CHƯƠNG V
Trong khi tôi rửa bát thì Lâm lại ở trên phòng chơi game . Tiếng xe máy quen thuộc cho biết lão Hưng đang phóng vào sân . Cất bát cẩn thẩn vào trạn , tôi bước ra ngoài . Vừa thấy mặt tôi , lão đã cười toe :
- Hôm nay nhỏ không viết lách như mọi khi hả ?
- Không ! Dạo nay ý tưởng đi chơi hết rồi , em đang bí – Tôi kéo rổ xoài trên bàn lại rồi bắt đầu gọt – Anh cũng rảnh nhỉ ? Các em xinh đẹp bỏ cho ai ?
Lão cầm vỏ xoài bẻ gãy làm đôi và nói giọng là lạ :
- Tao có câu trả lời cho nhỏ cho bản thân rồi - Giọng nói lão như đông lại rồi vỡ ra - Nhỏ đã đúng !
- Em biết anh rất bối rối khi nhận ra tình cảm của mình nhưng thử nói tâm trạng anh bây giờ đi – Tôi nhìn lão với đôi mắt chân thành – Em sẽ góp ý cho !
- Tao mà phải tham khảo ý kiến của nhỏ hả ? Vớ vẩn ….
Giọng hiểu biết của Mạnh cắt ngang lời lão :
- Anh đừng coi thường người ít tuổi hơn mình – Nó hơi cười – Nghe hai người nói chuyện em cũng hiểu được phần nào . Anh không giống tụi em nên một mình quyết định thì không nắm rõ sự việc đâu . Tình cảm là thật hay chỉ ngộ nhận , nếu không nói ra khó xác định lắm .
Trong khi lão hơi sững người với những lời Mạnh nói thì tôi nghe thấy tiếng động nhỏ xíu ở phía cầu thang . Rất giống tiếng bước chân . Hơi nhíu mày đắn đo , rồi lão cũng cất giọng đều đều :
- Đó không phải tình yêu , chỉ là sự hiếu thắng là sự phiêu lưu nhưng…tao không phủ nhận cảm thấy bứt rứt khi bị hiểu lầm , cảm thấy thiếu gì đó khi không gặp , đặc biệt là đôi mắt đầy kiêu bạc luôn chiếu tia nhìn lạnh lùng vào tao – Lão ngập ngừng vì không biết dùng từ miêu tả tâm trang của mình - Một chút nhớ …một chút thích…có cả hiếu thắng của trẻ con…không rõ là gì . Thích nụ cười coi thường khi nó nhìn tao , thích vẻ thờ ơ thản nhiên như tao không tồn tại bên cạnh , một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện ….
Lão thấy hơi ngượng vì tôi và Mạnh đang mở to mắt ra nhìn :
- Tao nói điên quá phải không ?
- Không ! Em hiểu tâm trạng anh . Vì Lâm là con trai nên anh mới có tâm trạng đó – Tên Mạnh hỏi lão với nụ cười nhamhiểm - Phải đây là lần đầu anh đứng ở vị trí chủ động không ?
- Ừ - Chép chép miệng , lão nói - Mọi lần toàn ngồi một chỗ và tự có người đến ….
Đổ muối ớt ra đĩa , tôi đẩy đĩa xoài về phía lão nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu . Nhún vai , tôi và Mạnh cùng giải quyết .
- Chưa hẳn là thích nhưng anh cũng nhận ra Lâm có vị trí cao hơn người khác trong tim anh , phải không ? – Lão hơi nhăn trán rồi gật đầu , tôi cố tình triết lý - Vị trí đặc biệt trở thành vị trí quan trọng sẽ sớm xảy ra thôi . Hãy nắm lấy trước khi vuột mất !
- Cơ hội do mình tạo nên - Mạnh tiếp lời tôi – Thành công hay không đều dựa vào hai chữ “ chân thành” . Đối với Lâm đó là điều thiêng liêng nhất !
- Nhưng chưa bao giờ tồn tại nơi anh – Nói xong tôi tiếp tục ăn xoài trong cái nhìn phật ý của lão . Tôi biết thừa câu vừa rồi đã làm sự thành kiến trong lòng Lâm ngày càng tăng .
- “ Chưa” không có nghĩ là “ không” – Ngó quanh quất rồi lão nhìn về phía cầu thang – Lâm không có nhà hả ? Hay ở trên gác ?
Tôi trả lời lão với một mệng đầy xoài :
- Câu thứ hai đúng . Chắc nó biết tối nay anh qua nên đã lên phòng chơi game rồi .
- Có ai biết tao qua đây đâu – Khuôn mặt ngơ ngác của lão làm tôi và Mạnh phì cười , lão trợn mắt lên khi nhận ra tôi nói đùa – Đang nghiêm túc thì cứ đùa . Thôi tao về đây .
- Ý ! Ý – Tôi với theo khi lão đứng dậy - Ở lại chơi , sớm mà !
Lão cười khoe hết răng :
- Hì hì …tao đang đi mua mỳ vằn thắn cho mẹ đấy chứ . Chạy ngang qua tự nhiên tay lái rẽ vào luôn .
- Người ta gọi đó là “ tình cảm điều khiển lý trí” - Hất đầu , tôi đuổi thẳng – Anh về đi không bác chờ lâu .
Chờ xe lão lao vút đi , tôi nhìn vào bếp và lớn giọng :
- Nghe lén là xấu !
- Tao nghe thẳng chứ nghe lén gì – Dáng cao lớn của Lâm bước ra sau câu nói – Cách ba nhà vẫn nghe thấy mọi người nói gì . Lần sau vặn nhỏ volume nhé !
- Mày đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện hả - Mạnh nhìn Lâm từ đầu đến chân rồi buông gọn – Mày xử lý thế nào ?
- Chẳng thế nào cả ! Không liên quan đến tao và tao cũng không nghe lén .
Giọng lạnh lùng của Lâm làm tôi muốn trêu nó một chút . Đẩy đĩa xoài sang một bên , tôi nhìn nó và cười mím chi :
- Vậy tao nói sơ qua cuộc đàm đạo vừa nãy cho mày nghe nhé – Tôi hỏi mà nó chỉ nhún vai bất cần , tôi vẫn nói với giọng ngọt ngào - Chỉ bó gọn với từ “nhớ” , mày nghe kỹ và học thuộc nhé !
Nỗi nhớ nhảy qua hàng rào
Không thèm đăng ký cũng nhào vô anh
Xô ra anh thấy chẳng đành
Rồi anh ôm lấy rồi canh giữ hoài
Con kiến còn nhớ củ khoai
Huống chi họ Sở nhớ hoài bé Lâm !
Trong khi tôi đọc thơ trêu thì Lâm thản nhiên khoanh tay đứng dựa vào cửa bếp nhìn tôi . Một nụ cười đẹp mê hồn xuất hiện trên môi nó , nhưng sao những lời nó thốt ra toàn băng giá :
- Cảm giác của tao bây giờ cũng bó gọn trong ba tiếng “ không gì cả”
Tôi vội với theo vì nó đang đặt chân lên cầu thang :
- Tạo cơ hội cho người khác cũng là cho bản thân mình cơ hội đó mày !
Đôi mắt nó nhìn tôi là vô vàn sự lạnh giá , không cảm xúc , không tình cảm . Một dòng nước lạnh buốt chạy dọc sống lưng khi Lâm cất tiếng :
- Tao đã cho nhưng người đó không nhận . Sẽ không có lần thứ hai ! – Nó nhắm mắt lại như muốn dìm sự thù hận vào trong , rồi bước lên gác với giọng nhẹ nhàng hơn – Tao chơi game , nên mày ngủ phòng bên nhé Thư !
Nó bỏ lên gác làm không khí phòng khách trùng xuống . Tôi và Mạnh nhìn nhau không nói nhưng đều cùng một suy nghĩ . Cuối cùng , Mạnh là người lên tiếng trước :
- Nó muốn ám chỉ anh Hưng hay là ….
- Cả hai - Lại một lần nữa tôi nhìn lên gác với tâm trạng khó tả .
Cơn mưa đêm nào đã làm trôi đi sự kiêu ngạo và giúp lão Hưng nhận ra tình cảm của mình . Còn Lâm ? Cái gì sẽ giúp nó đặt hận thù sang một bên và đón nhận cơ hội trước mắt đây ?
- Thấy chán thì lên chơi game , Mạnh à - Dắt xe ra cổng , tôi còn quay lại nói tiếp - Đừng gọi Lâm dậy , sáng nay nó mới ngủ .
- Ừ , được rồi mà !
Nụ cười tư lự của Mạnh đi theo tôi suốt quãng đường đến trường . Tội nghiệp nó, sáng nào cũng thui thủi ở nhà với cái chân tập tễnh . Chỉ có chiều và tối mới vui vẻ vì Huy qua chơi mà . Yêu không phải là chờ đợi nhưng với cái chân chưa lành đó thì nó làm gì được chứ …
Bước vào thư viện , tôi thấy dễ chịu hơn , không gian yên tĩnh thật khác ngoài đường_ồn ào đầy khói bụi . Chủ nhật nên khá đông , tìm mãi mới có một chỗ trống phía trong , tôi mở sách vừa mượn ra đọc . Dạo này lười học quá nên tôi quyết định cả sáng nay sẽ đóng đô ở đây .
Khi dứt mắt khỏi những trang sách , tôi hơi giật mình vì kim dồng hồ đang chỉ con số 11 . Vậy là 3 tiếng đã trôi qua , về cũng được rồi . Vừa dắt xe ra cổng , nụ cười toe toét đã xuất hiện trên môi khi tôi thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng của Huy :
- Huy đến đón Thư hả ? Thư có đi xe mà !
- Trên đường qua chỗ Thư , nên tiện thể chờ luôn – Nó đi song song tôi .
Huy không biết nói dối rồi , nhà Lâm và trường tôi là hai hướng ngược nhau , làm gì có chuyện tiện đường chứ . Tuy nghĩ vậy nhưng tôi không nói ra mà chỉ tủm tỉm cười . Trên đường về nhà cả hai cùng im lặng , khi xe dừng trước cổng Huy nói một câu làm tôi sững sờ :
- Tôi rất sợ mỗi khi đến đây - Vẻ khó xử lộ rõ trên mặt Huy , nó cất giọng trầm trầm – Gieo hy vọng vào người khác mà không làm được là ác phải không ?
- Không có chút nào sao Huy – Tôi nhíu mày - Một chút cũng không ?
- Tuy tha thứ nhưng cảm giác khủng khiếp ngày đó vẫn im đậm , không xoá được đâu Thư – Nó thở dài rồi dắt xe vào sân - Sợ đối diện , sợ không đáp lại được tình cảm chân thành đó …
- Sợ cả bản thân không đủ tự tin giữ được trái tim chân thành….
Nó lại im lặng nhìn tôi dựng xe . Khuôn mặt buồn buồn tươi hơn khi Mạnh hét lên :
- Thư về muộn thế ? Chờ ăn sắp xỉu rồi này .
- Mày chờ ăn hay chờ người – Lâm mở lồng bàn với nụ cười trêu chọc trên môi.
- Ờ thì …- Tên béo gãi gãi đầu rồi chuyển đề tài – Hôm nay chủ nhật sao em không sang từ sáng hả Huy ?
- Đó cũng là nỗi sợ đó Thư – Hơi cười , Huy ngồi đối diện Mạnh làm tên béo nhăn mặt
- Hai người nói gì đó ?
- Ăn đi ông béo - Đẩy bát cơm về phía nó , tôi nói cho qua chuyện – Tò mò là thêm béo đó !
- Nhưng …
Bữa cơm trôi qua với những câu thắc mắc của Mạnh , nó nhất định muốn biết tôi và Huy đã nói gì . Đúng là tò mò tương đương với trọng lượng của nó .
Dĩ nhiên chiều Huy ở lại chơi còn tôi đến nhà sách . Lâm thì khỏi nói , nó lại ôm máy tính chơi game . Vừa dừng xe trước cửa hàng thì một bóng người đã đứng chắn trước mặt :
- Thư nè , anh hỏi một chút – Như chờ từ trước , anh Lân vội vàng hỏi – Tùng sao rồi ? Hai hôm không đi làm , anh lo quá , gọi điện không bắt máy …anh….
- Từ từ - Giơ tay lên , tôi cắt ngang – Anh nói từ từ . Anh Tùng không sao , chỉ đang làm nư thôi . Anh đừng lo !
Thở phào nhẹ nhõm , anh ngập ngừng hỏi tôi :
- Anh tính nói thật với bác Nga . Em thấy sao ? Chứ cứ dấu diếm lén lút mãi anh không chịu nổi .
Giọng nói của anh vẫn còn lo lắng trong đó , chắc tại lão tùng không chịu liên lạc . Anh Lân yêu lão Tùng thật đó , mới có hai ngày không gặp …Gật vội gật vàng với khuôn mặt sốt ruột của anh , tôi đồng ý :
- Để tối đi anh . Trời tối bị nghe chửi cũng…đỡ xấu hổ !
- Thư thiệt là …- Lắc đầu , anh cười nhẹ - Em nghĩ anh quyết định đúng chứ ?
- Em thấy đến lúc rồi - Đẩy vai anh , tôi đuổi thẳng vì nhỏ Liên đang ngó đầu ra tò mò – Bây giờ anh về đi , em phải vào làm việc .
- Ừ , anh đi trước .
- Chúc anh tối nay may mắn !
Giơ ngón tay chữ V lên , anh và con dylan phóng vút đi . Tôi chạy vội vào vì đã bị muộn 10 phút . Đang lấy lại hơi thở thì bác Nga bước đến :
- Sao con dến muộn thế Thư ?
- Con xin lỗi bác ! con….
- Được rồi – Bác cười hiền vì đôi mắt tôi đang ánh lên tia bối rối – Bác không mắng con đâu mà lo . Tối nay con ở lại ăn cơm với bác nhé !
- Dạ ?
- Bữa cơm chỉ có mình bác thôi – Bác bước vào trong như muốn kết thúc câu chuyện – Có con cái cũng như không !
Bác vừa khuất bóng sau cánh cửa là mọi người xúm vào dặn dò tôi tối nay phải …thám thính chuyện lão Tùng tới đâu rồi . Việc tôi thỉnh thoảng ở lại ăn cơm là chuyện bình thường nên cũng không ai thắc mắc , mọi người chỉ hiếu kỳ “tình hình chiến sự” trong căn nhà này thôi .
Khi cửa hàng đóng cửa cũng là lúc bác Nga gọi tôi vào ăn cơm . Vội vã gọi vào máy Mạnh nhưng người bắt máy là Huy . Gãi gãi đầu , tôi lựa lời để nó không giận việc tôi bỏ bữa . Dù dùng giọng nũng nịu nhưng vẫn bị Huy cằn nhằn mấy câu . Trước khi cúp máy tôi còn kịp thắc mắc :
- Sao Huy nghe máy ? Mạnh đâu ?
- Hắn đang tắm – Nói xong nó cúp máy luôn .
Phì cười với với giọng bực mình của Huy , tôi lơn tơn đi vào bếp . Với trình độ nấu ăn hạng xoàng , không ai dám giao vai trò đầu bếp cho tôi cả . Đó cũng là lý do tôi có mỗi việc rửa bát sau bữa cơm thôi .
Làm xong nhiệm vụ , tôi ra ngồi chờ bác Nga gọt xoài và… ăn . Từ lúc bắt đầu làm việc đến bây giờ , lão Tùng vẫn chưa ra khỏi phòng . Lão không biết đói hả ? Vừa nhai xoài tôi vừa liếc mắt nhìn đồng hồ , gần đến giờ tử thần rồi . Chuẩn bị có cuộc đàm đạo mang tính lịch sử , sẽ quyết định cuộc đời của lão Tùng . Đúng tám giờ không sai một giây , tôi chạy ra mở cửa :
- Anh đúng giờ thật đó !
- Ra mắt mẹ vợ mà em – Anh Lân bước vào với giỏ hoa quả trên tay – Có được không Thư ?
- Hơi màu mè một chút – Nháy mắt , tôi nói vui vẻ để khích lệ tinh thần anh – Nhưng đó là phép lịch sự mà .
- Cháu chào bác . Cháu làm việc cùng công ty với em Tùng ….
Sau màn chào hỏi rườm rà , bác Nga là người mở lời trước :
- Chắc cậu đến tìm em nó . Để tôi….
- Dạ không ! Hôm nay cháu đến nhà là muốn thưa chuyện với bác . Đó là chuyện giữa cháu và em Tùng .
Bác Nga hỏi với giọng ngạc nhiên :
- Cậu làm tôi hơi tò mò đấy . Không nhẽ ở công ty thằng Tùng làm sai gì sao ?
- Dạ không ạ - Vẫn giọng lễ phép , anh liếc sang tôi rồi rồi nhìn bác Nga trả lời – Cháu muốn xin phép bác cho cháu được tìm hiểu em Tùng . Để được công khai tìm hiểu phải được sự cho đồng ý của gia đình hai bên …
- Cậu đang đùa với tôi phải không – Hơi nhíu mày , bác nói giọng phật ý – Tôi không…
- Không phải đùa đâu mẹ - Giọng trầm ấm của lão Tùng vang lên đột ngột làm mọi người giật mình – Con và anh Lân yêu nhau , đó là lý do con không thể lấy vợ.
Đau đớn , bàng hoàng , sửng sốt , vỡ vụn…đó là tất cả những gì tôi đọc được trong đôi mắt bác . Hít một hơi thật sâu ,bác nhắm mắt lại như cố trấn tĩnh rồi nói :
- Tôi không thích đùa như thế ! Không muốn lấy vợ cũng không cần dùng cách này đâu Tùng !
- Thưa bác – Anh Lân vẫn nói tiếp dù đang bị chiếu tia nhìn không thiện cảm - Chuyện con và Tùng yêu nhau là thật . Đúng là vì đám cưới nên chúng con mới gấp rút công khai .
- Tôi không muốn nghe ! Bây giờ cậu có thể về .
- Mẹ - Lão Tùng hét lên với giọng uất ức - Mẹ nghe chúng con nói hết đã . Đừng vì Duy Anh mà đánh mất hạnh phúc của con mình một lần nữa .
- Câm ngay - Tiếng hét với những giọt nước mắt của bác Nga làm tôi giật mình - Đừng có nhắc đến nó ! Đừng có nhắc đến nó ….
Giọng nói của bác bị tắc giữa chừng vì tiếng nấc nghẹn ngào , khuôn mặt giàn giụa nước mắt . Tôi vội ôm bác :
- Bác , bác đừng như vậy – Đôi vai rung rung theo từng tiếng nấc làm tôi quắc mắt lên – Anh ăn nói với mẹ thế hả ?
- Mẹ khóc vì hối hận hay khóc vì những đứa con của mình – Như không nghe thấy lời cảnh cáo của tôi , lão Tùng vẫn tiếp tục đay nghiến - Mẹ nói thương con vậy mẹ có thực sự hiểu chúng con cần và muốn gì không ? Chúng con chỉ muốn yêu và được yêu như bao người khác . Một điều rất đỗi bình thường nhưng vì sự dèm pha của người đời mà mẹ đang tâm tước đoạt . Mẹ…
- Tùng - Giọng nhẹ nhành của anh Lân cắt ngang khi lão Tùng đang tuôn tất cả những uất ức trong lòng – Em đừng nói nữa !
- Nhưng …em….
Đôi mắt dịu dàng của anh Lân phảng phất trong đó là sự ra lệnh , lão Tùng im lặng nghe theo . Sự im lặng làm không khí càng trở nên ngột ngạt , tôi thấy mình thật nhỏ bé trong không gian căng thẳng này . Người phá vỡ sự ngột ngạt khó thở là bác Nga :
- Bây giờ cậu về đi - Đẩy nhẹ tôi ra , bác đã làm chủ được cảm xúc – Lúc này cả ba chúng ta đều không giữ được bình tĩnh nên để lúc khác nói chuyện .Tôi tin nếu cậu thực sự yêu thằng Tùng thì cuộc nói chuyện đó sẽ không xa .
- Dạ , con xin nghe – Anh Lân vội quay sang lừ mắt cảnh vì lão tùng đang mấp máy môi phản đối – Con biết bác bây giờ rất sốc nhưng tình cảm của con đối với Tùng rất chân thật , con rất yêu em ấy , Tùng thực sự quan tọng trong tim con …
- Được rồi , cậu về đi - Lại một lần nữa , bác đuổi thẳng thừng – Bây giờ tôi không đủ bình tĩnh để nghe những lời yêu thương đó .
- Dạ , thưa bác con về - Anh đứng lên chào nhưng bác Nga không trả lời .
Lão Tùng định ra tiễn nhưng đành tiu nghỉu vì anh ra hiệu không cần . Anh Lân về làm phòng khách càng khó thở hơn . Lão Tùng mím mím môi suy nghĩ làm trán xuất hiện những nếp nhăn , còn bác Nga coi như không có lão Tùng trong phòng . Nhìn bác một hồi , lão bước đến ngồi cạnh :
- Mẹ à – Bàn tay lão bị hất ra với vẻ giận dỗi – Con rất yêu mẹ nhưng con cũng yêu anh Lân nên ….
- Con về phòng đi . Mẹ cần yên tĩnh !
Giọng bác không còn lạnh lùng hay gay gắt nữa , thay vào đó là sự bình tĩnh lạ lùng . Hiểu rõ bác Nga , lão đứng lên nhưng mới được mấy bước liền quay lại :
- Con xin lỗi vì đã đổ tất cả lên mẹ , nhưng nếu ngày đó mẹ không cố chấp thì…Cuối cùng con muốn nói “ Con yêu mẹ lắm , mẹ và anh Lân đều rất quan trọng , con không muốn mất ai trong hai người”
Phòngkhách giờ còn mỗi tôi và bác Nga . Bác đang nhìn ra cửa nhưng những hình ảnh phản chiếu trong đó là một lớp sương mù mờ ảo . Đôi mắt này tôi đã được thấy một lần_khi bác gái kể về quá khứ . Nhìn vào mắt bác , tôi không thấy hình ảnh mình trong đó mà chỉ thấy những tia sáng vỡ vụn bị bao bọc bởi một lớp sương . Lớp sương biếnmất , những tia sáng hình thành , đôi mắt tinh anh hơn khi bác nói :
- Con chờ ta một chút nha Thư – Bác vào phòng trong rồi bước ra với quyển album trên tay – Con xem cái này sẽ hiểu tất cả .
Ngay bức ảnh đầu tiên đã làm tôi chú ý , bác Nga bác Hùng và hai cậu bé giống nhau như hai giọt nước . Những bức ảnh tiếp theo càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ của tôi là đúng , lão Tùng có em hoặc anh sinh đôi . Sao từ trước đến nay không nói đến nhỉ ? Gãi gãi đầu , tôi nhìn bác thắc mắc . Giọng của bác đều đều bình thản nhưng đôi mắt ánh lên sự tự hào :
- Thằng bé đó là Duy Anh , em sinh đôi của Tùng . Nó ngoan lắm , lại hiền lành dễ bảo chứ thằng Tùng từ bé đã bướng lại hay làm nũng …- Bác vuốt nhẹ tấm hình lão Tùng , cũng có thể đó là Duy Anh – Khi lên cấp ba nó qua Úc học , được hai năm chú Tư mất nhưng nó nhất định ở lại dù bác đã khóc hết nước mắt ….
Lại một tiếng thở dài , bác lật trang tiếp theo :
- Cuộc sống bên đó đã làm nó thay đổi hoàn toàn_bỏ dở con đường làm luật sư để trở thành chuyên viên trang điểm . Thật buồn cười phải không ? Con trai mà làm nghề đó . Điều đó vẫn chưa khủng khiếp bằng ngày Duy Anh dẫn người yêu về ra mắt . Mắt xanh , tóc hung đỏ , da trắng – Bác ngẩng lên nhìn tôi – Và là đàn ông !
Tôi vội nắm chặt khi tay bác run run . Mỉm cười nhẹ nhàng , bác vỗ nhè nhẹ lên tay tôi :
- Và nó tuyên bố sẽ phẫu thuật chuyển đổi giới tính thành nữ . Bác đã từ nó từ ngày đó . Hai năm sau Duy Anh gửi điện sẽ làm đám cưới mà không cần sự đồng ý của bác . Trong lòng bác không còn đứa con đó nữa ….
Những giọt lệ long lanh rơi xuống làm tôi thấy cay cay khoé mắt . Bác đang khóc mà không hề biết , giọng nói vẫn đều đều bình tĩnh đến lạ lùng :
- Cách đây một năm bác bị suy tim . Duy Anh gặp tại nạn khi lên máy bay về nước….Tai nạn đó đã cướp đi đôi chân hay chạy nhảy , đã cướp đi cuộc sống tương lai của một con người . Nhưng tai nạn đó làm bác có cái nhìn khác về con đường Duy Anh đã chọn .
- Bác có sang thăm anh Duy Anh không ạ - Tôi nhẹ nhàng chặm những giọt nước mắt đang lăn trên má bác nhưng nụ cười hiền đã ngăn tôi lại .
- Để bác – Khi đôi má đã khô , khi khoé mắt đã ráo, bác nói tiếp – Tính sĩ diện đã ngăn bác . Dù hối hận cũng không kịp , may là Bill vẫn yêu thương chăm sóc Duy Anh , chứ không thì …
- Vậy bác nên vui với hạnh phúc của ảnh chứ - Hơi nghiêng đầu , tôi cười duyên – Trong hàng vạn người tìm được người yêu mình bằng cả trái tim bằng cả cuộc sống đâu có dễ hả bác . Con nghĩ anh Lân là một anh Bill khác , một anh Bill Việt Nam !
Nở nụ cười chịu thua , bác tát yêu tôi :
- Con nói khôn quá đi – Thở dài , bác hạ giọng – Bác muốn có cháu bế .
- Bây giờ nhận con nuôi dễ mà bác – Tôi cười rất cơ hội và hiến kế - Quan trọng là sự dạy dỗ của mình thôi .
- Của mình mình xài vẫn tốt hơn chứ con !
Nói xong bác cười vui vẻ làm tôi bất giác cười theo . Nụ cười này làm tôi tin tình yêu của lão Tùng đã có cơ hội . Ở chơi thêm một lúc rồi tôi về . Bác nói sẽ cân nhắc việc này vì dù sao đây cũng là hạnh phúc cả đời lão Tùng . Chỉ lo họ hàng bên nhà cứ hối thúc và không thông cảm chứ hạnh phúc của con mình là trên hết .
Đang loay hoay mở cổng thì Huy dắt xe ra với khuôn mặt hầm hầm :
- Thư dọn về nhà đi !
- Hả ?
- Đừng ở đây nữa – Nó vội giữ ghi đông lại khi tôi bước đi –Tôi nói Thư có nghe không ?
- Không – Cái lừ mắt của tôi làm mặt Huy thêm hình sự - Xảy ra chuyện gì vậy Huy ?
Mím môi tức giận vì thấy ánh mắt cương quyết của tôi , ngồi lên xe nó phóng vút đi với vận tốc chóng mặt :
- Tôi sẽ không đến đây nữa !
Kiểu giận dữ này chỉ có Mạnh là tác giả thôi . Không biết lần này là gì đây ? Khoá cổng cẩn thận , tôi chạy vội vào :
- Tụi mày làm gì mà Huy…hahahaha…- Ôm bụng cười lớn khi thấy đôi môi rướm máu của Mạnh , tôi sà xuống đoán mò - Đừng nói vì hôn mà Mạnh bị Huy cắn rách môi nhé ?
Loading disqus...