Thy vui vẻ đáp:
- Ờ chào, mày làm quái gì mà giờ này gọi tao vậy? Tính chọc má tao chửi tao à?
Dũng phớt lờ câu nói châm biếm của Thy, anh gấp gáp nói:
- Tao có chuyện nhờ mày bây giờ... gấp lắm, giúp tao với...
Thy ngạc nhiên hỏi lại:
- Bây giờ hả? Chuyện gì gấp vậy?
Dũng sụt sịt cố kềm giọng cho cứng lại:
- Đi tìm Khánh dùm tao đi... tao sợ nó làm bậy...
Thy nghe giọng run của Dũng thì hốt hoảng hỏi:
- Mày sao vậy? Mà nó đi đâu? Tụi bay có chuyện gì vậy...?
Dũng cắt ngang:
- Đi kiếm nó dùm tao đi, tao không thể gặp nó nữa... tìm được thì an ủi nó dùm tao... tao gọi cho mày sau... mau lên coi chừng không kịp...
Thy vội hỏi:
- Vậy giờ mày ở đâu?
Dũng thở dài đáp:
- Đừng hỏi nữa,... tóm lại là tao không gặp nó nữa... mày chăm sóc nó dùm tao...
Thy nóng nảy đáp:
- Hê... chuyện này là sao? ... alô...??
Dũng đã cúp máy. Thy chưng hửng bỏ máy xuống mà phân vân một lúc. Rồi anh thay vội quần áo chạy ra khỏi nhà.
PHẦN 19:
... An empty street, and empty house.
A whole inside my heart
I'm all alone
The rooms are getting smaller
I wonder how
I wonder why
I wonder where you are
The day we had, the song we sang together...
And all my love
I'm holding on forever
Reaching for a love that seem so far...
Thành phố về khuya đã thưa thớt xe cộ qua lại, đườ̀ng xá dần vắng tanh chỉ còn những ngọn đèn đủ màu từ các bảng hiệu là không hề ngừng chớp tắt. Lời bài hát vẳng vẳng đâu đó theo từng bức chân bồn chồn của
Khánh dáo dác tìm kiếm Dũng trong vô vọng. Đôi chân anh mỏi nhừ ra, nhưng anh vẫn không dừng lại. Các quán bar, các quán ăn, những nơi thường đến... dọc con đường Nguyễn Huệ, Lê Lợi, rồi Hàm Nghi, đến cả
Hai Bà Trưng anh đều có ghé qua, nhưng vẫn là con số không. Dũng vẫn biệt tăm.
Ngồi phệch xuống cạnh đài phún nước trước cổng nhà hát thành phố, Khánh thở hổn hển, chạy nãy giờ mồ hôi anh vã ra như tắm. Ngường anh mệt nhoài, từng miếng cơ trong người anh như muốn vỡ ra thành
từng mảnh vụn, cả người anh rệu rã, đầu óc quay cuồng đến chóng mặt. Khánh liếc nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm rồi còn gì. Dũng ơi,... anh ở đâu...?
Khánh tựa vào thành bồn nước mà ngủ thiếp đi mê mệt lúc nào không hay... Không biết là đã bao lâu, nhưng trong cơn mê man, anh cảm thấy có một bàn tay khẽ lay mình. Choàng tỉnh, anh mở mắt ra vô cùng kinh
ngạc, đó là Thy đang nhăn nhó nhìn anh.
- Mày làm cái quái gì mà ngủ ở đây? Tụi tao đi kiếm mày mệt muốn chết.
Khánh ngơ ngác hỏi:
- Kiếm tao làm gì? Mấy giờ rồi?
Thy đưa tay ngó đồng hồ:
- Gần 1 giờ rồi...
Khánh hoảng hồn định đứng bật dậy, nhưng Thy đã kéo anh lại hỏi:
- Mày đi đâu?
Khánh cau có, anh vùng vẫy:
- Buông ra, tao đi kiếm Dũng...
Thy vẫn không buông, anh lôi mạnh Khánh hơn khiến Khánh mất đà ngã chúi vào Thy.
- Mày đừng kiếm nó, nó không gặp mày đâu.
Khánh trân trối nhìn Thy, nước mắt anh như lại muốn trực trào trở ra ngoài:
- Mày... nói láo... bây giờ nó ở đâu, nói cho tao biết đi...?
Thy vẫn trơ ra đáp:
- Tao không biết, nó nhờ tao đi kiếm mày... Tụi tao phải bổ đi tìm mày lâu lắm rồi, không ngờ mày lại nằm đây mà ngủ.
Khánh điên cuồng nắm lấy Thy mà lay:
- Không lẽ Dũng không muốn gặp tao nữa? Mày nói cho tao biết đi,... Dũng không yêu tao nữa... phải không? nói đi?
Rồi anh ngồi phịch xuống thành bồn nước mà khóc. Thy không biết phải làm sao, anh đứng tần ngần ở đó mà cảm thấy mình như bị dư thừa bởi không kiếm đâu ra lời lẽ để an ủi Khánh. Khóc chán, Khánh đưa tay
quệt nước mắt. Trong đầu anh vừa nảy ra một ý định kinh khủng.
- Xe mày đâu?
Khánh đột ngột hỏi khiến Thy giật mình:
- Ơ... thằng Thanh nó lấy đi kiếm mày rồi.
Khánh khịt mũi rồi anh đứng dậy lừng lững bỏ đi. Thy vội nhảy ra chắn đường anh hỏi:
- Mày đi đâu?
Khánh lạnh lùng nhếch mép đáp:
- Không phải chuyện của mày, tránh ra...
Thy vẫn đứng trân đó lắc đầu. Khánh điên tiết hét lớn:
- TRÁNH RA!
Thy giật bắn mình, hắn loạng choạng lùi lại ngó Khánh lộ vẻ kinh khủng. Quen biết bấy lâu, đây là lần đầu hắn thấy Khánh dữ như vậy. Khánh lạnh lùng bước ngang qua Thy. Thy bối rối, tay chân hắn luống cuống
như muốn kéo Khánh lại mà không dám. Hắn chỉ biết lẽo đẽo đi đằng sau Khánh, cách một quãng xa. Hai người cứ như vậy mà đi, không biết bao lâu rồi đột ngột Khánh dừng lại. Thy ngơ ngác nhìn quanh thì ra là
đã đến chân cầu Nguyễn Tất Thành. Anh hoảng hồn khi nhìn thấy Khánh đứng bên thành cầu ngó lom lom mặt nước sông. Thy hoảng hồn vội chạy đến, định ôm Khánh kéo ra. Nhưng biết được ý định của anh,
Khánh giơ tay chỉ mặt anh dõng dạc nói:
- Mày đừng qua đây, nếu không tao nhảy xuống đó!
Vừa nói Khánh vừa trèo lên thành cầu. Thy hoảng hồn vội bước thụt lùi lại, anh la lớn:
- Ok, ok... tao không tới... mày... mày xuống đi, nguy hiểm lắm!
Khánh bật cười ha hả như điên dại, tiếng cười như gào khóc xé màn đêm tĩnh mịch.
- Mày nghĩ tao sống làm gì chứ... Dũng không muốn gặp tao nữa... hết rồi... tao sống để làm gì?
Thy hoảng hồn vội nói:
- Không phải...
Khánh nạt ngang:
- Chớ sao?
Thy đành phải nói sự thật cho Khánh nghe:
- Thật ra nó không dám tới gặp mày, tao cũng không biết tụi bay có chuyện gì. Nó chỉ gọi điện thoại cho tao kêu tao đi kiếm mày gấp và trông chừng mày giùm nó thôi. Tao cũng không biết nó đang ở đâu... nghe
giọng nó buồn lắm. Nó nói nó không dám gặp mày nữa. Tụi bay có chuyện gì vậy?
Khánh thở ra nặng nhọc, anh nhìn mặt nước đen ngòm bởi bầu trời đêm mà thở gấp gáp hơn không trả lời Thy. Thy càng lo lắng hơn, anh vội nói:
- Mày... xuống đây đi,... có gì từ từ nói mà...
Khánh lại bật cười, giọng cười khủng khiếp khiến Thy cảm thấy buốt lạnh ở sống lưng:
- Còn gì nữa mà nói... hết rồi... tất cả chấm hết rồi...
Thy vội hỏi:
- Nhưng thật ra là chuyện gì?
Khánh vẫn cười lạnh lẽo, anh cúi nhìn con sông đen kịt, lốm đốm ánh sao mà lắc đầu:
- ... chẳng còn hy vọng nào nữa... mày hãy nói lại với bố tao là tao 'hận ổng lắm'... nói với Dũng là tao yêu nó lắm... hy vọng là kiếp sau sẽ...
Rồi anh thở dài nói tiếp:
- ... cám ơn mày nhiều lắm Thy... vĩnh biệt...
Khánh buông người ra khỏi thành cầu. Nhưng anh bị một cái ôm ngang người giật mạnh về phía sau khiến anh ngã ngửa lăn ra đất. Thì ra nãy giờ Thy đã lén đến gần anh và ra tay rất kịp lúc. Thy ngồi đè lên người
Khánh, hai tay anh giữ chặt lấy hai tay Khánh, rồi vừa hổn hển vừa hét vào mặt Khánh:
- Đồ điên!
Khánh dãy dụa mong thoát khỏi tay Thy, nhưng không thể nào, Thy mạnh hơn anh nhiều. Thy lại hét vào mặt anh một cách giận dữ:
- Mày nghĩ mày chết là xong à? Tại sao lần nào mày cũng vậy? Chỉ biết chết thôi à, có giải quyết được gì đâu? Đồ vô dụng!
Bị Thy mắng mỏ liên tục mà không cục cựa gì được, Khánh bật khóc đáp:
- Chứ mày muốn tao làm gì hả? Dũng bỏ tao, tao sống làm gì nữa...
Thy cao giọng nạt:
- Dũng bỏ mày hồi nào hả...? Nó bỏ mày thì đâu có kêu tụi tao đi tìm mày chứ? Làm ơn động não đi...
Khánh ngạc nhiên, anh nghẹn ngào hỏi:
- Kiếm tao làm gì? Nó không muốn gặp tao nữa thì để tao toại ý nó... buông tao ra...
Khánh dãy dụa cật lực trong vòng kềm kẹp của Thy nhưng vẫn vô phương. Thy gằn giọng đáp:
- Chuyện này có liên quan gì đến bố mày phải không? Hả?
Khánh òa khóc đáp:
- Tao không biết, tao chỉ đoán vậy thôi...
Thy trừng mắt, trong bóng đêm Khánh có thể thấy đôi mắt đó như tóe lửa nhìn anh:
- Vậy sao mày lại còn định tự tử? Đó đâu phải là lỗi của nó...
Khánh vẫn ngoan cố lắc đầu nguầy nguậy gào lên:
- Không có Dũng thì tao thà chết... buông tao ra...
Thy điên tiết hét át lời Khánh:
- Mày chết đi thì mày biết nó đau khổ cỡ nào không?... Mày chết thì giải quyết được gì hả?... Còn bạn bè mày, tụi tao nữa... còn gia đình, má mày, em trai mày nữa... mày nỡ để mọi người phải đau buồn vì mày
hả?
Khánh lặng người thổn thức, ngẫm nghĩ một hồi anh lại gào lên:
- Tao không cần biết...
Thy ngao ngán, anh ghì chặt lấy hai tay Khánh xuống đất hơn rồi gằn từng tiếng:
- Mày không được ích kỷ như vậy... nghe không! Không lẽ mày sống chỉ vì mày, chỉ vì thằng Dũng thôi hả? Mày có nghĩ đến bạn bè, mọi người xung quanh mày không? Đồ ích kỉ...! Nếu mày nghĩ rằng tụi tao... hoặc
bây giờ là tao nè,... tao không đáng để cho mày luyến tiếc cuộc sống nữa thì nói đi, tao sẽ để mày chết... Nói đi...!
Khánh lại lặng người lần nữa. Nhưng lần này anh im lặng, một lúc sau anh nới lỏng người ra nằm đó mà khóc. Thy thở phào nhẹ nhõm, anh buông tay Khánh ra rồi ngồi phệch xuống qua một bên Khánh thở phì phò.
Nhìn Khánh một lúc, anh ngao ngán đưa tay lôi Khánh ngồi dậy... Khánh thừ người ra, đưa tay quệt nước mắt rồi đứng dậy tập tễnh bước đi vô hồn về phía trước. Thy lặng lẽ đi sát bên anh, cả hai không ai nói với ai câu nào.