Chap 5
Màn đêm buông xuống. Chỉ còn lại ánh trăng tỏa sáng trong đêm. Một nhóm người tụ tập trên bãi cỏ ở ngoại ô thành phố. Sự căng thẳng, giận dữ bao trùm cả không gian.
- Đại ca! Bọn chúng đã đến rồi! – một tên đàn em chạy đến, hớt hải nói.
- Tốt, đã đến lúc kết thúc chuyện này rồi.... – một người từ trong bóng tối bước ra. Gương mặt hắn lạnh lùng, ánh lên cái nhìn chết chóc.
Chưa đầy vài phút, một đám người điệu bộ ngang tàng, tay lăm lăm vũ khí, sấn sổ bước đến. Trên người họ đầy những hình xăm hung tợn. Nhóm người bên kia đứng dậy. Ánh mắt họ trao cho nhau đầy sát khí. Một tên có vẻ như đứng đầu của nhóm kia, quát lớn:
- Minh Quân đâu? Sao chỉ có lũ chó săn đứng đây! Mày có giỏi thì mang cái mặt chó của mày ra nói chuyện với tao nè!
Minh Quân bước ra, đôi mắt sắc lạnh nhìn quanh bọn chúng. Cả đám đều chùng bước. Chỉ có tên kia vẫn đứng trơ ra đó, khinh khỉnh nhìn Minh Quân. Hắn lạnh lùng:
- Quang Minh, mày dám mang xác đến đây đúng là gan cùng mình! Tụi bây đâu, lên!
Cả đám giáp lá cà với nhau, lưỡi dao sáng loáng trong đêm trăng. Minh Quân vẫn rất bình thản né tránh những lưỡi dao từ phía địch thủ, hạ gục chúng một cách nhanh chóng. Minh Quân đứng đối diện với tên cầm đầu. Quang Minh tung ra những cú đấm, đá liên tục, nhưng Minh Quân đều đỡ được. Tên kia quá háo thắng, dễ dàng để lại sơ hở trong cách ra đòn. Bằng một đòn Ippon hoàn hảo, Minh Quân đã dễ dàng hạ được hắn. Một nhát dao ngọt lịm đâm sâu vào ngực trái. Hắn cuối xuống, hơi thở phả vào tai của Quang Minh:
- Kẻ nào dám đụng đến tao, kẻ đó phải chết....
Đôi mắt Quang Minh trợn ngược, máu loang ra ướt cả đất. Minh Quân điềm nhiên quay lại, đôi mắt vô hồn nhìn quanh. Một số thuộc hạ của hắn đã chết, một số bị thương. Xác nằm la liệt trên đất.
- Dọn dẹp bọn chúng cho sạch sẽ. Các người lần này vất vả rồi. – Hắn nhẹ nhàng nói, đôi mắt thoáng chút buồn xa xăm.
- Dạ, đại ca!
Những đứa bị thương đã băng bó, xác người đã được đốt một cách bí mật, không một chút dấu vết. Công việc diễn ra hết sức nhanh chóng. Mỗi người bước đi mỗi hướng. Minh Quân lặng lẽ bước đi trong đêm. Những cuộc tranh giành quyền kiểm soát, thủ tiêu lẫn nhau đối với hắn diễn ra như cơm bữa. Những cái chết luôn bị giấu nhẹm bằng quyền lực và tiền bạc. Hắn là ông chủ nhỏ của tập đoàn truyền thông danh tiếng của cả nước, đồng thời là người thừa kế chính thức của Extreme – một tập đoàn chuyên nghiên cứu công nghệ cao và những thiết bị trong tương lai trong các lĩnh vực khoa học. Hắn quen biết không ít những người tai to mặt lớn và cũng nắm được những bí-mật-không-mấy-tốt-đẹp của những có địa vị. Sự việc như thế này dễ dàng “bị lãng quên”, không một dấu vết. Mỗi lần giải quyết xong, Minh Quân đều đi dạo, cảm giác trống rỗng lại ngự trị trong tâm hồn, không một cảm xúc. Mái tóc bồng bềnh của hắn khẽ đưa trong làn gió thoảng. Vẻ đẹp của hắn trở nên huyền bí dưới ánh trăng, ẩn hiện một gương mặt trơ như đá, nhưng vẫn tỏa sáng. Đôi mắt hắn thoáng ngạc nhiên, bắt gặp một hình bóng quen quen, dáng người cao gầy ấy, gương mặt thiên thần ấy, hắn không lẫn vào đâu được. Đó là Thiên Lâm. Từ hôm đó đến nay, hắn, Phi Tuyết và Thiên Lâm trở thành “bộ ba hoàn hảo” lúc nào cũng sánh bước bên nhau. Minh Quân chau mày, “Tại sao cậu ấy lại ở đây?”. Hắn nhìn đồng hồ, lúc này đã 12 giờ rồi. Không lẽ cậu ấy cũng có sở thích giống hắn? Hắn cười thầm một mình, rồi chạy lại gần Thiên Lâm, gọi lớn:
- Thiên Lâm!
Khẽ nhíu mày, cậu ta nhìn Minh Quân lạ lẫm, có vẻ hơi khó chịu, lạnh lùng nói:
- Tôi không phải Thiên Lâm. Cậu nhận lầm người rồi.
Cậu ta quay người bỏ đi. Hắn hơi bất ngờ “Tại sao lại có thể như vậy được? Rõ ràng cậu ta là Thiên Lâm mà”. Minh Quân không tin vào mắt mình, chạy lại gần, nắm lấy tay của người đó. Ánh mắt đầy chết chóc quay lại, sáng lên trong đêm. Hắn giật mình, vội buông tay ra. Đôi mắt đó cuốn Minh Quân cuốn sâu vào hố sâu nhất của tuyệt vọng.
- Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải Thiên Lâm. Thật ngoan cố! – Cậu ta vẫn lạnh lùng, giọng nói của cậu sắc như dao, như đang cứa sâu vào tâm hồn
Bóng tối xung quanh hắn như cô đặc lại, khó thở. Cậu ta quay đi. Hắn gần như khuỵu xuống. Đôi mắt ấy lạ lắm, không phải là của Thiên Lâm, và cả giọng nói đó nữa, hoàn toàn khác hẳn với những gì hắn biết về cậu ấy
- Vậy là không phải rồi, nhưng tại sao con người này lại giống cậu ấy y như đúc? Chẳng lẽ là 2 anh em? Ánh nhìn đó.... – hắn thở dốc.
Có một đôi mắt đang nhìn hắn, tỏa ánh sáng ấm áp trong đêm tối lạnh lẽo.
Về đến nhà, hắn không tài nào ngủ yên được. Vừa chợp mắt, đôi mắt lạnh lẽo ấy lại hiện diên trong tâm trí hắn. Hắn ngồi bật dậy, mồ hôi ướt cả áo. Từ rất lâu rồi, hắn mới có cảm giác sợ hãi đến vậy. Khẽ lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, Minh Quân tự trấn tĩnh lại chính mình. Nỗi sợ đó như hằn sâu vào đôi mắt của hắn. Hắn ngồi dựa vào góc giường cho đến trời sáng. Hàng ngàn câu hỏi cứ quẩn quanh trong hắn. Cậu ta là ai? Rốt cuộc cậu ta có quan hệ gì với Thiên Lâm? Tại sao ánh mắt đó lại đáng sợ đến vậy? Nhất định ngày mai hắn sẽ làm rõ chuyện này.
Như thường lệ, Phi Tuyết và Thiên Lâm đến lớp sớm hơn những bạn khác. Nhưng hôm nay một điều đặc biệt xảy ra, Minh Quân đã ngồi ở trong lớp tự bao giờ. Không một chút ngạc nhiên, Thiên Lâm quay sang Phi Tuyết, vẻ mặt lo lắng. Cô ấy vẫm mỉm cười, đẩy cậu ta vào trong.
- Thiên Lâm, tôi có chuyện muốn nói với cậu. – Minh Quân trở nên nghiêm túc lạ thường
- Có chuyện gì vậy? – Thiên Lâm lo lắng
- Tối qua, tôi gặp một người rất giống cậu, nhưng người đó không nhận là cậu? Vậy rốt cuộc người đó là ai ? – đôi mắt sắc bén của Minh Quân ánh lên
- Tôi không biết. Tại sao cậu hỏi tôi như hỏi cung thế? – Thiên Lâm tỏ ra khó chịu.
Minh Quân nhìn sâu vào đôi mắt ấy, dường như có sự khác biệt rất lớn. Đôi mắt hiện tại đem lại cho hắn sự tin tưởng, yên bình, luôn ánh lên những tia nắng của hi vọng. Vẻ thánh thiện toát lên từ đôi mắt đó khiến cho những câu hỏi của Minh Quân dần tan biến. Cả giọng nói nhẹ nhàng ấy nữa, bất giác hắn tự hỏi, một người con trai sao lại có thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng đến vậy? Từ giọng nói đó đưa người ta đến một khoảng không gian bình yên, tĩnh lặng. Cậu tự thấy mình ngốc nghếch khi hỏi Thiên Lâm như vậy.
- Tôi...tôi xin lỗi – hắn ngập ngừng, thoáng chút xấu hổ
- Không sao – cậu mỉm cười, một nụ cười rực rỡ trong nắng, lại một lần nữa hắn thẩn thờ.
Phi Tuyết mỉm cười. “Quả là một chuyện thật trớ trêu....Minh Quân à, chưa đến lúc cậu biết tất cả sự thật đâu....”. Minh Quân cười thật tươi, nhưng hắn đâu biết rằng có một người thực sự rất lo sợ khi phải đối mặt với hắn.