Chap 3:
Nắng sớm tràn vào cửa, làm bật lên nét tinh khôi của màu trắng, màu chủ đạo trong cả ngôi biệt thự này – Light. Thiên Lâm đã thức dậy từ lâu, cậu luôn có hứng thú với những tia nắng đầu tiên trong ngày. Thói quen này đã kéo dài hơn 10 năm, khi cậu nhận ra ánh sáng buổi sớm là thứ duy nhất xoa dịu nỗi đau trong cậu, nỗi đau không còn người thân nào bên cạnh mình, ngoài ông Quản gia.
Thiên Lâm’s POV
Tôi tỉnh dậy. Căn phòng trắng toát, nhưng lạnh lẽo. Tôi xa lạ, nhìn xung quanh, đây không phải là căn phòng của tôi. Vùng dậy, nhưng đầu lại nhói đau, tay tôi lại bị vướng bởi kim truyền dịch.
- Cha ơi, mẹ ơi.... Mọi người đâu rồi ? Sao con lại ở đây ? – Tôi sợ hãi
Một bác sĩ loay hoay nãy giờ với tập giấy gì đó, nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng nói :
- Cháu bé à.... Hãy nghỉ ngơi đi, rồi cha mẹ cháu sẽ đến đây đón cháu về...
Tôi tin tưởng chú ấy, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ...‘Rầm!’. Âm thanh từ đâu đó trong tâm thức tôi vọng về. Tôi choàng tỉnh dậy. 12h khuya. Mồ hôi đổ ra ướt cả áo. Tôi vẫn nằm trên giường, lo sợ, tự hỏi tại sao mình lại ở đây, rõ ràng là tôi đang cùng mẹ và cha đang đi chơi cơ mà? Ông quản gia đang ngồi cạnh tôi, lặng lẽ nhìn vào khoảng không
- Cậu chủ đã tỉnh rồi à?
- Cha mẹ đâu rồi ông ? Sao con lại nằm ở đây ? – Tôi hỏi
- Ông bà chủ đang nằm ở phòng bên cạnh, cậu mau khỏe rồi đến thăm hai người – giọng ông đứt quãng.
- Con muốn đến đó ngay! Con đã khỏe rồi mà! – Tôi quả quyết, ngồi dậy ngay nhưng cơn choáng váng khiến tôi ngã xuống.
- Cậu chủ chưa khỏe đâu, hãy nghỉ ngơi đi, chừng 2 ngày nữa rồi tôi sẽ đưa cậu đến gặp ông bà chủ. – giọng ông trầm trầm
Tôi nằm đó, cố gắng tự chăm sóc mình, mong chờ 2 ngày ấy trôi qua thật nhanh, tôi phải thật khỏe để gặp cha mẹ.
- Con muốn gặp cha mẹ! – Tôi nói
Ông quản gia mặt tái hẳn đi :
- Nhưng......
- 2 ngày rồi ông ạ, con cũng khỏe rồi, mau cho con gặp đi – tôi nài nỉ
Ông không nói gì, làm thủ tục xuất viện cho tôi, rồi đưa tôi đến khu vườn quen thuộc. Khu vườn này đã gắn bó với cha mẹ tôi, như một kỉ niệm ngày họ quen nhau. Mẹ thường dẫn tôi ra ngoài này, kể cho tôi nghe những ngày hạnh phúc ấy. Nhưng tôi không bắt gặp ai ở đây cả, cha mẹ tôi đâu ? Tôi tìm kiếm khắp khu vườn, trong đầu vang lên từng lời của ông Quản gia “ khi con đến cuối khu vườn, con sẽ nhìn thấy cha và mẹ”. Tôi lặng người, không một tiếng động, chỉ còn có gió, tôi và những phiến đá lạnh lẽo. Tôi hụt hẫng, không còn đứng vững được nữa. Tôi nhìn thấy nụ cười ấm áp của mẹ, ánh nhìn đầy hi vọng của cha, nhưng tôi không thể chạm vào nó lần nữa. 7 tuổi, độ tuổi mà những đứa trẻ khác đang được bảo bọc dưới vòng tay của đấng sinh thành, còn tôi, tôi lại phải xa nó mãi mãi. Đau khổ. Tuyệt vọng. Nỗi bất hạnh quá lớn đối với tôi. Tôi mãi rơi vào lỗ đen thăm thẳm, cả người tôi không còn sức lực nào nữa, chìm trong một màu đen.
- Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu sao vậy ? – Có tiếng hốt hoảng của ai đó, hình hình là ông quản gia.
Tôi mở mắt, vô hồn nhìn xung quanh. Cả người tôi sao nặng thế, tôi không thế nổi mình lên. Nhưng tôi cũng không buồn làm thế, tôi muốn ngủ, ngủ mãi, để tôi có thể gặp lại cha mẹ trong giấc mơ của mình. Tôi vẫn còn hạnh phúc, đúng không nào ? Tôi muốn níu giữ tia sáng đó, một điều không thể nào thực hiện được, tia sáng luôn rời khỏi tay người khi hoàng hôn tắt dần.
Không biết tôi đã nằm được bao lâu rồi, tôi không muốn và cũng không thể ngồi dậy. Không nhờ đến ông Quản gia ngày nào cũng đến thăm tôi và chăm sóc tôi, tôi đã không còn tồn tại nơi đây, có khi lại tốt, tôi sẽ gặp lại cha mẹ. Nhưng ông đã từng tâm sự với tôi:
- Cậu phải sống, sống sao cho thật tốt, đây là ước nguyện cuối cùng của ông bà chủ trước khi ra đi.
Cha mẹ à, làm sao con có thể sống tốt được, khi chỉ còn mình con ở lại nơi này? Cha mẹ xấu lắm, bỏ con lại để ra đi. Con xin lỗi, nhưng con không thể sống tốt như cha mẹ đã từng dặn dò. Thậm chí con còn không thể nói được lời nào, từ khi....
Một cô bé chừng trạc tuổi tôi bước vào phòng, cô nhìn tôi, cười, nụ cười rạng rỡ trong nắng. Nhưng có điều gì đó khác lạ, cô bé đó trông có vẻ chững chạc hơn so với tuổi. Tôi không bận tâm lắm. Đôi mắt của cô ấy có gì rất lạ, như chứa đựng những tia nắng, nhìn xuyên thấu suy nghĩ mỗi người, làm tan chảy những tâm hồn lạnh giá, trừ tôi.
- Chào Thiên Lâm, tôi là Phi Tuyết.
Tôi không nhìn cô nữa, tiếp tục chìm sâu trong thế giới của mình. Phi Tuyết cũng không nói gì, hằng ngày đến với tôi, tìm mọi cách nói chuyện với tôi, bày những trò chơi, đọc truyện cho tôi nghe. Tôi chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng, tôi không nghĩ cô ấy có thể đưa tôi ra khỏi tình trạng này được, vì tôi đã chọn nó. Nhưng Phi Tuyết vẫn kiên trì suốt 2 năm, cho đến một ngày...
- Phi Tuyết..... – giọng tôi cất lên, tôi cũng ngỡ ngàng, bởi vì nó khác quá, trầm lắng, khàn khàn, đặc sệt
Phi Tuyết mừng rỡ, ánh mắt ánh lên tia nhìn ấm áp, hỏi dồn:
- Thiên Lâm, cậu... cậu... nói được rồi kìa, sao? Cậu muốn gì, nói tôi biết đi, tôi sẽ làm cùng cậu!
Tôi hơi ngạc nhiên, mỉm cười khó khăn:
- Tôi...muốn....đi...dạo, cậu...đi...với...tôi....nhé...
Cô ấy tức tốc đỡ tôi ngồi dậy, cơ thể tôi vẫn thế, không còn chút sức. Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng dường như đã lâu rồi không cử động, đó là một điều không dễ dàng gì. Tôi sắp bỏ cuộc, nhưng bàn tay ấm áp của Phi Tuyết đã giữ tôi lại, khẽ nói bên tai tôi:
- Đừng vội bỏ cuộc, tôi sẽ luôn bên cậu, hãy nắm tay tôi và đứng lên...
Có cái gì đó đang le lói trong tôi, tôi dùng hết sức mình cử động cánh tay, có vẻ nó chịu nghe lời hơn, run rẩy nắm chặt tay Phi Tuyết để cô ấy dìu tôi đến chiếc xe lăn. Cô đưa tôi ra ngoài vườn.
Phi Tuyết dừng lại trước khu vườn:
- Thiên Lâm, cậu có chắc là muốn vào đây không ? – giọng cô ấy có vẻ lo lắng
- Tôi....không....sao, cứ....đi.....đi – tôi cố gắng trấn tĩnh mình.
Vẫn là nơi ấy. Ánh mặt trời gay gắt nhưng sao tôi cảm thấy lạnh quá... Tôi muốn gặp lại họ lần nữa. Tôi im lặng. Đau nhói. Trái tim tôi bị bóp chặt. Khó thở quá... Cha mẹ vẫn nhìn tôi, nụ cười của họ thật bình yên. Tôi run lên khi nhìn thấy nó.
- Cậu...đã không khóc, đúng không? Cậu im lặng, co mình trong góc tối nhất của con người. Cậu đừng gắng gượng nữa, gắng gượng để làm gì cơ chứ ? Nếu cậu không khóc được, hãy để tôi khóc thay cho cậu – Phi Tuyết rơi nước mắt
Tôi im lặng. Tôi tự hỏi, sao tôi lại có thể trơ ra như vậy? Tại sao tôi không khóc? Tôi đang trốn chạy sự thật ư? Tôi....tôi đã tự mình đối diện với sự thật đó suốt 2 năm nay rồi cơ mà? Không, không phải như vậy!
- Cậu....cậu....nghĩ.....sai.....rồi.....tôi....đã.....
- Đã tự mình đối diện với sự thật chứ gì? Cậu sai rồi. Cậu thử nói cho tôi biết đi, tại sao cậu lại nằm bất động suốt 2 năm nay? Cậu trả lời tôi đi! – Cô ấy lớn tiếng
- Tôi....tôi....chỉ.....là.....
- Cậu đừng cứng đầu nữa, đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa.... – Phi Tuyết nhẹ nhàng
Bức tường thành yếu ớt trong tôi đã bi đập vỡ hoàn toàn. Tôi khóc, nước mắt rơi liên tục, không kìm lại được. Tôi không thể giữ những giọt nước mắt ấy thêm 1 giây phút nào nữa. Thổn thức. Tôi đã mất hết tất cả người thân của mình. Họ đã để tôi lại trơ trọi một mình giữa cuộc đời này. Tôi bất lực trước hoàn cảnh, bất lực với chính mình. Tôi không nên tồn tại, đáng lẽ tôi phải chết. Tôi muốn như thế, với một mong ước mỏng manh là gặp lại được cha mẹ. Tôi có nên chết ngay bây giờ không? Những hạt mưa lạnh rơi xuống như tâm hồn tôi đang buốt lên từng cơn. Lạnh thật......
- Tôi....không.....còn.....lí......do......gì.......để......tiếp.........tục......tồn......tại.....nữa
- Cậu đừng nói vậy, Thiên Lâm, cậu vẫn còn tôi và còn ông Quản gia nữa. Chúng tôi sẽ luôn bên cậu mà..... Và cha mẹ cậu nữa, dù đã chết nhưng tôi tin họ vẫn dõi theo từng bước chân của cậu – Phi Tuyết ôm chầm lấy tôi
- Có.....thật....không? Tôi....sợ....lắm.....rồi......cậu.....cũng......bỏ.....tôi......đi...........thôi
- Không! Không bao giờ đâu! Tôi sẽ ở đây, ủng hộ, động viên cậu hết mình. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng không bỏ đi đâu. Mình ngoéo tay nhé!
Tôi mỉm cười yếu ớt, tay run rẩy đưa ra. Chúng tôi ngoéo tay. Niềm tin lại quay trở về trong tôi. Tôi không còn cảm thấy lạnh nữa, Phi Tuyết đang ở bên tôi, chia sẻ cùng tôi. Ấm áp. Tôi tự hỏi có phải cha mẹ đã mang Phi Tuyết đến đây, vực tôi dậy trong đại dương trơ trọi, lạnh lẽo hay không? Tôi tin rằng cha mẹ vẫn ở bên tôi, luôn đi theo tôi trên những chặng đường. Tôi tiếp tục khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Tôi bắt đầu tập đi lại, nói chuyện. Phi Tuyết ở bên cạnh giúp đỡ tôi trở lại cuộc sống bình thường.
- Cậu xuất hiện như thiên thần cứu tôi khỏi bóng tối. – tôi mỉm cười nhìn Tuyết
- Thiên thần à? Cậu mới là thiên thần đấy – Cô ấy tươi cười
- Vì sao? Tôi còn không giúp đỡ ai, tôi chỉ liên lụy đến người khác thôi... – tôi thở dài
- Ngốc ạ! – cô ấy cốc đầu tôi – Vậy ai là người luôn giục cha mẹ mình ủng hộ các hội từ thiện? Ai là người chỉ mới nhìn thấy một con cún bị ướt đã mang nó về nuôi, thấy cây hoa bên đường bị héo úa thì tìm cách mang về trồng trong vườn, cố gắng chăm sóc chúng?
- Sao cậu lại biết? – tôi một chúc ngượng ngùng, pha lẫn ngạc nhiên
- Vì tôi là người bảo hộ cho thiên sứ ánh sáng. – cô ấy thản nhiên đáp – sứ mệnh của tôi là ở bên cạnh họ, và cậu chính là Thiên sứ.
- Cậu...cậu đùa với tôi à ?
- Không đâu. Tôi sẽ cho cậu thấy. – Cô ấy vẫn bình thản
Ánh nắng dường như hướng vào tôi. Tôi có lầm không? Thân hình tôi tỏa sáng, một nguồn sức mạnh như đang ẩn giấu trong tôi bùng lên mạnh mẽ.
- Quyền năng của cậu rất lớn, cậu đại diện cho ánh sáng để cứu vớt những con người rơi vào vực sâu tối đen. Bệnh tật, chiến tranh, đói nghèo, chỉ cần cậu có mặt, tất cả sẽ thay đổi – Cô ấy nhẹ nhàng nói
Tôi ngỡ ngàng, nhìn Phi Tuyết, rồi buồn bã. Tôi cảm thấy hụt hẫng:
- Vậy, cậu đến đây, chỉ vì tôi là Thiên sứ thôi sao ?
- Đáng....đáng lẽ là như vậy – Phi Tuyết ngập ngừng, tôi sững lại – nhưng khi tôi gặp cậu, tôi lại suy nghĩ khác. Cậu cho tôi cảm giác muốn làm bạn của cậu, chia sẻ với cậu những buồn vui. Cậu khác với những Thiên sứ mà tôi từng gặp, cậu vừa mạnh mẽ, vừa yếu đuối, mỏng manh như pha lê. Và tôi đã quyết định, dù cậu là ai, thì tôi sẽ vẫn bên cạnh cậu, làm người bạn của cậu.
Tôi lại rơi nước mắt, ôm Phi Tuyết thật chặt
- Đối với tôi, cậu là Thiên sứ đấy Phi Tuyết à.....
Chúng tôi tựa đầu vào nhau, ngắm hoàng hôn. Cô ấy khẽ nói :
- Từ giờ, cậu được mang trọng trách rất lớn, nhưng tôi tin, cậu sẽ làm tốt. Tôi sẽ cùng cậu luyện tập.
Tôi mỉm cười, gật đầu. Quả thật như vậy, ngày nào chúng tôi cũng luyện tập. Khả năng tiên tri và những phán đoán của tôi càng ngày càng chính xác. Phi Tuyết quả là một cô gái rất tốt bụng. Cô ấy dẫn tôi đi khắp nơi làm từ thiện và giúp đỡ người nghèo. Càng đi nhiều, tôi cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người. Tôi muốn chia sẻ những gì tôi có cho họ. Tôi mỉm cười, bước ra ngoài sân.
Hôm nay, tôi thức sớm hơn để nhìn ánh bình minh, những tia sáng đầu tiên làm lòng tôi nhẹ hẫng. Có lẽ tôi sẽ giữ thói quen này về sau.
End of Thiên Lâm’s POV