CẦU VỒNG TÌNH YÊU Trang 17

- Thật là hay và ý nghĩa – Bà Phương sụt sùi – Mẹ hiểu cho trai mẹ mà. Không có gì đâu con.

- Con thật hạnh phúc khi có một người mẹ như mẹ. Giá như trên đời này người mẹ nào cũng có được sự cảm thông như mẹ thì cuộc sống của những người con như chúng con sẽ vô cùng nhẹ nhõm.

- Rồi mẹ tin một ngày không xa tất cả những người mẹ sẽ hiểu và sẽ có sự chấp nhận giống như mẹ thôi. Lạc quan lên Phát nhé!

- Dạ!

Đó là một ngày mà đối với Phát, cậu sẽ không bao giờ có thể quên. Một ngày mà cậu thật sự cảm nhận được sự đồng cảm và thương yêu từ mẹ. Một ngày mà cậu luôn hi vọng rồi nó sẽ xảy ra với tất cả những người giống cậu. Những người không may phải chịu sự “ Trời Hành”.

 

Sáng hôm sau:

- Quân à, mẹ mang bánh mì tới cho con này. Con mau ra lấy ăn đi con! – Bà Như khẽ đặt chiếc bánh mì trên khe cửa sổ rồi ghé đầu nhìn vào phòng Quân. Không thấy Quân trả lời cũng chẳng thấy Quân nằm trên giường, bà cố gắng xoay đầu theo từng hướng của khung cửa sổ để nhìn cho thật rõ tất cả các ngóc ngách trong căn phòng. Mặt đất như bỗng dưng sụp xuống dưới chân bà. Bà gào lên khiếp đảm khi trên nền nhà, gần cánh cửa ra vào, Quân nằm cứng đơ, mồm há hốc, mắt trợn ngược lên y như một cái xác chết. Chân tay rụng rời bủn rủn, bà ngã xuống hành lang, gấp gáp kêu tên ông Trung trong tiếng ú ớ hãi hùng:

- Anh… anh Trung ơi! Anh… anh Trung… thằng… thằng Quân… nó… nó…

Bà không thể nào thốt ra thành tiếng do quá hãi hùng và khiếp đảm. Ngồi dưới phòng khách, thấy tiếng bà Như ú ớ kêu tên thằng Quân, ông Trung ngay lập tức cũng giật mình bật dậy, hốt hoảng chạy lên trên lầu.

- Thằng Quân làm sao? Thằng Quân làm sao? Nó làm sao? – Ông hỏi gấp gáp khi vừa chạy lên tới lầu.

- Thằng Quân… thằng Quân… - Bà Như vẫn nằm bệt dưới hành lang, tay run rẩy chỉ vào phòng của Quân với ánh mắt và giọng nói khiếp đảm – Thằng Quân… nó… nó… nó chết rồi!

Không kịp chạy đến bên cửa sổ để nhìn vào trong, ông Trung luống cuống, vội vã móc tay vào túi quần moi chùm chìa khóa ra. Cả một chùm chìa khóa có đến gần chục chiếc. Đôi bàn tay run lẩy bẩy, ông sờ hết chiếc này đến chiếc kia rồi cuống cuồng nhét vào ổ khóa. Không phải ông không nhớ chìa nào là chìa khóa phòng Quân nhưng trong trường hợp gấp gáp và khiếp đảm đến nhường này thì ông càng tỏ ra vội vã bao nhiêu thì lại càng rối ren và luống cuống bấy nhiêu.

“ Cạnh “ – Cuối cùng thì ổ khóa cũng bật ra. Ông lao vào trong phòng. Trên nền nhà, thằng con trai ông nằm cứng đơ, mắt và mồm há hốc trợn ngược lên y như một cái xác chết trong phim kinh dị. Mặt tái mét không còn giọt máu, ông cuống cuồng chạy lại lay thân xác con trai:

- Quân! Quân! Con làm sao thế này? Tỉnh lại đi con ơi! Tỉnh lại đi con ơi!

Mỗi cái “ tỉnh lại đi con ơi ” ông Trung lại cuống cuồng vả nhẹ vào má Quân. Chiếc đầu với cặp mắt trợn trừng, cái miệng há hốc của Quân liên tục đảo qua đảo lại dưới tay ông.

Không thấy bất kì phản ứng nào, ông lấy lại bình tĩnh, run run đưa ngón tay trỏ lên mũi Quân. Ngay lập tức ông giật bắn mình ngã nhào ra phía sau khi bất chợt cái đầu thằng Quân đột nhiên ngóc lên rồi nhe răng gừ thẳng vào mặt ông một cái khủng khiếp. Chưa kịp hoàn hồn thì cái “ xác chết “ cứng đơ kia đã vùng lên lao như bay ra khỏi cửa, chạy rầm rầm xuống cầu thang như chưa bao giờ được chạy, bỏ lại trên gác hai ông bà già mặt mày trắng bệch đi vì khiếp đảm.

Khi đã chắc chắn bố mẹ không thể nào đuổi theo mình nữa, Quân dừng lại giữa đường thở dốc. Mệt. Đến giờ này Quân mới thực sự cảm thấy mệt và đói. Nhưng dù sao thì cũng đã thoát khỏi cảnh giam cầm tù túng, Quân vươn vai hít dài một hơi khoan khoái rồi rảo bước đến một nơi mà đối với cậu vô cùng thân thuộc.

- Con chào cô ạ! – Quân lên tiếng chào bà Phương khi thấy bà đang nấu đồ ăn trong bếp.

- Ủa, Quân! – Bà Phương không tránh khỏi ngỡ ngàng khi thấy Quân đột ngột xuất hiện sau hơn một tuần trời “về Vũng Tàu nhập học “. – Cháu… cháu về khi nào vậy Quân?

Không để ý đến sự ngạc nhiên và câu hỏi của bà Phương, Quân hỏi ngay:

- Cô ơi, Phát có nhà không cô?

- Nó đi học mà cháu.

Ừ ha! Bây giờ Quân mới nhớ ra là sáng nay Phát phải đi học. Không giấu nổi sự thất vọng, cậu chào bà Phương rồi quay lưng bước ra ngoài.

- Này Quân! – Bà Phương gọi với lại.

- Dạ cô!

- Ăn uống gì chưa? Cô thấy con có vẻ mệt mỏi lắm. Cô vừa nấu mì xong, ngồi ăn một bát cho chắc dạ rồi đi đâu hãy đi.

- Dạ. Vậy thì cô cho con xin một bát.

Dù sao bụng cũng đang cồn cào vì đói nên chả khách sáo câu lệ, cậu ngồi luôn vào bàn ăn.

- Đây, ăn đi con! – Bà Phương đặt bát mì trước mặt Quân rồi cũng ngồi xuống bàn. Quân với lấy bát mì, đói đến nỗi chả kịp mời bà Phương cho có lệ, cậu gắp lấy gắp để vào mồm.

- Ăn từ từ kẻo nghẹn con! – Bà Phương mỉm cười nhắc nhở. Bà thật chẳng hiểu sao Quân lại có thể đói đến mức độ này.

Chẳng bao lâu bát mì thịt đầy ngập đã được Quân đánh sạch sành sanh. Bà Phương hỏi:

- Ăn nữa không cô múc cho tô nữa, trong nồi vẫn còn đó con.

- Dạ thôi. – Quân xoa bụng và liếm môi – Con cũng đỡ đói rồi. Con cảm ơn cô ạ!

- Sao thế? Sao con về Vũng Tàu nhập học mà không chịu từ biệt thằng Phát một câu, để nó vì con mà buồn mãi?

Quân ngạc nhiên:

- Ủa, ai nói con về Vũng Tàu nhập học vậy cô?

- Thì… thì ba con nói với thằng Phát thế mà. Ổng bảo rằng con nghỉ học ở đây luôn rồi chuyển về Vũng Tàu nhập học.

- Trời ơi cô ơi! Ổng nói xạo Phát ấy. Con đâu có về Vũng Tàu ngày nào đâu. Mà với con ở Vũng Tàu chẳng có ai họ hàng thân thích, con về đấy làm cái gì?

- Ơ… - Bà Phương nhìn Quân với ánh mắt ngạc nhiên tột độ - Vậy là… vậy là… Thế… thế con suốt hơn tuần nay đi đâu mà không đi học?

- Con bị ba con nhốt trong phòng suốt hơn tuần nay đó cô à – Quân nói với sắc mặt không che giấu nổi sự bực bội trong người – Con phải dùng khổ nhục kế đến hôm nay mới thoát ra được đấy.

Bà Phương lại càng ngạc nhiên:

- Ông Trung nhốt con không cho con đi học? Tại sao vậy Quân?

- Thì… thì cũng chỉ tại… Mà thôi, chuyện dài dòng lắm, khi nào có thời gian con sẽ kể lại cho cô nghe. Bây giờ cô có thể cho con vô giường của Phát ngủ nhờ một giấc để chờ cậu ấy về được không ạ? Con thật chẳng biết đi đâu bây giờ nữa.

- Ừ. Con cứ vô đó ngủ đi.

- Nếu có ai đó đến hỏi con cô đừng bảo con ở đây nhé. Ba con mà biết chắc con lại bị ổng bắt nhốt lần nữa quá.

- Ừ, cô biết rồi. Con yên tâm đi!

Quân gật đầu chào bà Phương rồi đi vào giường của Phát nằm xuống. Ôi! Thật là dễ chịu! Quân lấy chiếc gối của Phát, áp chặt vào mặt mình và hít những hơi dài – Phát ơi, mình nhớ mùi mồ hôi của Phát quá!

Hơn mười một rưỡi Phát mới về nhà. Vừa quành vào ngõ bà Phương đã khoe ngay:

- Này Phát, thằng Quân nó đang ngủ trong nhà mình đấy.

Phát ngạc nhiên. Cậu không biết mình có nghe lầm hay không nữa.

- Ủa, mẹ… mẹ nói sao?

- Lúc sáng thằng Quân đến tìm con. Nó nói nguyên tuần nay nó có về Vũng Tàu gì đâu. Nó bị ông Trung nhốt ở trong phòng không cho đi học.

- Bác Trung nhốt Quân không cho Quân đi học? Ủa, sao kì vậy mẹ?

Bà Phương thở dài:

- Mẹ cũng chẳng biết mọi chuyện như thế nào nữa. Hỏi thằng Quân thì nó bảo mọi chuyện dài dòng lắm không tiện kể. Tý nữa con thử lựa lời hỏi nó xem.

- Dạ - Phát mỉm cười hài lòng. Hơn tuần không gặp Quân, tuy không nói ra nhưng cậu nhớ Quân đến mức như bầm gan tím ruột. Giờ biết Quân đang ngủ trong nhà, cậu không để đâu cho hết mừng vui bèn vội vã dựng xe rảo bước vào trong nhà.

Trên giường Phát, Quân nằm đó, dường như đang ngủ một giấc ngon lành và bình thản. Nhìn Quân, lòng Phát như ấm lại. Cậu đến bên giường, khẽ khàng ngồi xuống ngắm nhìn Quân ngủ.

Khi người ta ngủ, dường như tất cả mọi mệt mỏi, mọi lo lắng, những công việc, những tính toán của thường nhật hình như đều bị bỏ lại trong một thế giới khác thì phải. Cảm giác bình yên đến lạ, trông Quân cứ như là một chàng hoàng tử ngủ trong rừng ấy.

Phát cứ ngồi như vậy, mỉm cười mà ngắm nhìn Quân ngủ cho đến tận mười lăm phút lận. Mãi đến khi Quân trở mình, mở mắt mới giật mình ngồi bật dậy khi thấy Phát ngồi bên:

- Ủa Phát! – Quân đưa tay dụi mắt – Phát về từ khi nào vậy?

Vẫn giữ nụ cười trên môi, Phát trả lời:

- Mình về được mười lăm phút rồi. Ngồi đây nãy giờ đó.

- Sao không gọi mình dậy?

- Tại thấy Quân ngủ ngon quá nên mình không lỡ đánh thức.

- Ủa, sao… sao Phát biết Quân ngủ ngon vậy?

Loading disqus...