-thôi chị àh , chuyện cũng đã qua rồi thì chúng ta đừng nhắc lại nữa làm gì .nhắc lại chỉ càng thêm buồn đau hơn .em nghĩ lúc này , hảy giúp cho anh Phong bình phục đã ,anh ấy cần có ngươi bên cạnh hơn bất cứ lúc nào
-uhm`, em nói rất đúng ,anh ấy là quan trọng hơn cả , phải giúp anh ấy bình phục thì em và anh ấy mới có thể bên nhau chứ !
-sao ,em.....và.......
-nào , em ở đây để chị đi giặt mấy cái khăn này đã....chị ấy ngắt ngay lời nói của tui không cho nói thêm và chị ấy nhẹ nhàng cầm lấy bó hoa mà tui đã mua
-hoa này em mua đó àh , đẹp lắm ,chị sẽ để nó ở bên cái cửa sổ kia cho căn phòng thêm xinh .....chị ấy trở nên khác hẳn hôm qua, nét mặt hài hòa ngày nào đã trở lại , những thù hận ghen tuông như hôm qua như tan biến mất , và lúc này giữa tui và chị ấy chỉ còn nghĩ về cho hắn mà thôi ,anh phong ơi ! cảm ơn anh đã cứu lấy sự sống của em ,anh đã thực sự bảo vệ em rồi , và chính anh cũng đã làm thức tỉnh chị ấy khỏi cái u ám của tình yêu, anh có biết sự hi sinh của anh lớn lao nhiều lắm không , anh đã bảo vệ cả chị ấy và em ,giá như mà anh nghe được những gì em nhĩ , anh có nghe thấy không ,nếu có anh làm gì đó đi.....tui ngồi nhìn hắn trong hi vọng ,hắn vẫn nằm im ,không một chút động tĩnh nhưng tui vẫn luôn cảm nhận rằng có điều đó mạnh mẽ vẫn tồn tại trong hắn và nó lan truyền sang cả trong tui cả khắp căn phòng này .Tui khẽ đặt nhẹ nhành con rùa bông bên hắn ,bây giờ em sẽ là người chăm sóc cho anh.
-chị Lan ơi ,ba mẹ anh ấy đâu rồi !
-àh ,hai bác đã về từ lúc nãy , bác trai thì bận với công việc,còn bác gái thì phải lo cho em của anh Phong nên chắc hôm nay chị se ở lại suốt đêm em àh ! -uhm` ,vậy àh ,vậy em có thể ở lại đây được không , hôm nay mẹ em cũng không có ở nhà ,nên một mình em cũng sợ lắm
-uhm` ,thì em cứ ở lại đi ,chị một mình cũng buồn lắm.....xong ,chị ấy ra khỏi căn phòng để giặt mấy cái khăn , còn tui thì tiến lại bên hắn , tui mớm cho hắn từng muỗng nước nhỏ cho môi hắn đỡ khô nứt,giá như tui được ôm hắn vào lòng nhĩ , trông hắn thật cô đơn ,tui kéo chấm chăn lên người hắn chút xíu nữa cho có thêm hơi ấm,và vén tóc hắn qua cho nó không đâm vào mắt khi hắn đang ngủ
đến tối hôm ấy , mọi chuyện dường như đã đâu vào đấy , tui và chị Lan ngồi tâm sự bên ngoài hành lang cùng xơi bánh mì cho đỡ đói ,cùng trò chuyện cho qua thời gian mà trong hai người cũng chẳng ai còn nhắc đến chuyện tình cảm nữa chắc có lẽ những ngày tháng qua nó đã quá bi thảm rồi nên lúc này chẳng ai muốn khơi dậy nó nữa
-chị nè , chị học ngành gì vậy
-chị àh ,học quản trị kinh doanh ,còn em
-em đang học chương trình lớp 10 sách giáo khoa
-hihi, ý chị nói là sau này em thix học về cái gì
-àh ,em thích thiết kế àh , nội thất hay thời trang em đều thích
-uhm` , hay đó , chắc là em hay sáng tạo lắm hả
-hi` ,thì có gì đâu ,sở thích thui mà chị
-hum` ,chán quá , không biết làm gì nữa.....
-vậy là tuần sau là năm mới rồi chị ha , chị có dự định gì không
-chị cũng không biết nữa , chắc lúc đó nếu anh Phong tỉnh dậy là chị cũng vui lắm rồi
-ùa ,em cũng vậy nữa.......
.........
và cứ như thế ,trong tuần cuối năm của tháng 12 ,ngày nào đi học xong là tui cũng ghé để trông hắn bên cạnh đó cũng không thiếu bóng dáng của chị Lan vẫn hằng ngày chăm sóc cho hắn. Nhưng đã năm ngày trôi qua sao mà hắn nằm im bất động như vậy, tui càng lúc càng lo hơn , ngày nào cũng vô nước biển thì sao mà chịu nổi chứ, đến hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi mà vẫn cứ như thế , anh Phong ơi anh tỉnh dậy đi .Hôm ấy ,tui ngồi suốt bên hắn cả ngày ,tui nắm bàn tay khô rát mà cầu nguyện , nhìn con rùa bông mang hi vọng ngày nào sao mà bây giờ cảm thấy nó vô hồn làm sao ,nó như không còn ý nghĩa khi không có hắn.
-hứ ! biến đi ......tui cầm nó ném mạnh vào góc tường như một thứ bỏ đi , lúc này tui nôn nao đến tột cùng ,như muốn đập tan mọi thứ xung quanh,còn chị Lan thì cứ ngồi ngoài hành lan mà chờ đợi ,chắc có lẽ chị ấy cảm thấy mình có lỗi khi nhìn thấy hắn như thế này.Tình cờ , một giọt nước mắt của tui trên lên tay hắn , thật lạ tui không khóc ,không đau lòng mà sao nó lại cứ rướm lên ươn ướt rồi rơi ra. Buồn bã trong tuyệt vọng , chỉ biết nắm tay hắn và cuối đâu chờ đợi
-nhóc !.......một tiếng gọi thỏ thẻ vang lên , là giọng của hắn , lúc này tui đã mê man lắm rồi sao ?, giữa cái hư và thực vẫn còn chưa phân biệt được nữa ,cái tiếng gọi của hắn nghe yếu ớt làm sao ,chắc có lẽ đó là tiếng gọi từ con tim ,giá như tui có thể đi vào trong ấy và đưa hắn tỉnh lại
-nhóc !.......một lần nữa nó lại vang ,lần này con tim tui đập mạnh và xao động, tui tự hỏi : anh Phong ,sao anh không tỉnh dậy thực sự mà gọi em ,em đôi khi lại tưởng tượng anh đang hiện hữu để gọi tên em ,vậy mà lần nào nó cũng tan biến đi một cách nhanh chóng như khói bụi. lúc này ,Chợt như có gì đó nắm chặt tay tui , và tui thật sự ngac nhiên không biết có phải là mơ hay không khi bàn tay hắn đang nắm chặt lấy, nó đã cử động rồi ,tui nhanh chóng nhìn lên thì lúc này mọi điều hạnh phúc như trở lại ,hắn nhìn tui với đôi mắt còn mơ màng trên khuôn mặt bơ phờ kia
-chị Lan ! anh Phong..........vừa nghe tui gọi chị ấy chạy vô tức khắc ,tui cũng nôn nao niềm vui trong lòng
-chị nhìn anh ấy kìa ,anh ấy đã nhìn thấy em
-anh Phong ....trời ơi anh ấy thấy em thật rồi Duy ơi.....lúc ấy chị Lan ôm chằm lấy tui và khóc nức nở vì vui mừng,lần đầu tiên tui thấy chị ấy vui như vậy , tui cũng vui và quá xúc động,bàn tay tui và hắn nắm chặt nhau hơn , tui nhìn hắn với ánh mắt trìu mến ,tui cảm giác như hắn đang mở đôi mắt to hơn để nhìn rỏ mọi vật xung quanh , những vết xướt trên người hắn cũng dần lành hẳn và từ trong hố sâu tuyệt vọng đã ánh lên một tia hi vọng trong tôi , như cái ánh hoàng hôn mà tui và hắn đã cùng bên nhau ngắm ngày nào ,vậy là anh đã tỉnh lại rồi, vậy là lời cầu nguyện của em đã được ông trời nghe thấy,em muốn khóc lắm anh ơi !
-đây.... là đâu vậy .....nhóc !......giọng hắn thật sự không còn một chút hơi ,nhưng tui vẫn phải cố nghe những gì hắn nói để biết hắn cần gì và muốn gì.......
-đang ở bệnh viện anh àh......tui biết hắn cũng chẳng nhớ lúc ấy ra sao bởi từ cái khi cái tai nạn nghiệt ngã ấy xảy đến thì hắn đã ngủ cho đến tận bây giờ, hắn tỉnh lại tui không còn gì vui hơn nữa ,nụ cười đã hiện trên khuôn mặt của tui ,còn chị lan thì nhanh chóng báo tin cho ba mẹ và bạn bè....chắc lát nữa họ sẽ đến ngay thôi
..........
lúc này , ba mẹ và bạn bè hắn đã có mặt đông đủ ,ba mẹ hắn đến sớm nhất , có cả cô em gái dễ thương ,sau đó là chị Tuyết Nhi cũng mang quà và trái cây đến....tất cả ai nấy đều cảm thấy vui khi hắn có thể mở to đôi mắt để nhìn mọi người , hắn nhớ rõ từng người và không lầm lẫn ai với ai chứng tỏ hắn đã khỏe và tỉnh táo hơn rất nhiều. Cũng vào lúc đó tui đã nhìn thấy được nét mặt rãng ngời của ba hắn thêm vào đó là thể hiện cái xúc động qua ánh mắt lung linh ,còn mẹ hắn thì như vui mừng không xiết qua những hàng nước mắt lăn dài trên má. Mọi niềm vui như bao trùm lấy hắn ,chắc có lẽ sẽ không còn cần đến tui nữa , thui thì cứ cho họ trò chuyện ,con nít như tui thì cũng không nói được gì. Lặng lẽ ,tui bước khỏi phòng và ngồi trên chiếc ghế đá bên ngoài ngắm những thân cây to trong bệnh viện, ngắm trời ,ngắm mây
-sao vậy em....lúc đó chị Tuyết Nhi thình lình ngồi kế tui mà tui mà chẳng hề hay biết ,chắc có lẽ việc làm lén lúc của tui đã làm cho chị ấy tò mò
-ủa ! chị đó àh ,chị ra hồi nào mà em không biết !
-thì chị ra lúc nào mà chả được , sao em không vô đó với mọi người
-dạ thôi ! ngồi ở trong đó lâu em cũng thấy ngột ngạt....nói vậy thôi chứ tui muốn lúc nào cũng ở bên hắn hết
-thiệt không đó ?....chị ấy hỏi có vẻ nghi ngờ tui
-thiệt mà !
-em rãnh không mình đi dạo đi !
-đi dạo ,u` cũng được ......tui và chị ấy rời khỏi chiếc ghế kia và đi lòng vòng trong bệnh viện ,dưới những hàng cây cao và xanh ngắt , một không gian trong lành hơn cả làm cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi càng thêm hứng thú
-có phải từ ngày mà anh ấy bị như vậy ,em mệt lắm phải không ?
-dạ ,không có đâu chị ,mà sao chị hỏi vậy
-chị nghe Lan nói ngày nào em cũng vô đây đến tối để lo cho anh ấy ,nên chị nghĩ như vậy
-ùh..thì...em chỉ là quan tâm thôi mà !
-không đúng ! chị cảm thấy em và anh Phong thương nhau lắm phải không ?em cứ nói thiệt đi ,coi như đó là bí mật giữa hai chúng ta nhé !..chị ấy đã nói vậy tui cũng không còn gì phải dấu nữa ,thôi thì cứ nói thật ra cho đỡ bận lòng
-dạ, em thương anh ấy lắm chị ơi , cũng tại em mà anh ấy mới như vậy , thì việc mà em chăm sóc cho ảnh có đáng là bao
-ừ thì trong tình yêu mình cũng cần phải có sự hi sinh em ạ ,cũng giống như chị với người yêu của chị nè , hai đứa có những lúc cũng gian nan ,sóng gió nhưng vẫn vượt qua được em àh ,hảy tự tin lên em nhé
-nhưng....em với anh ấy đều là.......
-ngốc ạ ! em đừng có nghĩ như thế nữa , em nên lạc quan hơn một chút , trong tình yêu người ta hay nói là không phân biệt tuổi tác ,giàu nghèo, hay địa vị xã hội nhưng với chị thì thêm một điều nữa là không phân biệt giới tính nữa em àh ! có tình yêu của con trai và con gái thì tại sao lại không có tình yêu của con trai với con trai hay con gái với con gái chứ , nếu không có thì quả là bất công rồi phải không em ?.....nghe chị ấy nói như vậy mà trong lòng của ui như được an ủi rất nhiều , những lời nói ấy như càng xoa dịu những mặc cảm trong tui,có lẽ mỗi khi ở bên chị ây tui đều cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều
-em cảm ơn chị nhé , những lời chị nói làm em rất vui ,cảm ơn chị đã hiểu cho tình cảm của em với anh ấy
-nếu vậy thì em đừng buồn rầu nữa nhé ,mà hảy tự tin thể hiện tình cảm của mình cho ấy bíêt đi
-ùhm ,em sẽ cố ..........
-thui , mình quay lại chỗ anh Phong đi ,chắc mọi người cũng thắc mắc hai chị em mình đi đâu nãy giờ
-uhm`.....mình đi
trở về căn phòng với một tâm trạng khác hẳn lúc nãy ,tự tin và vui hơn , tui không còn ngại ngùng khi đứng trước mặt các bạn hắn ,chắc là nhờ chị Nhi đã cho tui động lực ấy.
-hai chị em đi đâu mới về đó ! ....bác gái hỏi với tâm trạng hào hứng , chắc lúc này bác vui lắm khi tình hình hắn có vẻ khả quan hơn
-dạ,tụi con đi dạo vòng vòng thui ạ ! ...chị Nhi trả lời với giọng tự tin như làm bước đà cho tui mở lời. Tui lại gần bên hắn :
-anh thấy thế nào rồi ? còn khó chịu nữa không .....hắn áp nhẹ tay hắn lên tay tui , mỉm cười với lời nói nhỏ bên tai
-anh đỡ rồi nhóc àh , anh cảm ơn nhóc nhiều nha!....nghe hắn nói lời cảm ơn mà tui cảm thấy thật xúc động , thực sự ,tui chẳng xứng đáng với lời cảm ơn ấy mà phải ngược lại mới đúng ,chắc có lẽ em sẽ mang ơn anh suốt cả cuộc đời này
-nhóc àh ! nhóc lo cho anh ,vậy chuyện học hành của nhóc thì sao
-anh đừng lo , em không có nghỉ học bữa nào hết và chuyện chăm sóc cho anh cũng không ảnh hưởng nhiều đâu anh ,em mới thi xong thôi mà
-ùhm,vậy thì anh yên tâm rồi
-nhóc ơi , anh muốn ngủ một chút.....
-ồ ! em xin lỗi nha ,anh cứ ngủ đi , không cần phải nói đâu.......ngủ đi anh nhé.......chắc lúc này hắn đã thấm mệt vì sự xuất hiện của nhiều người , hắn cần được yên tĩnh hơn để đi vào giấc ngủ. Tui kéo tấm chăn lên người hắn như một việc hiển nhiên , không biết hắn thật sự đỡ hay chưa nên cũng cần phải được chăm sóc kĩ lưởng ,tui luôn dọn dẹp xung quanh cho sạch sẽ , mấy đồ dơ bẩn có thể sẽ ảnh hưởng đến hắn. tui cũng thường thay hoa trên bàn để cho căn phòng có thêm sức sống và xinh hơn.
-bác ơi ,anh Phong ngủ rồi.....hắn thiếp đi trong chốc lát.Lúc này , cũng đã gần 12h ,thời điểm để bước sang một năm mới và đêm hôm nay , tui cũng sẽ ở lại đây bên hắn để cùng hắn đón một năm mới với mọi thứ tốt đẹp. Hắn sẽ cầu nguyện trong giấc mơ ,còn tui thì sẽ cầu nguyện bên hắn. Mọi người ai nấy đều đã về để đón cái năm mới an lành cho riêng mình ,chứ chẳng ai muốn lại đón một năm mới trong cái bệnh tối tăm này .Nhưng riêng chị Lan , khi thấy chị ấy ngủ thiếp đi trên chiếc ghế dài kia ,tui cảm thấy một cảm xúc rất lạ trong người , vẫn như mọi đêm chị ấy vẫn ở lại trong đây mà hôm nay quên luôn cả cái phút giây đón năm mới bên gia đình,tui thấy chị ấy cũng thật đáng thương , cũng yêu hắn nhiều lắm và hắn làm như vậy có phải với chị ấy không ?
.......
"BING......BOONG......." tiếng chuông đồng vang lên khi đến 12h , phút giây thiêng liêng của giờ phút chuyển giao từ năm này sang năm khác ,bên ngoài mọi người vẫn chưa ngủ hẳn , họ vẫn chúc cho nhau những lời chúc mặc dù là những người không hề quen biết nhau , họ chúc cho nhau những điều may mắn sẽ đến với những người không may khi phải đến với cái phòng bệnh trong đây , giống như hắn tui cũng sẽ chúc cho họ cho mọi người xung quanh tui một năm mới an lành , mọi đau buồn sẽ qua đi và thay vào đó là niềm hạnh phúc, và cũng tui cũng chúc cho chị Lan sẽ tìm được một người yêu thương chị ấy thật lòng và sẽ luôn làm cho chị ấy vui ,bù đắp những gì mà chị ấy đã đánh mất .Lúc này , tui đã cũng đã chính thức lớn hơn một tuổi , chắc những suy nghĩ của tui cũng phải chững chạc hơn sau một năm với những kinh nghiệm mà bản thân đã được học và trải qua , tui cảm thấy như mình đã lớn hẳn rồi nhưng quả thật cái hồn nhiên vẫn còn đọng lại đâu đó trong tui và tui cũng không muốn nó mất đi chút nào.Tui chậm rãi nhặt chú rùa bông trong góc phòng lên , phủi phủi , và thỏ thẻ như với một con thú cưng
-xin lỗi mày nhé rùa bông ! mày đã như giúp tao làm cho hắn tỉnh giấc , chắc có lẽ mày luôn lên tiếnggọi hắn bên tai đúng không , mày phá hơn tao nữa ,phá đến nỗi mà hắn phải thức tỉnh sau sáu ngày dài dai dẵn
-tao cảm ơn mày nhiều lắm !
tui thiếp đi bên hắn với chú rùa bông trong tay , trong cái không gian rạo rực những giây phút đầu của một năm mới.......
"hấp ! " tui chợp tỉnh giấc trong cơn giật mình , hình như có ai đó đang chạm vào tóc của mình hay chỉ là cảm giác thoáng qua , nhìn đồng hồ thì lúc này chỉ mới là 5 giờ sáng , ngoài trời sương đêm vẫn chưa tan hẳn ,cái lạnh lẽo vẫn hắt hiu đâu đó trong đây nhưng sao tui lại cảm thấy ấm áp đến thế ,chị Lan vẫn còn say giấc trong chiếc chăn hồng trên chiếc ghế kia . ủa ! cái chăn này , và khi nhìn lại mình thì tui thấy , lúc này trên người tui là tấm chăn màu trắng đang phủ lấy kèm theo là cái cảm giác ấm áp vây quanh , tui thắc mắc mà không biết vì sao ?
"xoạt....xoạt..." một bàn tay đã nhè nhẹ kéo tấm chăn ấy lên sát hơn , lúc này tui thức hẳn , xong bàn tay ấy còn khẽ vuốt nhẹ lên tóc của tui.... nghiêng đầu sang nơi có đôi tay ấy , tui thấy hắn đang nhìn mình , hắn đã thức từ lúc nào nhĩ mà sao mình không hề hay biết ? tui cũng nhìn hắn và mỉm cười -nhóc thức rồi sao...anh xin lỗi....
-hì.....anh xin lỗi em điều gì.....
-anh làm nhóc thức giấc.....hay nhóc ngũ tiếp đi.....
-thui ,em không ngủ được nữa.....tui nhìn đôi mắt ấy thật trìu mến , long lanh , hiện lên trong ấy là một sự lạc quan hơn cả
-còn anh...anh thức lúc nào thế...sao không kiu em dậy....
-anh thức lúc nãy ....và thấy nhóc nằm bên anh , anh vui lắm đến nổi không ngủ được....với lại thấy nhóc lạnh co người nên anh đã đắp chăn cho nhóc đỡ lạnh
-trời ạ.....anh đang bệnh mà còn lo cho em nữa ah , lo cho anh đi đã.....tui nắm lấy chăn và đắp lai lên người hắn , hắn nhìn tui không nói gì chỉ nhìn tui làm những gì tui thích....
-cảm ơn nhóc nhiều.....nhóc lại đây !
-sao anh .... anh có yêu cầu gì à ?...tui khẽ đưa tai gần hơn để nghe hắn nói
-anh muốn nhóc nằm với anh.....tui bất ngờ khi nghe hắn nói câu này , tui nghe mà muốn đỏ mặt cũng chẳng biết đáp ứng sao nữa
-gì zạ....tự nhiên nằm là sao....giường của anh thì anh nằm đi....bộ anh cũng muốn em bậnh giống anh phải hông...ác nha?
-không ...anh không có ý đó... không biết sao anh thấy mình cô đơn quá muốn ai đó trong lòng cho đỡ hơn....
-hì...anh lớn rồi mà nhõng nhẻo quá àh......tui vừa cười vừa ngã đầu vào trong lòng hắn bên một bờ vai , còn hắn thì giữ choàng qua vai tui với tấm chăn cùng che ấm cho cả hai đứa, hình như hắn đã ốm đi một chút do mất sức và tình trạng hơn mê lâu ngày....
-nhóc có phiền không khi anh yêu cầu như thế ?
-ờ....phiền lắm đó..nhưng em thích được anh làm phiền hơn ai khác....hi`
-ghét nhóc lắm đó...ai biểu nhóc không nghe lời anh.....giờ này may mà nhóc không sao , nếu không chắc anh buồn lắm......
-anh......................khi nghe hắn nói ra lời ấy , tui như thắt lại con tim mình trước màn sương , chuyện đã qua mà hắn vẫn còn nhớ lại và lo lắng , tại sao hắn không lo cho bản thân mình mà lại cứu lấy tui , anh đã hi sinh cho em nhiều quá , sao anh lại ngốc đến như vậy hả anh , tui tự hỏi và dằn vặt con tim mình, hắn vẫn nhè vuốt lấy mái tóc mềm mỏng và lâu lâu hôn lên trán tui , lúc này , được ở trong vòng tay yêu thương thật là hạnh phúc , không biết anh nghĩ ra sao nhưng em vẫn muốn hai đứa mình cứ như thế này mãi , không lo lắng ,không buồn phiền,một nơi mà chỉ cóanh và em.........
-nhóc ơi ! mai mốt phải nghe anh nha .... nhóc không được cứng đầu đó.....
-dạ.....em biết rồi....sẽ nghe lời của anh không cứng đầu nữa....mai mốt nếu em sai thì anh cứ đánh em đi.....
-sao....nhóc khờ quá....sao anh đánh nhóc được....một lần đánh nhóc với anh là đau lắm rồi....anh không đánh nhóc nữa đâu....hắn xoa đầu tui và thỏ thẻ làm tui cảm thấy rung động trong lòng
-ùhm....thì anh muốn gì cũng được...chỉ cần anh vui là được rồi....
giờ thì trời đã sáng hơn , ngoài hành lang đã có bóng người qua lại ,chị Lan thì trở người qua lại như sắp thức giấc ,tui rởi khỏi vòng tay hắn mà thấy luyến tiếc và nôn nao , giá như thời gian cứ dừng lại mãi mãi lúc ấy thì sẽ tuyệt biết bao. Tui giúp hắn lau mặt sạch bằng khăn ấm và chải lại mái tóc bù xù cho bảnh hơn , hihi nhìn hắn thấy lạ quá với lại hôm nay là 1-1 nên mọi người ai cũng có một tâm trạng khác hẳn.Chợt hắn nắm tay tui và nói : - nhóc àh ....nhóc về nha nghỉ đi !
-sao anh....anh không muốn em ở đây ....?
-không phải....anh nhìn nhóc bơ phờ quá.....có phải mấy bữa nay nhóc không ăn uống đầy đủ phải không.....
-dạ đâu có em bình thường mà !