Ánh sáng – Thiên sứ – Bóng tối Trang 14

Chap 14

Jennifer gõ cửa phòng, nghe tiếng khó chịu, bực tức của người bên trong:

- Vào đi!

Minh Quân quắc mắt nhìn người con gái bước vào

- Có chuyện gì?

- Boss vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo rằng sẽ về đây trong vài ngày nữa. – Jennifer nói, giọng có phần đắc ý

- CÁI GÌ???????????

Tiếng hét của Minh Quân khiến căn biệt thự như rung chuyển, chim chóc bay tứ tung.

- Tại sao ông ấy lại về đây chứ?

- Cũng còn khoảng 2 tuần nữa là đến sinh nhật cậu rồi. Ông muốn đích thân qua đây chúc mừng.

Minh Quân ngán ngẩm nằm vật ra giường

- Rồi, cảm ơn. Cô đi ra ngoài giùm tôi.

Jen bước ra khỏi phòng, miệng lẩm bẩm thầm nguyền rủa con người đang nằm bên trong.

- Tự nhiên ông ấy trở về đây là sao? Bình thường sinh nhật mình ông ta có về đâu?

Minh Quân vò đầu đến rối tung lên, tức tối. Hắn nhìn lại chiếc vòng đeo trên tay – ITG. Nó được xem là bùa hộ mệnh của hắn. Chiếc vòng ấy có năng lực bảo vệ cực kì hiệu quả, luôn giúp đỡ hắn những lúc nguy hiểm. Hắn nhớ lại chuyện mười năm trước

Flashback

Minh Quân nũng nịu nhìn mẹ:

- Mẹ ơi, tại sao lại đeo cho con chiếc vòng này? Xấu chết đi được

Mẹ hắn ôn tồn bảo:

- Đây là báu vật gia truyền của dòng họ ta. Dành cho người kế thừa sản nghiệp sau này.

Hắn khó hiểu, ngây thơ hỏi:

- Sản nghiệp là gì vậy mẹ? Con nhìn chiếc vòng này cũ kĩ quá rồi, làm sao mà là báu vật được?

Cha mỉm cười, xoa đầu hắn:

- Con đừng xem thường nó. Nó sẽ bảo vệ cho con đến khi con tròn 18 tuổi.

- Con không cần ai bảo vệ. Con là siêu nhân – nó tíu tít, hùng hổ đứng lên nhưng vấp phải viên đá ngã vào người của mẹ.

Cha phì cười, bảo:

- Ừ, con là siêu nhân, nhưng siêu nhân cũng phải có dụng cụ đánh nhau chứ. Cái ITG này là “công cụ” hành hiệp trượng nghĩa của con.

Hắn cười rạng rỡ.

End Falshback

Hắn thở dài nhìn chiếc vòng đeo trên tay, nó đã cứu hắn không biết bao nhiêu lần. Hồi ức lại trở về, hắn nhớ lại vụ tai nạn khủng khiếp đó

Flashback

Tiếng xe phanh gấp. Tiếng va đập lớn. Chiếc xe hơi sang trọng bị xe tải đâm phải, bẹp dúm, không rõ hình dạng. Tên tài tế hốt hoảng chạy thoát thân, bỏ lại sau lưng gia đình đang bị đẩy đến bờ vực của tử thần.

Minh Quân lồm cồm ngồi dậy, không bị thương tích gì cả. Cửa xe bị xé nát ra làm đôi. Hắn bước ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người xung quanh. Hắn không quan tâm, hắn phải đưa cha mẹ hắn ra khỏi đây. Tim hắn chợt nhói lên một nhịp. Sự lo lắng vô hình đang làm hắn khó thở. Minh Quân đã thấy cha mẹ mình cố gắng trườn ra ngoài. Họ nằm thoi thóp trên đường. Từng hơi thở ngày càng mệt nhọc. Máu chảy khắp người. Mẹ hắn nôn ra máu.

Cả người hắn cứng đờ, không cử động được. Nước mắt thi nhau chảy ra. Hắn run rẩy chạy đến, không kìm nén cảm xúc, hắn nói trong tiếng nức nở:

- Cha mẹ bị làm sao vậy?

Hắn gào lên:

- Làm ơn, mọi người giúp cha mẹ con đi!

Có người bế thốc hai người lên, chở ngay đến bệnh viện. Minh Quân theo sau, hắn lo sợ, một cảm giác lo sợ thường trực trong tâm hồn cậu bé 10 tuổi. Cha mẹ hắn có thể sẽ rời bỏ hắn mà đi.

Khoa cấp cứu. Mọi người hối hả đưa ngay hai người bị thương vào phòng. Hắn chạy theo, nước mắt cứ tuôn rơi.

- Cha, mẹ không được bỏ con.....

Mẹ hắn mỉm cười yếu ớt, gương mặt tái nhợt:

- Con...con phải nhớ, không...không bao giờ được tháo chiếc ITG ra. Nghe không?

- Con nghe...nghe rồi. Hai người không được bỏ con..... – Hắn nói trong tiếng nấc

Cha run rẩy xoa đầu nó:

- Chúng ta....không bao giờ bỏ con.....chúng ta chỉ làm....một chuyến đi chơi xa thôi......

Các y bác sĩ dẫn ngay vào phòng mổ. Hai vợ chồng vẫn nắm tay nhau không rời. Sau một hồi cố gắng bằng mọi thiết bị hiện có. Nhưng đáp lại chỉ là hai gương mặt thanh thản, mỉm cười.

Hắn lo lắng chạy vội vã đến chỗ bác sĩ vừa mới bước ra.

- Cha mẹ cháu thế nào rồi ạ?

Vị bác sĩ lúng túng, không biết nói thế nào, im lặng nhìn cậu nhóc.

- Sao bác sĩ không nói? Cha mẹ cháu sao rồi – nó hét lên, nước mắt không kìm lại được.

-------------------------------------------
Quản gia chạy thẳng đến phòng cấp cứu, thấy Minh Quân ngồi thẫn thờ nhìn hai cái xác trước mặt. Bà không thể tin được cảnh trước mắt của mình. Ông bà chủ đã qua đời. Bà vội chạy lại chỗ Minh Quân

- Cậu chủ, cậu....

Hắn ra hiệu im lặng, ngồi trầm ngâm nhìn hai gương mặt thanh thản.

- Hai người để con lại một mình, vậy mà vẫn mỉm cười ra đi.........THẬT KHÔNG CÔNG BẰNG! – hắn gằn giọng, môi run run. Hắn cảm thấy đầu môi có gì mằn mặn. Nước mắt.

Quản gia ôm hắn vào lòng, vỗ về.

- Không sao đâu cậu chủ, cậu còn có tôi mà.

Hắn ôm chặt bà Quản gia vào lòng. Bà như người mẹ thứ 2 của hắn, luôn quan tâm, lo lắng, an ủi hắn. Có bà ở đây, hắn cảm thấy lòng vơi đi nỗi đau thương

---------------------------------------
Trở về nhà, hậu sự của hai người đã lo liệu xong xuôi. Hắn cầm trên tay lá thư của cha mẹ

Con yêu!

Lúc con nhận được bức thư này, cũng chính là lúc cha mẹ phải rời xa con. Mặc dù cha mẹ biết rằng, việc này sẽ là một cú sốc dành cho con. Nhưng chúng ta tin rằng con sẽ can đảm vượt qua, là người anh hùng trong mắt chúng ta.

Louis William, con đừng bao giờ tháo chiếc ITG ra khỏi tay của mình. Nó sẽ thay cha mẹ bảo vệ con cho đến khi con 18 tuổi. Cha mẹ biết, từ lúc này, con sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm ở phía trước. Nhưng con hãy tin một điều, chúng ta luôn ở bên con, luôn sát cánh với con. Chúng ta không rời bỏ con đâu. Con hãy kiên cường bước đi trên những khó khăn, hãy trở thành người con trai thực sự.

Khi cha mẹ ra đi, con sẽ sống cùng với bà Quản gia. Bà ấy sẽ chăm sóc cho con đến khi con nên người. Có bà ấy ở cạnh con, chúng ta cũng yên tâm phần nào

Chúng ta muốn con biết rằng, cha mẹ luôn yêu con bằng cả trái tim của mình.

Yêu con rất nhiều

Cha mẹ”

End Flashback

Cảm xúc lúc đó như hiện rõ mồn một trong cơ thể hắn hiện giờ. Đau. Đau lắm. Đâu đây trong cơ thể hắn dâng lên nỗi hận thù lớn lao. Cái chết của cha mẹ hắn có người sắp đặt. Hắn quyết tìm cho ra được người đó, trả mối thù xưa. Bắt đầu từ ngày đó, hắn đã trở nên lạnh lùng, khó gần, sống khép kín với những người xung quanh. Hắn ngày đêm tập luyện võ thuật, mong muốn chính tay mình sẽ đưa tên hung thủ ra ánh sáng. Đôi mắt xanh nhạt lấp lánh, rực lửa nhìn lên bầu trời xa. Có tiếng điện thoại reo, kéo Minh Quân trở về với thực tại. Hắn giật mình nhìn thấy số điện thoại quen thuộc.

- A....Alo

-........................

- Thiên Lâm hả? Tôi....tôi biết rồi. Xin lỗi....

-...........................

- Xin lỗi mà..... Tôi không cố ý đâu, vì mãi nhớ đến chuyện cũ nên quên mất

-.........................

- Không phải, ý tôi không phải vậy. Tôi... chỉ có mình cậu thôi.

-.......................

- Tôi đến ngay, chờ tôi 1 chút nữa. Xin lỗi nhé.

Hắn vội vàng tắt máy. Thôi chết, vì mãi suy nghĩ mà hắn quên cuộc hẹn với Thiên Lâm. Hắn nhanh chóng thay quần áo, chạy ngay cửa, phóng xe đến chỗ hẹn. Hắn mỉm cười, mong muốn nhìn thấy nụ cười của thiên sứ, nụ cười khiến hắn có cảm giác yên bình. Ấm áp.

Ánh mắt sắc bén quen thuộc lướt theo bóng dáng chiếc xe đang lao đi. Không khí nóng dần lên. Tức giận.

Những tia nắng cháy da chiếu xuống mặt đường. Đã hơn 3h chiều, vẫn cảm thấy bỏng rát.

Loading disqus...