Anh - người hàng xóm đáng yêu! Trang 12

càng lúc đi càng lâu , sao mà hắn cứ đi lên hoài , không lẽ hắn muốn lên tận tầng cao nhất , càng lúc cái cầu thang càng vắng người , không biết sao nữa , chợt hắn dừng lại trước một cánh cửa và khẻ mở nó ra , lúc này tui cảm nhận được ngay luồng gió mạnh thổi vào , v....ù..ù....ù....và le lói là vài tia nắng chìêu , ồ! thật tuyệt , cánh cửa đã mở tung , trước mặt tui lúc này là ánh mặt trời hoàng hôn thật đẹp , nó tròn xoe và đỏ ửng , nó không chói mắt mà ngược lại nhìn nó với cái ánh sáng dìu dịu lại càng làm cho con người ta thanh thản , tâm hồn như được lọc sạch , tui thật không biết cảm nhận như thế nào nữa , những đám mây xung quanh bị ảnh hưởng bởi sắc đỏ , hồng , rồi cam cho đến lúc xa dần và lợt dần chúng như muốn ôm trọn cái mặt trời đỏ quang vào trong lòng , một góc trời đỏ rực ánh hào quang mặt trời , gió mát của không gian trên cao càng làm cho tui yêu mến nó hơn

đúng vậy lời hắn nói rất đúng "nó không đẹp , không xa , không ấn tượng " bởi vì nó là sản phẩm của thiên nhiên nên không ai có thể quýêt định cho nó đẹp hay không đẹp , nó không xa bởi vì nơi đó chẳng bao giờ tui có thể đến được mà chỉ có thể đi đến bằng trái tim , nó không ấn tượng vì ngàn năm qua nó luôn diễn ra như vậy và chỉ xa lạ với những ai chưa thấy và cũng có thể nói ngay chính bản thân tui cũng đã mấy năm qua không nhìn thấy được nó mà bây giờ nhìn nó còn bỡ ngỡ lạ lẫm,chắc vì ở trong cái thành phố sầm uất này , mọi người ai cũng bận rộn với công việc riêng , còn tụi nhỏ như tui thì có khi lại chỉ học và sụốt ngày game này nọ với cai thế giới ảo không thực , có mấy ai lại để ý đến chứ

nhưng hôm nay hắn đã dẫn tui đến đây cho tui thấy được cái lúc nào cũng luôn hiện diện mà có khi tui lại lãng quên từ lâu , mọi thứ lúc này bên tôi dường như đều đẹp bởi ánh hào quang đi đến đâu thì làm như mọi thứ trở nên hài hòa ấm cúng hơn cả

cứ nghĩ mặt trời lúc nào nó cũng nóng rựcvàchiếu ánh nắng chói chang nhưng không ngờ vào những lúc này nó lại huyền ảo và thơ mộng đến vậy

-anh Phong ơi ! nó đẹp quá

-ùhm ,đã lâu lắm rồi anh không ngắm nó rồi ..... hắn với tui ngồi xổm lên một cái bàn gỗ cũ kĩ và chỉ ngắm và ngắm cái ánh hoàng hôn dịu dàng kia, cả hai cùng tâm sự khi hắn choàng vai tôi và ôm vào lòng , lúc này gió chiều cũng đã lạnh hơn vì noen sắp đến , nhưng trong thâm tâm tôi như ánh lên một tia hi vọng nhỏ nhoi cho cả tui và hắn giống như cái tia sáng yếu ớt của ánh mặt trời ở một nơi xa xăm

tối hôm đó , tui lại không ngủ được cứ nghĩ về những điều xảy ra trong này hôm nay có niềm vui , nỗi buồn , nỗi lo lắng và cả nỗi xót xa . Và bản thân tui cũng không biết sau này ra sao nữa nhưng hiện tại trái tim tui có lẽ thương hắn nhiều lắm ! tui luôn tự nghĩ và tự nhủ về những điều tốt đẹp hơn , một tương lại tươi sáng hơn để có thể nhẹ nhõm đi vào giấc ngủ đêm nay

....... đến sáng thứ ha ituần sau , như thường lệ ,tui vẫn hẹn nhỏ ở trước cổng trường , gặp được nhỏ tui nhanh chóng hỏi thăm tình hình của ngày hôm thư 7

-ê ! yến , hôm thứ 7 má Duy có gọi điện thoại qua không zậy ?

-không có đâu , chắc má Duy tưỡng Duy qua nhà yến nên không lo lắng cho lắm

-o` , zậy àh , dù sao Duy cũng mong như vậy

-mà , hôm qua thứ 7 đi chơi zui hông zậy

-ùh thì cũng vui nhưng cũng có lúc bực mình

-trùi ! zậy mà hnõg rủ tui ha ....ghét Duy quá àh !

-hỡ , xe có hai chỗ ngồi àh , ko lẽ yến muốn Duy đu căm sao ! hihi

-hùm , hõng thèm .... nhỏ làm mặt tự ái nhìn thấy ghét

-mà tuần sau thi rồi đó Duy , lo ôn bài đi

-ùhm , Duy cũng có nghe thông báo mà , thi xong là noen luôn đó , thích ha

-ờ , thix lắm , hôm đó yến với Duy đi chơi thoải mái rồi

-ùa , mong sao là tụi mình thi tốt

-thui , đi vô lớp đi , đứng đây bụi bặm quá

chợp con nhỏ nắm tay tui lại :

-ê khoan đã ! nè .....nhỏ chìa ra một tấm thiệp noen dễ thương trước mặt tui

-ý ! yến tặng Duy hả

-hõng có , yến với Duy thân nhau quá rồi tặng cũng không biết chúc gì hết , cái này của anh PHong đó

-anh Phong ?

-ùa , hồi nãy gặp ảnh , ảnh nhờ đưa nè , anh nói sợ tuần này và tuần sau Duy bận không gặp được nên nhờ yến đưa

-uhm`, ra vậy ....... tui nhanh chóng cầm lấy tấm thiệp và cất vô trong cặp , thật sự lúc này tui chưa muốn mở nó ra xem bởi vì tui đang suy nghĩ không biết hắn nói gì trong đó và tui cũng sợ nhỏ Yến thấy và có thể những lời nói trong đây làm cho nhỏ biết tình cảm giữa tui và hắn là một cái gỉ đó không bình thường......hôm nay tui cũng nôn nao lắm , nôn được về sớm để xem tấm thiệp này.

vậy là tuần này và tuần sau tui quả thật bận rộn , tuần này là để chăm chú ôn thi , còn tuần sau là thi chính thức rồi , nản lắm chứ! nhưng dù sao thì việc học cũng quan trọng hơn cả !

tui về nhà sau sau một ngày học mệt mỏi , và điều đầu tiên tui làm là phóng ngay lên lầu xem điều gì bên trong tấm thiệp đó , tui hé mở nó và đọc

" nhóc àh ! anh chúc nhóc có một mùa giáng sinh thật vui và hạnh phúc , anh chúc nhóc học giỏi và thi tốt , chúc cho những điều tốt đẹp sẽ luôn đến với nhóc ,nhóc ơi nhóc có biết là anh quý và mến nhóc lắm không ? không biết nhóc nghĩ thế nào nhưng anh vẫn ước sẽ luôn được bên nhóc và dẫn nhóc đi chơi

nhóc có còn nhớ con rùa anh đã tặng nhóc không ? anh mong rằng khi nhìn nó nhóc sẽ nhớ đến anh.....nhóc nhé ! nhóc à ,nếu trong trái tim nhóc có một chút gì đó về anh thì buổi tối ngày 24-12 nhóc có thể gặp anh tại trường được không , anh muốn được dẫn nhóc đi chơi đêm noen......anh sẽ chờ nhóc đó , nhóc nhớ đến nha....." và dòng ghi cuối cùng là "anh thương nhóc nhiều"

đọc xong một cảm giác thật trìu mến và ấm cúng trào dâng , ngày 24-12 tui lại đắn đo và lo lắng , hôm đó tui với nhỏ yến cũng sẽ đi chơi nhưng giờ lại nói với tui điều này nên thật làm tui khó xử ,với ai tui cũng muốn đi chung nhưng không thể nào đi chung cả ba người được vì tui biết thế nào cũng có sự nghi ngờ và mất đi một chút tự nhiên giữa tui và hắn , giữa tui và nhỏ , tui nghĩ chắc mình phải gặp hắn trong tuần này để nói cho hắn biết về buổi hẹn giữa tui và nhỏ , để hắn không phải hiểu lầm khi tui không thể đến......

-Duy , xuống ăn cơm ...tiếng má gọi hối thúc , tui cất nhanh tấm thiệp vào hộc tủ và chạy nhanh xuống dùng bữa

- tuần sau thi rồi ,học cho đàng hoàng nghe chưa !

-dạ ,con biết rồi !

-mà ơi , nghe nói bà ngoại bệnh hả má ?

- ừa ! ngoại mày bệnh , mai mốt má phải qua ngoại mấy ngày để coi bà , ở nhà coi nhà nghe chưa !

-mà chừng nào má đi ?

-con thi xong má mới đi , chứ má mà đi là con ở nhà đi chơi suốt , không có lo học hành

-thui ăn cơm lẹ đi rồi học bài

-dạ.......

ngày hôm sau , tui cố gắng đến giờ ra chới lên gặp hắn , ùi , hì hục mãi mấy cái lầu thấy phát mệt , tui vừa ló đầu vô thì : -hi ,chào em , có chuyện gì đây?.....tui nhìn xung quanh căn phòng chỉ thấy có anh Tứ , ngoài ra cái người mà tui cần tìm thì hõng thấy đâu hết

-dạ ,chào anh Tứ , cho em hỏi anh phong có ở đây không vậy?

-à, nó đi công chuyện từ sáng giờ rồi em ơi !

-ùa ,zậy àh !

-sao em có nói gì thì anh gửi lại cho

-ưhm....dạ thui.....hõng có gỉ đâu anh....thui em đi xuống nha .....bibi anh

-trùi ui , mới lên tí xíu mà đi rồi àh , bộ hõng gì nói thiệt hả

-không có mà....thiệt đó

-mà anh nghe nói tuần sau em thi phải không ?

-ùa ,dạ phải , em cũng mệt quá trời, không biết thi ra sao nữa

-thì cố lên nha em , thi xong ăn noen cho nó vui

-hì ,cảm ơn anh nhá , thui em đi xuống với nhỏ yến đây

-ờ ,chào em ...

tui nói chuyên một lúc mà cứ tò mò là không biết hắn đi đâu sáng giờ , vậy là hôm nay muốn nói cho hắn biết cũng không được ,thui tui đành để dành cho ngày mai vậy , dù sao, noen cũng còn hai tuần nữa mới tới mà

giờ học thấp thoáng trôi qua , khi ra chỗ gửi xe để lấy xe thì chợt , một cậu bé khẽ lắc tay tui , nó nhìn cái tên trên phù hiệu : -anh ơi, có chị kia gửi cho anh cái này

-cái này ?...tui nhìn trên tay cậu bé , thoáng nhìn thì tui biết đó là một tấm thiệp màu tím , tui cầm lấy mà không biết là của ai đưa cho mình , không biết có chuyện gì đây ,sao người đó không đưa thẳng cho mình mà lại nhờ qua gửi lại thế này

-ùhm , cảm ơn em nhé ,mà em ơi , chị đó tên gì vậy ?

-em không biết nữa , chị chỉ nhờ em đưa cho anh thui ....nói xong cậu bé chạy đi , thoắt biếm mất trong đám đông tui nhìn tấm thiệp mà không khỏi tò mò cực độ

-bin .....bin.....cho qua đi em ơi

-dạ ,em xin lỗi ....

tui nhanh chóng bỏ tấm thiệp vào cặp và chạy xe ra khỏi chỗ đông để còn nhường đường cho nhìu người khác và như thế . Chiều hôm nay , cũng như hôm qua , tui cũng bắt đầu cái công việc đầu tiên khi về đến nhà là mở tấm thiệp ra xem mà lần này là tấm thiệp của một người lạ lẫm , cái gì đây ta

"chào em !

chị là Lan bạn của anh Phong , chắc em cũng đã gặp và nói chuuyện với chị vài lần , qua nhiều lần tiếp xúc chị cảm thấy tình cảm của anh Phong dành cho em nhiều lắm thì phải , chị là bạn gái của anh ấy mà đôi khi anh ấy còn thờ ơ hơn , mặc dù chị không biết tình cảm của em và anh ấy thế nào , nhưng qua bạn bè và thái độ thì chị cảm thấy đôi khi bức xúc trong lòng lắm , nên chị có một số chuyện muốn nói với em , chị không thể nói với em qua thư từ như thế này vì có thể nó đối với em là bí mật ,phải không ? nếu có thể tối ,7h ,24-12 ,em có thể đến gặp chị tại quán Ốc xinh - tầng thượng được không , cái nơi mà bạn em đã đến đó ?

chị gửi cho em tấm thiệp sớm như vậy là chị nghĩ chắc noen em có nhìu cái để vui chơi lắm ,chắc không có thời gian cho chị , nhưng chị cũng muốn nói với em vài điều nên có thể cho em thời gian để suy nghĩ từ đây cho đến đó ,chắc là đủ thời gian phải không ? ngày hôm đó chị sẽ chờ em ở đó , nếu 15phút sau em không đến thì chị sẽ xem như em không đến

chào em ,chúc em có một mùa giáng sinh an lành ,hạnh phúc .......

...Hoàng Lan......"

rồi , lại nữa , bây giờ phải làm sao đây , một chuyện rắc rối thật rồi , chị Lan một người không thân thiết mấy lại hẹn tui như thế này chắc là có chuyện muốn nói thật sự và tui cũng muốn biết chị ấy se nói gì khi gặp mình , nhưng không lẽ mình lại từ chối hai người thân thiết kia nhỏ yến và hắn , may sao chị ấy gửi sớm cho tui để có thời gian suy nghĩ chứ không thui tới lúc đó không biết ai sẽ buồn nữa , trùi ui ,vậy phải làm sao đây , tui phải từ chối đến hai người mà lời từ chối thì với tui quả thật khó nói ai cũng tốt ,cũng có thành ý nếu làm như vậy thì có quá tự kiêu không , lúc này đầu óc của tui hoàn toàn túng quẫn , chỉ có ba người , cứ quay quanh ,quay quanh , bây giờ mà đã như vậy rồi , không biết tới gần noen thì chắc càng rối hơn , giá như tui có thể biến ra thành ba người cho đỡ hơn không , nhưng hiện thực vẫn cứ là hiện thực , cứ tưởng còn lâu nhưng tui lại mong sao cho thời gian chậm lại hơn nữa để từng cho có tới ngày đó ...hix............phải có cách giải quyết nào đó chứ , hoặc tui phải chọn một trong ba người........ hôm nay 21-12 , và cũng là ngày cuối cùng để tui quyết định sẽ gặp ai trong đêm noen này , nhưng cũng đã qua gần hai tuần mà suy nghĩ của tui cũng chẳng đâu vào đâu , tui thực sự không muốn từ chối ai cả , thế rồi tui đã tự đưa ra cho mình một quyết định khá là con nít đó là : bóc thăm , bởi có khi tui nghe người ta nói duyên số là do trời định cho nên những lúc túng quẫn như thế tui cũng đành phải dựa vào một chút mê tín vậy , chán ghê .Tối hôm ấy , tui xếp đúng ba tờ giấy hoa và ghi tên mỗi người mỗi vào mỗi tờ giấy , nào bắt đầu thôi , tui cầu nguyệnn cho mình gặp được may mắn và sẽ gặp được người mình cần gặp.Tui đứng bên ban công hất tung ba tờ giấy hoa giống nhau và chỉ nhanh tay giữ lấy một tờ cách xa tui nhất trong cái tâm trạng hồi hộp và nao núng kia ,hai tờ giấy còn lại thì rơi xuống dưới theo làn gió cuốn đi.Tui nhìn tờ giấy trân tay mà không dám mở ra chút nào , nhưng không mở là không được , tui banh toạt tấm giấy ra làm nó rách đôi chắc có lẽ tui đã căng thẳng quá và đến khi tui ghép chúng lại thì .......người tui gặp hôm đó sẽ là chị Lan .

Vậy chính là chị , người mà tui sẽ gặp hôm đó , đã quyết định như vậy nên chắc có lẽ tui sẽ không thể gặp nhỏ và hắn , tui gấp tấm giấy lại rồi đi chuẩn bị bài vở cho buổi thi ngày mai , tui thầm nghĩ tại sao mình lại giữ nay tờ giấy có tên chị ấy , tại sao không phải là một trong hai người kia , có ai có thể lý giải được không chứ , chắc vì thế mà người ta nói là do trời định

sáng hôm sau , gặp thấy nhỏ tui lúng túng lắm , không biết phải nói với nhỏ sao nữa

-hi ! chào Duy , hôm nay mình thi môn cuối đó ,là noen được đi chơi rồi......thấy nhỏ nói vậy tui lại càng không nỡ , bạn tui , tui quý lắm với lại người đầu tiên hẹn tui lại chính là nhỏ thì làm sao mà nói ra lời từ chối chứ

-Yến ơi ! noen chắc Duy đi không được quá

-ủa sao zậy , thi xong rồi mà !

-ùhm , thì thi xong rồi , nhưng mà Duy.....Duy....

-sao ,nói thì nói đi....

-Duy có hẹn rồi.....

-ùa ,vậy àh , nếu có hẹn thì Duy đi đi

-nhưng mà còn Yến , bộ không giận Duy hả

-trùi , giận gì chứ , với lại yến với Duy đi chơi chung hoài , thì noen đi chơi cũng như ngày thường thui , phải hông nè......nghe nhỏ nói thế tui cũng thấy nhẹ nhõm và an ủi hơn , tui cứ nghĩ sẽ làm nhỏ buồn , nhưng ngược nhỏ cũng thông cảm cho tui ,cảm ơn nhỏ nha

-mà hẹn với ai vậy , có phải cái anh Phong gì đó không ?

-hì , không phải ! mà là người quen thôi

-yến nè , mai mốt tụi mình đi chơi bù ha

-ùa ,thì chừng nào đi cũng được , với lại noen nếu không có đi chơi thì mẹ yến cũng chở yến qua nhà bà ăn tối với họ hàng ,cũng vui lắm

-zậy àh , thích ha

-thui sắp tập trung vô phòng thi rồi , yến đi nha , chúc Duy thi tốt

-ùhm , bibi , chúc yến thi cũng tốt

với tâm trạng nhẹ nhõm một nữa , tui bước vào phòng thi với chút hi vọng cho lời từ chối sau cùng sẽ nói với hắn , không biết ra sao nữa , mong rằng hắn cũng có thể thông cảm cho mình như nhỏ

re.e.e.e.engggg.....tiếng chuông báo giờ làm bài vang lên , tui cố gắng bỏ qua mọi chuyện để làm bài thật tốt thì nếu có đi chơi thì cũng sẽ đi cho thật vui giờ thi kết thúc

re.e.e.e.engggg.....lại một lần nữa tiếng chuông vang lên ,nhưng lần này là nó báo hiệu kết thúc kì thi học kì một này ,cũng như báo hiệu giáng sinh đã đến vậy , hihi , tui nhanh chóng xách cặp chạy lên phòng hắn ,dù có mệt nhưng cũng cố leo lên , từ xa thấy thấp thoáng dáng hắn đứng ngoài hành lang , tui bắt đầu chậm dần , chậm dần vì lúc đó tui thật sự lúng túng nhất hơn cả lúc nói với nhỏ yến nữa , không biết tại sao đây ,trời ơi cho con can đảm lên nào -hi ! chào nhóc , thi tốt không ?

-dạ ,cũng tốt anh à , mà anh đứng đây chơi hả

-ùhm , nhìn nhóc ở dưới chạy lên đây ,sao mà vội vậy ,có chuyện gì sao.....ọc ,lúc này tự nhiên tui cứng ngắt cái họng ,hõng bíêt nói gì nữa

-dạ......

-sao có chuyện gì vậy

-dạ , hôm bữa anh có gửi cho em tấm thiệp

-sao ,em đã xem nó àh , vậy em có chịu không ...hắn xen vô không để tui nói tiếp ,lúc này tui càng bối rối nữa , tui không thể nói là tui sẽ đi gặp chi Lan ,người chắc không có mấy thiện cảm với tui

-anh ơi , chắc em không đi được quá

-sao ! em không đi à , em thi xong rồi mà .. giọng của hắn có vẻ nóng giận lắm

-dạ ,tại em đã có hẹn rồi

-có hẹn rồi ư , ùa ....thì..... nếu vậy em cứ đi đi , không có sao đâu em .......lúc này tui thực sự ngạc nhiên khi nghe hắn có câu trả lời y như nhỏ yến ,nhưng tui cảm thấy cảm xúc từ hai câu nói khác nhau hoàn toàn , câu nói của nhỏ thì chân thành với sự vui tươi không buồn phiền , còn câu nói của hắn thì có vẻ ẩn chứa cái gì đó buồn lắm , hay là hắn nói vậy để tui đi chơi vui vẻ hơn???

-còn anh có đi đâu không ? ..... tui nói như vậy để xem hắn có còn đi với ai nữa không hay hôm đó hắn chỉ hẹn đi chơi với tui

-à , thì cũng có mấy đứa bạn.....lúc này đôi mắt hắn buồn đi hẳn , hết tươi vui như lúc mới gặp , và tui cũng không biết sẽ nói điều gì hơn nữa , cũng không thể nói với hắn đừng buồn vì làm như vậy có thể hắn sẽ nghĩ tui chảnh hơn khi không được đi chơi với tui

-thui ,nhóc thi xong rồi về nghỉ đi , không má la đó

-dạ.....em về nha anh.....tui cuối đầu quay người đi chậm rãi

-mà nhóc ơi ......nghe hắn gọi tui quay sang liền

-sao anh ?

-nếu bữa đó lỡ nhóc không có hẹn được thì tới trường nha , anh sẽ bỏ ra một chút thời gian chờ nhóc , chứ noen mà nhóc không đi chơi thì buồn lắm đó

-sao ,anh chờ em làm gì , lỡ em không đến được thì sao.....tui nói vậy nhưng khi nghe hắn nói ra lời kia thì tui rất vui và hảnh phúc vậy là hắn vẫn còn hi vọng được gặp mình và mình cũng muốn sao cho bữa đó chị Lan đừng đến

-không sao đâu nhóc anh chỉ chờ chút xíu thui àh , nếu nhóc không đến thì anh sẽ theo tụi bạn đi chơi

-ùhm ,vậy có phiền anh không đó

-không sao mà ,nhóc đừng có lo nữa

Loading disqus...