- Cô… cô…- Bà Như như điếng người với câu nói của Hường.
- Mà con cũng xin thông báo cho mẹ biết, số tiền vàng nhà mình tiết kiệm trong két sắt con xin vay tạm mẹ nhé, mắc công mẹ về không thấy tưởng mất trộm lại báo công an thì phiền phức. Chào mẹ! Con đi ạ!
- Cô! Cô! – Bà Như hét lên trong điện thoại – Cô là con rắn độc! Cô không phải là người! Cô là con rắn độc!
“ Tút tút tút!” – Tiếng điện thoại vang lên khô khốc.
- Con quỷ cái! Con khốn nạn! Trời ơi! Có nhà nào vô phước như nhà tôi thế này không? Quân ơi là Quân! – Qúa đau đớn bà Như lại gục xuống, ôm mặt khóc òa lên đau khổ.
***************************************
- Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút vô! – Phát gắp miếng đùi gà ngon nhất bỏ vào chén bà Phương rồi hối hả và cơm vào miệng. Làm tăng ca đến hơn tám giờ tối mới về, cậu thật sự vừa mệt lại vừa đói.
- Ừ. – Bà Phương gật đầu nhè nhẹ rồi nhìn con trai với sắc mặt và khóe mắt không tránh khỏi nỗi buồn rầu. Thấy mẹ không truyện trò như mọi hôm, Phát ngước nhìn lên, cơm trong miệng cậu chững lại khi phát hiện ra sự khác lạ của mẹ:
- Ủa mẹ, có chuyện gì không ạ? Sao… - Cậu ngạc nhiên.
- Phát à – Bà Phương thở nhẹ - Mẹ có chuyện này, đáng lẽ ra định đợi con ăn cơm xong mới nói nhưng…
- Ủa, chuyện gì hả mẹ? Quan trọng không ạ?
- Chuyện… liên quan đến thằng Quân.
- Quân? – Phát chau mày ngạc nhiên. Đã hơn chục năm nay từ lúc cậu chuyển trường, cậu và mẹ không còn nhắc đến Quân nữa. Hôm nay mẹ cậu tự dưng nhắc đến Quân khiến cậu vừa ngỡ ngàng vừa lo lắng.
- Quân… Quân sao hả mẹ? Sao hôm nay mẹ lại nhắc đến anh ta thế?
- Ừm… Thằng Quân bị tai nạn giao thông hồi sáng Phát à.
“ Choeng! ” – Chén cơm trên tay Phát rơi xuống nền nhà vỡ tan tành sau câu nói của bà Phương.
- Nó hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện Quận 6, mẹ nghe người ta nói qua nói lại là…
Phát không còn nghe được mẹ cậu đang nói gì nữa. Hai tai cậu như ù đi, sắc mặt nóng ran lên và tim đập thình thịch trong lồng ngực. Đẩy vội chiếc ghế, cậu đứng lên chạy ra sân, ngồi lên chiếc xe máy cũ rồi xoay chìa khóa. “ Vù! “ – Chiếc xe máy lao đi với tốc độ chóng mặt.
- Phát! Phát! – Bà Phương chạy ra khỏi cửa gọi với theo – Chạy chầm chậm thôi con! Phát! Phát!
Khi Phát đến nơi thì Quân đã được phẫu thuật xong nhưng vẫn hôn mê nằm trong phòng cấp cứu. Trước dãy ghế chờ bên ngoài, bà Như ngồi co ro một mình, hai mắt sưng lên đỏ mọng.
- Bác, Quân thế nào rồi bác? – Phát hỏi ngay khi nhận ra bà Như ngồi đó.
Giật mình bởi giọng nói đột ngột vang lên, bà Như ngước nhìn. Trước mắt bà, Phát đứng đó, chờ đợi câu trả lời từ bà với sắc mặt không giấu nổi sự quan tâm lo lắng.
- Phát! – Bà bật ra âm thanh nhè nhẹ.
Vội vã ngồi xuống ghế, Phát nắm lấy hai bàn tay bà Như, nhìn bà lo lắng hỏi lại:
- Quân… Quân có sao không bác?
- Nó… nó bị taxi cáng gãy hai chân. Các bác sĩ đã phẫu thuật cho nó suốt bốn tiếng đồng hồ, giờ nó vẫn còn đang hôn mê Phát à. – Nói đến đây nước mắt bà Như lại ứa ra.
- Vậy… vậy các bác sĩ nói sao hả bác?
- Bác không biết. Họ chỉ nói là thằng Quân sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng, còn hai chân thì họ nói còn phải để theo dõi đã.
- Bác, không ảnh hưởng gì đến tính mạng là tốt rồi – Phát an ủi bà Như – Rồi hai chân Quân sẽ không sao đâu mà bác.
- Ừ - Rút khăn trong túi áo ra chấm nước mắt, bà Như gượng cười – Bác cũng chỉ hy vọng là thế.
- Cháu mới vừa từ xí nghiệp về xong. Đang ăn cơm thì mẹ cháu nói Quân bị tai nạn nên cháu lo quá vội đến đây ngay. Giờ nghe bác nói Quân không ảnh hưởng gì đến tính mạng là cháu yên tâm rồi.
- Ừ, bác cảm ơn cháu nhiều nha Phát! – Bà Như nhìn Phát với ánh mắt đầy cảm động.
- Dạ cũng không có gì đâu bác, chỗ bạn bè thâm tình…
Câu nói chực thốt ra nhưng Phát cố nuốt vào trong. Không biết sau cái đợt ấy Quân có còn coi cậu là chỗ bạn bè thâm tình hay không nữa. Tự nhiên cậu thấy chạnh lòng.
- Bác - Giờ mới nhận ra có một mình bà Như, Phát ngạc nhiên - Ủa, cô Hường đâu rồi hả bác?
- Nó… - Bà Như ngập ngừng. Thật sự bà không biết có nên nói ra chuyện nhà rối ren thế này cho Phát biết hay không nữa.
- Chắc cô ấy về nhà chăm sóc hai đứa nhỏ rồi hả bác?
- Hai đứa nhỏ? – Bà Như giật mình đứng phắt lên khỏi ghế - Thôi chết!
- Ủa, sao vậy bác?
Bây giờ bà Như mới nhớ ra bé Cường và bé Vũ vẫn đang ở cổng trường. Hường bỏ theo trai, Quân bị tai nạn còn bà thì ngồi đây, vậy ai là người đón hai đứa trẻ?
- Chết rồi Phát ơi! – Bà Như nói trong sắc mặt lo lắng – Bác mải lo cho thằng Quân quá mà không hớ gì đến hai đứa nhỏ hết. Chắc chúng vẫn ở cổng trường đó Phát. Phát, cháu mau giúp bác đến cổng trường đón hai đứa trẻ nhanh lên. Trời ơi!
- Ủa, vậy… vậy mẹ chúng đâu? Sao chưa đón chúng? – Phát càng ngạc nhiên.
- Nó bỏ theo trai rồi! – Bà Như không nén nổi như gào lên – Phát ơi, giúp bác đi mà Phát! Nhanh lên! Mau đi đón hai đứa nhỏ giúp bác đi mà Phát!
- Dạ! Dạ!
Phát gật đầu hối hả rồi vội vã chạy ra bãi đỗ xe của bệnh viện.
******************************
- Anh ơi! Sao tối rồi mà mẹ mãi chưa đến đón anh em mình vậy anh? Em sợ lắm! Hu hu hu hu!
- Anh cũng sợ lắm! Hu hu hu hu! Mẹ ơi! Ba ơi! Sao ba mẹ không đến đón anh em con vậy? Hu hu hu hu!
Phát dừng xe trước cổng trường Tiểu Học Lê Đình Chinh. Trong ánh đèn cao áp sáng rực cậu ngay lập tức nhìn thấy bé Cường và bé Vũ đang ngồi trên bệ bồn hoa nắm lấy tay nhau rưng rức khóc.
- Cường, Vũ! – Phát thốt lên vui mừng rồi thở một hơi nhẹ nhõm. May quá! Hai đứa trẻ vẫn còn ở đây và không xảy ra chuyện gì.
Nghe người lạ gọi tên mình, hai đứa nhỏ đưa tay gạt nước mắt rồi nhìn Phát bằng ánh mắt ngạc nhiên lạ lẫm. Vui mừng, Phát lại gần hai đứa nhỏ, mỉm cười:
- Chú là bạn của ba Quân và mẹ Hường. Hôm nay ba mẹ con có việc đột xuất nên nhờ chú đến đón hai con. Nào! Để chú đưa hai con về nhà nhé!
- Dạ! – Hai đứa nhỏ nhìn Phát và gật đầu.
Quàng tay ra bế luôn hai đứa nhỏ lên hai bên sườn, Phát bước ra xe và đặt chúng ngồi xuống. Nổ máy, cậu định đưa chúng trở về nhà nhưng rồi chợt nhớ ra chuyện gia đình Quân, cậu lái tay lái đưa chúng về nhà cậu.
- Con không chịu đâu! Con không chịu đâu! – Bé Cường và bé Vũ khóc thét lẹt lên khi thấy mình bị đưa về một ngôi nhà xa lạ - Con không chịu đâu! Chú mau đưa chúng con về nhà đi! Con không chịu đâu! Con không chịu đâu! Hu hu hu hu!
- Ngoan nào hai con! – Phát nhẹ nhàng dỗ dành – Nhà con bây giờ không có ai ở nhà hết nên hai con chịu khó ở nhà chú một đêm, mai chú sẽ lại đưa hai con đi học.
- Không! Không! – Cả hai đứa đều giãy lên – Con không chịu đâu! Con không chịu đâu! Con muốn về nhà cơ! Con không chịu đâu! Con không chịu đâu!
Nghe tiếng trẻ con khóc tru khóc tréo ngoài sân, bà phương vén mùng trở dậy. Nhìn Phát và hai đứa nhỏ, bà ngạc nhiên:
- Ủa Phát, chuyện này là sao?
- Mẹ, mẹ mau giúp con đưa hai đứa vô nhà và dỗ dành chúng giúp con với! Bác Như bận chăm Quân trong bệnh viện còn mẹ chúng thì đi đâu ấy nên giờ con mới đón hai đứa ở cổng trường về này.
- Ừ, ừ!
Bà Phương gật đầu rồi lật đật chạy ra sân bế lấy bé Vũ.
- Ngoan nào con! Để bà bế con vô nhà rồi lấy cơm cho con ăn nhé! Rõ khổ! Ngoan nào! Ngoan nào!
- Không! Không! Con muốn về nhà với ba mẹ con cơ! Không! Không! Hu hu hu hu!
Đặt hai đứa nhỏ ngồi lên giường, bà Phương và Phát nhìn nhau ái ngại.
- Không! Không! Anh em con muốn về với ba Quân! Hu hu hu hu!
- Con xem tìm cách nào mà dỗ chúng đi, đêm hôm mà cứ khóc như vậy.
Phát thở dài rồi rút điện thoại ra gọi cho bà Như. Số điện thoại của bà Như đã mười năm rồi bây giờ cậu mới lại tìm đến nó.
- A lô, bác Như ạ! – Phát mỉm cười nhẹ nhõm khi bà Như vẫn xài số cũ – Cháu Phát đây. Cháu đã đón được hai đứa nhỏ về nhà cháu rồi ngặt nỗi chúng lạ người, lạ nhà nên khóc dữ lắm dỗ thế nào cũng không nghe. Bác có cách gì không ạ?
- Ừ, may quá! Làm bác cứ lo mãi. Cháu cho bác nói chuyện với hai đứa nhỏ để bác dỗ chúng cho.
- Dạ!
Phát lại gần hai đứa nhỏ rồi bật loa ngoài.
- Hai con đừng khóc nữa, nói chuyện với bà nội hai con nhé!
Nghe nói đến bà nội hai đứa nhỏ nín khóc. Trong điện thoại, giọng bà Như vang lên trầm ấm:
- Cường, Vũ, hai cục cưng của nội có nghe rõ nội nói không nào?