và Thắng sẽ tha thứ nhưng bác chưa đủ tự tin vào bản thân nên , con cho bác gửi lời hỏi thăm đến chú Thắng nhé….”
Những lời này được bác gái nói với giọng bình tĩnh . Tôi tin một ngày không xa , bác gái sẽ đủ dũng cảm đến gặp bác Hai_dũng cảm cầu chúc hạnh phúc cho người mình yêu , dũng cảm nhận lỗi …
~~~~~~~~~~~~
- Mày ăn nói với tao thế hả Tùng - Tiếng hét của bác Nga làm tôi buông vội chiếc xe chưa kịp đựng , chạy vội vào làm nó đổ kềnh ra sân .
Rầm !!!
Cánh cửa phòng lão Tùng đóng lại giận dữ . Tiếng nấc kìm nén của bác Nga dẫn dắt bước chân tôi vào phòng khách . Quyển album nằm chơ vơ trên bàn , một dáng người run run theo tiếng nấc đang gục đầu vào tay …
Tôi bước đến ôm bác Nga vào lòng mà sống mũi cay cay . Tôi đoán bác khóc vì nhớ đến Duy Anh . Tiếng nấc nhỏ dần rồi nín bặt khi bác ngẩng lên :
- Con đến lúc nào thế Thư - Mỉm cười , bác đẩy nhẹ tôi ra và lau nước mắt - Lần nào cũng để con thấy cảnh không hay !
- Bác đừng nói vậy - Lắc nhẹ đầu , tôi nhìn bác mỉm cười – Con luôn kính trọng bác …Mỗi lần nghe giọng bác con như thấy mẹ đang ở bên .
Vuốt nhẹ má tôi , bác không nói gì . Kéo quyển album về phía mình , bác trầm ngâm :
- Bác chỉ muốn có cháu bế thôi , vậy mà…
Tiếng thở dài của bác làm tôi quyết định nhanh trong đầu . Hít một hơi để tiếp thêm dũng khí , tôi hỏi bác :
- Đối với con , bác như người mẹ thứ hai . Vậy nếu con nói sai , bác đừng giận nhé ?
- Ngốc à – Bàn tay vẫn mân mê tấm ảnh của Duy Anh , bác nhìn tôi trìu mến - Từ trước đến nay có bao giờ ta coi con là người ngoài đâu .
- Dạ , con chỉ thắc mắc : bác phản đối tình yêu của anh Tùng vì người đó không phải con gái hay vì cái gì – Đôi mắt bác có tia sáng kỳ lạ nhưng vẫn im lặng nghe tôi nói – Không nhẽ chỉ cần anh Tùng yêu và lấy con gái là được , còn cảm xúc , tình cảm của ảnh không cần quan tâm ?
Hơi dừng lại để xem phản ứng của bác , nhưng chỉ là sự im lặng nên tôi nói tiếp :
- Tuy là con nít , con còn biết hạnh phúc là yêu và được yêu , anh Tùng đang sống trong hạnh phúc , không nhẽ chỉ vì người anh yêu là con trai mà đang tâm tước đoạt nó đi sao ?
- Ta hiểu những gì con nói - Giọng bác hơi nghèn nghẹn – Nhưng con chưa làm mẹ , con sao hiểu được cảm giác của ta .
Vị mằn mặn tràn vào miệng làm tôi nhận ra mình đã khóc từ lúc nào . Tôi nói mà mắt nhoà đi , sống mũi cay cay xông lên tận óc :
- Sẽ chẳng bao giờ con được gọi và được nghe tiếng “ mẹ” …con…
Cắn mạnh vào môi để kìm tiếng nấc , tôi lọt thỏm giữa vòng tay bác :
- Ta xin lỗi ! Ta xin lỗi con !
Nước mắt tuôn dài trên má tôi …đã lâu tôi không khóc vì nhớ mẹ , nhớ tới…vị mặn chát vẫn tràn vào khoé miệng làm tôi nhắm chặt mắt ngăn những giọt lệ yếu đuối . Nếu không nín khóc đảm bảo Lâm sẽ mắng khi thấy đôi mắt đỏ hoe này . Hít một hơi thật sâu , những suy nghĩ những tình cảm trong lòng tôi dần dần ổn định . Khi đã làm chủ được cảm xúc , tôi rời khỏi vòng tay ấm áp của bác Nga :
- Con không sao . Bác đừng lo , con ổn rồi !
- Con…- Đôi mắt lo lắng của bác yên tâm hơn vì tôi đang nhe răng ra cười - Ừ , nếu con đã nói vậy .
Rất tự nhiên , tôi dùng tay lau khô gò má rồi hỏi :
- Lúc nãy con huyên thuyên , bác không giận con chứ ?
- Ai lại giận những lời nói đúng – Bác nói tiếp khi thấy tôi nhoẻn miệng cười – Sau việc Duy Anh , bác đã có cái nhìn mới . Chỉ có điều vẫn muốn có cháu bế .
- Nếu giải quyết ổn thoả vấn đề con cái thì bác đồng ý cho anh Tùng tự do yêu đương chứ ạ ?
Phì cười với giọng cơ hội của tôi , bác xoa xoa đầu làm mái tóc ngắn cũn của tôi rối mù :
- Con đừng nói việc này với ai nhé . Bác muốn thử thách hai đứa nó . Đã ba hôm “ tuyệt thực” rồi đó con .
Tôi cười theo giọng cười vui vẻ của bác . Một người mẹ hiểu biết và thương con như bác Nga sẽ sớm thấu hiểu suy nghĩ của người khác thôi . Nhất là bây giờ bên cạnh bác chỉ có mỗi lão Tùng , vì anh Duy Anh đã … Duy Anh thật may mắn khi tìm được anh Bill giữa hàng vạn người .
Ngồi chơi với bác thêm một lúc , tôi quyết định đến công ty nộp bản thảo . Thì ra hôm nay cửa hàng có mở cửa nhưng lúc nãy bác cho mọi người nghỉ buổi chiều vì cuộc cãi nhau vừa rồi . Cơn mưa bất ngờ làm tôi tấp vội vào quán cafe bên đường . Mưa kiểu này thì còn lâu mới tạnh , tốt nhất vào kiếm thứ gì nóng nóng cho ấm người . Nghĩ vậy , tôi đẩy cửa bước vào với nụ cười trên môi .
- Chị Thư….
Người đang giơ tay vẫy vẫy là Dũng . Bước đến kéo ghế ngồi xuống , tôi hỏi :
- Nhóc cũng trú mưa hả - Nở nụ cười hối lối khi thấy cái lườm của nó – Hì hì , quên !
- Chiều nay chị không phải làm việc hả ? – Đôi lông mày của tôi nhướng lên thắc mắc làm nó gãi gãi đầu - Hằng có kể tôi mấy việc này .
Quay sang cô phục vụ , tôi gọi nước rồi nhìn Dũng :
- Chuyện hai người tới đâu rồi ?
- Càng tiếp xúc càng khẳng định tôi đã tìm thấy một nửa của mình – Nó khuấy khuấy cốc nâu - Ẩn sau sự hiếu thắng trẻ con , Hằng là cô gái rất nữ tính .
Tôi mở to mắt theo từng lời nói của Dũng , những người nhận xét Hằng nữ tính chỉ đếm trên đầu ngón tay . Phải tiếp xúc thật lâu , thật hiểu mới nhận ra bản chất con gái ẩn sâu trong người Hằng . Kiểu này tình cảm của Dũng đối với Hằng không phải chuyện đùa . Gật gù , tôi hỏi nó :
- Dũng không ngại khoản tuổi tác sao ?
- Tuổi tác chỉ là một con số !
Đôi mắt chân thành và thẳng thắn làm tôi có ý muốn giúp Dũng :
- Dũng đừng bao giờ nhường Hằng trong bất cứ cuộc chơi nào . Hằng tuy hiếu thắng nhưng không thích người khác nhường .
- Tôi hiểu . Đó cũng là điểm thu hút tôi - Nụ cười nhẹ nhàng của nó làm tôi bất giác cười theo .
Hy vọng tình cảm chân thành của Dũng làm Hằng quên đi cú sốc do Lâm mang lại . Tôi không ý kiến với cách yêu của Hằng nhưng nó là con gái cũng nên biết điểm dừng . Và điểm dừng của Hằng đang ngồi trước mặt tôi nhịp nhịp tay trên bàn . Dũng nhìn lướt qua rất giống một tay anh chị , chắc tại bộ tóc mai làm gương mặt thêm hung dữ .

Loading disqus...