CẦU VỒNG TÌNH YÊU Trang 25

“ Cạch!” – Đầu chiếc bút bi vỡ tan tành sau cái cắn vô thức của Phát. Khẽ đưa tay vào miệng, một chút máu từ lưỡi dính ra tay.

Biết dù có ngồi cả buổi học ở đây cũng không thể nào tiếp thu được gì hết, Phát đứng lên xin phép:

- Dạ thưa cô,em mệt lắm. Cô cho phép em về nhà nghỉ ngơi được không ạ?

Cô chủ nhiệm nhìn vẻ buồn bã và mệt mỏi của Phát cũng không hỏi gì thêm, lặng lẽ gật đầu.

Phát ngồi xuống thu dọn sách vở vào cặp rồi chào Lâm Sinh:

- Cậu ở lại nhé, mình về trước đây.

Lâm Sinh gật đầu. Phát bước nhanh ra khỏi lớp, bước nhanh ra khỏi nơi mà cậu không thể nào chịu nổi dù là một phút một giây nào nữa. Ra đến hành lang, tìm một nơi cách xa các phòng học khác, cậu quỵ xuống ôm mặt và òa lên nức nở.

 

Không nói không rằng, giờ ra chơi Lâm Sinh túm cổ tay Quân kéo sồng sộc ra một góc tường vắng vẻ.

- Cậu làm cái quái gì vậy Lâm Sinh?- Quân khó chịu – Cậu kéo tôi ra đây làm gì?

“ Bốp!” – Một cú đấm không thương tiếc giáng thẳng vào mặt Quân làm cậu ngã ra sân trường.

- Cậu đúng là một thằng bạn khốn nạn! – Lâm Sinh trừng trừng nhìn Quân với tất cả sự giận dữ - Tại sao cậu lại làm như thế hả? Tại sao cậu lại đối xử với Phát như thế?

Khẽ đưa tay lau vết đấm trên mặt, Quân đứng lên trả lời bình thản:

- Giữa tôi và Phát chẳng có chuyện gì cả.

- Chẳng có chuyện gì cả? – Lâm Sinh hét lên – Chẳng có chuyện gì cả mà Phát khóc đến sưng mọng cả hai mắt lên kia kìa. Chẳng có chuyện gì mà Phát phải đau đớn đến nỗi bỏ tiết về giữa chừng như vậy sao? Cậu mau trả lời tôi đi!

- Tôi và Phát từ nay trở đi không là gì của nhau nữa. Tất cả mọi chuyện đã chấm dứt. Phát có như thế nào cũng không liên quan tới tôi và tôi cũng không quan tâm nữa.

- Cái gì? Cái câu nói vô tình vô nghĩa đó mà cậu cũng sủa được ra sao hả Quân? Cậu đúng là đồ vô tâm! Đồ tệ bạc!

- Trong cuộc sống nhiều khi con người ta không có nhiều lựa chọn. Nếu lựa chọn cái này thì đành phải đánh mất cái kia. Cậu không hiểu được đâu Sinh à.

- Vậy là cậu đồng ý chọn Nguyệt Nga, đồng ý đánh mất đi Phát, đúng không?

- Tôi… Nói chung là cậu không hiểu đâu Lâm Sinh.

- Không hiểu ư? Tôi chẳng có gì là không hiểu cả. Cũng phải thôi, Nguyệt Nga xinh đẹp quá mà, học giỏi quá mà, lại nhà giàu quá mà. Bây giờ tôi mới thấy rõ cái bộ mặt của cậu đó.

- Phải. Bộ mặt của tôi là như thế đó – Quân bất chợt mỉm cười – Từ trước đến nay tôi chỉ coi Phát là bạn chứ không hề có một chút tình ý gì sâu xa cả. Có trách thì trách Phát ngộ nhận tình cảm của tôi thôi. Đến bây giờ tôi thật sự tìm được người con gái tôi yêu thì tôi cũng nên có một chút khoảng cách với Phát để có thời gian vun đắp cho hạnh phúc riêng của mình. Mong cậu hiểu cho tôi.

- Hiểu cái con khỉ! – Lâm Sinh bực tức nhổ ngay một bãi nước bọt – Cậu không thấy Phát đau lòng như thế nào sao? Cậu không thấy Phát yêu cậu đến thế nào sao? Cậu… cậu đúng là đồ bạc bẽo!

- Kệ! Tôi chẳng quan tâm – Quân chặc lưỡi – Mà quên nữa, cậu cũng rất thích Phát đúng không? Vậy thì hãy giúp tôi chăm lo cho Phát nhá! Với tôi, cậu và Phát cứ coi như tôi chết rồi.

- Phải chi cậu chết thật luôn đi thì càng tốt, khỏi khiến Phát đau lòng như thế này.

Lâm Sinh lừ Quân rồi tức giận bỏ vào trong lớp.

************************************

Sáng hôm sau tiết học chính đã bắt đầu mà Quân và Lâm Sinh vẫn chưa thấy Phát đến lớp. Cả hai tuy không biểu lộ ra ngoài nhưng tận sâu trong lòng thì vô cùng bồn chồn và lo lắng.

Cô giáo chủ nhiệm bước vào. Sau khi nhận lời chào của cả lớp, cô cất giọng buồn buồn:

- Cô rất tiếc phải thông báo với cả lớp một chuyện, bạn Phát sẽ không còn học ở lớp mình nữa, chiều qua mẹ bạn ấy đã đến trường xin chuyển bạn ấy sang THPT An Lạc.

“ Cạch!” – Chiếc bút bi trên tay Quân rơi xuống đất.

Tai Lâm Sinh như ù đi. Cậu không còn nghe được cô giáo đang nói tiếp những gì nữa. Nhìn sang phái bên cạnh, một sự trống trải cô độc đến hãi hùng làm trái tim Lâm Sinh lạnh buốt.

****************************

Luôn tự hối thúc bản thân phải sống cho thật mạnh mẽ, phải đưa Phát ra khỏi cuộc đời nhưng việc Phát đột ngột chuyển trường đối với Quân là một cơn sốc nặng. Tuy về một khía cạnh khác, có thể nói việc Phát chuyển trường sẽ là điều kiện thuận lợi để Quân dễ dàng quên đi được Phát, thực hiện tốt di nguyện của ba lúc lâm chung, nhưng tận sâu trong trái tim Quân thì vô cùng dằn vặt và đau khổ. Quân không biết mình có thể sống ra sao khi ngày ngày tới trường mà thiếu vắng đi hình ảnh thân yêu của Phát. Sẽ là cả một sự trống trải, là cả một sự cô quạnh đáng sợ chiếm hữu trái tim Quân.

Cuốn nhật kí trên bàn học Quân nhẹ nhàng hé mở. Những dòng chữ mềm mại dần xuất hiện dưới ngòi bút và cõi lòng tan nát:

“ Thành Phố Hồ Chí Minh, ngày 15 tháng 10 năm 2014

Ba của con đã thực sự bỏ con ra đi ba ngày rồi. Con thương ba lắm ba ơi! Ba có biết không, ngày nào con cũng nhìn lên di ảnh ba mà thương ba, mà nhớ ba da diết. Khi ba còn sống, ba luôn tất bật với biết bao nhiêu là việc. Gà còn chưa gáy sáng ba đã thức dậy, ăn vội bữa cơm sáng đạm bạc do mẹ nấu vội vội vã chạy ra công trường với từng viên gạch, với từng xô vữa, cũng chỉ mong sao kiếm được vài đồng về cho con ăn học. Mỗi khi ba đi làm về, chiếc áo bảo hộ của ba ướt sũng mồ hôi nhưng con thấy nụ cười của ba thì chưa bao giờ vụt tắt. Ba thương con, mong muốn con có cuộc sống ấm no nên ba quản ngại chi nắng mưa vất vả. Thế mà con, khi ba còn sống, con thật là vô tâm đâu có để ý gì đến sự nặng nhọc của ba. Chẳng cần biết ba vất vả thế nào, lo lắng cho con ra sao, con chỉ biết cãi lời ba, khiến ba buồn, ba thất vọng. Để đến bây giờ khi ba đã thực sự bỏ con mà đi, con mới cảm nhận được nỗi vất vả, cực nhọc của ba. Con có thương ba, có hối hận như thế nào đi nữa thì mọi chuyện cũng đã quá muộn màng rồi phải không ba? Nhưng ba ơi, tất cả sẽ không bao giờ muộn nếu như con nghe theo lời ba, gắng sống tốt theo những điều ba mong muốn.

Ở trên thiên đàng ba hãy yên tâm mà an nghỉ nha ba! Con đã từ bỏ Phát rồi, sẽ gắng sống theo cách một người đàn ông thực sự. Ba ơi! Ba nhìn con sống như thế ba có vui không ba? Ba có mãn nguyện không ba? Còn con, còn con thì thực sự là đau khổ lắm. Mấy hôm nay con không gặp Phát nữa, con nhớ cậu ấy lắm ba ơi! Tim con tan nát khi nhìn thấy đôi mắt mọng nước thâm quầng của cậu ấy. Con biết con làm vậy là khiến cậu ấy đau khổ nhiều lắm, nhưng… nhưng con đành phải có lỗi với cậu ấy thôi ba ạ! Biết đâu không có con một thời gian nữa cậu ấy lại có thể sống tốt hơn ba nhỉ?

Ba ơi, hôm nay Phát đã xin chuyển trường rồi. Con… Thật sự là con đau lòng lắm. Rồi từ đây con sẽ không bao giờ được nhìn thấy cậu ấy hàng ngày nữa. Liệu con có chịu nổi không hả ba? Ba sống khôn thác thiêng, ba hãy làm cho trái tim con cứng rắn hơn một chút đi ba! Ba hãy làm cho con quên Phát một chút đi ba! Chứ cứ như thế này con không chịu nổi.

Phát ơi, Phát hãy hiểu cho lòng Quân nhá! Thật sự là Quân yêu Phát lắm, Quân không có ý làm cho Phát phải đau buồn như thế đâu. Nhưng… nhưng không còn cách nào đâu Phát à. Vì nguyện ước của ba, Quân đành có lỗi với Phát thôi. Phát có biết không? Đêm nào Quân cũng ra sân vận động. Quân ngồi một mình, chỗ mà hai đứa mình vẫn hay ngồi bên nhau ấy, Quân nhớ Phát, Quân khóc, khóc rất nhiều Phát ạ! Khóc thương Phát, khóc thương cho cả Quân nữa, khóc thương cho số kiếp hai đứa chúng mình sao quá đắng cay, sao quá nhiều ngang trái. Có phải tại hai đứa mình đều là con trai hay tại do ông Trời cố tình đùa giỡn?

Từ hôm nay Phát chuyển trường rồi, thế là duyên nợ của hai đứa chúng mình coi như chấm hết. Quân không thể đến nhà Phát nữa, cũng không thể được nhìn Phát hàng ngày. Quân buồn, Quân đau lắm nhưng biết làm sao được. Con đường Quân tự lựa chọn thì Quân phải chấp nhận thôi. Còn Phát, về trường mới, Phát hãy cố gắng quên Quân đi nhé, quên người bạn chẳng ra gì như Quân để hòa đồng cùng bạn mới, và biết đâu rằng trong số đó sẽ có người thực sự khiến Phát vui, khiến Phát hạnh phúc trọn đời. nếu được như thế thì dù Quân đau buồn cũng nhìn theo Phát mà mỉm cười mãn nguyện.

Quân yêu Phát nhiều lắm! Bây giờ và mãi mãi về sau!

Vĩnh biệt Phát - Người bạn, người yêu duy nhất của Quân! “

********************************************

- Thế này là sao hả Phát? – Lâm Sinh và Phát ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá trong công viên 23/9

- Mình xin lỗi Sinh nhá! Qủa thật là mình không có đủ tâm trạng để tiếp tục học ở lớp cũ nữa đâu.

- Vì Quân hả? Có đúng không Phát?

- Ừ. - Phát gật đầu – Mình sẽ không thể tiếp thu bất cứ bài giảng nào khi Quân đối xử với mình như thế.

- Vậy còn mình thì sao?

- Sinh à, mình… mình xin lỗi. Sinh thông cảm cho mình nha! Rồi nếu Sinh muốn gặp mình, Sinh có thể đến nhà mình chơi mà. Mình chuyển trường chứ đâu có chuyển nhà đâu mà Sinh lo.

- Ừ, hi hi! – Sinh đùa Phát đó – Lâm Sinh cười toe toét – Nhưng Phát phải hứa với mình là vô trường mới không được buồn, không được suy nghĩ lung tung đó nha!

- Ừ, mình hứa, Sinh cứ yên tâm đi. Dù sao đi nữa mình cũng đã hứa với mẹ là bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ để nó ảnh hưởng đến việc học tập rồi. Mình phải phấn đấu để làm mẹ vui Sinh à.

- Phải thế chứ! – Lâm Sinh vỗ vai Phát – Phải như thế mới xứng là bạn tốt của mình. Để mình xem mắt cậu nào…

- Không được! – Lâm Sinh lắc đầu – Cậu vẫn còn khóc, mình không hài lòng đâu đấy.

- Vậy thì mình cười Sinh hài lòng chưa? Hì hì! – Phát nhe răng gắng cười với Lâm Sinh một tiếng gượng gạo.

- Cười gì mà không được tự nhiên một chút nào hết á! Thôi được rồi, bạn tốt của mình, để mình ôm cậu một cái rồi vô trường mới gắng học tập thật tốt và đừng quên người bạn này đấy nghe chưa?

Lâm Sinh nói rồi ôm Phát vào lòng. Phát cũng như thấy nhẹ lòng hơn. May cho Phát trong cuộc đời này còn có Lâm Sinh là bạn để những nỗi buồn như thế này có người tâm sự và sẻ chia.

*****************************

Loading disqus...