CẦU VỒNG TÌNH YÊU Trang 19

Dưới ánh đèn đường sáng rực, Quân ngồi trên ghế đá nhìn dòng người dòng xe qua lại hối hả đột nhiên cậu thấy sợ cái cuộc đời này. Cuộc đời đầy bon chen, đầy vội vã, hầu như chẳng có ai quan tâm tới ai cả. Những thân phận nhỏ bé, yếu ớt tựa như một con gà con lạc lõng giữa dòng đường. Nếu nó không đủ mạnh, không biết cách luồn lách và đứng vững thì chắc chắn nó sẽ bị đoàn người xe nườm nượp kia nghiền nát không thương tiếc. Rời xa gia đình Quân mới thấy mình thật nhỏ bé và bơ vơ trong xã hội.

- Ê! Đi không em? – Chiếc xe máy đỗ bên Quân cùng cái hất đầu đầy ngạo mạn của một tên thanh niên ngoài 20 tuổi.

- Đi đâu?

- Nhà nghỉ Tùng Dương. 500k. Okê thì lên xe đi!

Quân điếng người. Nhìn ra xung quanh cậu mới vỡ lẽ ra cậu đang ngồi trong phạm vi hành nghề của những tên trai gọi.

- Không! Tôi không phải là trai bao! – Quân nói rồi rảo bước.

Đúng là cuộc đời luôn đầy rẫy những cạm bẫy và tệ nạn.

Mười giờ tối, nằm trên giường mà Phát hết trở mình bên này lại trở mình bên kia không sao ngủ được. Không biết giờ này Quân đang làm gì và ở đâu nữa. Suốt từ bảy giờ tối đến tận vừa nãy, Phát đã đi khắp nơi, đã tìm đủ mọi ngóc ngách, mọi khu phố, hi vọng sẽ gặp được Quân và lôi Quân trở về. Thế nhưng dường như Quân đã mọc cánh bay lên trời rồi thì phải, để bây giờ Phát càng nằm càng thấy nóng ruột. Trời càng về khuya ngoài kia tệ nạn càng nhiều.

 

“ Cộc! Cộc! Cộc! “ – Tiếng gõ cửa làm Phát giật mình nhưng ngay lập tức cậu cảm thấy mừng trong bụng. Vội vàng xuống giường, cậu đến bên cửa và mở then.

Cánh cửa mở ra, bao nhiêu lo lắng trong Phát bay đi hết. Quân đứng đó, mỉm cười nhìn cậu.

- Quân! – Phát reo lên khe khẽ - Cậu đi đâu cả buổi tối nay thế? Mau vô nhà đi! Làm mình và bác Như lo cho cậu mãi.

Không để Quân trả lời, Phát nhanh nhẹn kéo tay Quân vào trong như chỉ sợ không kịp Quân sẽ lại chạy mất. Giường bên, bà Phương ngoái đầu ra khỏi mùng, hỏi nhỏ:

- Thằng Quân về rồi hả Phát?

- Dạ vâng, cậu ấy về rồi! May quá!

Biết Quân chưa ăn gì nên chẳng cần hỏi, Phát xuống bếp hâm nóng lại cơm và thức ăn cho Quân dùng. Trong lúc Quân đang ăn cơm, cậu nhanh lẹ chạy sang hàng xóm gọi nhờ điện thoại cho bà Như:

- A lô, bác Như ạ! Cháu Phát đây. Cháu gọi điện báo cho bác yên tâm là Quân đã về, hiện tại đang ở nhà cháu. Cháu nhất định sẽ giữ Quân lại cho đến sáng mai.

- Ừ. Bác cám ơn cháu nhá! May quá! Vậy là bác yên tâm rồi. Sáng mai bác sẽ đến đón nó sớm.

- Vâng. Vậy thôi cháu chào bác nhá!

- Ừ, bác chào cháu!

Nhờ Phát gọi điện đến nên bà Như mới thở được một hơi nhẹ nhõm. Bên cạnh, ông Trung hỏi:

- Có tin tức về thằng Quân rồi hả?

- Rồi. Thằng Phát gọi báo là hiện giờ nó đang ở bên ấy. Cái thằng thật là làm em lo muốn chết.

- Để sáng mai tôi qua bên ấy lôi cổ nó về. Lần này á, tôi phải nhốt. Nhốt chặt!

Nghe ông Trung nói thế bà Như quay sang mắng:

- Mọi chuyện đến nước này rồi mà anh vẫn còn ngoan cố và bảo thủ đến lúc nào nữa? Em đã nói rồi, con mình không phải là phạm nhân, không thể giam giữ nó như giam tù thế được. Cũng may là sáng nay nó giả chết, chứ nếu không nó mà chết thật thì em cũng đến nước chui xuống đất mà chết luôn theo nó mất thôi.

- Cô chỉ được cái khéo chiều con. Mọi chuyện chưa đâu vào mới đâu mà cứ nhặng xị hết cả lên. Sáng mai tôi sẽ…

- Cấm! – Chưa để ông Trung nói hết câu, bà Như đã chỉ tay vào mặt chồng, nghiêm mặt – Em cấm anh động vào con nó nữa nghe chưa! Không nói gì nữa. Sáng mai để em sang bên ấy khuyên bảo nó về rồi cho nó đi học lại bình thường. Không thể dạy con theo cách bảo thủ của anh được.

- Thôi, đi ngủ! – Ông Trung nói rồi với tay tắt đèn. Chuyện của thằng Quân con trai ông nhất định ông sẽ phải nghĩ ra một cách gì đó.

 

- Cậu đi đâu cả buổi tối thế? – Nằm cạnh Quân, Phát hỏi.

- Có đi đâu đâu. Mình lang thang bên mấy khu phố và công viên.

- Cậu nhìn lại mình đi. Mới chỉ có một buổi chiều và một buổi tối mà trông cậu có khác gì một thằng bụi đời không hả? Nghe mình, sáng mai về nhà lấy sách vở rồi quay lại lớp. Rồi mọi chuyện sẽ lại như xưa thôi.

- Thôi ngủ đi! – Quân trở mình dang tay ôm chặt Phát vào lòng – Hãy để cho mình ôm cậu và đừng nói gì nữa hết. Chỉ có được ôm cậu mình mới thực sự cảm thấy ấm áp trong lúc này.

 

Năm giờ sáng hôm sau Phát thức giấc thì đã không thấy Quân đâu nữa. Đi ra ngoài sân Phát gọi mấy câu nhưng chẳng có tiếng trả lời.

- Thằng Quân nó lại đi rồi hay sao mà con gọi nó thế Phát? – Bà phương từ trong nhà hỏi vọng ra.

- Dạ chắc vậy mẹ ạ! Người gì đâu mà cứng đầu cứng cổ đến thế không biết nữa.

Lúc này thì Phát thực sự giận Quân.

Nhìn ra ngoài ngõ Phát thấy bà Như đang ngó vào. Cậu vội vã chạy ra hỏi:

- Bác đến đón Quân phải không ạ?

- Ừ. Thằng Quân nó dậy chưa hả Phát?

- Dạ rồi. Cậu ấy dậy và biến đi từ lúc nào mà cháu cũng không biết nữa. Cháu đang bực mình vì cậu ấy đây.

Nghe Phát nói vậy mặt bà Như xìu xuống thất vọng:

- Vậy là nó lại đi rồi?

- Dạ vâng!

- Cái thằng! – Bà Như thở dài – Bác tưởng nó còn ở đây thì đến tìm nó về. Thôi bác đi đây. Khi nào nó về phiền cháu lại gọi cho bác nhé. Lần này cho dù là nửa đêm bác cũng phải bắt nó về cho bằng được.

Đúng là lo cho con không ai bằng mẹ, Phát nhìn bà Như, lắc đầu chán nản.

 

Suốt cả buổi sáng và buổi chiều hôm ấy Phát không thấy Quân trở về nhà mình nữa. Đến bảy giờ tối ruột gan cậu lại nóng bừng bừng như lửa đốt. Thế nên mặc kệ bài tập còn chất đống, Phát lôi chiếc xe đạp đi lòng vòng quanh vài nơi quen thuộc hi vọng tìm được Quân.

Trong công viên, Quân ngồi đó, một mình và cô độc.

Một người thanh niên bước tới ngồi xuống bên cạnh Quân:

- Anh thấy chú suốt cả buổi chiều ngày hôm nay cứ lảng vảng ở trong công viên này. Có chuyện gì? Thất tình? Bị bồ đá hay bị ba mẹ tống ra khỏi nhà thế?

Vừa nói hắn vừa móc trong túi áo ra bao thuốc, quẹt lửa hít một hơi và xì khói.

- Này, làm một hơi cho nó sảng khoái! – Hắn nói rồi đưa điếu thuốc cho Quân.

Nhìn điếu thuốc đỏ rực trên tay hắn, Quân cầm lấy và cho lên miệng.

- Phải thế chứ! Đàn ông thanh niên phải cứng cỏi và mạnh mẽ lên – Hắn nhìn Quân hít điếu thuốc mỉm cười hài lòng mặc dù ngay sau đó Quân ho lên sặc sụa – Không sao, lần đầu tiên hút không quen là đúng. Chú nghe anh! Đời mà! Cần quái gì phải buồn, phải để tâm đến bồ, đến ghệ? Sống phấn chấn và ngang tàn lên. Sống để cho đời biết dù đời có tệ bạc với ta như thế nào thì ta vẫn giẫm đạp được lên nó để sống một cách cuồng nhiệt và oai phong.

Quân không nói gì, tiếp tục đưa điếu thuốc lên miệng hút. Lần này cậu không sặc nữa. Nhưng đối với Quân thuốc lá chẳng có vị gì ngoài sự hôi hám và khó chịu.

Móc tiếp một điếu thuốc, tên thanh niên châm lửa rồi phì phèo:

- Chú em có cần tiền không? Đi làm ăn với anh chứ?

- Làm gì? – Quân mở miệng hỏi câu đầu tiên.

- Dễ lắm. Rất nhàn nhạ mà lại có rất nhiều tiền.

- Anh nói thử xem.

- Giao hàng.

- Hàng trắng hả?

Tên thanh niên giật thót tim vội vàng đưa tay bịt chặt miệng Quân lại.

- Khe khẽ cái mồm thôi ông tướng!

Giờ thì chẳng cần hỏi thêm Quân cũng biết câu mình vừa hỏi là đúng. Cậu lắc đầu:

- Xin lỗi, tôi không có gan!

- Một lần giao hàng thành công anh trả chú mười triệu. – Tên thanh niên cố ý nhấn mạnh hai chữ “ mười triệu” như để đánh thức lòng tham trong Quân.

- Không. – Quân mỉm cười – Cám ơn ý tốt của anh nhưng tôi không phải là người vô gia cư. Tôi có gia đình và gia đình đủ điều kiện lo cho tôi. Tôi chưa cần thiết phải đi làm việc đó. Có lẽ anh nên đi tìm người hợp tác khác tốt hơn.

- Haiz! – Hắn nhìn Quân, lắc đầu – Chú làm anh thất vọng quá! Anh thấy chú ngoại hình sáng sủa và nhanh nhẹn, cảm thấy phù hợp với công việc nên mới thẳng thắn bàn bạc với chú. Thôi không sao, chú cứ suy nghĩ đi. Có gì tối mai anh em mình gặp nhau ở đây nói chuyện.

Tên thanh niên vừa nói vừa nhìn Quân với ánh mắt đầy xảo trá. Xưa nay hắn đã nhắm đến đối tượng nào thì đối tượng ấy chưa một lần chạy thoát khỏi bàn tay hắn. Với mưu mô và thủ đoạn trong đầu hắn tin chắc đối tượng đêm nay cũng vậy.

“ Kít!” – Tiếng phanh xe đạp cháy đường, Phát nhìn vào trong công viên với ánh mắt đầy giận dữ.

Dựng chống xe, Phát bước lại trước mặt Quân. Trên tay Quân, điếu thuốc cháy chỉ còn một mẩu.

“ Bét!” – Một cái tát không thương tiếc giáng xuống mặt Quân.

- Cậu làm cái gì vậy hả? – Phát hét lên – Tại sao cậu lại đổ đốn như thế? Cậu có biết cái thứ đó có thể giết chết cậu không? – Phát bực tức giật mẩu thuốc trên tay Quân vứt xuống đất rồi dùng chân dày nát.

Loading disqus...