- Không! – Giờ thì những giọt nước mắt đã không thể đọng lại trên khóe mắt Phát được nữa – Quân giận chúng mình đó Sinh! Là Quân giận mình và Sinh đó. Quân… Quân hiểu lầm chúng mình. Quân… Quân không tha thứ cho chuyện của chúng mình hôm valentine lần trước. Là Quân… là Quân giận mình nên… nên bỏ đi mà không chịu từ biệt gì luôn.
Nói đến đây Phát ôm mặt òa lên khóc. Phía trên lầu nhìn thấy Phát như vậy, Quân nhăn mặt xót xa. Cậu không biết Phát đang nói gì với Lâm Sinh nhưng cậu đoán chắc Phát vừa phải nghe những lời xúc phạm từ ba cậu.
- Vậy mà… vậy mà Quân nói không giận mình – Phát nức nở - Giờ thì… giờ thì Quân ghét mình thật rồi. Quân bỏ đi mà không chịu nhìn mặt mình lấy một lần Sinh ơi! Mình… mình đã mất Quân, mất Quân mãi mãi.
Đưa tay dìu phát ngồi xuống trước bậc cổng nhà Quân, Lâm Sinh tự trách:
- Cũng chỉ tại mình thôi. Là mình xấu xa! Là mình không tốt nên đã khiến Quân hiểu lầm phát. Là mình xấu xa!
Lâm Sinh vừa trách bản thân vừa tự đấm tay xuống đùi. Cậu yêu Phát. Nhìn Phát buồn, nhìn Phát khóc, trái tim cậu cũng như tan nát thành từng mảnh.
- Mình đã mất Quân rồi! Quân ghét mình! Quân giận mình! Quân bỏ mình rồi Sinh ơi!
Phát vẫn nức nở trong nước mắt. Đau đớn ngả nhẹ đầu Phát tựa vào vai mình, Lâm Sinh mơ hồ hiểu ra Phát đã yêu Quân. Phát yêu Quân nhiều như chính cậu đang yêu Phát vậy.
***************************************
Từ chiều đó Phát không đến nhà Quân nữa. Cứ mỗi buổi sáng đi học, cậu đều tự đạp xe bằng chiếc xe đạp Quân tặng cậu năm nào. Và mỗi khi đi ngang qua nhà Quân, lúc đi cũng như lúc về, cậu đều ngó nhìn vào trong sân, qua cánh cửa sắt đóng im lìm, hi vọng được nhìn thấy, dù chỉ là ảo giác cũng được, thân ảnh và nụ cười thân quen của Quân như mọi ngày. Nhưng một ảo giác cũng lạnh lùng khước từ niềm mong chờ của cậu.
Phía trên lầu, cứ mỗi lần sắp đến giờ đi học hay tan học là Quân lại mở toang cửa sổ nhìn xuống đường, chờ đợi Phát đạp xe ngang qua. Nhìn Phát tự đạp xe trên chiếc xe mình tặng Quân vui lắm. Nhưng lòng cậu lại tê thắt xiết bao khi bữa nào cũng như bữa nào cậu đều nhìn thấy Phát ngó vào nhà mình với ánh mắt ngập tràn buồn bã. Điều đó làm cho cậu đau, đau vô hạn.
Một tuần trôi qua, Phát đến trường mà thân hình cứ như một cái xác không hồn vậy. Biết bao kiến thức, biết bao lời giảng của thầy cô, cậu đều không thể tập trung và nắm bắt. Mặc dù Lâm Sinh bên cậu, động viên, giúp đỡ cậu rất nhiều nhưng kết quả học tập của Phát vẫn xuống dốc một cách không phanh. Hôm nay bà Phương đã phải đến trường vì giáo viên gọi.
Với Quân, mấy ngày đầu, ngày nào cậu cũng đập cửa kêu la. Nhưng với tinh thần thép và ý chí cương nghị đến lạnh lùng của ông Trung, Quân vẫn không thể nào dù chỉ là một lần bước chân ra khỏi cửa.
Một tuần trôi qua, bà Như thương Quân lắm nhưng chẳng làm được gì để giúp đỡ con trai. Chìa khóa phòng thì ông Trung cất giữ, bà có van nài thế nào, khóc lóc ra sao cũng không thể nào thuyết phục được ông. Bà chỉ còn biết nấu những món thật ngon, những món mà Quân yêu thích rồi ngày ba bữa tiếp tế cho con trai qua khe cửa sổ.
Đến hôm nay thì Quân không thể nào chịu được cảnh giam cầm đầy tù túng này nữa. Cậu quyết định ngĩ cách thoát thân.
“ Cha mẹ nào mà chẳng đau xót vì con?” – Nghĩ ra điều này nên Quân quyết định “tuyệt thực” để biểu tình.
Bữa sáng, bà Như nấu cho Quân một tô mì thịt rồi để qua khe cửa sổ, Quân cương quyết không thèm ăn.
Bữa trưa, bà Như lấy bát mì đó đi, thay vào đó là cơm với biết bao thịt cá nhưng Quân vẫn kiên quyết không ngó tới.
Bữa tối, bà Như đặt vào đó nguyên hai chiếc đùi gà chiên giòn béo ngậy, Quân đói đến hoa mặt hoa mày, nhìn hai chiếc đùi gà nuốt nước bọt ừng ực nhưng vẫn kiên quyết không thèm ăn.
Và đúng như Quân mong đợi…
- Anh mau thả con nó ra đi. Nguyên một ngày nay nó không ăn bất cứ một thứ gì cả. Cứ cái đà này rồi nó chết rũ ở trong đó cho mà xem. – Tiếng bà Như khóc lóc van xin chồng.
- Kệ nó! – Giọng ông Trung vẫn đầy cương nghị - Hôm nay không ăn thì mai nó sẽ phải ăn. Đói quá rồi để xem nó có chịu nổi không?
- Nhưng… nhưng nhỡ đâu nó chết ở trong đó thì sao? Anh mau thả con nó ra đi mà! Em xin anh đấy anh Trung ơi!
- Gớm, cô cứ làm như nó dễ chết lắm không bằng ấy. Ngày xưa các cụ bị bỏ đói đến hàng tuần mà đã chết chưa nào? Đằng này mới chỉ có một ngày không ăn không uống mà cô đã nhặng xị hết cả lên. Mà nó chết thì tôi chôn! Chôn luôn để khỏi phải nhìn thấy cái bộ mặt bất hiếu của nó!
- Anh… anh đúng là người cha mất nhân tính mà! – Từ van xin bà Như quay ra mắng chồng.
- Thà mất nhân tính còn hơn để nó trở thành một thằng đồng tính!
- Anh… Con trai tôi mà có chuyện gì thì tôi… thì tôi không để cho anh yên đâu! – Bà Như đe dọa chồng rồi giận dữ bỏ vào phòng riêng.
Trong phòng giam, dù đói đến quặn gan quặn ruột nhưng Quân vẫn mỉm cười:
- Được! Ba mẹ hãy xem sáng mai con ra chiêu bài cuối.
Nói rồi cậu mở ngăn kéo lấy một gói mì ăn liền bóc vội và nhai ngấu nghiến.
- Cũng may là mình tỉnh táo nên mấy hôm trước mẹ mang mì tôm đến mình đã thủ sắn mấy gói để bây giờ có điều kiện thực hiện khổ nhục kế này. Ba à, ba yên tâm đi. Sáng mai con mà không thoát khỏi đây thì con không phải là thằng Quân con trai ba nữa.
********************
- Phát, mẹ biết thằng Quân không còn học cùng con nữa, con rất buồn, rất suy sụp. Nhưng Phát à, con có cần thiết phải buồn vì nó mà chểnh mảng việc học tập như vậy không? Hôm nay cô chủ nhiệm đã gọi mẹ đến trường và nói lực học của con rất sa sút. Con làm mẹ buồn và thất vọng quá Phát ơi! – Sau bữa cơm tối, bà Phương lại gần bàn học của Phát, đặt tay lên vai con trai, nhẹ nhàng tâm sự.
- Nhà chỉ có hai mẹ con, gia cảnh thì cũng chẳng có gì. Mẹ chỉ có một niềm vui duy nhất là nhìn con học hành thành đạt. Có như vậy mẹ vất vả thế nào cũng cam. Nhưng bây giờ thì sao? Mẹ còn có được cái gì ngoài sự thất vọng và buồn bã từ con?
Nghe mẹ nói, Phát quay lại nắm lấy tay mẹ, nhìn mẹ mỉm cười:
- Con xin lỗi vì đã khiến mẹ đau lòng. Thôi được rồi. Con sẽ không buồn nữa đâu. Con hứa với mẹ từ hôm nay con sẽ tập trung học thật tốt. Nhất định chỉ trong tháng tới mẹ sẽ lại thấy kết quả học tập của con trở về vị trí ban đầu.
Nghe Phát nói bà Phương mừng vui ôm Phát vào lòng:
- Con ngoan của mẹ! Phải thế chứ con! Mẹ vui vì con lắm!
- Vâng! Con sẽ cố gắng để làm mẹ vui. Mẹ hãy tin ở con mẹ nhé!
- Con trai mẹ! Mẹ tin con sẽ làm được mà.
Đã lâu lắm rồi hôm nay Phát mới được áp mặt vào lòng mẹ, cảm giác thật là ấm áp làm sao.
- Nhưng mẹ à – Phát thủ thỉ - Biết đâu sau này có những chuyện gì đó mà con không thể làm mẹ hài lòng thì sao? Mẹ có buồn không? Có thất vọng vì con không?
- Không đâu Phát – Bà Phương mỉm cười xoa mái tóc mượt mà của con trai – Mẹ hiểu ý con định nói gì rồi. Không sao đâu mà con. Chỉ cần con hạnh phúc thì con không cần lấy vợ, không cần sinh cháu nội cho mẹ đâu. Mẹ thấy con hạnh phúc là mẹ mừng rồi.
Rời khỏi lòng mẹ, Phát nhìn mẹ ngạc nhiên:
- Ủa, sao… sao mẹ biết vậy mẹ?
- Mẹ biết chứ con! Con từng ở trong mẹ chín tháng mười ngày thì con nghĩ gì, con thế nào sao mẹ lại không biết được? Chẳng qua là mẹ chưa muốn nói chuyện này với con thôi.
- Mẹ, con thật không thể ngờ mẹ lại hiểu con tường tận đến như thế. Con thật hạnh phúc khi có được người mẹ tuyệt vời như mẹ. – Phát gục đầu chặt vào lòng mẹ. Chưa lúc nào cậu cảm thấy mình hạnh phúc như lúc này.
Xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Phát, bà Phương mắt rơm rớm lệ:
- Con dù là người như thế nào đối với mẹ tất cả đều không quan trọng. Mẹ chỉ mong sao con sống cho thật tốt và hạnh phúc là mẹ vui lòng. Nhưng mẹ sợ! Mẹ sợ cái xã hội đầy bất công này sẽ không dễ dàng chấp nhận con. Mẹ sợ con trai của mẹ sẽ phải đối mặt với những lời đàm tiếu, với những ánh mắt đầy cay nghiệt của thiên hạ. Rồi cuộc sống của con sẽ trở lên vô cùng khó khăn khi con trai của mẹ không giống như bao người khác. Qủa là mẹ sợ, mẹ sợ lắm Phát ơi!
Ngả đầu khỏi lòng mẹ, Phát nhìn mẹ, mỉm cười trong khóe mắt mờ ướt:
- Không đâu mẹ ạ! Xã hội bây giờ ngày càng cởi mở và có cái nhìn thông thoáng hơn đối với những người như chúng con. Con nghĩ chỉ cần mình sống tốt, không làm điều gì trái với lương tâm và pháp luật thì mọi người sẽ không ai ghét bỏ con. Con sẽ vẫn có một cuộc sống hạnh phúc và yên bình như bao con người bình thường khác.
- Ừ. – Bà Phương mỉm cười – Con nói vậy là mẹ yên tâm lắm. Con trai mẹ thật mạnh mẽ, thật không uổng là thằng Phát của mẹ.
- Mẹ này, mẹ muốn nghe thơ không? Con đọc tặng mẹ một bài thơ nhé!
- Thơ gì? Thơ của con trai mẹ tự làm hả?
- Dạ không. Thơ của một người anh trai mà con mới quen qua mạng. Hay và ý nghĩa lắm. Con rất thích.
- Ừ. Vậy con đọc thử cho mẹ nghe.
- Dạ, bài thơ đó có nhan đề là : Con xin nợ mẹ một nàng dâu
Đã nhiều lần nhìn mắt con mẹ nói
Con trai à, mẹ muốn có nàng dâu
Muốn cháu nội để bế bồng hôm sớm
Cho nhà ta đỡ cô quạnh u sầu.
Nhìn mắt mẹ trái tim con tan nát
Thương mẹ ngập lòng, nước mắt quẹn bờ mi
Mẹ kính yêu, con đâu biết nói gì
Chỉ ngậm ngùi chắp tay xin lỗi mẹ.
Mẹ thân yêu đừng trách con mẹ nhé!
Bởi trái tim này con khác với người ta
Con không yêu nữ sắc mẹ à
Chỉ rung động trước những người cùng giới.
Con là Gay, mẹ ơi con tạ lỗi!
Thương mẹ nhiều nhưng con biết làm sao?
Nàng dâu hiền con nợ mẹ kiếp sau
Mong mẹ hiểu, mẹ ơi mong mẹ hiểu!
Nhưng mẹ ơi cho dù con bất hiếu
Tận trong lòng con không muốn mẹ buồn đâu
Con là Gay nhưng thế có sao đâu?
Con vẫn sống, vẫn cười trong vui vẻ
Còn nhiều người cũng giống con của mẹ
Con không một mình, không đơn lẻ mẹ ơi!
Con vẫn sống vì một xã hội đẹp tươi
Và mãi mãi là con ngoan của mẹ.
Mẹ kính yêu hiểu cho con mẹ nhé
Nàng dâu hiền con trả mẹ kiếp sau!