Ryu mỉm cười thích thú với cái cách mà Siwon áp đặt cho Charlie, nhưng ngẫm lại, anh thấy cũng đúng. Touya và Charlie đúng là hai chàng công tử bột theo một nghĩa nào đó. Họ thành công trên thương trường, nhưng họ vẫn cứ như hai cậu nhóc.
“Ừ, tôi biết mà. Không nên trông cậy nhiều vào Chuck.”
.
.
.
Ryu và Charlie đã ở trên máy bay bay đến Osaka, cả hai không nói gì vào lúc này, bởi mỗi người có những suy tính riêng trong đầu. Ryu lại phải trãi qua những giây phút khó chịu khi cố nhớ lại những gì giữa anh và cha anh. Chưa bao giờ Ryu cảm thấy hạnh phúc khi còn nhỏ trong ngồi nhà lớn nhưng thiếu vắng sự quan tâm của người thân. Mẹ anh mất sớm, ba anh coi anh là một thứ tai họa, và đó là tất cả những gì Ryu cảm nhận được từ bố anh. Càng về sau, mối quan hệ giữa hai người có phần tiến triển tốt đẹp hơn, nhưng dường như nó không phải là giữa cha và con, mà là giữa hai người đàn ông cùng chí hướng trong kinh doanh. Ryu thở dài buồn bã, anh phải cố nhớ suy xét lại kĩ càng những điều cha anh nói để xem có một ngụ ý nào đó trong lời của ông hay không, và dường như chính việc làm này khiến anh bị tổn thương thêm phần nào nữa. Về phần Charlie, anh đang nhớ đến đêm Touya cùng anh gặp Mikage, cả hai chú ý ngay đến người đang vừa đàn vừa hát trên sân khấu, cả hai say đắm nét đẹp của chàng ta nhưng không hề tìm hiểu kĩ càng về con người đó. Charlie vẫn chưa hết sốc khi hôm nay chứng kiến cảnh người bạn chí cốt của mình bị uy hiếp, và kẻ kề dao vào cổ Touya lại là Mikage. Lại là một hơi dài thường thượt được thở ra. Ryu lẫn Charlie nhìn nhau khi thấy tâm trạng của cả hai tương đồng.
“Ryu, em có nghĩ Mikage là kẻ tay trong được cài vào để tìm kiếm thứ gì đó trong khu biệt thự nhà Hino không? Em có nghĩ kẻ hôm nay kề dao vào cổ Touya là Mikage không?” Charlie đánh tiếng hỏi, khuôn mặt anh lo lắng chờ đợi câu trả lời từ người đối diện.
“Kẻ hôm nay đã uy hiếp Touya không ai khác ngoài Mikage.” Ryu thẳng thắn trả lời, “Nhưng em nghĩ chính cậu ấy không muốn làm điều đó, có lẽ có điều khúc mắc gì bên trong việc này khiến cậu ấy làm như thế. Về việc Mikage làm tay trong thì em nghĩ là không có, bởi anh cũng thấy cậu ấy đã bị sốc thế nào khi biết mình là con của Seto mà.”
“Mikage không hề biết mình là con của Seto, nhưng cậu ta được cài vào trong chúng ta là do Shouji thì sao?”
“Ý anh là?” Ryu nheo mắt nhìn Charlie, anh hiểu được điều mà Charlie đang muốn đề cập đến. Nhanh chóng, Ryu phất tay xua đi cái ý nghĩ điên rồ của chàng trai xứ Scolt ra khỏi đầu mình, cậu mỉm cười khôi hài vì điều mới nghe, “Thôi nào Chuck, chẳng lẽ vì một sự việc gì đó như vậy mà anh lại có thể nghi ngờ Arca. Chúng ta đã quen câu ấy bao lâu rồi hả!”
”Anh biết! Nhưng anh cũng không ngờ tới sự việc của ngày hôm nay.” Charlie lắc đầu chán nản, “Hôm Mikage đi, anh đã cảm thấy lo lắng, và anh thật sự mừng khi hôm nay thấy cậu ta quay về. vậy mà…” Charlie bỏ lửng câu nói, đôi mắt buồn bã trãi đầy khuôn mặt anh.
Ryu xoa xoa vai của người bạn đồng hành an ủi, “Không có gì đâu, chỉ là một chút rắc rối chuyện gia đình thôi mà. Anh cứ xem đấy là một lần cãi nhau giữa Arca và bé cưng đi. Không phải ta cũng hay chứng kiến cảnh đánh nhau hà rầm của Mikage và Ken đấy sao.” Ryu mỉm cười nhạt, “Không có chuyện gì đâu.” Những lời nói của Ryu dùng để trấn tĩnh Charlie cũng là những gì anh trấn tĩnh bản thân, cố không thể bị lung lạc vì một điều gì đó cỏn con.
“Ryu, anh còn một việc muốn hỏi em nữa.” Charlie hướng ánh mắt nghiêm túc sang nhìn thẳng vào bé Ráy cá con.
“Gì thế?”
“Chuyện gì đã xảy ra ở lời thách thức cuối cùng giữa em, Brad và PHONG?”
Ryu cười tươi hơn khi nghĩ đến việc xảy ra hôm đó.
.
.
.
“Ngày mai cậu hãy đi đến khu nghĩa địa đó tìm kiếm, Brad.” Siwon đề nghị.
“Tại sao không phải là bây giờ?”
“Tôi biết sự việc đang rất cấp bách, và tính mạng của Touya đang bị đe dọa. Nhưng, theo như lời mà Mikage nói, chúng sẽ không giết anh ta liền đâu, chúng còn muốn khai thác một số vấn đề mà chúng chưa nắm được. Tôi muốn cậu cùng tôi đi xem xét khắp một vòng khu biệt thự tối nay. Sáng mai nhóm Jeremy sẽ về đây, và khi ấy cậu có thể cùng Jeremy đi đến khu nghĩa địa để điều tra, dẫu gì hai người cũng tốt hơn.”
Brad gật gù trước lời đề nghị của Siwon, nhưng cậu phản ứng ngay khi nghe thấy việc ngày mai cậu sẽ cùng với Jeremy sát cánh cùng nhau làm nhiệm vụ, một điều mà Brad chưa bao giờ nghĩ dù là trong giấc mơ.
“Hả! Anh đùa à!” Brad nói to, “Anh đúng là khéo nói đùa đấy Siwon, anh biết tôi và Jeremy là tình địch với nhau. Chúng tôi như như nước với lửa thì làm sao mà có thể cùng nhau điều tra chứ. Chưa kể, cả hai có thể giết nhau khi cơn điên của gã kia bất chợt trỗi dậy.”
“Cậu không thấy PHONG và Ken đã chấp nhận hợp tác dù cả hai chưa hề ưa nhau đấy sao. Với lại, lửa có thể đun cho nước nóng hơn, và sự nguy hiểm ấy cũng sẽ cao hơn. Tôi nghĩ việc hai người cùng nhau hơp tác cũng có lợi nhiều mặt lắm.” Siwon giải thích, giọng cậu có chút hài hước, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự lạnh băng vốn có.
“Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ không cùng tên đó làm nhiệm vụ.”
“Brad, tôi còn một việc muốn hỏi cậu.”
“Gì vậy?”
“Làm thế nào mà cậu và Ryu có thể đưa PHONG về đây thế?”
Brad mỉm cười tươi rói khi lại thêm một người nữa hiếu kì về việc này. Chính cậu cũng thích thú, sướng run mình vì sự việc này. Sự thú vị của nó khiến miệng của cậu chàng không thể khép lại được, nó đang cười toe toét dù Brad đã cố kiềm chế.
.
.
.
PHONG và Ken đã tới Bắc Kinh, và cả hai đang đứng trước cánh cổng bước vào Penguin Sina. PHONG có chút ngập ngừng, và lòng cậu thổn thức trăm mối cảm giác khi quay trở về đây. Một quãng dài thời gian cậu bỏ mặt nơi đây, bở rơi quá khứ đau khổ, và giờ những thứ đó đang ngập tràn trong đầu óc cậu. PHONG chậm rãi bước tới, cậu đưa tay sờ nhẹ lên cánh cổng, lòng bỗng lói lên một nỗi đau da diết. Cậu cảm thấy ân hận, đau đớn khi ngày trước cứ một mực cãi lời mẹ, và cứ cho rằng bà độc đoán, ác độc, và giờ đây cậu đã không còn bà ở bên. Vô tình, PHONG đánh rơi một giọt nước ra khỏi khóe mắt, và vô tình Ken nhìn thấy cảnh ấy, cậu chỉ im lắng đứng đó chờ đợi. PHONG biết Ken đã thấy sự yếu mềm của mình, nhanh chóng cậu đưa tay gạt phăng sự kém cõi ấy khỏi cơ thể cậu, gay gắt mắng chàng trai tóc vàng.
“Nhìn cái gì chứ, bộ thấy người khác đau lòng là nhà mi vui lắm hay sao.”
Ken cảm thấy nổi sùng lên khi bỗng nhiên vô cớ bị mắng. Ken áy náy việc chính cậu mà khiến Touya và PHONG bất hòa nên đã nhiều lần nhẫn nhịn, nhưng thái độ quá đáng của anh chàng thời gian quá làm cho giới hạn chịu đừng trong chàng trai lên đến đỉnh điểm.
“Tôi chỉ vô tình thấy được điều đó thôi. Mà có gì phải xấu hổ kia chứ? Nếu cậu cảm thấy việc đó khó coi thì đừng có mà thể hiện nó ra, hoặc bí quá, không thể kiếm nén thì kiếm một chổ nào đó kín đáo rồi khóc cho đã đời, gào cho đã đời. Làm gì mà lại đổ mọi bực tức lên người khác là sao.” Ken không thể chịu thua kém PHONG thêm nữa.
“Ra thế đây, bây giờ cậu tính dạy khôn tôi nữa đấy à. Muốn gì chứ hả? Tôi không cần một kẻ tàn tật như cậu chỉ bảo. Tự mà lo cho thân mình còn không xong, mà bày đặt này nọ. Tôi ghét nhất những kẻ như thế đấy.” Từng lời cay độc của PHONG bắt đầu được xả ra, anh mắt kênh kiệu của cậu chàng hướng thẳng vào mục tiêu, giọng điệu mỗi lúc một chua ngoa hơn, khinh thường hơn. “Cậu nếu muốn yên bình thì cứ yên phận mà theo tôi, chứ nếu chứ lãi nhãi thì đừng có trách, đừng có kêu cứu tôi nếu bị kẻ thù tấn công. Hiểu chứ?”
Ken giận run người, cậu muốn dạy cho tên khốn khiếp trước mặt mình một bày học thì thói khinh người, nhưng cậu cũng thấy đau đớn khi đúng là trong chuyến đi này, cậu dường như là gánh nặng của cậu ta. “Tôi yêu cầu cậu thôi ngay cái giọng điệu như thế trước khi tôi không thể kiềm chế. Nếu cứ còn như thế, thì đừng trách sao tôi bẻ hết bộ răng của cậu.” Giọng Ken hơi run lên vì giận.
“Tôi thách đó!”
PHONG vừa dứt lời thì hàng loạt tiếng súng vang lên, và một vài viên ghim đâu đó gần chổ cậu đứng. PHONG quay sang phía xuất phát của những viên đạn đó thì thấy có khoảng gần hai tá những kẻ mặc áo vest đen có cài hoa mẫu đơn đang lăm lăm súng trong tay. Bọn chúng chĩa thằng về phía cậu và Ken mà bắn tới tấp. Cả hai cuống cuồng chạy vào bên trong Penguin Sina lẩn tránh.
“Chúng ta nên kiếm chổ khác thôi, đây là hang ổ của địch, làm sao mà vào đẩy để lánh nạn được chứ.” Ken gào lền, cậu chạy theo sau PHONG, và làn mưa đạn vẫn được bắn xối xả ở ngay phía sau cả hai. “Cậu có nghe tôi nói gì không hả, chúng ta đang đi vào hang địch đấy.”
“Cậu có im đi được không.” PHONG thở hùng hục, gắt gỏng, “Đây là nhà của tôi.”
PHONG chạy trước, Ken đuổi theo sau, cả hai chạy qua khuôn viên rộng với một vườn đã từng là một nơi trải đầy hoa mẫu đơn nay chỉ còn lại là những thước cỏ mọc dày um. Tiếng giày của cả chục người vẫn đuổi theo sau cả hai, tiếng súng đùng đoàng vẫn được liên tục phát ra. PHONG chạy tới bức tường trước khu biệt thự, cậu đấm mạnh vào một phiến đá gắn trên tường, và kế bên đó xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
“Nó để làm gì thế?” Ken thắc mắc.
“Im lặng giùm đi.”
PHONG đưa tay vào trong cái lỗ nhỏ đó, cậu ấn vào một cái nút nằm bên phải, ngay tức thì bức tường thành trước mặt họ bắt đầu rung chuyển và một lối đi xuất hiện. Tiếp sau đó, PHONG ấn cái nút bên trái rồi mỉm cười thích thú, cậu hất mặt bảo Ken mau chóng chạy vào cánh cửa đó, và PHONG đứng lại ngắm nhìn lần cuối cùng những tên sát thủ vạm vỡ, vô cảm kia lần cuối, cậu chui qua cánh cửa. Cả hai lần mò bước trong đêm tối và cứ tiếp tục đi như thế theo quán tính. Lũ sát thủ bên ngoài sau khi tiến thêm vài bước trong rừng cỏ thì bất ngờ bị hàng trăm mũi tên từ dưới đất tấn công, và không ai sống sót bước ra.
“Nơi đây là đâu thế?” Ken thì thầm.
“Tôi không biết, mẹ Ren chỉ bảo có một địa đạo ở đây, nếu như có gì nguy hiểm thì vào đây. Tôi chưa hề vào đây lần nào cả, mọi thứ kinh khủng thật.”
Cả hai tiếp tục bước từng bước chậm rãi lần mò tiến tới, họ không biết thứ gì đang chờ đón họ phía trước.
“Cậu nghĩ nơi đây sẽ dẫn chúng ta đến đâu?” Ken lại đặt câu hỏi, cậu chắc rằng PHONG sẽ càu nhàu vì tính lắm lời của cậu, nhưng không, không một lời nào được thốt ra, và đó là dấu diệu của sự bất thường. “Sora, cậu không sao đấy chứ?”
“Gọi tôi là PHONG, không Sora gì ở đây hết.”
Giọng của PHONG yếu ớt, dồn dập lí nhí trả lời. Ken cảm thấy bất ổn nơi dừng lại, cậu quay ra sau đưa tay dò dẫm và cuối cùng cũng chạm thấy PHONG. Cậu chàng đang ngồi bẹp xuống gần đó, toàn thân đang lạnh dần, và một thứ âm ẩm nhớp nháp một bên vai cậu bốc mùi tanh tởm.
“Cái gì thế này? Cậu bị thương à?” Ken bật rên lên hốt hoảng.
“Thằng khốn nào đã cố bắn tôi một phát khi chúng còn lần dò trong rừng cỏ. Khốn thật.” PHONG lầm bầm rủa, “Mà chắc tôi như vầy, cậu vui lắm đúng không hả?”
“Để tôi dìu cậu đi, dù sao chúng ta phải thoát khỏi nơi này rồi mới tính được việc chữa trị cho cậu. Ở một nơi như vầy thật sự không thể làm gì được cả, nó tối như hủ nút.”
Nói đoạn, Ken dìu PHONG bước đi tiếp trên con đường tăm tối không một chút ánh sáng lọt vào. Cả hai không ai nói với ai lấy đến một từ, họ chỉ im lặng và bước đi như thế. Được một lúc, PHONG cảm thấy từng bước họ đi dần trở nên quen thuộc khi có những khúc cua trừng lắp, và PHONG nhận ra địa đạo bên dưới được sắp xếp y như phía bên trên. Cậu hướng dẫn cho Ken, và chẳng bao lâu cả hai đã ở ngay dưới phòng của PHONG.
“Chắc chắn có lối thông lên đó, chúng ta mau tìm đi.” Giọng anh chàng vẫn như một kẻ cả ra lệnh cho bề tôi.
“Sao cậu chắc là có lối thông lên đó chứ?”
“Mẹ Ren bao giờ cũng chu đáo, nếu đã làm địa đạo mô phỏng bên trên, ắt những thành viên trong gia đình đều quen thuộc đường đi nước bước, thì chắc trong phòng của họ phải có lối thoát hiểm.”
“Đó chỉ là suy luận của cậu mà thôi.” Ken phản biện ngay lập tức, “Nếu như thế thì không tội gì mẹ cậu không nói cho cậu biết để phòng khi có bắt trắc. Hay là bà muốn tự cậu khám phá, một sự điên rồ nữa chăng?”
“Cậu im đi!”
Và thật sự Ken đã đúng, không hề có một lối nào dẫn lên trên mặt đất cả, và thế là họ phải đi tiếp trong đếm tối. PHONG phải dựa vào trí nhớ của mình về sơ đồ bên trên Penguin Sina, và cuối cùng cậu cũng dẫn cả hai thoát ra ngoài theo lối cửa sau.
“Cậu cũng không kém cõi như những chàng công tử bột khác.” Ken mỉm cười chan hòa khi trông thấy ánh sáng, cậu dẫn PHONG đi vội về hướng đó, những ngay lập tức cả hai phải dừng lại khi Ken nghe thấy tiếng những bước chân đi phía trên rất đông đúc.
“Bọn chúng bên trên khá nhiều, chúng ta không thể trốn khỏi nơi đây lúc này.” PHONG thì thào yếu đuối, “Khỉ thật, tên khốn đó dám chọn nơi đây là căn cứ à, cơ ngơi của mẹ mình giờ bị hắn cưỡm trắng thế sao.” PHONG đai nghiến từng chữ một bằng những sức lực còn lại.
“Cần phải lấy viên đạn ra khỏi người cậu bây giờ, và phải băng bó kĩ càng nếu không nơi đó sẽ bị nhiễm trùng, rồi sẽ hoại tử.” Ken thì thầm.
“Tôi biết cậu là bác sĩ, cậu có thể giải quyết nó giùm tôi mà. Mau đi!”
“Nơi đây đã có ánh sáng, nhưng lượng ít ỏi này không thể tôi thấy được gì rỏ ràng cả. Những đó chỉ là vấn đề phụ, vấn đề chính là tay tôi đã vô dụng rồi, tôi không thể cầm dao để mổ, càng không thể cầm chỉ để khâu. Cậu không nhớ đã mắng tôi vô dụng thế nào sao.” Ken nói liên hồi, cậu như đang trút nỗi đau lớn nhất cuộc đời mình ra nếu có cơ hội, giọng cậu lại run lên.
“Làm đi! Tôi tin cậu! Hãy làm đi!” PHONG chưa bao giờ từ bỏ lối nói cao ngạo của mình cho dù ngay tại lúc này cậu đang cần sự giúp đỡ của người khác. Nhưng chính cách nói đó của PHONG lại khiến Ken cảm thấy có thêm động lực, “Tôi cũng sẽ bị tàn phế nếu giữ cánh tay trong tình trạng này, thà cứ để cậu thử nghiệm bàn tay sau tai nạn thêm một lần nữa. Tôi không sao cả, tôi tin cậu, vì thế cậu cũng hãy tin tôi. Làm đi!”
Hai tay của Ken bõng toát mồ hôi lạnh, và chúng đang run lên nhè nhẹ. Mồ hôi cũng đang ướt đẫm khuôn mặt cậu. Ken nhẹ nhàng lấy bộ dụng cụ quen thuộc vẫn đi cùng cậu dù bất cứ đó là nơi nào. Chưa bao giờ ken chưa thương cho một ai đó mà lại có một áp lực nặng nề như thế này, và điều này càng khiến cậu mất đi sự bình tĩnh và sự tự tin vốn đã bị cướp mất khi bàn tay cậu bị thương.
“Làm gì mà lâu lắc thế hả?”
“Tôi làm liền đây!”
Chapter 9.
Ken cảm thấy khó thở vô cùng, đầu óc cậu căng ra dữ dội, và đôi bàn tay thì bắt đầu run lên hồi họp khi đang đối diện với chính sự thách thức mà bản thân cậu lo ngại, e sợ lẫn trốn tránh. Cậu bắt đầu cho một ít cồn ra băng thấm và nhẹ nhàng rửa vết thương trên bã vai của PHONG, tiếng gầm gừ khe khẽ của anh chàng vang lên trong sự kiềm chế.
“Cậu có thể nhẹ tay một chút không hả, muốn người khác chết à.”
“Xin lỗi, tôi không thể kiểm soát được sự di chuyển của cánh tay vô dụng này.”
PHONG không nói thêm gì nữa, cậu ngồi đó, im lặng và chịu đựng sự nóng rát từ những giọt chất lỏng đang phủ trùm lên vết thương, sủi bọt. Ken hít sâu rồi cậu tiếp tục bước kế tiếp. Ken dùng kim châm cứu để gây tê để làm giảm cảm giác đau đớn cho PHONG, sau đó cậu dùng một diêm quẹt và đốt cháy một ngọn đèn cồn mini được mang theo trong hộp đồ nghề tí hon. Ken hơ lưỡi dao nhỏ xíu trên ngọn lửa khi đến độ nóng cần thiết, cậu bắt đầu đưa nó lên bã vai của bệnh nhân và rạch một đường nhỏ. PHONG đã muốn thét lên vì cơn đau đang giằng xéo cơ thể cậu, nhưng nhanh chóng, cậu đưa cánh tay lên chặn ngay cửa miệng, sau đó cậu đã cắn vào bắp tay để kiềm nén sự đau đớn lói lên.
“Cậu ổn đấy chứ?” Ken thì thào hỏi thăm.
“Cứ làm đi!” PHONG thở hổn hển trả lời.
Trong sự loe loét của ngọn đèn cồn bé xíu, Ken có thể trông thấy đôi mày của PHONG nhíu lại chịu đựng, khuôn mặt của cậu chàng vã mồ hôi và cánh mũi thì phập phồng liên tục. Ken nhủ lòng phải mau chóng lấy được viên đạn ra khỏi cơ thể cậu ta để cắt đứt sự đau đớn này. Sau khi đã rạch được một đường nhỏ tại vết thương, Ken bắt đầu kéo từ từ viên đạn ra và khi đã thấy thích hợp, cậu giật phăng mảnh kim loại ấy khỏi người của PHONG. Mọi việc chỉ diễn ra trong tích tắc, nhưng đối với Ken nó dường như kéo dài quá lâu trong sự hồi họp của cậu. Ken cảm thấy mình không thể làm được điều đó khi tâm trí cậu không tin tưởng vào khả năng của cậu một lần nữa, nhưng rồi như một phép màu, Ken đã có thể thành công một cuộc tiểu phẫu như mong đợi. Ken mỉm cười hạnh phúc, cậu hạnh phúc khi thấy PHONG đã không còn bị dày vò bởi thứ kim loại ấy lún sâu trong cơ thể, cậu cũng hạnh phúc vì bàn tay này không phải là thứ đáng bỏ đi như cậu đã nghĩ, nó đang cho cậu thêm niềm tin. Cuối cùng, chàng thanh niên tóc vàng dùng chỉ khâu lại vết thương và băng bó kĩ càng chổ không lành lặn ấy. Với giọng nói ôn hòa, cậu ồn tồn bảo:
“Xong cả rồi, bây giờ chúng ta cứ nghĩ ngơi ở đây, bàn bàn kế hoạch để khi có thời cơ thuận tiện sẽ thoát ra ngoài.”
“Tôi sẽ không cám ơn về việc lần này đâu, vì nếu không lo cho cậu, tôi đã không bị như thế này.” PHONG nhắm mắt để giải tỏa sự đau nhói mà vết thương mang lại, vẫn với giọng điệu cao ngạo, khó gần, “Và yêu cầu cậu tắt cái thứ đèn cồn kia đi! Nó chỉ khiến nơi đây nóng hơn, và điều đó làm tôi khó chịu đấy.”
Ken thổi phụt thứ ánh sáng duy nhất tại nơi đây, và giờ đây mọi thứ lại một lần nữa đắm chìm trong bóng tối. Ken ngồi đó, thu mình lại một góc nhỏ và đầu óc lại miên man suy nghĩ rất nhiều cho những chuyện đã qua, và cố tìm một lối thoát cho tương lai của mình. Cậu đã tìm thấy một niềm đam mê mới, đó là nấu ăn, nhưng dường như nó chưa phải là cái đích thật sự của cậu. Điều kì lạ từ bàn tay khiếm khuyết ngày hôm nay lại khiến cậu vừa mừng vừa lo âu, sự phân vân lại đè trĩu những suy tư đan chồng chéo trong cậu.
“Bọn chúng ở đây, nhưng chúng ta an toàn, điều đó khẳng định một điều rằng chúng chưa biết chúng ta đang ẩn nấp chổ này. Tuy nhiên, chúng ta cần phải rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.”
“Điều này tối biết rồi.” Ken chán nản trả lời.
“Tôi chỉ muốn chắc là cậu biết điều đó thật sự.” PHONG gay gắt, “Chúng ta không thể lên trên đó bằng bất cứ đường nào, duy chỉ có cánh cửa ở hai đầu. Như vậy, nếu như mỗi người chia một hướng để…”
“Không xé lẻ lực lưỡng thêm được nữa.” Ken xen vào ngay tức thì, đôi mắt cậu đanh lại quay sang nhìn PHONG, nhưng cậu không thấy được gì cả ngoài một màn đêm dày đặc, “Chúng ta là một đội, và tôi không đồng ý việc xé nhỏ ra thêm, đó là chưa kể việc cậu đang bị thương. Vào lúc này việc chúng ta cần làm là có một kế hoạch chu tất, và sự đoàn kết, nhất trí và hợp tác đồng điệu.”
Ken không nghe thấy bất cứ điều gì từ PHONG.
.
.
.
Charlie và Ryu đã đến Osaka, họ mau chóng đặt phòng tại một khách sạn nơi mà chàng anh cùng chàng Pervert Man đã từng ở để mỗi tối có thể đến thưởng thức giọng hát và tiếng đàn của Mikage. Sau khi đã quăng cái vali vào trong, Charlie liền qua phòng của Ryu, vẻ mặt ngập đầy thắc mắc, nghi vấn. Anh ậm ờ và cuối cùng cũng đã nói được nên lời.