- Rồi sau khi vô THPT An Lạc, Phát còn nhớ Quân nhiều không? – Ngồi trong quán cà phê, Lâm Sinh gạn hỏi.
- Cái đó chẳng phải Sinh biết rồi sao? Tuần đến nhà người ta chơi mấy lần mà giờ còn hỏi lại làm chi?
- Tại hồi ấy sợ Phát buồn nên mình cũng không hỏi cặn kẽ. Nhưng nhìn ánh mắt là biết Phát vô trường mới nhưng vẫn không thể nào không nhớ, không buồn vì Quân đúng không?
- Ừ, đúng thế Sinh à, quên người mình yêu dễ dàng thì gọi gì là tình yêu nữa?
Lâm Sinh gật gù. Phát mỉm cười:
- Nhưng mà buồn thế nào mình cũng đã phấn đấu và kết quả học tập đứng đầu lớp mới luôn ấy. Mình tốt nghiệp THPT với bằng loại giỏi, thi vô Đại Học Hoa Sen còn thừa bốn điểm kia.
- Phát thật là có nghị lực. Thú thật với Phát cái ngày ấy, khi Phát và Quân chia tay mình cũng đã nuôi hi vọng với Phát. Nhưng đáng tiếc…
- Mình xin lỗi Sinh nha! Mình cũng biết vậy. Nhưng trái tim mình đã trao cho Quân thì dù Quân có đáp trả lại mình cũng không thể nào nhận lại được nữa.
Lâm Sinh cười:
- Mình biết chứ. Nếu không thì đã chẳng có chuyện chúng mình ngồi bên nhau như ngày hôm nay.
- Ừ. Sinh nói cũng đúng.
- Mà Phát này, hôm qua mình đã ghé qua bệnh viện Quận 6 để xem bệnh án của Quân. Kết quả không được khả quan lắm Phát à.
- Không được khả quan là sao? – Sắc mặt Phát chuyển sang lo lắng.
- Toàn bộ hai xương đùi đã bị dập hết, khả năng phục hồi là rất khó.
- Vậy có nghĩa là…
- Phát, thật ra…
- Ra sao? Sinh cứ nói đi, mình đủ nghị lực để chấp nhận chuyện xấu nhất mà.
- Nếu như… nếu như Quân sang Mĩ điều trị thì khả năng thành công có thể lên tới 50 %.
- Chỉ là 50 % thôi sao?
- Ừ. Còn nếu để Quân chữa ở Việt Nam thì mình e là không đến 2 % hy vọng.
- Được! – Phát gật đầu – Dù tỷ lệ có là 1 % mình cũng sẽ làm mọi cách để giúp Quân.
- Nhưng Quân có đồng ý sang Mỹ hay không mới là quan trọng.
- Mình và Sinh cùng thuyết phục Quân là sẽ được mà. Mình chỉ ngại vấn đề…
- Vấn đề gì Phát?
- Vấn đề tiền bạc Sinh à. Sinh thấy đấy.
- Cái này thì Phát khỏi lo. Mình cũng dư dả chút ít. Mình sẽ cho hai người mượn.
- Thôi. Mình và Quân chẳng dám làm phiền Sinh như thế đâu.
- Phát, chỗ bạn bè hoạn nạn mà không chịu nhận sự giúp đỡ của nhau là mình buồn đó nha! Huống hồ chẳng lẽ Phát muốn Quân mãi mãi tật nguyền như thế sao?
Im lặng một lúc rồi Phát gật đầu:
- Ừ. Xem ra cũng chỉ còn cách nhờ tất cả vào Sinh thôi.
- Tốt! – Lâm Sinh đặt tay lên vai Phát, hài lòng – Phải thế chứ Phát! Được! Vậy thì tối nay mình và Phát sẽ thuyết phục Quân. Bệnh của Quân càng chữa sớm càng tốt Phát à.
- Ừ. Cảm ơn Sinh nhiều lắm!
*********************************************
- Anh Minh à – Trên chiếc ghế đá giữa công viên 23/9, một cô gái khá trẻ trung và xinh đẹp nhìn vào người đàn ông bên cạnh với ánh mắt lo lắng.
- Có chuyện gì vậy em yêu?
- Em… em có thai rồi.
- Có thai à? Chắc chắn chứ em? – Hình như không để ý lắm đến lời cô gái, anh ta móc điếu thuốc ra và châm lửa.
- Chắc chắn rồi đó anh. Em thấy trong người là lạ, hôm qua đi khám thì kết quả là mang thai hơn tháng rồi. Điều đáng nói là … là thai hai nhịp tim đó anh.
- Hai nhịp tim là sao?
- Các bác sĩ nói là… là thai đôi đó anh. Em mang thai hai đứa.
- Chuyện! – Người đàn ông giễu cợt.
- Chuyện đến nước này mình tính sao hả anh?
- Tính sao là tính sao? Mang thai là chuyện của cô chứ liên quan gì đến tôi đâu mà cô hỏi tôi.
Lời nói của người đàn ông làm cô gái xê xẩm mặt mày:
- Anh… anh nói thế là có ý gì?
- Tôi nói thật với cô nhá, cô ngủ với tôi có vài lần làm sao có thể kết luận đứa con trong bụng cô là con tôi được? Huống hồ lần quan hệ nào tôi cũng đều xuất ra ngoài, vậy thì làm sao có thể mang thai nào?
- Anh… - Cô gái choáng váng – Vậy là… vậy là anh không thừa nhận đứa con trong bụng tôi là huyết nhục của anh hả?
- Của thằng này thì thằng này nhận, còn không phải của thằng này thì đừng hòng. Cô đừng có mà ăn ốc bắt tôi đổ vỏ.
- Anh… Anh đúng là thằng Sở Khanh! Uổng công tôi yêu anh thật lòng! Đồ… Đồ Sở Khanh! Đồ Trần Thế Mĩ!
Người đàn ông cười khẩy:
- Tôi Sở Khanh cũng còn hơn cô, cái thứ con gái lăng loàn! Cô đừng tưởng tôi không biết, trong khi cận kề tôi thì cô còn giao du với biết bao thằng đàn ông khác. Ngủ cho lắm vào, sướng cho lắm vào giờ cái bụng nó trương lên rồi định vác mặt ăn vạ thằng này hả? Mơ đi cưng!- Anh… - Cô gái đứng họng đến không thể nói được lời nào – Anh… Anh dám…
- Chứ không phải sao? Cái cô cần là tiền chứ cô yêu quái gì tôi mà giờ ở đó giả bộ ngây thơ với đau khổ. Thằng này á, xin lỗi, tôi cứ phỉ nhổ vào cái bản mặt của cô. Gái đĩ không biết giữ thân dính bầu thì ráng mà chịu đi, đừng có làm cái vẻ mặt đau khổ, không ai tin cô đâu.
Người đàn ông nói rồi gạt tay cô gái đứng lên bỏ đi. Được vài bước, như nhớ ra điều gì, hắn ta đứng lại, rút ví, lấy ra mấy tờ 500 nghìn xanh ngặt quẳng về phía cô gái:
- Tôi chỉ có ngần này thôi, dùng nó mà đi giải quyết đi. Từ nay có ngủ với giai thì cũng nên khôn ngoan hơn một chút.
- Thằng chó! Thằng Sở Khanh đểu giả! – Cô gái chửi to với tất cả bực tức trong người.
Cô gái đó tên là Hường, là một người con gái nổi tiếng ăn chơi trong đất Sài Thành này. Cô yêu Minh, chung chạ với hắn không biết bao nhiêu lần vậy mà bây giờ mang thai tên Minh lỡ lòng đối xử với cô y chang một ten Sở Khanh như vậy. Bây giờ Hường biết phải làm như thế nào? Cô yêu Minh chân thật. Vì Minh, cô đã cãi lời ba mẹ đến nước bị ba mẹ tống ra khỏi nhà. Bây giờ bụng mang dạ chửa, cô biết phải làm sao?
Những giọt nước mắt lăn dài trên má khi ngẫm cho thân phận phụ nữ đắng cay cơ cực. Uất ức, đau khổ, Hường lang thang ra bờ sông và nhảy xuống.
“ Tõm!” – Tiếng người trầm mình xuống nước làm Quân giật mình. Vội vã dựng chống xe, anh nhảy xuống theo ngay lập tức.
Đưa được Hường lên bờ thì Quân cũng gần như kiệt sức, nằm vật ra bãi đất ven sông. Bên cạnh, Hường sặc thốc sặc tháo nôn ra biết bao nhiêu là nước rồi cũng dần dần tỉnh lại.
Cứu người đâu thể cứu nửa chừng thế nên hôm ấy, khi nghe Hường khóc lóc nói là không có nhà để về nữa thì Quân mủi lòng chở Hường về nhà luôn.
- Sao rồi? Giờ thì kể cho tôi nghe sao cô lại dại dột mà nhảy sông tự tử thế? – Quân hỏi Hường khi bà Như đã giúp Hường thay quần áo và nấu cho Hường bát mì ăn lót dạ.
- Em… - Hường sụt sịt – Ba mẹ em muốn em lấy chồng Hàn Quốc nhưng em không chịu. Vậy là… vậy là ba mẹ em đuổi em ra khỏi nhà. Em… em đau khổ quá nên… nên… - Hường đóng kịch một cách điêu luyện.
- Rõ khổ! – Bà Như thở dài – Ép dầu ép mỡ ai lỡ ép duyên. Thôi mọi chuyện cũng lỡ rồi con cũng đừng buồn nữa. Đợi vài ngày con về là ba mẹ con sẽ hiểu cho con thôi mà. Ba mẹ nào mà chẳng thương con.
- Con… - Hường nức nở - Thực sự là con không muốn sống một chút nào hết. Sao… sao anh không để em chết quách đi còn cứu em làm gì? Bây giờ… bây giờ em biết phải làm như thế nào đây? Ba mẹ em đuổi em đi, có nhà mà em không thể về, bác và anh bảo con phải đi đâu, phải làm gì bây giờ đây?
Quân và bà Như đưa mắt nhìn nhau ái ngại. Đúng là rõ khổ!
- Thế này đi – Quân lên tiếng – Tối nay cô ở đây ngủ tạm với mẹ tôi một đêm. Ngày mai tôi sẽ cho cô vay ít tiền mà thuê trọ sau đó co kiếm công việc gì đó mà làm. Đừng có hở tý ra là đòi sống đòi chết như thế.
- Dạ! – Hường sụt sịt – Em cảm ơn anh!
Quân thở dài rồi đứng dậy bước vào phòng ngủ. Làm việc cả ngày mệt đến lử cả người lại cộng thêm chuyện cứu người nhảy sông này nữa, giờ anh chỉ muốn lăn ra giường ngủ luôn một giấc cho hết mệt.
Hôm sau Quân cho Hường vay chút tiền, giúp Hường thuê một căn phòng trọ nho nhỏ. Anh còn giúp cô xin việc làm tại một quán cà phê mà anh quen biết.
Cả một thời ăn chơi, giao du với biết bao nhiêu là đàn ông lắm tiền nhiều của nhưng thật sự mà nói Hường chưa từng gặp được người đàn ông nào lại có vẻ tốt bụng, chính trực mà cũng vô cùng đẹp trai như Quân. Như một kẻ chết đuối may mắn vớ được cọc, một tia hy vọng, một niềm mong ước dần dần nhen nhóm lên trong cuộc sống tối tăm của Hường.
Một tuần sau đó, lấy lí do là sinh nhật mình, Hường gọi điện cho Quân:
- A lô, anh Quân ạ!
- Ừ, tôi Quân đây, có chuyện gì không cô Hường?
- Dạ, tối nay anh có bận gì không ạ?
- Tối nay hả? Ừm… cũng không. Có chuyện gì không thế?