CẦU VỒNG TÌNH YÊU Trang 22

Vẻ bất an như thoáng xuất hiện trên mặt Quân khi nghe mẹ nhắc đến từ về nhà. Hiểu con, bà Như trấn tĩnh:

- Không có chuyện gì đâu con. Có mẹ mà, đừng sợ!

- Dạ! – Quân ỉu xìu bước xuống giường của Phát.

 

Hai mẹ con về đến nhà thì đã hơn 12 giờ đêm. Trong phòng khách điện vẫn bật sáng trưng chứng tỏ ông Trung vẫn còn chưa đi ngủ.

- Em tìm được con nó về rồi đây này – Bà Như nói ngay khi thấy chồng đang ngồi hút thuốc trên ghế sofa. Tối nay nó lang thang ngoài công viên, thiếu chút nữa thì bị bọn côn đồ chích cho mấy mũi ma túy đó. May mà công an đến kịp.

Nghe vợ nói ông Trung nhìn Quân cau mày đấm tay xuống ghế:

- Thằng đổ đốn! Mày định bỏ nhà đi bụi phải không?

- Anh đừng có trách con. Lỗi tại ai? Tại ai mà con nó đang học hành siêng năng đến nỗi phải sợ hãi mà bỏ nhà đi như thế? Nếu anh không nhốt nó, không cấm nó đến trường thì mọi chuyện có xảy ra như thế này không? May mà hôm nọ nó không chết thật, may mà hôm nay nó không bị bọn côn đồ chích cho vài nhát vì vậy cái nhà này vẫn còn phước đó. Bởi thế từ tối nay em cấm anh quản giáo con một cách vô lí và bảo thủ như thế nữa. Mai nó sẽ tiếp tục đi học. Quân – Bà quay sang giục nhẹ - Lên gác nghỉ đi mai đi học, chuyện này để mẹ nói với ba con.

- Dạ! Quân gật đầu rồi bước lên gác.

- Nhưng mà nó đến trường nó sẽ không thể nào quên được thằng Phát. – Ông Trung cãi lý.

- Nó quen thân thằng Phát thì đã sao? Bộ anh muốn con anh bỏ bạn tốt để đi tìm bạn xấu hả? Bộ anh muốn con anh lêu lổng ra ngoài công viên để cho bọn nghiện ngập rủ rê rồi tàn phá đời nó hả? Anh muốn gì đây hả anh Trung?

- Haiz! – Ông Trung thở nhẹ rồi dập điếu thuốc đang hút dở vào cái gạt tàn uể oải đứng lên – Thôi tùy ý cô. Tạm thời cứ để con nó đi học cũng được. Để tôi tính cách khác xem sao.

- Này, không có tính toán gì nữa nhé! Tốt nhất là cứ để con nó như vậy đi. Em cảnh cáo anh đó! Người gì đâu mà bảo thủ đến thế là cùng.

*******************************************

Sáng hôm sau Quân trở lại lớp, tiếp tục công việc cu li đưa đón Phát tới trường. Còn Phát, cậu tận tình chỉ bảo, giảng giải cho Quân lượng kiến thức mà suốt hơn tuần Quân bỏ lỡ nên chẳng bao lâu Quân lấy lại được kết quả học tập như ban đầu.

Với ông Trung, tuy ông không còn nặng lời, nghiêm khắc với Quân như trước nữa nhưng tận sâu trong trái tim một người làm cha như ông, ông vẫn luôn hi vọng và mong muốn Quân sẽ thay đổi, trở thành một chàng trai đúng nghĩa. Bữa cơm nào ông cũng nhẹ nhàng nói với Quân:

- Quân, con có thể giữ khoảng cách với thằng Phát một chút được không con?

- Quân, con hãy cố gắng tìm và kết bạn với con gái thử xem. Biết đâu mọi chuyện không như con đang nghĩ.

- Nhà mình neo người, có mỗi con là con trai mà con như vậy thì sau này ai là người hương hỏa?

- Nếu con quyết định chọn con đường đó ba có chết cũng không nhắm mắt đâu Quân. Thác xuống cửu tuyền ba còn mặt mũi nào mà nhìn ông bà hai bên nội ngoại nữa?

- ….

Mỗi bữa ăn như vậy Quân và bà Như đều không nói gì. Không có tiếng nặng lời trong suốt bữa ăn nhưng bữa ăn nào đối với gia đình Quân cũng thật nặng nề và buồn bã.

*******************************

Đầu năm lớp 12, một cô học trò chuyển vào lớp Quân và Phát. Cô bé tên là Nguyệt Nga. Tên đẹp mà người cũng đẹp như tên vậy. Nguyệt Nga học khá giỏi hơn thế nữa lại đường đường chính chính là một vị tiểu thư trong một gia đình quyền quý.

Học trong lớp được một tuần, hình ảnh chàng Quân vạm vỡ đẹp trai với gương mặt thân thiện, nụ cười sáng như sao lại vô cùng học giỏi đã làm cho trái tim cô nàng Nguyệt Nga xao động. cứ mỗi giờ ra chơi cô lại mon men đến chỗ Quân bắt chuyện.

- Bạn học giỏi thật đấy. Mình ngưỡng mộ bạn lắm đó Quân!

Quân cười. Nụ cười với hàm răng trắng muốt như chói lòa trong tim cô bé:

- Mình cũng học bình thường thôi, Nga cũng đâu có kém gì mình?

- Mình mới chuyển vào lớp nên còn nhiều điều bỡ ngỡ lắm, có gì phiền Quân giúp đỡ mình nha!

- Ừ! – Quân mỉm cười thân thiện.

*********************

- Quân này, bài hóa này mình giải đến chỗ này thì bí quá. Quân biết thì chỉ dùm mình với! – Giờ ra chơi khác, Nguyệt Nga đem vở bài tập hóa đến nhờ Quân giảng giải.

Chẳng hề biết Nguyệt Nga đang giả bộ để tạo thời cơ tiếp cận mình, Quân vui vẻ giảng giải cho tất cả những gì cô nàng thắc mắc.

- Quân ơi, cũng may hôm qua nhờ có Quân giảng bài giúp nên bài kiểm tra của Nga được 9,5 đấy. Cám ơn Quân nhiều nha! – Giờ ra chơi sau đó Nguyệt Nga mang bài kiểm tra đến bên Quân, vui vẻ khoe.

- Ừ. Không có gì! Chúc mừng Nga nhé! – Quân nhìn Nguyệt Nga, mỉm cười thân thiện.

- Mình cảm ơn Quân nhiều lắm! Tối nay mình mời Quân đi ăn được không?

Quân mỉm cười vui vẻ:

- Cám ơn ý tốt của Nga, nhưng tối nay mình bận chút việc rồi. Xin lỗi Nga nhé!

- Ủa vậy hả? – Ánh mắt Nguyệt Nga buồn buồn – Vậy… vậy tối mai được không Quân?

- Không được đâu Nga. Mình không có thói quen đi chơi tối. Nga thông cảm cho mình nha! – Quân nhìn Nguyệt Nga bằng ánh mắt tỏ vẻ áy náy.

- Ừ, thôi cũng không sao đâu, dù sao Nga cũng cám ơn Quân nhiều lắm.

Nguyệt Nga gượng cười rồi buồn bã trở về chỗ ngồi. Trong trường này có biết bao nhiêu chàng trai mong muốn xếp hàng để được đi chơi cùng cô nhưng cô nào có mảy may để ý. Tên Quân này có phúc phận được lọt vào mắt xanh của cô, được cô ngỏ lời mời với tất cả tấm lòng chân thật nhất thì lại lạnh lùng từ chối. Ôi đúng thật là: theo tình thì tình chạy mà chạy tình thì tình theo.

******************************

- Ê chào Quân! Chào Phát! – Nguyệt Nga giảm tốc độ chiếc xe điện để đi song song với xe đạp của Quân.

- Ừ, chào Nga!

- Chào Nga!

- Ủa, sao hôm nào Nga cũng thấy Quân chở Phát đi học rồi lại chở Phát về vậy? Hai người là anh em họ hả?

- Không đâu Nga – Phát tươi cười – Chúng mình là bạn thân thôi. Quân nó chở mình từ năm lớp tám đến bây giờ đó.

- Ừ - Quân cũng cười – Đi một mình buồn nên mình rủ Phát đi chung cho cả hai có lời qua tiếng lại, đoạn đường đến trường cũng thấy vui hơn.

Nguyệt Nga mỉm cười gật đầu. Nhìn sang Phát, cô ước sao mình được ngồi vào vị trí đó một lần, dù chỉ một lần thôi thì cũng đã vô cùng mãn nguyện.

********************

Càng ngày hình bóng Quân càng chiếm hữu rộng hơn, sâu hơn trong trái tim Nguyệt Nga. Trong giờ học cũng như trong giờ ra chơi, cô luôn dõi cặp mắt bồ câu si tình ngắm nhìn người con trai mà cô mơ mộng. Lúc đầu cô tự nghĩ một người con trai tuấn tú lại học giỏi và vô cùng thân thiện như Quân chắc chắn sẽ được bao nhiêu cô gái vây quanh và ngỏ lời yêu mến. Nhưng không. Qua những gì cô âm thầm quan sát, cô chẳng thấy có bất cứ một bóng hồng nào quanh quẩn bên Quân, điều đó làm cho cô vui và vô cùng thích thú, tự nhận thấy cơ hội chinh phục chàng hoàng tử của mình có rất nhiều và cô cùng thuận lợi.

Nhưng…

Nhưng trái tim Nguyệt Nga bỗng dưng hụt hẫng và dường như nhói lên những cái thật đau khi cô nhìn thấy bàn tay Quân trìu mến đặt nhẹ lên vai Phát, khoác vai Phát đầy thân mật đi về phía nhà xe mỗi lúc tan trường. Nước mắt cô như chực trào khi dưới cái nắng oi ả Quân đạp xe chở Phát ướt đẫm mồ hôi nhưng nụ cười trên môi vẫn rạng ngời vẻ vô cùng hạnh phúc. Trái tim cô như bị xé vụn khi mỗi tối đều vô tình nhìn thấy Quân và Phát vui vẻ ngồi ăn ốc, ăn kem. Nụ cười trên môi Quân, nụ cười trên môi Phát, ánh mắt Quân, ánh mắt Phát tuy khác nhau nhưng cô thấy tất cả đều toát lên chung một điểm: cả hai đang hạnh phúc đến tuyệt vời.

Bờ môi cắn chặt lại, nước mắt trào tuôn không kiểm soát. Đau! Nguyệt Nga không tin và hoàn toàn không muốn tin chuyện này là sự thật.

“ Trai đẹp đã hiếm mà chúng nó lại còn yêu nhau “ – Bất chợt Nguyệt Nga mỉm cười chua chát trước tình trạng của bản thân khi vô tình nhớ tới câu nói vui của một con bạn thân trên facebook.

*************************************

Hai ly nước mía đặt nhẹ lên bàn, khẽ gật đầu đáp lại nụ cười thật tươi của chị phục vụ, Phát đón ly nước về phía mình, dùng ống hút khuấy nhè nhẹ rồi vui vẻ hỏi Nguyệt Nga:

- Sao hôm nay Nga lại tự dưng mời mình đi uống nước thế?

- À – Nguyệt Nga mỉm cười – Thì bạn bè cùng lớp cũng nên rủ nhau đi chơi và tâm sự với nhau một chút cho đỡ xa lạ, đúng không Phát?

- Ừ, mình cũng nghĩ vậy. Thế Nga có gì muốn tâm sự với mình nào?

- Thật ra mình hẹn Phát ra đây là để hỏi thăm về một người thì đúng hơn.

- Ai? – Phát ngước mắt nhìn Nga.

- Quân. Bạn thân của Phát đó.

- À – Phát phì cười - Ừ. Mình và Quân là bạn thân của nhau. Nga muốn biết gì về cậu ấy nào?

- Mình muốn hỏi Phát xem Quân có bạn gái chưa.

- Bạn gái? – Phát ngạc nhiên nhìn Nga – Nga hỏi chuyện đó làm gì?

- Cũng không có gì. Chỉ là mình thích Quân, mình muốn cưa cậu ấy làm bạn trai mình nên hỏi Phát cho biết vậy thôi.

Loading disqus...