CẦU VỒNG TÌNH YÊU Trang 12

- Cướp bạn? Bạn nào? – Phát thật sự ngạc nhiên.

- Là cậu ấy. Đồ ngốc!

- Trời! Vậy mà mình cứ tưởng Lâm Sinh cướp bạn gái của cậu chứ. Mình là con trai mà, liệu có nghiêm trọng đến như vậy không? Xem cậu kìa! Cứ như là đang ghen tuông ấy.

- Nhưng dù sao mình cũng không thích hai người thân mật như thế. Nói thật nhá, mình thấy khó chịu, thấy ấm ức khi hai người thân mật như vậy. Tóm lại là mình không thích.

- Vậy là… cậu giận mình đó hả?

- …

- Thôi, cho mình xin đi mà. Đừng giận mình mà! Mình chơi với Lâm Sinh nhưng vẫn là bạn tốt của cậu mà. Mình đâu có quên cậu đâu. Nha! Cu li siêng năng của mình!

- Không giận cậu cũng được. Nhưng Phát à, Phát đừng thân thiết với Lâm Sinh quá được không? Mình… mình…

Không biết Quân có nên nói thẳng ra là “ mình đau tim lắm “ không nữa. Nhưng mà thôi, nói như vậy chắc Phát cũng đủ hiểu rồi.

- Ừ. Ừ thì mình sẽ không thân thiết với Lâm Sinh bằng Quân. Được chưa?

- Chưa.

- Vậy còn muốn gì nữa hả ông tướng?

- Tối nay đi ăn ốc.

- Ok. Được ăn lại được bao. Qúa vui!

- Phát phải trả tiền.

- Ủa sao kì vậy?

- Ai là người có lỗi hả? Người có lỗi phải trả tiền cho người bị có lỗi. Hiểu chưa?

- Rồi! – Phát mỉm cười giả bộ phụng phịu – Miễn sao đừng giận người ta nữa là được.

- Biết điều vậy là ngoan!

Trước khi bỏ vào lớp Quân còn trừng mắt với Phát một cái tóe lửa. Hiểu Quân, Phát nhìn theo lè lưỡi trêu ngươi:

- Hứ! Tối nay ai mà trả tiền ốc thì người đó là con cún.

**********************

- Ê Phát! Mình có cái này hay lắm nè! – Lâm Sinh vừa nói vừa vui mừng móc trong cặp ra hai tờ giấy.

- Giấy gì thế? Ủa, vé xem xiếc! Cậu mới mua hả Sinh?

- Ừ. Mình mua hai vé, mua cho cậu một vé đó. Tối nay đi xem với mình nhé!

- Sao… sao cậu lại mời mình mà không phải ai trong lớp?

- Vì mình thân nhất với cậu mà! Đi nha! Tối nay đi với mình nha!

- Nhưng mà… - Phát lưỡng lự.

- Không được đâu Sinh à! – Quân đến bên, vỗ vai Lâm Sinh và nói – Tối nay Phát phải đến nhà mình dự sinh nhật mẹ mình rồi. Cậu thông cảm cho Phát nha Sinh!

Phát ngơ ngác nhìn Quân. “ Sinh nhật? Làm gì có sinh nhật nào?”. Nhưng rồi chợt hiểu ra ý Quân, Phát mỉm cười nhìn Sinh:

- Ừ. Mình xin lỗi nha Sinh!

- Ờ, vậy hả? – Sắc mặt Lâm Sinh không thoát khỏi buồn rầu - Ừ không sao đâu. Vậy để dịp khác mình mời Phát vậy.

Nhìn ánh mắt thất vọng của Lâm Sinh mà Phát thấy tội quá, còn Quân thì thật hả hê trong bụng.

- Này Phát – Giờ ra chơi Quân kéo Phát ra góc sân rồi dúi vào tay cậu một mảnh giấy.

Mở tờ giấy ra, Phát tròn xoe mắt kinh ngạc:

- Vé xem xiếc? Sao… Sao cậu có nó?

- Mình mới mua hai vé từ tối qua. Tối nay đi xem với mình.

- Ủa, rạp này cũng chính là rạp mà Lâm Sinh đã mua vé mà?

- Ừ. Là nó. Sao? Bất ngờ không?

- Thôi mình chẳng đi đâu. Đã nói dối Lâm Sinh là tối nay dự sinh nhật mẹ cậu, bây giờ đùng một cái có mặt ở rạp xiếc, Lâm Sinh mà gặp mình ở đó thì mình biết ăn nói thế nào chứ?

- Nói tóm lại là có đi không?

- Không!

- Không đi cũng phải đi! Tối nay ăn cơm sớm một chút, tôi đến tôi lôi cổ đi, đừng hòng mà thoát!

Nói rồi Quân quay ngoắt lưng vào lớp.

- Ê ê! Đâu ra cái lí đó thế hả? Tôi là gì của cậu mà cậu ép buộc tôi một cách dễ dàng như thế chứ? – Phát hét với theo.

Quân quay lại nhìn Phát, mỉm cười:

- Cậu là tiểu thụ của tôi, là tiểu mỹ thụ của tôi. Vì thế tôi có quyền ép buộc cậu.

- Tiểu thụ? Tiểu mĩ thụ? Là cái quái gì vậy? – Phát tròn xoe mắt ngạc nhiên không hiểu.

Vẻ mặt ngây thơ ngơ ngác của Phát làm Quân thấy sao mà cưng thế. Cậu bật cười:

- Muốn biết tiểu thụ, tiểu mĩ thụ là gì lát ra tiệm net tìm Đam Mỹ mà đọc.

- Đam Mỹ là thể loại gì?

- Truyện.

- Ừ, ok luôn, gì chứ truyện là món ăn tinh thần khoái khẩu của tôi. Chiều tôi ra net đọc liền.

- Ừ. Đọc cho khai sáng cái đầu của cậu ra một chút. Người gì đâu mà đến công với thụ cũng không biết. Lạc hậu!

***************************************

- Sao, lúc chiều Phát đã tìm đọc Đam Mĩ chưa? – Bước tới cổng rạp xiếc, chợt nhớ ra vụ lúc sáng nên Quân hỏi ngay.

- Ừ… đọc rồi.

- Vậy hả? Hay không? – Mắt Quân sáng lên thích thú.

- Ừ thì… ừ thì cũng hay. – Vẻ bối rối ngượng ngùng hiện rõ trên gương mặt Phát khiến Quân phì cười. Cậu biết chắc Phát đã săn được một cuốn Đam Mỹ với nội dung nhạy cảm.

- Mà Phát đọc truyện gì thế?

- Truyện… Liễm Diệm Cầm Hoan.

- Ha ha ha ha! - Quân ôm bụng ngồi xuống cười như nắc nẻ. Biết ngay mà! Cái truyện này nếu dài mười trang thì có đến bảy trang là xxx. Phát tìm một phát đọc luôn phải truyện nhạy cảm này thì đúng là tức cười quá đi mất thôi. Xem kìa, xem cái mặt đỏ ửng, ngượng ngùng của Phát kìa. Trông thật là cưng không tài nào tả nổi – Ha ha ha ha!

- Cười… cười cái gì hả? Đồ… đồ điên! – Biết Quân đang cười vì nghĩ tới nội dung nhạy cảm trong cuốn truyện nên sắc mặt Phát lại càng đỏ căng ra.

- Phát đọc hết truyện đó không? – Phải cố gắng lắm Quân mới ngăn được tiếng cười rồi hỏi Phát.

- Hết.

- Thấy sao?

- Cũng… hay.

- Vậy đã biết thế nào là công, thế nào là thụ chưa?

- Biết rồi.

Thật ra cái truyện Liễm Diệm Cầm Hoan đó chẳng nói gì đến công và thụ cả, có đọc Phát cũng chẳng biết công là gì và thụ là gì. Nhưng đọc hết một lèo thấy nó hay quá nên Phát mò tiếp một truyện nữa để xơi. Lần này Phát đọc truyện Ràng Buộc. Ở truyện này Phát mới hiểu thế nào là công và thế nào là thụ.

Vừa đọc vừa suy nghĩ về mình và Quân, Phát thấy hình như những lời Quân nói với mình lúc ở sân trường là đúng. Cậu là thụ, mãi mãi cậu là một tiểu thụ của Quân.

Mà cũng phải công nhận một điều rằng Đam Mỹ hay thật, thế mà bây giờ Phát mới biết, chỉ có điều nội dung toàn là những cảnh nhạy cảm khiến người ta đọc mà mặt mũi cứ đỏ căng lên. Liễm Diệm Cầm Hoan nhạy cảm đã đành, đằng này Ràng Buộc cũng nhạy cảm nốt. Biết thế không thèm đọc nữa thì hơn. Đằng này đọc rồi lại thấy hay, lại thấy hấp dẫn làm người ta có muốn không đọc nữa cũng chả được. Thôi thì dù sao tâm hồn cũng đã bị một trang truyện đầu độc mất tiêu rồi, chả còn trong sáng gì để mà cai những truyện khác nữa, nên... cứ đánh liều mà đọc cho vui.

- Vậy cậu là công hay là thụ? – Quân hỏi giỡn.

- Tôi… Tôi chẳng là cái gì cả. Tôi không có như trong truyện. Tôi yêu con gái chứ không yêu con trai.

- Thế cậu có thấy tình yêu của hai người con trai trong truyện là rất đẹp không?

- Đẹp. Nhưng tôi không quan tâm. Mà tôi nói cho cậu hay, nếu biết sớm biết Đam Mĩ có những cảnh…

- Cảnh gì? – Mắt Quân sáng lên tinh nghịch.

- Cảnh nhạy cảm chứ cảnh gì? Nếu biết sớm như vậy tôi đã không thèm đọc nữa.

- Vậy đã đọc rồi có đọc nữa không?

- Không thèm.

- Thề đi!

- Tôi dư sức đâu mà đi thề mấy cái chuyện lung tung. – Phát từ chối lời thề một cách trôi chảy. Lòng tự nghĩ dù sao truyện Ràng Buộc vẫn còn dài mà bản thân mình cần phải đọc cho kì hết thì thề thốt làm sao được?

- Ừ! – Quân nhìn Phát phì cười, cậu biết rõ một con mọt truyện như Phát khi đã sa chân vào Đam Mỹ thì có thánh lôi cũng chẳng thể nào lôi ra nổi.

- Thôi đến giờ rồi, vào rạp đi, ở đây mà lằng nhằng mãi.

********************

Loading disqus...