CẦU VỒNG TÌNH YÊU Trang 24

- Quân à, Phát còn nhớ đã có lần Quân hỏi Phát rằng suốt đời này Phát có đồng ý sống bên Quân không? Khi ấy Phát không trả lời. Còn bây giờ Phát nói Phát yêu Quân. Yêu nhiều lắm. Phát tình nguyện sống bên cạnh Quân đến suốt cuộc đời này.

Nói rồi Phát chủ động dang cánh tay ra ôm chặt lấy vai Quân. Cậu biết cậu làm như vậy lúc này sẽ khiến Quân hạnh phúc.

Nhưng:

- Cậu làm cái gì thế hả? Đồ bệnh hoạn!

Quân hét lớn, bất ngờ xô Phát ngã lăn ra sân vận động rồi thẳng thừng đứng dậy chỉ tay vào mặt Phát:

- Tôi thật không ngờ cậu lại là một thằng bệnh hoạn đến thế! Tránh xa tôi ra! Ghê tởm!

" Đồ bệnh hoạn! " - Phát không tin vào tai mình nữa. Là Quân nói cậu như vậy ư? Là Quân, người mà cậu hết lòng yêu thương và quý mến lại nhẫn tâm nói với cậu những lời nặng nề như vậy. Cậu không tin! Cậu không tin!

- Quân... Quân vừa gọi mình là... là đồ gì thế? - Nước mắt Phát đã trào ra từ lúc nào mà ngay cả Phát cũng không biết. Cậu chỉ cảm thấy trong tim có một cái gì đó đau nhói vô cùng.

- Tôi nói cậu là đồ bệnh hoạn! - Quân như hét vào mặt Phát - Làm ơn tránh xa tôi ra! Tôi không có một thằng bạn gớm giếc như cậu!

" Không! Không thể nào!" - Phát lắc đầu không tin những gì mình nghe được. Chẳng phải Quân cũng rất yêu cậu sao? Chẳng phải Quân rất mong muốn suốt đời này sẽ được sống bên cậu sao? Là sao đây? Chuyện này là sao đây? Phát hoàn toàn không hiểu.

- Từ nay đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt cậu nữa. Đồ bệnh hoạn đầy ghê tởm!

Trước khi bỏ đi Quân còn ném lại cho Phát một ánh mắt đầy giận dữ và đoạn tuyệt. Tuy qua bóng tối, qua làn nước mắt nhạt nhòa nhưng Phát vẫn cảm nhận được rõ rành rành ánh mắt đau lòng đó.

- Không! Không! Quân ơi! Quân ơi! Đứng lại đi mà Quân ơi! Đừng cư xử như thế với mình mà Quân ơi! – Phát gào theo, tiếng gào như xé tan bóng tối.

Nhưng Quân vẫn lạnh lùng bước đi, bỏ mặc Phát nằm đó, đến một cái ngoái mặt lại nhìn cũng không.

Phát trở dậy, nhìn theo bóng Quân trong đầm đìa nước mắt. Giây phút ấy Phát đâu có biết rằng trong đêm tối, nước mắt Quân cũng đua nhau chảy dài đắng cay và đau khổ.

 

Nhìn Phát thất thểu bước về nhà trong cặp mắt sưng mọng đỏ hoe, bà Phương thoáng thấy ngạc nhiên trong bụng. Tuy rằng chuyện ông Trung đột ngột qua đời bà biết chẳng riêng gì với Quân mà ngay cả Phát, con trai bà cũng là một cơn sốc nặng và là một nỗi đau vô cùng lớn, nhưng để Phát có bộ dạng đau đớn như thế kia thì bà biết ắt hẳn mọi chuyện không chỉ dừng lại ở việc ông Trung qua đời mà còn có chuyện gì đã xảy ra mà bà đoán là nghiêm trọng lắm.

- Phát! Có chuyện gì thế con? – Bà đưa ánh mắt lo toan nhìn Phát.

- Mẹ! – Phát nhào đến ôm chặt lấy bà Phương, gục đầu lên vai mẹ và òa khóc.

- Con… con khổ lắm mẹ ơi! Người ta… người ta không cần con nữa rồi. Người ta chửi con, người ta mắng con… người ta nói con là đồ bệnh hoạn, là đồ đáng ghê tởm. Người ta đuổi con… người ta nói không bao giờ thèm nhìn mặt con nữa. Người ta… người ta ghét con rồi. Người ta ghê tởm con rồi mẹ ơi. Con… con khổ lắm!

Trái tim bà Phương thắt lại theo từng tiếng nấc của Phát. Xoa nhè nhẹ bàn tay lên lưng con, nước mắt bà trào ra. Bà hiểu hai tiếng người ta mà Phát nhắc đến là ai. Chỉ có người ấy, chỉ có người ấy mới có thể khiến con trai bà vui, khiến con trai bà cười, khiến con trai bà học hành sa sút. Và cũng chỉ có người ấy mới có thể khiến con trai bà đau khổ đến nhường này. Người ấy chắc chắn là Quân.

Biết không thể an ủi gì trong lúc này để Phát nguôi đi đau đớn, bà Phương chỉ còn cách xiết chặt vòng tay ôm Phát trong lòng, dùng bờ vai, dùng tấm lòng chan chứa yêu thương và cảm thông của người mẹ để Phát dựa vào, để Phát có thể dễ dàng trút bỏ đi dù chỉ là một chút thôi niềm đau tận sâu trong trái tim rướm máu.

*************************

Những vòng khói cuộn tròn, vấn vít lấy nhau rồi tỏa lan trước di ảnh ông Trung mơ hồ, mờ ảo. Hai tay chắp trước ngực, Quân mấp may đôi môi trong ánh mắt cay xè mọng nước:

- Ba! Xin ba yên lòng an nghỉ! Con sẽ không làm cho ba phải thất vọng đâu. Tối nay con đã làm theo nguyện ước của ba rồi ba ạ! Con đã xua đuổi Phát, đã đẩy Phát ra và con hứa với ba con sẽ không bao giờ dây dưa gì với Phát nữa. Từ hôm nay con trai ba sẽ cố gắng khép chặt trái tim thực sự của mình lại, con sẽ mở trái tim khác ra, một trái tim không phải là của con nhưng con sẽ cố gắng dùng nó để làm theo những điều ba kì vọng. Từ hôm nay thằng Quân con trai ba sẽ sống khác, sẽ thay đổi, sẽ không để ba phải buồn, phải thất vọng nữa. Trên thiên đàng ba hãy thảnh thơi mà an nghỉ.

Những giọt nước mắt lăn dài trên bờ má nhưng Quân nhanh chóng lấy tay áo gạt thật nhanh. Cậu sịt một hơi dài, nuốt tất cả đau đớn xuống cổ rồi mỉm cười nhìn di ảnh ba với một sự quyết tâm vô cùng lớn.

Từ buồng trong nhìn ra, bà Như cũng không cầm đặng nước mắt. Không ai hiểu nỗi lòng con bằng mẹ, bà biết hiện tại trong lòng Quân đang đau đớn như thế nào.

*****************************

Tay xách cặp, Phát đi đi lại lại trước ngõ, thi thoảng cậu lại đưa cặp mắt sưng mọng ngóng về phía xa xa, hi vọng thân ảnh thân quen trên chiếc xe đạp như mọi khi tiến tới. Lời lẽ đoạn tuyệt của Quân đêm qua Phát đâu có thể quên. Cậu đã thức trắng cả đêm nghĩ về nó mà khóc đến nỗi sưng mọng cả hai mắt. Sáng nay biết là Quân sẽ chẳng đến đón mình đi học như hàng ngày nữa nhưng tận sâu trong trái tim si tình của Phát vẫn còn một tia kì vọng. Một tia kì vọng thật mong manh là sáng nay qua một đêm dài Quân sẽ nghĩ lại. Quân sẽ lại đạp xe đến đón cậu và nói với cậu rằng những lời nói đoạn tuyệt hôm qua chỉ là do Quân quá đau đớn khi ông Trung đột ngột qua đời nên mới không kìm nén được sự đau buồn mà lỡ nói với cậu những lời nặng nề như vậy.

Nhưng…

Nhưng đã sắp bảy giờ kém mười lăm. Chỉ còn mười lăm phút nữa thôi là trống trường sẽ điểm mà hình ảnh Phát mong chờ vẫn không xuất hiện. Một lưỡi dao sắc bén nữa lại như cứa vào tim, Phát mỉm cười một mình mà không ngăn được hai dòng nước mắt.

- Mày đúng là ngốc mà Phát ơi! Người ta đã kì thị mày, đã nói sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt mày nữa thì tại sao mày còn không tự đi học đi? Mày còn chờ đợi ai đến đón mày? Mày còn kì vọng vào cái gì hả Phát?

“ Kít!” – Tiếng phanh xe đạp réo bên tai, Phát ngoảnh mặt lại nhìn thì bắt gặp nụ cười hớn hở của Lâm Sinh:

- Chào Phát! Sao hôm nay đi học muộn thế? Quân nó chưa đến đón cậu hả?

Phát lắc đầu. Nụ cười trên môi Lâm Sinh vụt tắt khi cậu nhìn thấy ánh mắt sưng mọng và gương mặt não nề của Phát.

- Phát! Có chuyện gì thế? – Lâm Sinh hỏi mà sắc mặt lộ vẻ lo lắng.

- Cũng không có gì – Trái tim Lâm Sinh như thắt lại khi nghe giọng nói khản đặc của Phát – Quân… Quân cậu ấy…không… không đến đón mình nữa đâu. Lâm Sinh chở Phát đi học với, được không?

Phát lại rơi nước mắt. lâm Sinh khẽ gật đầu:

- Được thôi, Phát lên xe đi mình chở.

Phát buồn bã ngồi lên xe. Lâm Sinh bởi vài cái lấy đà rồi đạp đều đều trên con đường rực nắng.

Không ai nói với ai câu gì. Lâm Sinh chỉ nghe những tiếng sịt mũi đều đều của Phát.” Có lẽ giữa Quân và Phát đang có chuyện gì đó mâu thuẫn đây.” – Lâm Sinh nghĩ thầm trong bụng, nhưng là một người hiểu chuyện, cậu biết cậu không nên hỏi Phát bất kì điều gì trong lúc này cả.

Phát bước vào lớp. Hai mắt Quân, hai mắt Phát chạm nhau. Hơi thở Quân như nghẹt ứ lại khi bắt gặp cặp mắt sưng mọng của Phát. Chỉ qua một đêm mà Phát khóc nhiều đến như vậy sao?

Không thể kiềm được lòng khi nhìn vào cặp mắt đó, Quân vội vã cúi xuống cuốn vở trước mặt. Còn Phát cũng lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình.

Cả một tiết học dài có 45 phút đồng hồ mà Quân và Phát như cảm thấy nó dài như một thế kỉ. Không một kiến thức nào có thể chui vào đầu hai người khi đó. Ngồi bàn dưới, hình ảnh cặp mắt sưng mọng của Phát cứ hiển hiện trong tâm trí Quân, như muốn cào nát, như muốn xát muối vào trái tim Quân vậy. Ngồi bàn trên mà Phát cứ liên tưởng đến hình ảnh cặp mắt người ngồi dưới đang nhìn chằm chằm vào sau gáy mình với thứ tình cảm gì đó mà giờ đây cậu không thể nào đoán được: yêu thương, đau xót, giận dữ hay là tràn đầy ghê tởm? Cậu không biết. Đã đôi lần cậu muốn quay mặt lại, muốn nhìn cho thật rõ ánh mắt người ngồi phía sau để ánh mắt đó trả lời giúp cậu những gì cậu đang khó hiểu. Nhưng cậu lại không dám.Không dám nhìn lại vì nhỡ đâu cậu lại bắt gặp ánh mắt của sự coi thường đó.

Ra chơi cả Quân và Phát đều không rời khỏi chỗ. Chẳng như những giờ ra chơi như mọi khi, cả hai đều tung tăng khoác vai bá cổ tìm ra căng tin hay chọn những ghế đá thoáng mát để ôn bài. Bây giờ cả hai, kẻ bàn trên, người bàn dưới cúi gằm mặt trước trang vở mở toang trên bàn mà lòng đau như dao cắt.

Tiết học thứ hai, khi cô chủ nhiệm vừa mới bước vào lớp thì Quân đã đứng lên xin phép:

- Dạ thưa cô, cô cho phép em chuyển chỗ ngồi được không ạ?

Hai mắt ngỡ ngàng cô giáo ngạc nhiên:

- Có chuyện gì sao em?

- Dạ… Tại ngồi chỗ này em thấy nhìn không được rõ. Cô cho phép em đổi chỗ cho bạn Khánh để ngồi cạnh bạn Nguyệt Nga được không ạ?

Lời nói của Quân làm trái tim một người tê tái, nước mắt trào ra nhưng cũng làm cho một người cười thật tươi, thật hạnh phúc. Cô chủ nhiệm gật đầu:

- Được thôi em. Khánh, em đồng ý đổi chỗ cho Quân chứ?

- Dạ được thưa cô – Cậu Khánh mỉm cười vui vẻ.

Tiếng lạch cạch dọn sách bút rồi tiếng bước chân Quân xa dần, xa dần sau lưng Phát. Vậy là hết! Phát mím môi cố ngăn dòng cảm xúc đang trực trào ra khỏi cổ.

Bên cạnh, Lâm Sinh quay sang nhìn Phát, lòng cũng nặng trĩu một nỗi đau.

- Quân chuyển sang chỗ Nga làm Nga bất ngờ và vui lắm – Không giấu nổi sự hạnh phúc, nguyệt Nga cười thật tươi – Từ nay mình và Quân sẽ là đôi bạn cùng tiến nha!

- Ừ - Quân cũng gượng cười đáp trả Nguyệt Nga.

Loading disqus...