- Ê Phát, học bài xong chưa?
- Xong rồi. Có chuyện gì mà đêm hôm đến nhà người ta vậy?
- Đi ra sân vận động với mình, nhanh lên – Chả cần trả lời câu hỏi của Phát, Quân nắm lấy tay Phát chạy như bay ra sân vận động.
Đêm ấy là đêm rằm nên trăng sáng lắm. Cả sân vận động như vàng cháy một màu.
- Làm gì mà kéo người ta ra đây vậy?
Quân nhìn Phát, mỉm cười trìu mến. Dưới ánh trăng cặp mắt Quân như xoáy sâu, dính chặt vào đôi kính cận của Phát làm Phát thoáng chút ngại ngùng.
- Gì mà nhìn tôi đắm đuối thế? Kéo tôi ra đây có chuyện gì không?
Khẽ ấn vai Phát ngồi xuống thảm cỏ rồi Quân móc trong túi áo ra một tấm thiệp đưa cho Phát:
- Cho Phát này!
- Cái gì vậy? – Tay đón tấm thiệp mà mắt Phát ngơ ngác nhìn Quân.
- Phát cứ mở ra đi – Quân vừa nói vừa mỉm cười, ánh mắt thích thú nhìn Phát như chờ đợi một sự bất ngờ từ cậu.
Tấm thiệp trên tay Phát mở ra. Dưới ánh trăng, hình ảnh một bông hồng cùng dòng chữ nét thanh nét đậm mà Quân nắn nót viết toát lên thật đẹp:
“ Chúc Phát sinh nhật vui vẻ! Phát! Bạn tốt của Quân!”
Tim Phát như tự dưng lỗi nhịp. Bao nhiêu tia máu nóng như tràn vào tâm nhĩ, tràn ra tâm thất rồi chảy ào ạt khắp thân thể làm cả người Phát nóng ran lên. Một niềm cảm xúc tự dưng ùa đến mà chính Phát cũng không biết nó như thế nào nữa. Cậu chỉ biết giây phút ấy trái tim cậu như vỡ òa trong bất ngờ và hạnh phúc.
- Sao… sao Quân biết hôm nay là sinh nhật của mình? – Phát nhìn tấm thiệp trên tay rồi lại ngước mắt nhìn Quân, hai môi run run mấp máy.
- Sinh nhật Phát mà, sao Quân có thể không biết chứ! – Quân vẫn nhìn Phát và mỉm cười. Chưa bao giờ Phát thấy nụ cười của Quân lại đẹp, lại trìu mến, lại thân thiện như nụ cười đêm nay.
- Ừ. Phát… Phát cảm ơn Quân nhá! – Phát nói rồi vội vã rời ánh mắt khỏi cặp mắt Quân. Cậu không dám nhìn vào cặp mắt đó. Nó dường như có một sức hút khủng khiếp mà cậu biết nếu cậu cứ nhìn vào đó thì trái tim cậu sẽ bị nó hút bật ra khỏi lồng ngực ngay lập tức.- Chưa hết đâu – Quân cười rạng rỡ - Mình còn có quà tặng Phát nữa đây này. Nào! Lại đây!
Tức thì bàn tay Phát ngay lập tức được Quân nắm lấy và dắt đứng dậy. Theo Quân, Phát đến bên một đống thùng carton lớn bên sân vận động.
- Qùa sinh nhật của Phát ở trong đống thùng giấy này đó, Phát hãy bới ra đi.
Phát mỉm cười rồi cúi xuống bới đống thùng giấy cũ. Để xem tên khờ này tặng mình cái gì nhân ngày sinh nhật nào! Tim Phát như đập mạnh hơn vì hồi hộp.
Món quà sinh nhật lộ dần, lộ dần qua lớp giấy được bới. Một chiếc lồng sắt màu đen, một chiếc bàn đạp, một chiếc bánh xe rồi nguyên một chiếc xe cào cào màu vàng mới tinh hiện ra trước mặt Phát.
- Thế nào? Bất ngờ không Phát? – Giọng Quân bên cạnh đầy vẻ tự hào.
- Sao… sao lại là nó? – Đúng. Quân hỏi đúng. Phát quá bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi nằm mơ Phát cũng không thể mơ nổi Quân lại tặng mình một món quà sinh nhật lớn đến như vậy. Thành ra nhìn chiếc xe đạp trong đống giấy hộp mà Phát lặng người đi, hỏi Quân một câu ngớ ngẩn.
- Thế nào? Cậu có thích nó không? – Quân vừa hỏi vừa cúi xuống nhấc chiếc xe ra khỏi đống giấy cũ – Từ nay chiếc xe này sẽ là của cậu. Cậu có thể đi đó đi đây mà không phải đi bộ một cách vất vả nữa.
Một giây, hai giây rồi năm giây, mười giây không thấy Phát nói gì, Quân quay sang nhìn Phát.
- Sao thế Phát? Cậu không thích nó à?
- Mình… - Tự dưng Phát thấy mắt mình như ướt nhòe đi – Mình… mình thích lắm chứ. Chỉ cần là quà của cậu thì bất cứ thứ gì mình cũng thích.
- Vậy sao? – Quân cười hạnh phúc – Vậy thì Phát thử chạy xe một vòng để mình xem có đẹp không nào.
- Nhưng mà… nhưng mà mình không thể nhận nó được đâu Quân à.
- Tại sao vậy Phát? – Lời nói của Phát ngay lập tức làm nụ cười trên môi Quân vụt tắt.
- Vì… vì món quà này quá lớn. Hơn nữa… hơn nữa nó lại là công sức của cậu. Cậu đã phải đi phụ xây suốt hơn tuần lễ mới đủ tiền mua nó.
- Ủa, sao… sao Phát biết mình đi phụ xây để kiếm tiền mua nó vậy? – Quân gãi đầu nhìn Phát, ngơ ngác.
- Chứ không cậu lấy đâu ra tiền mà mua hả đồ ngốc? Giấu đầu hở đuôi, lạy ông tôi ở bụi này.
- Ờ ha. Phát đã biết rồi vậy hãy nhận lấy nó đi cho Quân vui lòng nhá. Quân bỏ công sức ra để mua quà tặng Phát thì nó mới có ý nghĩa phải không nào?
- Không. Phát không nhận được.
- Sao vậy Phát?
- Vì món quà này quá lớn.
- Không lớn mà.
- Nói tóm lại là Phát không nhận đâu.
- Phát không nhận là Quân giận luôn đó. Từ mai Quân sẽ không chở Phát đi học nữa luôn.
- Kệ.
- Vậy thế này nha. Quân sẽ đố Phát một câu hỏi. Nếu Phát không trả lời được thì Phát sẽ phải nhận món quà này. Sao? Phát dám chơi không?
- Chơi thì chơi chứ sao không? Ai sợ ai?
- Được! Vậy Phát nghe Quân hỏi này: “ Phát ơi, Quân yêu Phát nhiều lắm đó. Quân muốn suốt đời này Phát sẽ sống bên cạnh Quân. Phát có đồng ý suốt đời này sẽ mãi mãi sống bên cạnh Quân không?”
- Tên khùng này! Hỏi cái gì thế hả? – Phát đỏ mặt mỉm cười.
- Phát chưa nghe rõ sao? Quân hỏi Phát có đồng ý suốt đời này mãi mãi sống bên Quân không?
- Không trả lời! – Phát khoanh tay ngẩng mặt nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh.
- Ha ha ha ha! – Quân thích chí cười vang đắc thắng – Phát không trả lời được thì Phát phải nhận chiếc xe đạp này của Quân rồi. Ha ha ha ha! Vui quá đi mất!
Nghe Quân cười Phát mới giật mình nhớ ra trò chơi mà cậu mới khi nãy cùng Quân đánh cược. Nhưng kết quả đã quá muộn màng. Chiếc xe đạp mới tinh trở về bên Phát trong buổi tối sinh nhật đầy bất ngờ và vui vẻ ấy.
*****************************************
- Hóa ra ngày ấy thằng Quân đi phụ xây là để kiếm tiền mua tặng cháu chiếc xe đạp này sao? – Bà Như nhìn chiếc xe đạp và ngậm ngùi hỏi Phát.
- Dạ vâng bác à!
- Thảo nào ngày ấy nó nằng nặc đòi bác đồng ý cho đi phụ xây. Cái thằng lười chảy thây ra mà bỗng dưng tự nhiên đòi đi làm việc, bác thấy bất ngờ lắm nhưng rồi cũng đồng ý cho nó đi. Mà điều càng làm bác bất ngờ hơn là mỗi khi đi làm về bác thấy nó vui lắm. Bác hỏi nó kiếm tiền để mua cái gì mà nó cứ mỉm cười không nói.
- Dạ.
- Thế rồi sau bữa đó nó vẫn chở cháu đi học chứ?
- Dĩ nhiên là thế rồi bác. Thật ra cháu cũng đề nghị Quân để cháu tự đi nhưng chẳng hiểu sao Quân nhất quyết không đồng ý.
Bà Như thở dài. Bà biết chứ. Tình yêu mà! Ai mà chẳng mong ngày ngày được ở bên, được đưa đón người mà mình yêu mến.
Trong tâm trí bà, những kí ức hơn chục năm về trước từ từ hiện về như thước phim quay chậm.
************************************
- Cháu chào bác ạ! – Phát dựng xe trước sân và nhanh nhảu chào khi thấy bà Như đang ngồi cắt tỉa từng bông hoa rồi bó thành từng đĩa.
- Phát đấy hả cháu? – Bà nhìn Phát và mỉm cười – Đến học sớm vậy cháu? Thằng Quân nó vừa đạp xe ra chợ mua ít đồ giúp bác. Cháu vô nhà đợi nó đi!
- Dạ không cần đâu bác – Phát đáp rồi đến ngồi xuống cạnh bà Như – Bác bó hoa đi bán ạ?
- Ừ. Hôm nay là ngày rằm, bác tranh thủ bó một ít mang ra cổng chùa cho mọi người dâng hương.
- Bó như thế nào ạ? Để cháu giúp bác.
Phát nói rồi cầm mấy bông hoa lên, nhìn theo bà Như và bắt chước bó. Phát rất khéo tay. Bà Như phải thừa nhận điều đó khi nhìn đĩa hoa đầu tiên mà Phát đặt xuống rổ.
- Đẹp đó cháu. Cháu thật là khéo tay đó Phát.
- Dạ bác quá khen – Phát mỉm cười vui thích.
Trong số những đứa bạn mà Quân thường dẫn về nhà chơi thì bà Như yêu mến nhất là Phát. Tất cả bởi vì Phát hiền lành, ăn nói lễ phép lại không nghịch ngợm như những đứa bạn khác của Quân. Bởi vậy thấy con trai mình thân thiết với Phát, cùng Phát lập ra kế hoạch học nhóm tại nhà vào mỗi buổi chiều là bà vui mừng lắm.
- Kìa, thằng Quân nó về rồi kìa cháu. Cháu rửa tay đi rồi vô nhà chuẩn bị học.
- Dạ vâng bác!
- Sao hôm nay đến học sớm vậy? – Quân dựng xe đạp rồi nhìn Phát cười toe toét – Siêng học dữ ha!
- Người ta siêng học từ bé – Phát trả lời rồi nhanh nhẹn chạy lại phía Quân, giúp Quân gỡ những thứ đồ trên xe xuống.
Từ trong hiên nhìn ra, thấy hai đứa trẻ chuyện trò vui vẻ, bà Như mỉm cười mãn nguyện.
- Này Quân, bất phương trình này phức tạp quá, giải như thế nào vậy nhỉ? – Mặc dù lực học nhất nhì lớp nhưng đối với môn Toán thì Phát vẫn kém Quân một bậc. Còn Quân, cậu không giỏi văn và Tiếng Anh bằng Phát. Vì vậy để giúp nhau cùng tiến, cả hai quyết định lập kế hoạch học nhóm tại nhà Quân vào mỗi buổi chiều hàng ngày.