Ánh sáng xanh Trang 16

Part III:

 

 

Tới chỗ Izumi, Natsuki lập tức đi vào hành lang, nhưng thang máy hiện bảng điện tử đã dừng ở tầng bảy, hắn không chút nào do dự leo thang lầu lên tầng năm.

Hắn vừa đi vừa kiểm tra lại hộp thư thoại và tin nhắn lần cuối, Izumi vẫn không có hồi âm. Hắn bình ổn hô hấp, nhấn chuông cửa.

Một lúc sau có người lên tiếng. “Xin hỏi ai đó?”

Khỏi đoán – âm điệu tuy âm trầm nhưng chắc chắn là Izumi.

“Izumi?” Hắn mở miệng. “Là Natsuki đây.”

Dường như có tiếng động lớn.

“Izumi, lúc nãy thật có lỗi. Tôi xin lỗi đã nói nhiều câu quá đáng trong khi chưa nghe cậu giải thích.”

Không ai đáp lời.

“Izumi, làm ơn để tôi vào.” Natsuki năn nỉ, giọng mềm nhẹ mà cương quyết.

Thời gian đi qua, không ai trả lời. Hắn siết chặt nắm tay, kiềm chế nóng giận. Hắn có đủ kiên nhẫn chờ đợi Izumi bước ra.

Cửa hé mở, hắn thò tay vào giật mạnh cửa, bên trong phát ra tiếng la kinh ngạc, Izumi nhảy ra sau. Natsuki bắt lấy cơ hội lách vào nhà. Tất cả diễn biến nhanh đến nỗi Izumi chỉ có thể đứng há hốc mồm, trợn tròn mắt.

Natsuki bỗng phát hiện đôi mắt của bạn trai hơi ửng đỏ. __Hửm?

“Này, cậu có biết đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp không!” Izumi vẻ mặt kinh ngạc ngước nhìn hắn.

“Xin lỗi, tôi còn cách nào khác? Tôi gọi điện bao nhiêu lần cậu đều không bắt máy.”

“Cái đó…”

“Nói đi, tại sao hôm nay cậu nói dối? Tôi vừa hỏi Tagawa rồi, cậu ta nói không hề hẹn gì với cậu.”

Natsuki vốn muốn bình tĩnh nói chuyện, nhưng hắn không kiềm chế được thương tâm đã lớn giọng với cậu trai. Izumi ngẩng đầu, rủ xuống mi mắt ra vẻ hối lỗi. Cậu do dự một hồi rồi cũng thành thật trả lời.

“Tôi không muốn cho cậu biết sự thật.” Izumi nói.

“Tại sao không? Sự thật về cái gì?”

Izumi im lặng, thay vì trả lời cậu ủ rũ xoay người đi vào trong. Natsuki vội vàng theo. Izumi đứng trước cửa phòng ngủ, mở cửa mời Natsuki vào.

“Có chuyện gì vậy, Izumi?”

“Đừng nói gì hết, chỉ đi vào thôi.” Izumi nhỏ giọng quát.

Natsuki nghi hoặc nghe theo. Giây phút thấy cái bàn đặt giữa phòng, hắn kinh ngạc khẽ kêu. Hoàn toàn không tin được – bánh kem dâu, thứ hắn thích. Còn có thịt gà, salad, ly cà phê đá, tất cả đều sắp đặt gọn gàng như trong bữa tiệc. Natsuki choáng váng không nói nên lời.

“Đây…đây là vì sao?”

“Nhìn mà không biết sao?”

“Không! Tôi không hiểu!” Natsuki lắc đầu nguầy nguậy.

Izumi tặc lưỡi.

“Xì, nó là….thật là, làm sao có người nào chậm hiểu đến vậy? Hay cậu cố ý hả? Cậu đùa giỡn tôi?!”

“Cái…cái gì? Tự dưng trút giận lên tôi? Vô lý quá đó.” Natsuki ra vẻ đáng thương than vãn.

Izumi thản nhiên đáp. “Ai kêu cậu chậm hiểu.” Mặt cậu đỏ như cà chua, bất mãn mím môi, khi xấu hổ Izumi luôn làm thế.

Taychân luống cuống, Natsuki lần nữa quan sát khắp phòng. Lần này hắn thấy một cái hộp nhỏ đặt gần giường.

“Khoan…”

Một ý nghĩ hiện ra trong đầu, nhưng lý do đó tuyệt vời đến mức hắn không dám tin. Tuy nhiên nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có nó là thích hợp cho tất cả. Natsuki thầm tăng thêm dũng khí, nói ra.

“Đây là…cho tôi…”

“Ừ, tiệc sinh nhật cho cậu.” Izumi đáp.

Mắt Natsuki trợn to, miệng khép mở như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ngào niềm kinh ngạc vui sướng. Rốt cuộc khi có thể nói bình thường thì hắn lại bật thốt mỗi một từ đơn ngu ngốc.

“Sao…sao cậu không nói với tôi?” Hắn nói sau khi lấy lại bình tĩnh. “Nếu cậu nói ra thì tôi đã không nghĩ lung tung rồi.”

Cậu hùng hổ trả lời. “Sao nói được, cậu mắng tôi té tát vì hủy cuộc hẹn mà. Ngoài ra, tuy ý nghĩ hơi trẻ con và xấu hổ thật…nhưng…nhưng tôi định sẽ xin lỗi, nói hết tất cả cho cậu sau khi chuẩn bị xong mọi thứ.”

Natsuki lại hỏi vì sao cậu thay đổi thời gian, còn nói dối nữa, thì cậu bạn trai trả lời là bánh chưa xong kịp lúc. Tưởng tượng Izumi cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho mình, Natsuki trong lòng tràn ngập cảm động.

“Cám ơn cậu. Tôi không ngờ cậu nhớ rõ sinh nhật của tôi.”

“Sao quên được chứ, ngu ngốc. Tôi đâu phải loại người vô tâm – a!” Không chờ cậu nói hết đã bị Natsuki ôm vào lòng. Do dùng sức quá mức nên theo đà hai người ngã xuống giường.

“Cậu làm gì hả?!” Izumi gào, giãy dụa ngồi dậy. Nhưng Natsuki nhanh chóng đè lại không chịu đứng lên.

“Này, Izumi. Mỗi năm chỉ có một ngày sinh nhật, thế nên tôi muốn cậu là món quà tặng tôi.”

“Cậu tưởng mình là nam diễn viên chính trong sách đen sao?! Tôi đã mua quà, cũng làm thức ăn cho cậu!” Cậu hất cằm hướng bàn ăn.

Không buông ra Izumi, hắn lấy một trái dâu đặt trên ổ bánh bỏ vào miệng. Vị ngọt tan trong miệng, mùi hương quanh quẩn chóp mũi. Nó tươi ngon như xuất phát từ nhà hàng cao cấp.

“Đúng là ngon thật. Rồi, chúng ta sẽ ăn nó sau.”

“Này!”

“Đừng lo, tôi sẽ ăn hết.” Natsuki lại lấy một trái đặt trên môi Izumi, mỉm cười. “Cậu cũng muốn?”

Izumi ngoan ngoãn mở miệng ngậm trái dâu, gò má phồng lên như con chuột nhỏ, trông rất đáng yêu.

“Tôi cũng ăn cái đó.” Natsuki lên tiếng, hôn lên gò má phình ra.

“Từ khi nào cậu biến thành lão già dê thế này?”

“Có tên con trai nào cả ngày đầu óc không nghĩ mấy thứ tình dục? Hay là cậu không muốn làm chuyện đó với tôi?” Natsuki nghiêm giọng hỏi.

Izumi bực mình trầm mặc. Natsuki đang bất an không biết người yêu có giận mình thì Izumi ra tiếng.

“Tôi vô dụng lắm ha?”

“Hở?”

Izumi xấu hổ lay động hai chân. “Thì là…lúc chúng ta, chúng ta làm chuyện đó…tôi không biết làm cái gì hết, tôi thấy mình vô dụng quá.”

Nói cách khác, lý do Natsuki không được phép dù là hôn một cái bởi vì Izumi không tự tin sẽ làm tốt. Vẻ mặt ngượng ngùng của cậu quá hấp dẫn, làm Natsuki ngây ngất vì xúc động.

“Izumi, tôi phải làm sao đây…lúc này cậu dễ thương quá đi, chắc tôi chảy máu mũi mất.”

“Hử?”

Izumi hé miệng định hỏi rõ thì Natsuki đã đặt môi lên chặn lại. Nụ hôn có vị ngọt của dâu, khi Natsuki thử chạm vào lưỡi cậu thì hương vị đó càng nồng nàn hơn. Nghe tiếng nước phát ra trong khi hôn môi, Izumi đôi tay run rẩy cố đẩy vai Natsuki ra. Nhưng Natsuki bắt lấy tay cậu, bàn tay đan nhau. Lưỡi Izumi mềm và ấm, cảm xúc quá tuyệt vời.

Natsuki dịu dàng hôn cằm Izumi, một đường xuống cổ rồi đến xương quai xanh.Tayhắn chạm tới nút cổ áo sơ mi của Izumi, cởi từng cái một. Áo mở rộng lộ ra làn da trắng quyến rũ. Bàn tay nắm cổ tay Izumi thì dịu dàng, trái ngược với thái độ cuồng dã của Natsuki hiện giờ.

“Izumi.” Hắn thở nhẹ ngậm một bên đầu vú. Hắn yêu cảm giác nó cứng rắn khi hắn khẽ cắn. Izumi lớn tiếng rên rỉ ôm chặt hắn. “Cảm giác sướng không?”

“Tôi…tôi không biết…”

“Tôi cần học kỹ thuật cao siêu hơn?”

“Nói gì chứ, ngu ngốc!!!”

Natsuki hỏi thật sự nghiêm túc, tuy nhiên nhận lấy đáp lại là tiếng mắng, không chừng Izumi nghĩ đó là trò đùa.

Thôi được __hắn tưởng. __nếu vậy thì mình sẽ dồn sức cho nơi khác__Rồi môi hắn trượt xuống phần bụng của Izumi, bị cậu kháng cự kịch liệt. “Nhột quá!” Tới khi hôn rún cậu thì nghe tiếng hét. “Khó chịu quá đi!”

Natsuki là loại người bình tĩnh, thế nhưng trường hợp này thì ai cũng sẽ nổi giận. Hắn không nói một lời tuột quần jean – tính cả quần lót – xuống tới đầu gối.

“N…này!”

“Im miệng một lúc thôi!” Natsuki sẵng giọng, vùi mặt vào bắp đùi cậu. Dương vật của Izumi đã hơi cương. Lúc hắn phê bình kích cỡ nó nhỏ xinh thì Izumi rên rỉ ra tiếng, đấm thùm thụp vai hắn.

 

Hừm, đó là lời khen mà.

 

Natsuki nghiêng đầu ngậm thứ nhỏ xinh đó vào miệng. Lúc hắn liếm nó, nó nhanh chóng biến lớn, nóng hầm hập. Hắn liếm từ dưới lên trên đỉnh, chất lỏng rỉ ra từ lỗ nhỏ.

“A! Không…mà…đã nói không!”

“Izumi, cậu nói ‘không’ nhiều lần rồi.”

“Không, không cho nói…a!!!”

Izumi trông như sắp khóc, vẻ mặt ấy đáng yêu không chịu được, làm Natsuki kiềm lòng không nổi. Hắn cảm giác cái của mình cũng đang ướt, khao khát Izumi. Đột nhiên có ý xấu, hắn cọ thứ cứng rắn lên chân Izumi.

“Cái…cái…gì vậy?!”

“Lúc nãy cậu đã hỏi tôi rằng có phải mình rất vô dụng?”

“Ừ thì sao?!” Izumi vùng vẫy.

“Cậu hoàn toàn không vô dụng.” Natsuki thì thầm mê hoặc, nhìn thẳng Izumi. “Đúng hơn là cậu vô cùng đáng yêu, làm cả người tôi khô nóng. Nóng đến mức tôi bắn ra chỉ bởi tưởng tượng khuôn mặt cậu.”

Izumi hóa đá – ngoại trừ đôi tay che mặt.

“Tôi không muốn dính dáng gì đến cậu nữa.” Cuối cùng cậu bật thốt.

“Lại là mấy từ ‘không’ nữa?” Natsuki chứa ý cười trêu tức hỏi.

“Im đi!” Izumi quát.

Tuy nhiên lần này khi Natsuki xoa đùi và mông Izumi thì cậu không chống cự. Nhưng cậu không cách nào thả lỏng lúc Natsuki đút một ngón tay vào trong.

Natsuki mềm nhẹ hôn lên gò má cậu. “Anh yêu em, Izumi.”

Izumi không đáp lại, tầm mắt nhìn xa xăm, lỗ tai càng lúc càng đỏ bừng.

 

Không biết Izumi có giận nếu mình nói cậu ấy như thế này cũng siêu đáng yêu.

 

Natsuki cực kỳ muốn trêu Izumi, nhưng cuối cùng hắn ngậm miệng. Hắn có cảm giác, nếu bức nóng nảy người yêu dễ mắc cỡ thì sẽ chọc người ấy khóc mất.

“Ngoan, hãy thư giãn cơ thể.”

Izumi im lặng một lúc sau nhẹ gật đầu.

Natsuki thở ra một hơi, tuột quần jean xuống tận đầu gối, không khí tràn vào dương vật đã cương cứng làm hắn rùng mình. Cổ họng khô khốc, hưng phấn chạy khắp cơ thể, mắt hắn long lên như dã thú đói khát.

“Izumi…”

Hắn vứt quần dài và quần đùi của Izumi ra xa, thô bạo mở rộng chân cậu, chen một chân vào. Izumi giật mình cong người, có lẽ cậu khát, Natsuki nghe thấy cậu không ngừng nuốt nước miếng. Hắn nhẹ nhàng gặm cắn hầu kết của cậu, và rồi tiến vào thân thể người yêu. Khi phần đầu mới vào được một chút, Izumi hét lớn, kịch liệt chống cự.

“Không…đau quá!” Izumi khóc.

Mặt cậu vặn vẹo như thể rất đau đớn, hai chân vung vẫy đá vào sau lưng và hông Natsuki.

 

Hình như mình chưa làm chẩn bị đầy đủ, cơ thể cậu ấy còn chưa sẵn sàng.

 

Nghĩ thế làm Natsuki tự trách, hắn dịu dàng vuốt ve Izumi, kiềm chế dục vọng. “Izumi, thư giãn cơ thể, như thế sẽ không đau! Ừ, đúng rồi, ngoan, làm tốt lắm.”

“Im đi, ngu ngốc! Đương nhiên ông thì thoải mái rồi, đâu có biết nó khủng….a!!!”

“Anh biết. Đợi làm xong em muốn gì anh cũng chiều, được không? Cố gắng thêm chút nữa thôi.”

Trả lời là tiếng thét như heo chọc tiết của Izumi. Rồi thì nước mắt ướt đẫm mặt cậu, đôi tay ôm chặt lưng Natsuki. Natsuki thấy tội lỗi nhưng đồng thời có cảm xúc mâu thuẫn trong lòng, muốn làm Izumi khóc nhiều hơn nữa, ham muốn dâng trào trong hắn.

Để kiềm chế xúc động mãnh liệt này, hắn thở hắt ra vùi đầu vào ngực người yêu. Nhịp tim đập của Izumi đem đến cảm giác bình yên. Hít vào thở ra, những ngón tay của Natsuki bao quanh dương vật cậu, dịu dàng xoa nắn. Từ bờ môi Izumi phát ra âm thanh ngọt ngào quyến rũ, cơ thể cậu thả lỏng.

Natsuki tiếp tục không ngừng vuốt ve. Thật thống khổ khi cố kiềm nén dục vọng, nhưng nhìn Izumi gò má ửng hồng, hai chân như vuốt mèo cọ người hắn, cảm giác dòng nước ấm hạnh phúc lan khắp thân thể áp đi ham muốn.

“Izumi…anh yêu em.” Hắn nhỏ giọng thì thầm, rồi đột nhiên đâm mạnh vào.

Izumi hét lên một tiếng khiến người nghe toàn thân xương cốt nhũn ra, bên dưới kẹp chặt Natsuki. Cậu khóc mắng Natsuki như thường lệ ‘ngu ngốc’ và ‘không’ – có lẽ nó vẫn hơi đau chút – nhưng bên trong cậu vui sướng ôm lấy thứ của Natsuki.

“Izumi…em tuyệt quá…”

Kiềm chế không quá sớm xuất tinh, hắn không ngừng đoạt lấy Izumi. Cảm giác quá tuyệt vời. Hắn muốn chiếm đoạt Izumi nhiều hơn, mạnh hơn nữa. Hắn biết mình nên dịu dàng cẩn thận để không làm tổn thương người yêu, nhưng khao khát chiếm lĩnh lý trí của hắn.

Tiếng rên rỉ thoát phá rồi bỗng một tiếng hét cao vút. Natsuki không thể kiềm chế dục vọng bắn vào sâu trong cậu, một khoảnh khắc hắn thậm chí không thể thở. Hai người run rẩy nằm xuống, chất nước trắng đục chảy ra bên dưới cơ thể.

Natsuki hít vào một hơi, loáng thoáng nghe thấy âm thanh. “Em cũng yêu anh, ngốc ạ.”

Hắn gật đầu, hai tay bao quanh thân thể Izumi kéo vào ngực mình. Giờ đây hắn hạnh phúc vô cùng, không dám tin là thật. Quá vui sướng, hạnh phúc tràn ngập đến mức muốn khóc.

Sau đó một khoảng thời gian, hai người vẫn trong trạng thái kiệt sức.

“Em cư xử cứ như trẻ con nhỉ?” Izumi đột nhiên lầm bầm, nằm trên giường quay mặt hướng bức tường. “Bình thường vào cấp 3 rồi không ai tổ chức sinh nhật nữa. Em đã rất ngượng…”

“A? Anh nghĩ nếu em thật sự là con nít thì chúng ta không thể làm chuyện này được.” Natsuki trả lời, bàn tay mập mờ xoa mông Izumi. Lập tức bị Izumi cốc đầu.

“Này, em đang nghiêm túc nha!” Izumi nói.

“Thì anh cũng trả lời nghiêm túc mà.”

“Có lẽ đi. Nhưng em nghe thì không phải thế, ngu ngốc.” Izumi nhăn mặt, hậu quả sau khi phóng túng.

Natsuki vội vàng xin lỗi, vuốt tóc Izumi, hắn cố gắng đổi đề tài.

“Dù sao anh rất ngạc nhiên thấy em làm những thứ này vì anh, Izumi! Anh rất hạnh phúc!” Hắn nói thêm.

Izumi thì lặng im có vẻ khó chịu

 

Chết, chẳng lẽ nói thế cũng phạm cấm kỵ?

 

Natsuki hơi hoảng, nhưng thấy môi Izumi mím lại và vẻ mặt nhăn nhó thì hắn cười gian.

 

Hay là em ấy xấu hổ khi nhắc tới nó?

 

 

“Không biết tại sao, tuy nhiên em muốn làm. Có lẽ bởi vì ghen tỵ.”

“Ghen?”

“Chẳng phải anh luôn luôn được mời dự các buổi tiệc sinh nhật? Lúc em nghe thấy thì luôn nghĩ ‘chắc tuyệt lắm’ rồi em cũng muốn làm thế vì anh…”  Giọng Izumi ra vẻ thờ ơ nhưng có thể nghe ra chỉ là giả vờ.

Đúng vậy, mấy năm nay Natsuki được mời tham dự rất nhiều sự kiện, hắn thường không từ chối bữa tiệc nào. Hắn đột nhiên hiểu cảm giác lúc đó của Izumi. Lặng yên nhìn cuộc sống Natsuki tràn đầy muôn màu có nhiều người vây quanh, trong khi Izumi là bạn thân nhất của hắn.

Giờ đây nghe Izumi nói vậy, trái tim hắn co rút đau đớn.

“Nói này, Izumi, em chịu hẹn hò với anh có phải vì…” Không, đừng nói ra. Nhưng nếu không nói hắn sẽ vẫn bất an.

Natsuki cố gắng biểu đạt suy nghĩ thì bị Izumi trừng mắt, cậu gắt giọng. “Đương nhiên không phải bởi vì tôi mơ hồ không rõ. Tôi làm chuyện đó cùng Natsuki là vì biết chính xác mình muốn gì. Hơn nữa làm thế quái nào tôi sẽ để một tên con trai làm này làm nọ với mình chỉ vì tình bạn. Ngu ngốc!”

Những lời nói cộc cằn, gắt gỏng che giấu đi sự e thẹn và thâm tình, nghe không được tự nhiên. Quả nhiên là cách nói kiểu Izumi. Mặt Natsuki giãn ra, biết Izumi hiểu rõ và trân trọng tình cảm này làm hắn mừng như điên.

“Hiểu…hiểu rồi, cám ơn em.” Hắn khẽ nói, cho Izumi một nụ cười hạnh phúc sáng lạn làm cậu đỏ mặt.

Giây phút ngắn ngủi đó thật kỳ diệu. Nụ cười của hoàng tử bỗng nhiên biến thành ngây ngô cười giống tên ngốc.

“May quá, vậy là em cũng thấy sướng khi chúng ta làm tình ha?”

“Đừng…đừng có đề cập tới nó, háo sắc!”

“Nhưng mà trong lúc làm em luôn có vẻ rất thống khổ, làm hại anh cứ lo kỹ thuật của mình không tốt. Nhưng giờ nghe em nói thích nó khiến anh mừng lắm.” Natsuki siết tay đấm vào bàn tay kia đang xòe ra, hùng hồn tuyên bố. “Anh thề sẽ cố gắng giỏi kỹ xảo hơn nữa!”

Natsuki rất muốn nói cho Izumi – lần này thì mới đầu tiến triển trơn tru, tuy nhiên tới giữa đường hắn đã làm đau Izumi. Thế nên lần tới Natsuki muốn cho cậu không hề cảm giác đau đớn dù chỉ một chút.

Izumi mặt đỏ bừng một cước đạp hắn văng vô tường, hét.

“Đầu óc nhồi thứ gì thế này, anh đúng là hoàng tử háo sắc!!!”

Natsuki té xuống giường với tư thế bất nhã. Toàn thân trần trụi nằm trên mặt đất, trông hắn không hề giống hoàng tử mà như ông chú biến thái hơn.

Loading disqus...