- Đâu? Đưa mình xem nào!
Quân đứng dậy rồi đến bên cạnh Phát. Phát chỉ tay vào bất phương trình trên vở, nói:
- Bất phương trình này này. Mình giải đến bước này rồi mà bí quá.
Quân cúi xuống, cầm lấy chiếc bút bi rà rà lại từng bước trên vở bài tập của Phát. Mái tóc Phát vô tình chạm nhẹ vào mũi Quân. Một mùi hương thật nhẹ, thật ngọt ngào từ mái tóc mềm mại ấy thoang thoảng bay vào mũi. Quân nhắm mắt lại, hít nhẹ mùi hương ấy, cảm giác xao xuyến đến lạ. Cậu nghe như trái tim mình đập mạnh lên từng nhịp.
Đầu Quân ngả dần, ngả dần xuống rồi đặt nhẹ lên mái tóc mượt mà của Phát một nụ hôn. Một cảm xúc thật nồng nàn, thật mãnh liệt làm hồn Quân như mê mị. Từng chút, từng chút chậm rãi Quân đưa môi lướt xuống bên má Phát.
Phát giật nảy mình khi bờ môi Quân nhẹ nhàng đặt vào má cậu một cái hôn thật nồng nàn. Chiếc hộp bút trên bàn rơi xuống đất đánh cái: “ Xoảng” dưới cái xô tay của Phát làm Quân giật mình mở mắt thoát khỏi cơn mê mị.
Không ai nói với ai câu gì. Bốn con mắt nhìn xoáy lấy nhau không chớp. Hai bên má Phát từ từ đỏ ửng lên. Phía cửa ra vào, bà Như đứng đó, tim chết lặng.
Từ bữa đó bà Như thường xuyên để ý hơn đến hành động của Quân và Phát. Những cử chỉ, những việc làm quá đỗi gần gũi và thân thiết của hai người làm tấm lòng một người mẹ như bà xiết bao đau đớn. Bà hiểu tình cảm giữa con trai bà và Phát không chỉ đơn thuần là tình bạn.
- Quân này – Một buổi tối nhân lúc ông Trung chồng bà đi vắng, bà lại gần bàn học của Quân và nhẹ nhàng vào câu chuyện – Con hãy nói thật cho mẹ biết có phải con rất thích thằng Phát đúng không?
Quân giật mình nhìn bà Như. Bà vừa hỏi Quân một câu hỏi đầy thẳng thắn. Câu hỏi tuy nhẹ nhàng nhưng vô cùng dứt khoát chứng tỏ cho Quân biết mẹ cậu đã hiểu hết tất cả mọi chuyện giữa cậu và Phát, điều đó nhắc nhở cho cậu biết dù cậu có muốn chối cũng không thể nào chối được.
- Đúng là con rất thích Phát – Quân trả lời mẹ một cách dứt khoát và thành thật. Điều này đúng với tính cách Quân, một con người luôn thẳng thắn và dứt khoát.
- Dù đã biết mọi chuyện chắc như đinh đóng cột nhưng không hiểu sao khi nghe chính miệng con trai thừa nhận như vậy bà Như vẫn không tránh khỏi một cái nhói trong tim.
- Phát là một cậu bé tốt. Không chỉ có con mà ngay cả mẹ cũng cảm thấy quý mên nó – Bà Như cố ý nhấn mạnh 2 chữ “ quý mến” như thể để có hi vọng thay đổi được phần nào.
- Không! Mẹ hiểu lầm rồi. Tình cảm của con dành cho Phát không phải là hai từ “ quý mến “ như mẹ vừa nói. Con yêu Phát. Tình yêu của con dành cho Phát cũng giống như tình yêu mà ba dành cho mẹ vậy.
Bà Như không biết ngồi trước mặt bà bây giờ là một thằng con trai mới bước sang lớp 9 chưa được bao lâu hay là một người đàn ông trưởng thành rồi nữa. Lời nói đầy dứt khoát, đầy khẳng khái của Phát làm bà như ớn lạnh.
- Con có biết con vừa nói cái gì không hả Quân? Tình yêu? Con hiểu gì về tình yêu? Tình yêu là sự gắn kết hai trái tim giữa một người con trai và một người con gái. Chỉ có một trai và một gái thôi con hiểu không? Con và Phát đều là con trai thì làm sao gọi là tình yêu được?
- Mẹ à, mẹ đừng cố ý đánh lừa chính bản thân mình nữa. Con hiểu là mẹ biết tình cảm của con dành cho Phát là tình yêu nên mẹ mới nói chuyện với con về vấn đề này. Vì vậy sao mẹ phải cố ý chối bỏ chuyện hai người con trai yêu nhau và dứt khoát nói rằng tình yêu chỉ tồn tại duy nhất giữa nam và nữ?
Đúng. Bà đang cố ý chối bỏ điều mà bà biết là có thể, và nó đang tồn tại trong con trai bà. Thằng Quân con bà đúng thật là không còn trẻ con như bà nghĩ.
- Nhưng…
- Nhưng hai người con trai yêu nhau là không bình thường, là đi ngược lại với luân thường đạo lí. Rồi chuyện này sẽ khống có kết quả tốt đẹp đâu Quân à. Vì vậy nên mẹ mong con sẽ chấm dứt chuyện này. Con hãy có một khoảng cách nhất định với Phát trước khi tình cảm của hai đứa ngày càng thêm sâu nặng.
- Không đâu mà mẹ! Thế kỉ XXI rồi. Chuyện tình yêu đồng giới không còn gì là bất thường nữa. Nhà nước mình đã không còn cấm hôn nhân đồng giới, điều đó đồng nghĩa với chuyện những người đồng giới yêu nhau nhất định sẽ có một cuộc đời hạnh phúc. Và nền tảng của sự hạnh phúc đó chính là sự đồng ý đầu tiên của thân nhân trong gia đình. Vì vậy nếu mẹ muốn con hạnh phúc, chắc chắn mẹ sẽ không ngắn cấm con.
“ Muốn con hạnh phúc? “ Người mẹ nào mà chẳng muốn con mình hạnh phúc chứ? Chính vì vậy nên lúc này đây, vì hạnh phúc của con trai nên bà Như mới nói với con trai chuyện tình cảm éo le này. Nói để nó biết tình cảm này là đau khổ. Nói để nó nhận ra chuyện nó yêu và cưới một người con gái mới là hạnh phúc.
- Con là con trai, con phải yêu và cưới một người con gái thì cuộc sống của con mới thực sự hạnh phúc.
- Vâng. Sẽ là hạnh phúc như lời mẹ nói nếu con là một người con trai thật sự. Nhưng mẹ à, con là gay. Con không yêu con gái, và không thể lấy con gái làm vợ được. Mẹ bắt con lấy con gái chẳng khác nào bắt thái giám lấy vợ cả. Mẹ thử nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu con cưới một người con gái mà cả đời con không chạm vào người cô ta? Khi ấy con đau khổ, cô ấy đau khổ, ba mẹ cũng vì chuyện của chúng con mà đau khổ. Cả gia đình mình sẽ đau khổ đó mẹ à. Còn con cưới Phát, con hạnh phúc, Phát hạnh phúc, ba mẹ chắc chắn cũng vì hạnh phúc của con và Phát mà hạnh phúc theo. Điều đó là đương nhiên mẹ à.
Bà Như xê xẩm mặt mày trước lời nói của Quân. Nguyên nhân vì đâu mà một đứa con trai mới học lớp 9 lại có những lời lẽ đanh thép và chín chắn đến mức độ này? Đúng là bà chưa hề nghĩ tới hậu quả khi con trai bà nếu là gay mà lại đi cưới một người con gái.
- Nhưng con mới học lớp 9, con còn chưa thực sự trưởng thành. Có thể con không phải là gay, có thể tình cảm của con với Phát bây giờ chỉ là một thứ tình cảm nhất thời và bồng bột?
- Cái này thì mẹ nói đúng. Thật ra con chưa thực sự trưởng thành nên cũng chưa chắc chắn được điều gì hết. Bởi vậy nên con sẽ đợi, đợi bản thân mình trưởng thành hơn rồi sẽ biết thực sự mình là con người như thế nào rồi ra quyết định cho con người thực sự của con. Nhưng có điều này con muốn hỏi mẹ.
Ánh mắt Quân nhìn thẳng vào mắt bà Như. Bà thấy đôi mắt Quân như đang dần mờ ướt.
- Nếu con thực sự là gay. Nếu con thật lòng yêu Phát thì mẹ có chấp nhận chuyện tình cảm của con không?
Bà Như nhìn Quân, mỉm cười trìu mến:
- Chỉ cần con được hạnh phúc thì mẹ sẽ làm tất cả để chấp nhận và bảo vệ con.
*************************************
Nước mắt bà Như trào tuôn từ bao giờ. “ Quân ơi – Bà gọi thầm tên con trai trong đầu – Mẹ đã chấp nhận tình cảm thật sự của con, mẹ đã mong con chon Phát, vậy tại sao con lại là người không chấp nhận? “
- Kìa bác, bác sao thế? – Phát nhìn hai mắt bà Như, ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, không sao – Bà Như gượng cười đưa tay lau nước mắt – Tại bác nhớ tới chuyện ngày xưa thôi.
Vừa lúc đó thì bà Phương cũng đi bán hàng về. Vừa vào tới nhà bà đã hỏi ngay:
- Thế nào rồi bà? Hôm nay bà có khỏe không?
- Tôi thì vẫn cứ thế thôi. Nhưng cũng không có gì đáng lo đâu bà à. Chỉ tội cái nằm ở đây phiền bà và cháu Phát…
- Ấy chết, bà đừng nghĩ vậy. Mẹ con tôi luôn coi bà và thằng Quân như người thân trong gia đình từ lâu rồi còn gì? Bà cứ chịu khó ăn uống cho mau khỏe, không phải nghĩ ngợi gì hết. Có như vậy tôi và thằng Phát mới bằng lòng.
Bà Như khe khẽ gật đầu. Phát đứng lên rồi nói:
- Thôi tối rồi con phải đến chỗ Quân đây. Mẹ ở nhà nói chuyện bới bác Như nhé!
- Ừ. Con đi đi!
- Phát này, nếu thằng Quân có lỡ nói gì làm cháu không bằng lòng thì cháu cũng đừng giận nó nha Phát – Bà Như nhìn Phát, dặn dò – Nó bây giờ thân tàn ma dại nên nhiều lúc quẫn trí mất khôn. Để nay mai bác về bác cho nó một trận.
Phát cười:
- Dạ vâng cháu biết mà. Thôi bác nghỉ đi cháu đi đây ạ!
************************************
Trên đường đến nhà Quân mà Phát cứ mường tượng đến chuyện không biết tý nữa sẽ phải đối mặt với Quân như thế nào nữa. Cứ như chuyện xảy ra lúc chiều thì Phát biết Quân sẽ lớn tiếng, sẽ lăng mạ, sẽ đuổi Phát ra khỏi nhà là điều hoàn toàn không tránh khỏi. Phát sẽ phải đối diện với giọng nói với ánh mắt đầy khó ưa của Quân. Trái tim Phát chắc chắn sẽ tan nát như bị hàng trăm hàng ngàn mũi dao xuyên thấu. Nhưng kệ! - Phát chép miệng – Chuyện đã đến nước này thì cứ để nó muốn đến đâu thì đến.
Dựng xe trước sân rồi Phát bước vào trong nhà. Nhìn vào phòng ngủ, Phát thấy bé Cường và bé Vũ đang quấn quýt bên Quân.
- Ba ơi ba, khi nào thì ba sẽ đi lại được vậy? Con muốn ba dẫn anh em con đi chơi công viên nước – Bé Cường nằm bên phải Quân, dang cánh tay nhỏ xíu ôm ngang bụng Quân, nhõng nhẽo.
- Không, con không muốn đi chơi công viên nước – Nằm bên trái, bé Vũ ngay lập tức phản đối lời anh – Con muốn ba dẫn con đi chơi vườn bách thú cơ. Con muốn được xem voi, xem hổ, cả ngựa, cả gấu nữa, đẹp ơi là đẹp!
- Không ba ơi, con muốn đi chơi công viên nước!
- Thôi được rồi – Quân cười nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa nhỏ - Hai đứa đợi chân ba khỏi rồi hai đứa muốn đi chơi ở đâu ba sẽ dẫn hai đứa đi hết. Để ba tính xem nào. Thứ bảy mình sẽ đi công viên nước còn chủ nhật đi vườn bách thú. Chịu không nào?
- Dạ chịu! – Bé Cường thích trí vỗ tay – Hoan hô ba! Để con thưởng cho ba một nụ hôn nè! Moak! Hi hi!
- Con nữa. Con cũng muốn hôn ba! – Không chịu kém phần anh, bé Vũ cũng nhào tới hôn lên má Quân tới tấp.
- Thôi được rồi! Thôi được rồi hai ông tướng! Nước bọt bắn hết lên mặt ba rồi kìa. Ừm… Moak! Moak! – Quân cũng ôm lấy hai đứa con, hôn lên má chúng và hạnh phúc ôm chặt chúng vào lòng.
- Ba ơi – Bé Vũ thủ thỉ - Khi nào ba mới khỏi chân vậy ba?
- Ừm… Sắp rồi con. Khoảng ít ngày nữa thì ba sẽ khỏi. Khi đó ba còn phải đưa đón hai hoàng tử của ba đến trường nữa chứ.
- Không. Con chỉ cần ba khỏi chân rồi dẫn anh em con đi chơi thôi. – Bé Cường nhanh nhảu đáp.
- Ủa? Thế hai đứa không thích ba đưa đi học à?