- Thả tôi ra! Thả tôi ra! Anh định làm gì vậy? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra đi mà! – Giọng la hét của Phát yếu dần pha chút gì đó có vẻ như sắp khóc đến nơi.
Chẳng nói chẳng rằng, gã đại ca thô bạo đặt Phát nằm xuống hiên nhà, hai tay túm lấy chiếc áo sơ mi của cậu, nghiến răng xé mạnh. Cả hàng cúc áo bung ra bắn tung tóe trong bóng tối.
- Không! không! Phát bật khóc nức nở trước tình trạng của bản thân - Đừng! Đừng làm thế! Tôi xin anh! Đừng! đừng!
Cả thân hình Phát ngay lập tức bị gã đại ca đè chặt xuống. Cố gắng làm tất cả những gì có thể: vùng vẫy, la hét, cấu xé, cào cắn nhưng tất cả với cậu đều vô dụng trước sự thèm thuồng tột độ của con thú dữ.
- Thả tôi ra! Đừng! Đừng! Ưm... ưm...
Cặp môi mềm mại của Phát đã bị cái miệng thô bạo của gã khóa chặt lấy không thương tiếc. Cái lưỡi bẩn thỉu hôi hám của gã điên cuồng liếm mút rồi sục sạo khắp mọi ngóc ngách trong vòm miệng Phát, nhơ nhớp và đầy tởm lợm.
- Thả cậu ấy ra! Thằng bệnh hoạn! – Quân hét lên vang trời vang đất – Thả cậu ấy ra! Thằng đê tiện! Thằng bệnh hoạn đầy bẩn thỉu!
Một tay ghì chặt lấy hai tay Phát lên trên đầu, tay còn lại gã phũ phàng nắn bóp, nhào nặn khắp bụng, khắp ngực Phát không thương tiếc. Nhục nhã, đau đớn, Phát thực sự muốn cắn lưỡi chết quách đi trong cơ sự này.
Bàn tay gã đưa dần, đưa dần xuống bụng Phát, nắm lấy chiếc thắt lưng rồi tháo bung ra. Chiếc cúc quần ngay lập tức cũng bị gã cởi khỏi khuy. " Xoạc!" - trong nháy mắt cả chiếc quần vải trên người cậu bị gã thô bạo tụt xuống phía dưới đùi.
“ Tuýt! Tuýt! Tuýt!” – Tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi.
- Công an đến! Chạy mau! Chạy mau! – Cả đám con nghiện hét lên, buông tay khỏi người Quân rồi ù té chạy.
Giật mình, tên đại ca nhìn lại. Phía sau hắn, gần chục chiến sĩ công an tay súng, tay dùi cui đang ào ạt bủa tới.
- Chết tiệt! – Gã điên tiết chửi thề rồi vội vã rời khỏi thân thể Phát, cắm đầu chạy biến.
“ Pặc! Pặc! Pặc!...” – Tiếng súng nổ dữ dội cùng những bước chân rầm rập của các chiến sĩ công an làm cả khu phố bỏ hoang như rung chuyển.
Trong bóng tối Quân và Lâm Sinh vội vã chạy lại phía Phát.
- Cậu có sao không Phát? – Cả hai đồng thanh một câu hỏi.
Không trả lời, Phát cuống cuồng kéo quần lên rồi choàng hai tay ra ôm chặt lấy cổ Quân, bật khóc nức nở trong cơ thể run bần bật.
- Bình tĩnh đi Phát! – Quân vừa ôm chặt vừa nhè nhẹ xoa lưng cho Phát – Bình tĩnh nào! Qua rồi! Mọi chuyện qua rồi! Không có chuyện gì nữa hết! Nào! Bình tĩnh lại đi Phát!
Nhưng cơ thể Phát vẫn cứ run lên cầm cập trong vòng tay Quân. Phát đang quá sợ hãi. Quân biết điều ấy nên càng ôm chặt Phát trong lòng.
- Ổn rồi Phát à! – Bên cạnh, Lâm Sinh cũng nhẹ nhàng xoa lưng cho Phát – Tốt rồi! Không sao nữa đâu! Bình tĩnh lại đi Phát! Được rồi! Được rồi! Nào Quân, hãy đỡ Phát đứng lên và rời khỏi chỗ này đi. Để mình giúp cậu.
Lâm Sinh nói rồi cùng Quân đỡ Phát đứng lên. Nhìn thấy chiếc áo trên người Phát đã rách tan tành, cậu vội vã cởi chiếc áo trên người mặc vào cho Phát.
- Cậu hãy khoác tạm chiếc áo của mình vô. Không sao rồi! Chúng ta về nhà thôi.
Trong bóng tối, Quân và Lâm Sinh mỗi người một bên dìu Phát trở ra con hẻm đầy tối tăm và hãi hùng đó. Phát đã kìm được nước mắt nhưng hai cánh tay vẫn run lên nhè nhẹ.
- Đi mau! Đi mau! – Tiếng mấy anh công an thúc giục. Quân và Lâm Sinh nhìn theo thì thấy tên đại ca cùng toàn bộ con nghiện đã bị còng gọn trong vòng số tám.
*********************************************
- Đêm ấy quả là một đêm kinh hoàng đối với mình và Quân Sinh ạ! – Ngồi trong quán cà phê, Phát đỏ mặt mỉm cười – Cũng may tên đại ca vừa mới tụt quần mình xuống thì cảnh sát tới. Chứ nếu cảnh sát mà đến chậm một chút nữa thôi thì mình cũng không dám tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
- Cùng lắm là Phát bị hắn phá zin là cùng chứ sao? – Lâm Sinh cũng mỉm cười khơi lại câu chuyện.
- Vẫn may – Phát lắc đầu lè lưỡi vẻ khiếp đảm.
- Đêm đó quả là đêm đáng nhớ đúng không Phát? Mà Sinh công nhận Phát cũng to gan thật đó. Một thân một mình mà dám xông vô nơi đó giải cứu cho Quân. Phát không lường được nguy hiểm à?
- Thì cũng biết là nguy hiểm. Nói thật là mình cũng sợ lắm chứ. Nhưng khi thấy Quân rơi vô tay bọn chúng thì mình dường như không còn ý thức gì được cho sự an toàn của bản thân mình nữa. Lúc đó trong đầu mình chỉ có ý nghĩ là phải làm tất cả để đưa Quân ra khỏi đó ngay lập tức.
- Ừ. Cái đó người ta gọi là vì người mình yêu mà sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
- Mà phải rồi, sao khi ấy Sinh và cảnh sát lập tức ập đến vậy? Mình đâu có báo cho cảnh sát đâu? Lạ quá!
Lâm Sinh mỉm cười:
- Là tôi gọi 113 đó ông tướng. Tôi mà không gọi là ông và Quân toi với lũ đó rồi.
- Là Sinh? – Phát ngạc nhiên tột độ - Sao Sinh biết mình và Quân đến nơi đó?
- Thật ra tối hôm đó mình cũng ở công viên, được chứng kiến tận mắt cảnh cậu và Quân lớn tiếng với nhau cơ, chỉ là mình không ra mặt thôi. Rồi khi thấy Quân đi theo tên giang hồ đó mình đã linh cảm có chuyện chẳng lành. Thấy Phát dắt xe bám theo Quân nên mình cũng âm thầm bám theo Phát. Đến khu phố hoang đó, thấy bọn con nghiện tụ tập và hỏi hàng tên đại ca nên mình móc di động gọi cho 113 luôn.
- À. Thì ra là thế - Phát gật gù - Ủa, mà nếu thế là cậu chứng kiến toàn bộ mọi chuyện hả?
- Ừ. Mình chứng kiến hết. Từ lúc Quân bị túm rồi cho đến khi Phát bị gã đè xuống dưới hiên.
- Vậy sao khi ấy mình kêu cứu Sinh không chạy ra?
- Chạy ra để mà nộp mạng thay Phát hả? Mình đâu có ngu. Thà Phát bị hiếp còn hơn là mình.
- Cậu đúng là cái đồ… - Phát phì cười rồi nhấp một ngụm cà phê.
- Nói thật với Phát chứ, khi nhìn Phát bị gã cưỡng hiếp lòng mình cũng cồn cào như lửa đốt ấy. Mình có thể thề với Phát chỉ một chút nữa thôi, nếu công an không tới thì mình cũng nhất định sẽ xông ra cứu Phát chứ không để Phát bị gã làm ô nhục đâu.
- Cho dù cậu bị gã chích cho vài nhát?
- Cho dù là vậy.
- Dại tình.
- Mình dại tình cũng còn chẳng bằng ai kia đâu.
- Nói vui thế thôi chứ dù sao mình và Quân cũng phải cảm ơn Sinh nhiều lắm. Đêm ấy không có Sinh thì mình và Quân chắc là chẳng còn sống nổi để mà hôm nay có thời gian ngồi tán dóc với Sinh như thế này.
**************************************
- Phát! – Nhìn Phát ngồi thu mình trên giường, Quân gãi đầu ngượng ngịu – Phát tha lỗi cho mình nhé! Mình…
- Đến bây giờ thì cậu đã biết mình sai chưa? – Phát hỏi Quân bằng ánh mắt lạnh tanh. Dường như cậu đang giận Quân lắm.
- Mình biết mình sai rồi – Ánh mắt Quân tràn đầy hối hận – Đáng lẽ ra mình nên nghe cậu. Đáng lẽ ra mình không nên đi theo hắn.
- Đến bây giờ thì cậu đã biết ngoài xã hội nhiều cạm bẫy như thế nào rồi chứ?
- Mình biết. Mình hối hận lắm! Đêm nay nếu như Phát không đến thì có lẽ mình đã…
Lần đầu tiên trong đời Phát thấy Quân rơi nước mắt.
- Phát biết không? Nếu như hôm nay công an không đến kịp thời, nếu như Phát bị tên đốn mạt kia xâm hại thì… thì… thì chắc mình cũng đến nước lao đầu vô xe tải cho nó banh tan xác mình ra thì thôi. Mình đúng là một thằng khốn nạn mà! Mình đúng là một thằng khốn nạn! – Quân vừa khóc vừa tự trách bản thân vừa tự tay đấm xuống đùi mình những cú đấm không thương tiếc.
Nhìn Quân, nước mắt Phát cũng ứa ra ướt nhòe bờ mi ẩn dấu sau cặp kính. Đôi môi mềm mại mấp máy rồi không kiềm chế được, cậu lao tới ôm chầm lấy cổ Quân, khóc òa lên thương cảm:
- Quân! Không sao đâu! Đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa. Điều quan trọng là cậu đã biết mình sai, thế là tốt rồi. Không có sao đâu, mình không sao! Cậu đừng tự trách bản thân mình nữa.
- Vậy… vậy cậu có chịu tha lỗi cho mình không?
- Mình… Dĩ nhiên… là… không.
Đưa đầu Phát ra khỏi bờ vai mình, Quân nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Phát, buồn rầu:
- Cậu… cậu không thể tha lỗi cho mình ư?
- Mình sẽ không bao giờ có thể tha lỗi cho cậu nếu như cậu còn chưa chịu quay lại lớp.
- Nhưng… nhưng ba mình sẽ không cho mình đi học đâu Phát à. Ổng… ổng sẽ lại nhốt mình. Mình… mình không thể!
- Không! Ba con sẽ không nhốt con nữa đâu Quân à – Bà Như bước vào nhìn Quân và Phát với ánh mắt đầy cảm động. – Ba con sẽ không thể nhốt con nữa. Mẹ sẽ không cho phép ổng làm bất cứ chuyện gì tổn hại tới con. Ngày mai con quay lại lớp nha Quân!
Chưa để Quân trả lời Phát đã lên tiếng:
- Không quay lại lớp là tôi giận luôn đó. Rồi từ nay đừng hoàng nhìn thấy mặt tôi!
- Được! – Quân mỉm cười nhìn Phát – Vậy mai mình sẽ đi học lại. Đi học để còn làm cu li đưa đón cậu chủ nữa chứ. Hơn tuần trời không được làm cu li thấy nhớ nghề quá à!
- Ừ. – Phát mỉm cười hài lòng – Vậy mai cu li nhớ đến đón ông chủ sớm. Ông chủ chờ đó nghe chưa?
- Dạ nghe! Tiểu ông chủ! – Quân hài hước chắp chéo tay lên ngực, cúi đầu đa lễ.
Nhìn hai thằng con trai làm trò trên giường, bà Như, bà Phương cũng không nhịn được đến nỗi phải phì cười. Bà Như lên tiếng:
- Thôi được rồi, giờ cũng khuya lắm rồi đó, về nhà thôi Quân!