“Đây là cảnh tượng mà cha con rất thích, đây cũng là nơi ông ta thường lui tới, và bây giờ ta muốn con cũng yêu thích nơi đây và yêu thích thời khắc lộng lẫy hiếm hoi mỗi ngày này.” Người đàn ông cất tiếng.
Mikage ngay tức thì quay sang và nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ đang đứng gần đó, khuôn mặt ấy không hề giống như cậu đã gặp, khuôn mặt ấy chưa hề là của cha cậu. Và người đấy đã khẳng định không phải là cha cậu.
“Ông là ai?”
“Một người luôn đồng hành cùng với Seto Nakashima.” Người đàn ông lên tiếng.
“Seto đâu?”
“Ta không biết! Có thể ông ấy đang ở một nơi nào đó.”
“Seto đâu?” Mikage lặp lại bằng một giọng bực tức.
“Tất nhiên ông ta không thể nào sống nổi trong cuộc truy sát của Hino và đồng bọn của chúng lần trước. Seto Nakashima đã té xuống vực do phát đạn của Ryu, và tất nhiên ông ta đã ra đi từ lúc ấy.”
Lòng của Mikage nóng lên như lửa đốt, khuôn mặt cậu cùng dần chuyển sang đỏ bừng khi nghe một sự thật mà cậu luôn nghĩ trong suốt những năm qua. Nhưng, Mikage vẫn cảm thấy tức tối khi nghe lại lời nói đó từ con người xa lạ kia, kẻ đã cho cậu một hi vọng về sự tồn tại của cha, và giờ chính gã lại vùi dập lấy nó. Mikage chỉ muốn lao đến và nện cho gã một trận.
“Ông là ai?” Giọng Mikage run run vì cơn giận bị kiềm nén đang chờ được bùng phát.
“Shouji Tenou!” Người đàn ông bình thản đáp.
Hajime vẫn im lặng, nhưng đôi mắt anh chàng thì đang long lên một điều gì đó thật sự mãnh liệt.
.
.
.
Siwon đã có một đêm không ngủ để suy nghĩ về những điều mà Touya nói tối hôm qua. Cậu đã nằm thao thức suốt cả một khoảng dài thời gian trong im lặng và bóng tối để cố tìm ra một sự lí giải thích đáng. Trước giờ, chưa khi nào trong đầu cậu suy nghĩ về tòa biệt thự này, cậu cũng không hề nghĩ đến tại nơi đây có chôn giấu một bí mật gì đó. Nhưng, giờ thì cậu đã biết, có một bí mật được giấu giếm tại nơi đây. Siwon rời khỏi giường vào tờ mờ sáng sau một đêm thức trắng, cậu khẽ lắc nhẹ cái cổ mệt mỏi rồi bước tới ngồi vào chiếc bàn đặt trong phòng ngủ và dưới ánh sáng trắng được phát ra từ chiếc đèn neon được mắc bên trên, Siwon đang cố phát họa lại toàn bộ không gian của khu biệt thư dòng họ Hino. Siwon khoanh một vòng tròn to tướng ngay giữa tờ giấy trắng để biểu thị cho nơi đó là gian sảnh chính của khu nhà. Phía tây của tòa biệt thư là nơi cậu đang ở, Siwon khéo léo đặt cho nó là biểu tượng hình tam giác. Dãy bên kia bao gồm khu phòng của Mikage và Ken, đi chệch lên phía bắc là nơi ở của Ryu, còn nằm lệch sang hướng nam là phòng của PHONG. Siwon đã lần lượt chọn từng nơi như thế là một biểu tượng khác nhau, hình vuông, thoi,… để phân biệt rỏ ràng. Cậu chăm chú nhìn vào bản đồ sơ lượt nhưng vẫn không thể nhận thấy có điểm nghi vấn nào cả. Tất nhiên, ngay lúc này, trong thâm tâm cậu đang trỗi lên một sự hoài nghi. Chưa bao giờ Siwon bước chân vào phòng của PHONG, và cậu tự hỏi có những gì trong đó. “Có trời mới biết được điều đó nếu như mình không chịu vào đó khám xét.” Siwon nghĩ thầm và đang lên kế hoạch trong đầu.
.
.
.
Touya cũng không ngủ được nhiều. Anh cũng đã có một đêm thao thức, một khoảng ngắn thời gian chợp mắt ngủ quên nhưng mau chóng bị đánh thức bởi những giấc mơ kì lạ. Anh đang ngồi trên chiếc ghế êm ái trong phòng đọc sách, và ngắm nghía từng khuôn mặt đẹp đẽ của những bé cưng trong cuốn sổ gia đình. Ngay lúc này, Touya đang ngắm nhìn vẻ mặt đẹp đẽ của Ryu, trong lòng anh bỗng chợt nhói lên một nỗi nhớ nhung da diết. Cũng đã một quãng thời gian khá dài cả hai không hề liên lạc với nhau, và Touya đang rất nhớ người tình, anh khao khát được có Ryu kề bên, ngay lúc này.
.
.
.
Jeremy dán mắt vào màn hình chiếc laptop. Anh đang trò chuyện với một ai đó qua mạng internet. Vẻ mặt đăm chiêu, lộ rỏ vẻ suy xét, có điều gì đó nghiêm trọng khiến anh tỏ ra lo lắng như thế. Jeremy bỏ mặt mọi thứ xung quanh, việc anh quan tâm giờ đây là trao đổi một số thông tin từ một nguồn tin bao giờ cũng đáng tin cậy mà anh luôn đánh cược.
Chihuahua và Kitty nằm lăn ra đất mà ngủ say sưa. Cả hai cũng đã có những ngày làm việc mệt mỏi không ngừng nghỉ. Và họ đã bị đánh thức vào lúc tám giờ sáng khi mà kênh DEF đang phát tiết mục TARGET, và kẻ đang đọc cho chương trình là một cô ả mới toanh với cái biệt danh Cú Già.
“Trông ả cứ như một còn gà ghẻ. Chả hiểu tại sao tên giám đốc lại cho ả đọc tin tức cho chuyên mục ăn khách mà ta cố công gầy dựng như thế.” Giọng Chihuahua đầy ấm ức khi trông thấy vẻ ngoài xấu xí, bề xệ đến phát ngán của cô ả Cú Già.
“Thì ả ta cũng có gì đó mới thuyết phục được tên giám đốc chập mạch của chúng ta.” Kitty quay sang nhìn anh bạn đồng nghiệp, cô vỗ vỗ lên vai anh chàng động viên, “Thôi, cố làm tốt công việc này đi, chúng ta sẽ có một tin sốc nhất thế giới. Rồi sau đó sẽ lại quay về với mục TARGET thân yêu. Cô gắng lên!” Kitty nháy mắt.
“Cô chỉ được cái miệng nói bô lô bô la. Chẳng ra tích sự gì cả.”
“Cái miệng anh cũng toàn ăn đồ thối nên cũng không thể nói ra được thứ gì tốt đẹp hết.”
“Cô dám nói chuyện với đàn anh mình như thế đấy hả?” Chihuahua trợn mắt nhìn Kitty.
“Tôi còn dám đấm bể mặt kẻ nào kênh kiệu ra vẻ ta đây trước mặt nhỏ này nữa nè.” Kitty cũng không chịu thua kém, cô trợn mắt to hơn cả anh bạn đồng sự, tay giơ ngón cái chỉ chỉ vào người thể hiện ta đây, “Khôn hồn thì tự biết lượng sức mình, đừng để nhỏ này ra tay. Khi đó đừng có mà than trời trách phật.” Giọng cô nàng đầy sự hăm dọa.
“Có ai biết gì về hai người tên Ayumi Nakashima và Shouji Tenou không?” Jeremy lên tiếng hỏi.
“Ayumi Nakashima?” Kitty lặp lại, cô đang cố dò trong trí nhớ của mình về cái tên này, và cả “Shouji Tenou?”
“Hajime Tenou?” Chihuahua vô tình thốt lên.
Jeremy đưa ánh mắt nhìn cậu bạn, anh đánh giá cao sự so sánh đầy lí thú này. Jeremy nhanh chóng đánh tên Hajime Tenou rồi gửi cho kẻ săn tin, đồng thời anh cũng dò tìm tin tức về con người này.
“Họ là ai?” Kitty thắc mắc.
“Họ có liên quan đến Seto Nakashima.” Jeremy trả lời, mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
“Ayumi Nakashima? Không lẽ người này là họ hàng gì với tên Seto sao?” Chihuahua tỏ ra phấn khích khi nhìn nhận vấn đề này, trong lòng gã đang gào lên một niềm hiếu kì cuồng dại.
“Seto Nakashima thực sự đã chết!”
“Sao?!?” Cả Chihuahua và Kitty đồng thanh hô lên khi nghe được thông tin đó.
.
.
.
Brad càng lúc càng muốn nổi điên nhiều hơn khi đã biết rỏ yêu cầu cuộc chơi mà PHONG yêu cầu, một lời thách đố chẳng ra làm sao.
“Anh bị điên hả?” Brad gào lên khó chịu.
“Không hề, đó là yêu cầu chính đáng. Chúng ta bắt đầu được chưa.” PHONG mỉm cười điểu giả.
Brad lại phải cố vò đầu bức tóc để xoa dịu sự bực tức mỗi lúc một dâng cao ngùn ngụt trong người cậu. Cậu chàng đã phải uống một hơi hết một chai nước khoáng, một chai khác cũng hết sạch khi cậu đổ xối xả lên đầu để hạ hỏa. Brad nhìn kẻ điên kia bằng ánh mắt đầy ý muốn giết người.
Qui định vòng thách thức thứ hai mà PHONG đề nghị là Brad và Ryu phải đi đua với bà lão này. Yêu cầu của anh chàng là đi càng chậm càng tốt, ai về đích sớm nhất sẽ thua, và nếu như bà lão là người về đích trước tiên thì hai chàng trai coi như sẽ thắng. Một yêu cầu kèm theo là hai người phải có những động tác cử động dù là một nhích nhỏ nhất có thể, nếu đứng im xem như thua cuộc. Và đó là vòng thi thứ hai mà PHONG yêu cầu Ryu và Brad phải thực hiện. Anh chàng đang ngồi thong dong trên chiếc ghế đã gần đó, khuôn mặt khoái trá trông vẻ bối rối, hậm hực của Brad là một tí lo âu trên khuôn mặt của Ryu.
“Tôi nghĩ yêu cầu này không quá khó với hai vị. Nó đâu có gì là đao to búa lớn đâu.” PHONG nhún vai vẻ cảm thông, anh chàng cười gục gật.
Và cuộc thi bắt đầu.
Những phút đầu tiên của cuộc thi diễn ra chậm chạp đúng như yêu cầu mà lời thách thức đề ra. Và Brad lẫn Ryu đang cố gắng nhích từng chút một chậm chạp để khỏi bị phạm luật nhưng phải chậm hơn bà lão đang bước thong dong kia. Cả hai nhận ra mình đang làm trò cười cho PHONG khi trông thấy anh chàng cười sặc sụa khi thấy cả hai cứ lê từng chút một trên thảm cỏ ngoài công viên. Giữ sự bình tĩnh để cuộc thi không bị gián đoạn hoặc thất bài ngoài ý muốn, Ryu cố tập trung vào từng bước chân của mình. Trong khi đó, Brad cảm thấy không còn có thể kiềm chế được nữa, sự nóng giận đã lên tới đỉnh điểm của sự giới hạn. Cạu chàng quay sang nhìn PHONG, rồi khẽ lôi cây súng trong người ra với vẻ mặt đầy giận dữ. PHONG chuẩn bị tinh thần, và anh tính ném mình sang một bên để tránh những làn đạn có thể bắn về phía mình từ Brad, nhưng anh đã lầm, chàng thiếu niên tóc đỏ đã không làm như thế. Brad chỉa súng vào bà lão và bắn từng phát ngay kế bên chân bà, và điều đó khiến cụ già phải nhảy tưng tưng, và chẳng mấy chốc đã chạy đến đích.
Cuộc thi kết thúc.
“Tất cả là nhờ cậu cả đấy nhóc.” Ryu lắc đầu mỉm cười khi nhớ tới dáng vẻ của bà lão tội nghiệp hốt hoảng khi phải chạy và né làn đạn bắn ra từ Brad. Anh không thể kiềm chế được những cơn cười lao tới ào ạt khi thấy vẻ mặt chưng hửng của PHONG khi bị thua một cách thảm hại và chẳng ngờ như thế. “Tôi không nghĩ cậu lại làm cách đó để ăn một cú đúp ngoạn mục.”
“Anh im đi.” PHONG nóng giận quát.
“Sao lại phải im. Anh là một tên khốn. Có giỏi thì hãy yêu cầu ra đấu tay đôi, chứ đừng chơi mấy trò lố bịch như thế.” Brad quắc mắt nhìn PHONG, trong lòng cậu tràn đầy sự hả hê thích thú. “Nếu anh mà yêu cầu tôi đấu súng với anh, có lẽ giờ đây anh là một cái xác không hồn.”
“Shut up!”
“Ừ, thì nín!”
Brad tỏ ra e dè khi trông thấy điệu bộ cáu bẳng của PHONG. Lần đầu tiên cậu trông thấy PHONG mất bình tĩnh như thế. Brad dễ dàng hiểu được tại sao anh ta lại như thế, bởi chỉ còn một lời thách đố nữa thôi, nếu cả hai vượt qua thì chàng trai tóc trắng này phải theo họ quay lại giúp Touya, và đó là điều anh chàng không hề muốn. Brad vẫn khoái chí đánh trống mừng trong lòng, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra đề phòng bởi thái độ căng thẳng của PHONG.
“Bao giờ chúng ta mới thi vòng cuối cùng?” Ryu hỏi.
“Tối nay!” PHONG trả lời cộc lốc.
“Tuyệt! Vậy là sắp giải quyết xong rồi.” Brad nhảy cẩng lên vui sướng.
PHONG nhếch môi cười khó hiểu, và cả Ryu lẫn Brad đều nhận ra sự kì lạ trên khuôn mặt của anh chàng ngay lúc đó. Họ cảm thấy bất an cho lời thách đố cuối cùng này.
.
.
.
Hajime cùng Mikage bước ra ngoài, và cả hai im lặng đi trong vùng bóng tối u ám không có lấy đến một phần ánh sáng nhỏ nhoi nào cả. Hajime định nói gì đó với người đồng hành nhưng rồi lại thôi, với cậu giữ im lặng là phương án tốt nhất để cho mọi chuyện không diễn tiến tệ hơn. Và Mikage đã lên tiếng, cậu cũng nghĩ im lặng sẽ tốt, nhưng sẽ rất tệ nếu như phải cố gắng hiểu lệch một vấn đề vốn dĩ cần được làm sáng tỏ.
“Đường tối nhỉ! Tôi không hiểu cậu có bị mù không nếu phải thường xuyên đi vào một nơi như thế này.” Mikage cố cười giả tạo, “Có lẽ lâu ngày mắt mình sẽ quen dần với bóng tối dày đặc như thế này nhỉ?”
“Không! Tôi nghĩ mình sắp mù.” Hajime trả lời thẳng thắn.
“Cậu biết thế sao vẫn cứ phải làm thế.”
“Không có sự lựa chọn để tôi làm khác.” Giọng điệu của cậu chàng cũng lạnh tanh như câu trả lời trước, Hajime nói.
“Có khúc mắc gì không?” Mikage dò hỏi.
“Mục đích là phải ném tên tội phạm ra ngoài ánh sáng và giết chết hắn trước khi hắn làm được điều gì đó để phản kháng.”
“Bao lâu?” Câu hỏi Mikage đặt ra khá mơ hồ, và cậu biết cách trả lời của đối phương cũng như một lớp sương dày đặc. Hiểu hay không là do cách suy diễn, cách hiểu của từng người. “Phải núp trong cái bóng tối này để vì một mục đích rỏ ràng nhưng không hề rỏ ràng?”
“Điều rỏ ràng là Touya sẽ phải chết. Còn điều không rỏ ràng là cậu đang phân vân có nên giết hay không người tên Shouji kia, kẻ đã mạo danh cha cậu.”
Cả hai đã bước ra khỏi lối đi tối om và những tia sáng đầu tiên rọi vào mắt khiến họ cảm thấy chưa thích ứng được và một chút khó chịu trỗi lên nhưng mau chóng biến mắt khi cả hai dần quen với nó. Mikage mỉm cười kì lạ nhìn Hajime, một cái biểu cảm khó hiểu cậu dành cho đối phương và ngay sau đó là một cái bắt tay máy móc.
“Cái không rỏ ràng là cậu đang phân vân không biết có hay không nên giết Touya Hino.” Mikage lại mỉm cười, đôi mắt cậu điềm tĩnh đến sâu sắc lạnh lùng nhìn Hajime, “Tôi nói thế có đúng không Hajime Tenou. Tôi không tin cậu là con trai, hay là người dòng họ nhà Tenou. Cho nên cậu đang phải đấu tranh vì một điều gì đó với gã Shouji Tenou kia. Tôi không biết đó là vấn đề gì, nhưng, đừng bao giờ biến thành con rối cho ai cả, nó không hề có lời cho cậu một tí nào.”
“Cậu… cậu…” Hajime ngập ngừng, sự sửng sốt khiến cậu chàng không thể nói trôi một câu trọn vẹn, “Làm sao cậu dám chắc tôi và Shouji không phải là người thân của nhau chứ?”
“Bởi vì tôi có một thứ mà cậu cũng có.” Mikage mỉm cười.
“Cái gì?”
“Một quá khứ ở trại trẻ mồ côi.”
Hajime chết lặng.
Mikage cười cảm thông, cậu vỗ nhẹ lên vai người đối diện rồi bước đi. Không quên nói với lại, “Bảo với tên Shouji kia là tôi không vì người cha đã chết mà giúp ông ấy làm chuyện mà tôi vốn có ý định ngăn cản đến cùng cho dù là bất cứ lí do nào.” Mikage điềm đạm bước từng bước chắc nịch trên con đường ra khỏi nơi u tối này.
Mikage nhận thấy một đám khoảng chục tên sát thủ với bộ đồng phục đên, bên ngực trái có cài bông hoa mẫu đơn đang đứng chờ cậu phía trước, và cậu biết điều gì sắp xảy đến với mình. “Ông là một tên khốn, Shouji!” Mikage rủa thầm, cậu vẫn ung dung bước tới trước.
“Ông chủ có lệnh, cậu được tự do đi mọi nơi bên trong khu vực này, nhưng không được bước ra khỏi nơi đây, nếu không chúng tôi được quyền giết cậu không cần sự cho phép.”
“Thế thì khác gì bị giam lỏng!”
“Cậu có thể nghĩ như thế, nhưng đây là lệnh!” Tên sát thủ trả lời răm rắp như được lập trình sẵn.
“Đó là lệnh ông chủ dùng để sai bảo bọn chó săn các người, còn tao không phải là thuộc hạ của lão nên tao không có bổn phận hay nghĩ vụ gì để phải nhất nhất tuân theo. Tao sẽ ra khỏi nơi đây bằng mọi giá, được nào cản thì đừng trách tại sao cuộc sống này quá ngắn ngủi đấy nhé.” Mikage ôn tồn đáp lại, nhưng giọng điệu của cậu thì sực nức sự thách thức đầy nguy hiểm.
“Hãy để cậu ta đi!”
Shouji Tenou đạo mạo đứng bên trên truyền lệnh bằng giọng kẻ cả của lão. Bọn thuộc hạ liền lùi sang hai bên nhường lối đi trước mặt cho Mikage. Mikage ngẩng lên nhìn thêm một lần nữa kẻ đã khiến cậu nghĩ rằng người cha khốn khổ tội nghiệp kia vẫn tồn tại, và thêm một lần nữa cậu muốn tặng một nhát dao vào mặt lão. Nhưng Mikage chỉ đứng đó, nhìn săm soi như thế rồi bước ra khỏi nơi quái quỉ này. Cậu nghe lão nói gì đó từ phía sau, nhưng cậu không màng tới điều đó. Bước ra được bên ngoài, Mikage cảm thấy sự ngột ngạt tan biến hoàn toàn, bầu trời tự do khiến cậu cảm thấy bay bổng. Và trong lòng Mikage lúc này chỉ mong sao mau chóng trở về nhà, mau chóng được gặp Touya và ôm anh ấy vào lòng. “Em về với anh đây, bé cưng.” Cậu nghĩ thầm, nụ cười hạnh phúc đã ngập tràn trên khuôn mặt.
.
.
.
Hajime vẫn ngồi tại vị trí quen thuộc của mình và cố gắng nuốt lấy nuốt để những dòng chữ ghi trong những cuốn nhật kí của Ayumi, Aki, Ren và cả Seto. Tất cả những lời nói, những khung cảnh của ngày xưa như đang dày vò lấy đầu óc cậu cùng với những lời của Mikage ban sáng. Hajime vẫn không khỏi thắc mắc tại sao anh chàng có thể biết được xuất thân của cậu là từ trại trẻ mồ côi. Hajime vốn dĩ đã biết Mikage cũng đã từng ở nơi khốn khổ ngập đầy sự nhân ái đó, vốn dĩ cậu cúng biết sự giả tạo nhân ái đã khiến bấy nhiêu năm cậu ta cứ khao khát một tĩnh ruột thịt chưa bao giờ có. “Nhưng…” Hajime như khựng lại hoàn toàn, cậu lo lắng và tự hỏi “… không lẽ ở những đứa trẻ mồ côi lại toát ra cái mùi như thế. Và Mikage cảm nhận được điều đó nên mới chắc chắn rằng cậu ta giống cậu.” Hajime lắc mạnh cầu như muốn đẩy bật mọi thứ suy nghĩ điên rồ ấy ra khỏi cậu, nhưng, càng làm như thế cậu càng phải suy nghĩ nhiều hơn về những vấn đề vẫn khiến cậu đau đầu. Hajime vẫn cố trả lời câu hỏi về chính mình, “Tôi là ai? Tôi có quan hệ gì với Shouji? Tại sao họ của tôi và lão ta lại giống nhau như thế?” Hajime ném những cuốn nhật kí cũ kĩ xuống sàn rồi ôm lấy đâu đau đớn rồi rống lên khốn khổ.
.
.
.
Ken đang ngồi trò chuyện với Charlie ngoài đại sảnh cùng với bé Koji, bỗng cậu chàng khựng lại và cứ trố mắt nhìn về phía người đang bước vào bên trong. Charlie cũng cảm thấy lạ khi nhìn dáng vẻ kì cục của Ken, anh quay sang và cũng có điệu bộ y như anh chàng. Cả hai như không tin được vào mắt mình, trước mặt họ, là PHONG đang với vẻ mặt ủ rủ, cau có bước vào, và đi bên cạnh họ là sự vui vẻ, tươi tắn của Ryu Tamaki và Brad Romano. Mặt của Charlie hơi tái xanh lại, nhưng anh chàng biết ngày lúc này mà trốn đi thì thật sẽ chẳng ra làm sao nên anh đành bắt mình ngồi tại đó. Ken thì reo lên và chạy ra ôm chầm lấy Ryu rồi, không quên một cái ôm hữu nghị dành cho Brad.
“Ryu, anh đã về rồi, em rất vui khi chuyến đi của anh đã thành công như ý muốn.” Ken rối rít, “Có chuyện gì thú vị đã diễn ra không? Ôi em nhớ anh quá đi thôi.” Ken mỉm cười tít mắt nhìn Ryu, cậu cũng quay sang nhìn PHONG, một chút ngại ngần trong ánh mắt cậu dành cho anh chàng, Ken khẽ cúi chào, “Chào anh, PHONG. Rất vui khi thấy anh trở về đây cùng với anh Ryu.”
“Tôi không hề muốn trở về đây một chút nào. Tôi cũng không hề muốn nhìn thấy mặt của cậu.” PHONG lại gay gắt nói.
Brad thúc một cái rỏ mạnh vào bên sườn của PHONG như để cảnh cáo, rồi anh chàng lao thẳng đến bên Charlie và hôn anh chàng say đắm ngay tức thì mặc cho mọi người xung quanh đang trố mắt nhìn cả hai đầy lạ lẫm. Charlie như muốn ngừng thở vì nụ hôn quá ư tuyệt vời của Brad, anh thở gấp gáp và mơ màng nhìn chàng trai tóc đỏ đầy mê mẩn.
“Anh có nhớ em không?” Brad hỏi.
Và Charlie gật đầu.