-kệ người ta, em hõng có thích coi cái này , hoạt hình đi
-con trai thì nên coi cái này , vậy mới nam tính ..... anh ấy nói nghe thấy mà sóc , như muốn đụng chạm đến tâm lý của tui vậy
-hứ , bộ con trai nào cũng như anh sao...
-hihi ,anh không biết , con trai có nhiều loại....ảnh nói vậy chắc có gì mờ ám ,quả thật tui với anh ấy noi chuyện hõng có hợp tí nào , sỡ thích khác nhau ,chắc mai mốt gây lộn dài dài , thật không hiểu sao má lại cho anh Khoa ở với tui chứ
-ờ anh Khoa nè , mai thứ bảy anh có vô viện không vậy ?
-anh hả , không có , má em nói với anh ở nhà chơi với em
-trời ơi, đi thì đi đi ,em hõng có sao đâu.....
-thôi ,mai anh vô ,má em chửi anh chết....hừm ,anh ấy đáng ghét quá ,cái gì cũng lấy má ra dọa tui , thôi ,tui cũng không thèm nói chuyện anh ấy nữa , tự nhiên hôm nay vô dành tivi với tui , bực muốn chết , giờ mà gọi điện thoại cho bạn bè thế nào ỗng cũng nghe lóm , còn ngày mai là thứ bảy rồi không lẽ cứ ở nhà sao.Đêm hôm ấy ,tui với anh Khoa ngủ chung trong phòng vì là con trai với nhau nên anh ấy không ngại gì nhưng tui thì thấy sao sao đó ,chẳn thể nào mà ngủ nổi bên anh ấy ,người gì đâu mà cứ nóng hừng hực như lữa , làm tui cũng nực nội theo .Lúc này , hình ảnh của hắn chợt hiện ra khi một cơn gió nhẹ từ ngoài thoáng nhẹ lướt qua người tui , ngày hôm nay quả thật rất buồn nhưng mà cũng có thể nói là rất vui hay có thể là không may mắn cho lắm , nhưng dù sao tui cũng đã biết được nỗi lòng thật sự của hắn và cảm thấy nhẹ nhõm con tim khi lúc nào cũng mang trong người câu hỏi tại sao ? chợt :
-cưng ngủ chưa vậy ?.....lấy chân đá tui một cái ngay mông....
-gì zạ ? em chưa ngủ.....anh Khoa đúng là kì cục ,trong lúc tui đang tư tưỡng về hắn thì anh ấy lại quấy rối
-sao anh không ngủ đi , con khều gì nữa !
-anh thấy lạ chỗ nên chưa ngủ được
-còn cưng , sao không ngủ đi mà thức đó
-ờ thì.......tại chưa buồn ngũ ,vậy thôi ......nói vậy chứ thật sự tui không ngũ được khi có người khác trong phòng mình , không lẽ tui lại đuổi anh ấy ra ngoài như vậy có lẽ là hơi quá đáng.....tự nhiên anh Khoa hỏi một câu làm tui bỡ ngỡ
-cưng có bạn gái chưa ?......ọc, câu hỏi này làm tim tui đập thình thịch ,đỏ mặt , chẳng lẽ tui nói với anh ấy là em thích môt anh kia , trời ơi vậy có phải là hơi lộ liễu hay không , hoặc nói ra sẽ làm anh ấy chạy mất.....
-em chưa có ai hết , ờ mà không , có rồi chứ nhưng......
-nhưng sao nè , hay người ta không thích cưng....để anh chỉ cho
-thôi đi , anh nghĩ lung tung không à ,vậy còn anh thì sao ,có bạn gái chưa.....?
-anh hả, anh chưa có .....
-hihi...vậy mà nói người ta là chỉ này nọ ....anh không có thì sao mà chỉ chứ.....
-trùi ui ,cưng đừng coi thường anh nha , nói vậy thui chứ người ta theo anh nhiều lắm đó
-hõng tin ,hõng tin ...anh nói vậy ai mà biết chứ , phải có bằng chứng đã.....
-cưng không tin thì thôi ,mai mốt cưng sẽ thấy àh
-ờ để coi sao đã..hhihi..thôi em ngũ đây anh đừng có phá đám đó nha !...anh ấy quay người qua bên kia và không nói lời nào nữa ,còn tui thì quay qua bên ngược lại.....tiếp tục nghĩ về anh Phong..cho đến khi mang hắn cùng đi vào giấc ngũ....và ngày mai tui cũng không thể vào viện thăm hắn vì má cũng đang ở trong đó và có thể bắt gặp tui bất cứ lúc nào ,thế là một ngày buồn bã nữa lại sắp đến , không biết nó sẽ trôi qua như thế nào ?
"reng.g.g.g.g.g.g.g.g.g" chuông đồng reo vang ,như đánh thức một ngày mới , uốn éo trên giuờng đến khi đôi mắt hé mở trước ánh nắng sáng , vì hôm qua hơi mệt nên dậy hơi trễ chút xíu , chợt khi tui kéo cái mền quăng ra thì
-Á.......một cơ thể trần như nhộng nằm kế bên ,chỉ có cái quần xịp....ạc ạc , tui tỉnh táo ngay lúc đó ,không chần chừ , tui phóng ra khỏi chiếc giường yêu quý ngày nào mà hôm nay tui cảm thấy nó thật gớm ghiết khi có một người khác nằm lên nó với cái bộ dạng mát mẽ kia
-anh Khoa , dậy mau lên.....anh ấy dụi dụi mắt ,ngồi dậy ,nhìn tui lờ đờ ,chắc đang còn say ke
-sao cưng , làm gì mà sáng sớm la om sòm dậy.....ui.... mệt quá......ịch....anh ấy lại bẹp trên giường
-anh làm gì zạ , dậy mau lên coi , mặc đồ vô đi.....
-thì từ từ.....như vậy có sao đâu.....
-trời ơi ,thấy ghê , hõng dậy là em mét má đó nha .....hừm.....
-rồi , ,mệt cưng quá đi , con trai với nhau mà cưng sợ gì choy`.......
-ờ...thì.....câu nói của hắn làm tui cứng họng ngay lúc đó ,không biết cách cư xử của tui vậy có phải hay không , uhm` ,anh Khoa nói đúng ,con trai với nhau mà sợ gì chứ , nhưng sao tui cảm thấy không quen lắm ,chắc tại từ đó tới giờ tui chưa ngủ như thế bao giờ nên thấy hốt hoảng , hay có lẽ tui hơi khác người , trời ơi ,sáng sớm mà nghĩ lung tung quá......
-thôi ,em đi xuống dưới trước nha.....anh có đi ăn sáng thì nhanh đi
-ờ , anh biết rồi , cưng xuống trước đi.....đi xuống mà lòng thấy ấm ứt lắm , sao tự nhiên anh ấy lại nói như thế với tui nhĩ , nó làm tui suy nghĩ nhiều.
............
tui với anh Khoa ghé vào một quán ăn ngoài đường , ăn nhâm nhi cho qua buổi sáng, chợt tiếng chuông di động của anh reo lên :
-alo..........sao........tao đang ăn sáng với thằng em.......đi đâu......ờ ờ .......ok......gặp lại sau....anh ấy cúp máy
-bạn anh gọi rủ đi chơi hả.....?
-ờ...nó rủ đi nhậu !
-trời ! vậy thì anh đi đi
-hi`...vậy anh đi nha...em ở nhà đừng có đi lung tung ...má em mà thấy là la anh cho coi
-uhm`...biết rồi mà.....hihi vậy là cuối cùng anh ấy cũng tự đi , nghe cái giọng là biết ham chơi , nhậu nhẹt bạn bè rủ sao mà cưỡng lại được chứ
-mà chừng nào anh đi vậy
-à ,chắc khoản 4giờ chiều......
-trời ơi.......vậy mà tui cứ tưỡng anh ấy đi liền ,ai zè tới 4h chiều ,vậy là ngày hôm nay chán nản là chắc ,thui kệ cũng không sao anh ấy có đi hay không thì mình cũng chẳng có được vô thăm hắn.
Đến chiều hôm ấy , anh Khoa đủng đỉnh thay y phục rồi phóng xe vụt mất theo đám bạn của anh ấy , còn tui thì chỉ ở nhà một mình ,lúc này không biết phải làm gì nữa , giờ muốn đi thăm hắn nhưng cứ sợ má , ngồi kế bên cái điện thoại tui phone ngay cho nhỏ yến
-alo.......yến đó hả
-ờ ,yến nè ,có gì hông ?
-rãnh không , đi chơi đi
-trời , đi đâu giờ , mà sao tự nhiên kiu tui đi chơi vậy hả ,định nhờ vả gì phải hông
-hi`..đâu có , chỉ đi chơi thui mà, đi nha
-ờ cũng được....
-hihi..vậy lát tui qua nhà yến nha
-ờ...bibi...yến đi chuẩn bị đây
-bibi yến.....vậy là tui cũng đã rủ được nhỏ yến đi chơi cho đỡ buồn , nhanh chóng chuẩn bị , tui khoa cửa cổng rồi phóng qua nhà nhỏ ngay.
Tới nơi , thấy nhỏ đã chờ ở trước cửa , coi bộ nhỏ cũng ham chơi lắm ,con đường xe cộ đông đúc làm tui qua đường cũng khó , chợt từ đoạn trên con đường "ầm" một tiếng va chạm lớn vang lên , lúc này những hình ảnh của vụ tai nạn lúc trước dường như hiện về , tay tui rung và tim đập mạnh , cảnh mà hắn nằm ngất trên đường như đã ám ảnh tui rất nhiều , đến nay vẫn khó mà tan biến , mọi người vây quanh đông đúc ,con đường trở nên gián đoạn , lúc này tui dừng xe lại và trấn tĩnh đầu óc mình ......
"bộp "....con yến vừa đánh tui một cái làm tui giật mình
-hả ,gì vậy
-Duy mới gì vậy thì có ,làm gì mà như người mất hồn zạ , bộ muốn coi đụng xe hả
-không ,không có......lúc này nỗi sợ hải vẫn chưa tan biến hẳn , không biết tại sao tui lại như mất hồn đến vậy , thôi nào đi chơi thôi , tui kiu nhỏ Yến lên xe và chở đi lòng vòng , ghé mấy quán ăn vặt ,những nơi mà bọn học sinh tụi tui hay lui tới để thưỡng thức những món lạ miệng mà hợp túi tiền ,sau một hồi nhâm nhi nhấm nháp thì tinh thần của tui có lẽ đỡ hơn.....
-yến nè , yến biết anh Phong không ?
-ờ sao mà không biết chứ ! anh ấy bị tai nạn phải không ?
-ủa ,sao biết vậy......
-chòy ,anh Tứ nói cho Yến nghe đó
-ồ , vậy hả.....
-yến nè , hay mình vô thăm ảnh đi....
-gì ,giờ này vô bệnh viện hả , thôi , tui sợ ma lắm
-trời ạ , ma quỷ gì hả , đi thăm ảnh tí xíu đi......tui cũng không biết sao lại đưa ra ý kiến này , tui biết là đến đó má có thể bắt gặp nhưng mà sao cứ muốn vô lắm , hay là tui có nhớ hắn quá chăng
-mà yến ơi , chắc vô không được đâu , tại má Duy cũng ở trong đó ,má mà thấy là chít , thôi không vô nữa
-ê nè , yến thấy Duy quan tâm người ta lắm đó nha , có gì phải không , nói thiệt đi
-hả , đâu có gì đâu , Yến nghĩ lung tung không à....hình như nhỏ đã cảm nhận được điều gì đó từ cái khác thường nơi tui , nếu nhỏ mà biết thì nhỏ sẽ nghĩ sao về tui nhĩ ,có phải là một đứa bệnh hoạn không
-Duy xạo quá đi , thích người ta thì nói đại đi ,Yến mà Duy còn dấu hả , giận luôn !.....không ngờ nhỏ lại hiểu mình đến như vậy , mình thật sự không nghĩ sẽ để ý và đoán ra một cách chính xác đến thế
-ơ....ơ....sao giận zạ , ừ thì có thích chút xíu nhưng mà......
-haha, vậy là Duy nhận rồi nha , ok , yến sẽ vô thăm anh Phong với Duy......thật bất ngờ trước cách xử xự của nhỏ , bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong tâm trí tui , nhỏ có biết mình khác người không ? hay nhỏ có ghét khi có một người bạn như mình không ? hay là nhỏ chỉ giả vờ như vậy ?...tui nhìn nhỏ thật sâu và lâu , tui muốn hỏi tất cả những câu đó nhưng không dám nói nên lời , nếu nói ra có thể cả hai đứa sẽ khó xử....
-ê ! đi lẹ lên ,tối rồi......nhỏ thúc dục tui nhanh chóng như muốn giúp tui gặp được hắn càng sớm càng tốt
-ùhm ,mình đi thôi nào
-ê ,chờ Yến chút xíu ..... nhỏ hành động có vẻ bí ẩn ,chạy qua cửa hàng bên đường để mua cái gì đó , tui cũng tò mò lắm ,xong cái món đồ đó được để trong một cái bịch màu đen , nhìn nó nhẹ hều và xẹp lép.
-ủa cái gì zạ yến ?
-àh , đồ đạc , hỏi chi zạ ,nhiều chuyện ghê nha ...hihi..thui đi lẹ đi ....nhanh chóng chở nhỏ đến chỗ của hắn , hai đứa chúng tôi đi trong con đường tối trong bệnh viện làm tui cũng cảm thấy sợ sợ cái gì đó , cứ nghĩ đến mấy cảnh phim kinh dị cũng đủ làm tui toát cả mồ hôi
-sắp tới rồi , đi lẹ lên yến......đột nhiên nhỏ nắm tay tui lại và đưa cho tui một cái bịch , mở ra thì mới biết đó là cái khẩu trang
-nè đeo vô đi ......
-gì zạ , tự nhiên đeo khẩu trang là sao , có nắng noi gì đâu
-trời ạ ,Duy ngốc thế , bọ muốn má Duy phát hiện bất chợt hay sao......hihi nghe ý kiến của nhỏ cũng đúng , nếu mà bị phát hiện thì xui xẻo lắm thôi thì cứ phòng hờ trước đi đã , nhưng khi đeo chúng vô trong giữa ban đêm thế này ,trên đầu còn đội nón nữa nhìn tụi tui cứ như ăn trộm vậy......
-yến ơi , kì lắm , người ta tưởng mình ăn trộm sao ?
-hừm , có thằng ăn trộm nào mà rãnh vô bệnh viện không ?
-hi`hi` ,Duy hõng biết ........ lúc đó tui và nhỏ cũng đã chuẩn bị đầy đủ , khuôn mặt đã bị che gần kín hết chắc là má cũng sẽ không nhận ra , từ từ tui với rón rén trong bụi cây gần đó ,quan sát từ xa thì tui thấy căn phòng của hắn vẫn sáng nhưng sao không thấy chị lan đâu , còn trên lầu thì thấp thoáng bóng dáng ai như má , tui không biết có chắc 100% không nhưng mà cứ zè chừng là chắc ăn hơn cả
-giờ sao đây yến , hình như má Duy đang ở trên lầu hóng mát kìa
-đâu ,đâu.....tui chỉ tay cho nhỏ thấy rõ , nhỏ cũng nói là hơi giống má tui , chắc phải đợi thêm tí xíu nữa , xem nếu má mà đi vô một cái là cả hai xông lên liền.....chờ một hồi lâu sao chẳng thấy má đi vô.....có khi nào sẽ chờ ở đây hoài không nhĩ ?
-á.....tự nhiên nhỏ yến la lên , làm tui giật bắn cả mình
-có gì vậy yến , sao la lên
-yến không biết nữa......có cái gì hình như đâm vô chân
-á.....lúc này là tới lượt tui , hình có cái gì đó đâm vô chân mình thì phải ,hơi ngứa nữa.....nhưng từ thì bắt đầu nhiều hơn và thế là.......
-trời ơi ! kiến lửa..á...á...á....cả hai đưa tui la toáng lên , phóng ngay qua bụi cây bên kia , lấy tay xoa xoa vết cắn , không ngờ tụi tui lại trốn ngay cái ổ kiến lửa , xúi quẩy quá đi
-hừm...biết vậy ,yến hõng vô đâu , tự nhiên cho kiến lửa nó cắn.....lúc này tụi tui phải xem xét kĩ lưỡng bụi bên này , gặp thêm một ổ kiến nữa chắc hai đứa thành mồi cho lũ kiến luôn quá !
-yến có sao không , Duy ngứa quá à.....
-Yến cũng vậy nè.....bất chợt nhìn lên thì thấy má hình như đã vô rồi , tui khẽ khều nhẹ nhỏ...
-ê , đi thôi , má vô rồi kìa.....nhỏ ngẩn đầu lên nhòm nhòm , trông có vẻ lén lúc
-ờ , xông vô thui .....tui với nhỏ xúm xít chạy vô ngay gốc cây trước phòng hắn , nhìn thật kĩ vào trong nhưng thật lạ cái người nằm trong ấy lại là một cô gái chứ không phải là hắn.....
-đâu ,anh Phong đâu ?...nhỏ yến tò mò khi chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu cả
-ưm..Duy không biết nữa , hôm qua , anh ấy còn ở trong đó mà....lúc này tui lại cảm thấy lo lắng , không lẽ hắn lại trốn tránh tui một lần nữa , hay là hắn muốn tui lại phải ngồi dưới cơn mưa và khóc nhiều hơn...anh đâu rồi hả !
-trời ơi ! sao lại không biết , Duy vô hỏi người ta xem......tui cẩn trọng chạy đến một cô y tá trong phòng và hỏi thăm thì được biết sáng hôm nay , anh Phong đã xin xuất viện về nhà......khi nghe tin ấy , tui cũng không biết nên buồn hay nên vui đây hắn về nhà rồi thì cũng tốt , nhưng tui đâu có biết nhà hắn để mà tới chơi , giá như hắn nói cho tui biết trước thì có lẽ tui cũng đỡ bỡ ngỡ như thế này.......
-Duy ,sao rồi , có anh ấy không
-không có yến ơi , anh Phong mới xuất viện hồi sáng rồi , buồn ghê vậy á
-trùi ,vậy là tụi mình tới trễ một bước rồi , tiếc nhĩ , tiếc hai cái khẩu trang ghê...
-thôi mà , đừng có chọc Duy....tụi mình đi về thôi , không là má thấy đó
-ờ...đi về thôi......mà đừng có buồn nữa , có gì Yến hỏi anh Tứ cho
-ờ..đúng rồi , yến nhớ giúp Duy hỏi nhà anh Phong nha
-uhm` , biết òi mà.......
tối hôm ấy , trở về nhà trong tâm trạng nửa vui , nửa buồn , tui lại thui thủi trong nhà một mình , hôm nay cũng quậy với nhỏ bạn nhiều rồi nên cảm thấy mệt mỏi , giờ này đã là 9h tối mà anh Khoa vẫn chưa về nữa , không biết là anh ấy ăn chơi ở đâu ,má mà biết thế nào cũng chửi cho coi..........
Cho tới sáng hôm sau , đang ngủ thì chợt có ai khẽ gọi tui dậy , uể oải , mệt mỏi , tui không muốn thức giấc chút nào , tối hôm qua phải chờ anh Khoa về tới hai ,ba giờ sáng nên kiệt sức thiệt rồi....đi chơi gì mà lắm , người về rồi toàn mùi rượu , quả thật tui chịu không được nên mới chốn xuống dưới phòng má để ngủ.....
-cưng , dậy đi ,dậy.....
-gì vậy anh Khoa , còn sớm mà , dậy làm gì , hôm nay chủ nhật em được nghỉ chứ bộ ..... tui nói với ảnh với giọng bực bội , thật khó chịu khi đang ngủ mà bị gọi dậy.....
-trời , vậy mà sớm gì nữa mười một giờ mấy rồi.....
-cái gì ? mười một giờ....tui bật người dậy ngay tức khắt , trời ơi ,sao mình ngủ gì mà lắm thế , hồi đó lúc nào cũn dậy đúng giờ mà....loạng quạng chụp cái đồng hồ trên đầu giường , quả thật là đã gần trưa , hừm , tui dậy trễ là cũng do anh Khoa mà ra , tại ảnh mà tui phải bị liên lụy , bực hết sức à !
-tin chưa hả , giờ thì ra nấu cơm đi cưng !...anh Khoa lên giọng chế giễu tui như muốn tui bị quê đây mà
-hỡ ! nấu cơm gì , anh tự nấu đi , em không có rãnh đâu nha....
-nữa , cưng lại xạo , hôm nay chủ nhật mà bận gì trời , rồi tự nhiên cái nạt nộ là sao
-ai nạt nộ gì đâu , thui anh tránh ra coi , em đi tolet.....hậm hực bước ra khỏi phòng , sao mới sáng sớm lại chọc ghẹo mình , có giỏi thì đi nấu đi tự nhiên bắt người ta làm mọi việc , ghét , mai mốt mét má !......rửa mặt cho tỉnh táo , tui phải đi kiếm cái gì đó lót dạ chứ cái dạ dày không chịu nổi nữa rồi , lúc ấy đi lên nhà thấy anh Khoa đang coi đô vật , định rủ đi ăn nhưng nhìn bộ dạng là biết no nê rồi mới kiu tui dậy nên hõng thèm quan tâm nữa....lén phén ra cửa cổng....