CẦU VỒNG TÌNH YÊU Trang 13

Hôm nay đã là ngày 14 tháng 2 rồi. Là ngày lễ tình nhân valentine đó. Bọn con trai con gái trong lớp đứa nào có tình yêu rồi thì háo hức chuẩn bị quà rồi thiệp. Bằng một cách nào đó, có thể trao trực tiếp hoặc gián tiếp, rồi gửi tặng người trong tim mình những lời chúc ngọt ngào và những lời yêu thương thắm thiết. Quân biết vậy. Cậu rất muốn nhân dịp này gửi tặng Phát một món quà. Nhưng ngặt nỗi cả cậu và Phát đều là con trai nên… muốn thì muốn lắm nhưng cậu cũng chẳng biết phải làm thế nào.

- Phát này, cuối giờ ở lại chờ mình một chút nha. Mình có chuyện này muốn nói riêng với Phát. – Ngồi bên cạnh, Lâm Sinh thì thầm nho nhỏ vào tai Phát.

Không biết Lâm Sinh muốn nói gì nên Phát gật đầu đồng ý.

Cuối giờ học, tất cả học sinh trong lớp đều đã ra về. Cả một lớp học rộng lớn chỉ còn lại mình Sinh và Phát.

- Cậu có chuyện gì muốn nói với mình vậy Sinh?

- Mình… - Vẻ bối rối và ngại ngùng hiện rõ trên khuôn mặt Lâm Sinh – Mình…

- Ừ. Có chuyện gì thì cậu mau nói đi!

- Mình… - Lâm Sinh gãi đầu, mặt đỏ bừng lên trông thấy – Mình… mình…

- Có chuyện gì quan trọng sao? Sao cậu lúng túng thế? – Nhận ra vẻ không được tự nhiên của Lâm Sinh, Phát ngạc nhiên hỏi.

- À… mình… mình có cái này cho cậu!

Nói rồi Lâm Sinh mở cặp, lấy ra một bông hồng và một hộp kẹo socola.

- Tặng cậu này! – Hai tay Lâm Sinh dâng món quà trước mặt Phát. Mặt cậu vốn đã đỏ giờ lại càng đỏ lên. Nhưng trên khuôn mặt đỏ bừng bừng ấy lại hiện lên một ánh mắt và một nụ cười vô cùng đẹp.

- Hoa hồng? Kẹo socola? – Phát nhìn món quà trên tay Lâm Sinh, càng tròn mắt ngạc nhiên tột độ.

- Ừ. Là hoa hồng, là kẹo. Hai thứ tượng trưng cho tình yêu. – Như lấy được toàn bộ can đảm, Lâm Sinh nhìn thẳng vào mắt Phát, nói trôi chảy – Phát nhận đi! Từ lễ tình nhân này Phát đồng ý làm người yêu Sinh nhá!

Giờ thì căn bệnh đỏ mặt lây sang Phát. Cậu nhìn món quà trên tay Lâm Sinh mà tim đập lên thình thịch.

- Nhưng… nhưng mình với Sinh đều là… là con trai mà?

- Có gì đâu Phát. Miễn là chúng ta yêu nhau mà. Sinh yêu Phát ngay từ lần chuyển lớp và Sinh linh cảm Phát cũng có tình cảm với Sinh. Hãy đồng ý làm người yêu Sinh đi Phát!

Hai mắt Lâm Sinh nhìn xoáy sâu vào cặp kính cận, hồi hộp đón chờ cái gật đầu và nhận quà từ đối phương.

Phát đứng ngây như trời trồng nhìn ánh mắt và món quà trên tay Lâm Sinh, không biết xử sự thế nào cho phải.

Từ nhà xe đợi mãi mà không thấy Phát trở ra, Quân nóng ruột chạy lại lớp. Cậu khựng lại trước cửa. Trong phòng học chỉ có duy nhất hai thằng con trai, Lâm Sinh đang hai tay dâng quà tỏ tình với Phát.

Tim Quân nhói lại một cái rõ đau. Nhưng ngay lập tức cậu hùng hổ xông tới hất tung món quà trên tay Lâm Sinh xuống đất. Ánh mắt tóe lửa, một tay Quân túm lấy ngực áo, tay còn lại nắm chặt giáng một đấm thật mạnh vào mặt Lâm Sinh. Cú đấm với tất cả sự ghen tuông và giận dữ làm Lâm Sinh ngã bổ nhào ra lớp, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

- Cậu làm cái trò gì vậy Lâm Sinh? – Quân hét lên điên tiết – Cậu và Phát đều là con trai vậy mà cậu lỡ lôi kéo Phát vào con đường bệnh hoạn này à?

“ Con đường bệnh hoạn” – Lâm Sinh như chết lặng sau câu nói đầy miệt thị của Quân.

- Coi như tôi chưa nhìn thấy gì và cũng chưa từng có chuyện gì xảy ra – Quân nói tiếp – Từ hôm nay cậu làm ơn giữ khoảng cách với Phát một chút. Bằng không cậu không yên với tôi đâu.

Quân nói rồi kéo Phát ra khỏi phòng học bỏ mặc Lâm Sinh nằm đó với khóe miệng và trái tim rướm máu.

Suốt quãng đường về xa tít mà Quân với Phát không ai nói với ai câu gì. Vẫn như thường lệ, Quân chở Phát đến tận nhà và quay đầu xe khi Phát xuống.

Định bước vào nhà nhưng rồi Phát quay lại nắm lấy ghi đông xe đạp của Quân:

- Khoan đã Quân! Chuyện vừa rồi…

Sắc mặt Quân lạnh tanh không một chút cảm xúc:

- Phát thích Lâm Sinh đúng không?

- Mình…

- Nếu mình không quay lại thì Phát sẽ nhận lời Lâm Sinh đúng không?

- Không đâu Quân. Mình không nhận lời Lâm Sinh. Bởi vì mình với Lâm Sinh chỉ là bạn.

- Vậy tại sao cậu lại đứng lặng mà nhìn Lâm Sinh đắm đuối như vậy?

- Là do mình quá bất ngờ khi mọi việc diễn ra như thế. Mình quả thật không ngờ Lâm Sinh lại tỏ tình với mình như vậy.

- Vậy tại sao cậu không từ chối?

- Mình… Khi ấy mình chưa biết từ chối như thế nào. Mình sợ từ chối thẳng thừng sẽ làm Lâm Sinh hụt hẫng. Vậy nên…

- Cậu sợ Lâm Sinh hụt hẫng vậy là cậu thích Lâm Sinh. Cậu yêu cậu ấy.

- Không đâu Quân à. Tất cả những ai là bạn, mình đều không muốn họ vì mình mà hụt hẫng, vì mình mà đau khổ.

- Cậu có chắc nếu mình không quay lại thì cậu sẽ từ chối Lâm Sinh không?

- Mình chắc. Chỉ là mình cần nghĩ từ chối như thế nào để Lâm Sinh không thấy mặc cảm và hụt hẫng.

- …

- Cậu không tin mình sao Quân?

- Tin chứ! – Bất chợt Quân mỉm cười đặt tay bóp nhẹ vai Phát – Phát của mình mà mình còn không tin thì mình tin ai? Thôi vô nhà ăn cơm đi kẻo đói. Muộn lắm rồi đó.

- Không được nghĩ bậy bạ và buồn vì chuyện này đó.

- Ừ.

- Thật nha!

- Thật!

- Cười một cái mình mới tin!

- Thì cười! Hì hì! Được chưa? Thôi vô nhà đi ông tướng. Mai tôi lại qua chở đi học.

- Ừ. Vậy mai cu li nhớ đến đón ông chủ đúng giờ nhé. Đến muộn ông chủ này đạp bay xe xuống cống lúc đó đừng có mà than.

- Dạ cu li biết thưa ông chủ. Thôi ông chủ vô nhà mạnh giỏi. Cu li về ạ!

Nhìn Quân đạp xe đi, Phát nhìn theo cười rạng rỡ.

Bất chợt Phát tự hỏi nếu như người hôm nay tỏ tình với cậu không phải Lâm Sinh mà là Quân thì cậu có nhận lời không nhỉ? Ừ, có nên nhận lời hay không?

******************************************

- Sao? Nhận ra tôi chưa Quân? – Lâm Sinh cười.

- À, nhận ra rồi. Nhìn Sinh khác xưa quá nên tôi không nhận ra là đúng thôi.

- Tôi vừa gặp Phát ở ngoài đường, nghe Phát nói anh bị tai nạn nên tôi ghé qua thăm anh.

- Vâng. Cảm ơn anh nhé!

- Bạn bè cùng lớp mà khách sáo gì ông tướng? Sao? Sắp đi lại được chưa?

- Tôi cũng chẳng biết nữa. Các bác sĩ cho tôi xuất viện rồi hẹn một tháng sau tái khám. Chắc cũng không có hi vọng gì lắm Sinh à.

- Đừng tự ti thế chứ! Cho tôi xem chân anh được không?

- Được.

Lâm Sinh kéo nhẹ tấm chăn trên người Quân xuống. Cả hai chân Quân đều bị bó bột trắng tinh.

- Quân, anh có thể giơ hai chân lên một chút được không?

- Không được Sinh à. Tôi đã cố gắng lắm nhưng không thể.

Lâm Sinh gật đầu rồi đắp lại chăn cho Quân.

- Cũng không có vấn đề gì đâu, cậu đừng lo lắng quá. Cậu điều trị ở bệnh viện nào?

- Bệnh viện Quận Sáu.

- Được. Vậy lát nữa tôi qua bệnh viện Quận 6 xem qua bệnh án của cậu xem kết quả như thế nào.

- Ủa, vậy… vậy cậu là…

Phát nhanh nhảu tươi cười:

- Lâm Sinh là bác sĩ khoa xương khớp làm việc tại Mỹ đó. Vậy nên anh phải phấn chấn lên. Đôi chân của anh chắc chắn Lâm Sinh sẽ giúp anh trị khỏi. Phải không Lâm Sinh?

Lâm Sinh cười:

- Ừ. Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để giúp đỡ Quân.

Quân nhìn Lâm Sinh, cảm động:

- Cám ơn anh nhiều nha Sinh! Anh đúng là một người bạn tốt của lớp 11A4.

- Thôi có gì đâu mà anh phải khách sáo thế. Tôi là bác sĩ, bổn phận và trách nhiệm của tôi là phải chữa trị thật tốt cho bệnh nhân mà.

- Nói thật với Sinh chứ gặp lại bạn bè trong hoàn cảnh bản thân như thế này tôi thấy mặc cảm quá! – Giọng Quân buồn rầu.

- Có gì đâu, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà, nào ai có muốn mọi chuyện như thế này đúng không?

- Sinh à – Phát hỏi – Vậy cậu thấy hai chân của Quân…

- Chỉ nhìn sơ qua từ bên ngoài thì mình cũng chưa thể kết luận được gì, phải xem bệnh án của Quân mới rõ. Nhưng Quân à, cậu muốn có kết quả điều trị tốt nhất thì điều đầu tiên cậu phải có một ý chí mạnh mẽ, phải tự tin vào bản thân mình, không được mặc cảm, không được tự ti. Việc thứ hai là cậu phải ngoan ngoãn nghe lời Phát, không được tỏ thái độ tức giận hay có những hành động gì gây nguy hiểm cho đôi chân. Bằng không hai chân cậu chỉ có nước cắt cụt và ngồi xe lăn cả đời đó.

Loading disqus...