3 Semes và 8 Ukes Trang 25

Giọng Mikage bỗng trở nên lạnh dần, sự vô cảm trong tâm hồn cậu truyền tất cả sang ánh mắt và lời nói, “Bởi anh cảm thấy như vậy và anh buộc người khác cũng suy nghĩ giống mình. Anh có thấy như thế là ích kỷ lắm không. Em biết việc anh làm cũng vì muốn tốt, muốn bảo vệ cho em, nhưng em không cần điều đó từ anh. Việc em làm là muốn chấm dứt chuyện này, em muốn bảo vệ bé cưng, và cũng không muốn một lần nữa thấy cảnh cha em phải tàn sát cùng người em yêu.” Ngực Mikage phập phồng dữ dội, cậu thở hồng hộc, giọng lên cao, đôi mắt đỏ lừ, “Em không mong mọi người tha thứ cho ông ta. Em không chắc kết cục của ông ta sẽ tồi tệ đến mức độ nào. Nhưng dù sao em vẫn là con của con người ác độc đó, dù sao thì em cũng phải đấu tranh để hi vọng vì một điều gì đó chứ. Ông ấy vẫn là cha em mà.”

Siwon lắc đầu buồn bã. Nét mặt suy tư của anh đan lẫn nhiều thứ cảm xúc khác nhau. Siwon thấm thía tình cảm của những người trong gia đình dành cho nhau. Anh đau đớn tự hỏi bản thân tại sao Mikage có thể chấp nhận, có thể tha thứ cho người cha tồi tệ, thế mà mẹ anh lại có thể căm ghét anh, phỉ báng anh chỉ vì bà nghĩ anh cám dỗ chồng bà. Siwon cũng cảm thấy ngưỡng mộ cho sự đấu tranh vì một tình cha con thiêng liêng mà Mikage luôn cứ thoi thúc. Nhưng, sự cay nghiệt không bao giờ chấp dứt, đời sẽ không thể chuyển sang hồng cho dù ta có cố ước ao. Niềm tin có thể khiến ta có thêm nghị lực để vượt qua sóng gió, nhưng đau khổ vẫn là đau khổ, và việc ta nhìn nhận, và đi qua nó mới thực sự có cuộc sống màu hồng.

“Thế em nghĩ tại sao mẹ em lại phải chết. Và em thì bao năm phải chịu số phận mồ côi, và luôn khao khát trong vô vọng được biết mặt cha mẹ mình dẫu chỉ một lần.” Giọng Siwon lạnh tanh đáng sợ, “Bà ta cảm thấy ông ấy có những nổi khủng khiếp nên đã phải chạy trốn, bị truy đuổi và mất máu cho đến chết. Con người như thế có đáng làm một người chồng, một người cha hay không?”

Từng lời, từng lời của Siwon như đâm thẳng vào tim của Mikage. Những hình ảnh của ngày xa xưa trôi ào ạt về trong tấm trí của cậu. Mikage khao khát được biết mặt mũi cha mẹ ruột dẫu chỉ một lần. Cậu cũng khao khát được ai đó nhận về nuôi nhưng chẳng ai ngó ngàng gì đến cậu. Sự thật không phải không ai muốn đem cậu về, chỉ vì những người tại nơi đây buộc phải giữ cậu lại bởi yêu cầu của một mạnh thường quân với lòng hảo tâm rộng lớn cưu mang cả một tập thể như thế này. Cuộc đời cô độc khiến cho Mikage chai đá, nhưng bên trong lớp sạn cứng mỗi lúc một lớn hơn ở tâm hồn, sự khao khát tình yêu thương của các đấng sinh thành vẫn cháy thật mãnh liệt. Chưa bao giờ nó tắt trong trái tim nóng của cậu.

“Sống là nên học cách tha thứ. Hạnh phúc không đánh đổi bằng thù hận và đao kiếm. Em tin em có thể lay chuyển được ông ấy. Xin hãy chấp nhận lời đề nghị của em. Sẽ không có nguy hiểm nào cả. Và nếu như có, thì đó nên xem là sự trả giá cho một niềm tin ngu ngốc của em.”

Mikage cố nặn một nụ cười. Cậu gật đầu chào Siwon và bỏ anh chàng một mình đứng trước cửa phòng và lẳng lặng bước đi. Cuộc nói chuyện đã bị bỏ ngỏ, nhưng kết quả thì đã có.

.
.
.

Cũng vào lúc ấy, Charlie cũng đến phòng của Ken để trò chuyện với anh chàng. Bình thường nếu như cả hai gặp mặt nhau thì không bao giờ ngớt chuyện, cả hai tranh nhau nói, kể cho nhau nghe những chuyện vui, những điều thú vị xảy ra trong quãng thời gian họ không ở bên nhau. Nhưng lần này thì không giống như thế, một sự yên lặng khó chịu đến cùng cực ôm trùm lấy căn phòng. Charlie trườn dài trên mặt bàn, mắt nhìn vào những viên ngọc lục bảo nằm trong chiếc chậu thủy tinh, với bản năng, anh rút một nhánh calla ra khỏi chậu và lập tức nhận được cái lườm khó chịu từ Ken.

“Cái tật tái mái vẫn không chừa sao! Anh lại phá đồ trong phòng em một lần nữa là coi chừng mấy cây kim nó cắm phập vào trong mắt đấy nhé.”

Charlie định nói rằng tay cậu chàng đã không còn làm được điều đó nữa, nhưng may mắn anh đã kịp ngăn không nói ra điều đó. Charlie nở một nụ cười tinh nghịch, anh cắm vội vàng nhánh hoa trở lại trong chậu nhưng không hề dễ dàng như lúc kéo ra. Loay hoay mãi vẫn không thể khiến cho nó nằm đúng vị trí ban đầu, và bởi một chút sơ ý, Charlie làm gãy ngang nhánh hoa và cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp ghé qua. Thế nhưng không hề có chuyện gì diễn ra cả, Ken chỉ cười khùng khục khi thấy vẻ lúng túng của anh chàng, rồi cậu đi đến một chậu cắm hoa calla bình thủy tinh hình trụ đặt cạnh cửa sổ, lấy ra một nhánh và nhẹ nhàng cắm nó vào chiếc bình trên bàn trong sự ngưỡng mộ của chàng Chuck.

“Em tính cứ giận Touya mãi như thế sao?”

“Em không giận anh ấy.”

Ken trả lời, mắt vẫn không quay sang nhìn Charlie, cậu chỉ cố tập trung vào chậu hoa đẹp đẽ đặt giữa bàn.

“Có lẽ Touya có nỗi khổ nào đó mới làm như thế. Em vốn cũng biết hắn ta là kẻ nhân từ đến ngây thơ mà. Ai hắn cũng giúp đỡ, thế nên làm sao có thể bỏ mặc khi trước mặt là một người gần chết, người lấm lem vết máu.”

“Thì em đâu có oán trách việc anh ta đã làm được một việc tốt đâu. Anh ấy cứu người là việc của anh ấy, em nào có cấm cản việc làm nhận đạo ấy.”

Ken vẫn không nhìn Charlie.

“Giọng nói của em như thế chắc chắn đang giận lẫy. Nhưng giận ít ít thôi, rồi mau chóng giải hòa nhé, chứ cứ như thế này, lão Touya sẽ điên lên mất thôi.” Charlie cố tạo cho không khí căng thẳng nơi đây có thêm sinh khí hơn.

“Hi vọng tay em có thể trở lại như xưa.” Ken nở nụ cười nhạt, cậu đưa bàn tay với lằn sẹo dài trong lòng lên ngắm nhìn, “Vết sẹo này cũng ấn tượng đấy. Có lẽ em có duyên với nó. Anh có nghĩ như vậy không Chuck?” Ken chia bàn tay về phía người đối diện, miệng vẫn đang thường trực một nụ cười.

“Thôi nào Ken!”

“Sao vậy?”

“Trông em rất lạ. Anh không thích nhìn em trong bộ dạng như lúc này. Vẻ bất cần của em đáng ghét lắm em biết không. Anh vốn rất thích bé Gà hồn nhiên như ngày xưa lắm. Anh yêu khuôn mặt thiên thần đẹp đẽ của em, yêu anh mắt thơ ngây. Nhưng giờ đây những thứ đó ở nơi em đang dần bị mất đi đó, em có biết không hả? Anh biết sự việc diễn ra trong thời gian gần đây với em là những chuỗi ngày khó có thể chấp nhận, nhưng xin em đừng đánh mất bản thân mình. Sống mà không là chính ta thì còn tệ hơn là cái chết đấy.”

“Vậy em đi chết nhé!” Ken vẫn cười, cậu chống cằm ngắm Charlie với đôi mắt mơ màng xa xăm.

“Ken, thôi nào!” Charlie gắt, “Anh muốn em hãy như xưa!”

“Làm sao như xưa được hả anh?” Ken thờ dài nặng nhọc, cậu rời khỏi bàn, đi đến bên chậu calla nơi cửa sổ, “Không ai tắm trên cùng một dòng sông đến hai lần. Không ai không thay đổi khi thời gian cứ trôi và buộc người ta thay đổi.” Ken quay lại nhìn Charlie, đôi mắt buồn rầu mỏi mệt. “Mikage cũng đâu còn như xưa, cậu ấy hoạt bát hẳn ra. Anh Siwon cũng đã dần thể hiện tình cảm của mình với mọi người hơn. Anh Ryu cũng bớt cứng rắn và chuyên quyền hơn trước. Anh cũng nhát hơn trước, và Jeremy thì chu đáo hơn. Ai cũng dần thay đổi, thì cớ gì bắt em phải như xưa.”

“Em nghĩ đi đâu thế nhóc, ai cũng phải lớn lên cả, ai cũng phải đổi khác, nhưng lí tưởng cao đẹp của mỗi người đều không thay đổi. Tất cả mọi người em vừa kể đều đang dần biến đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn, thì tại sao em lại chọn đi theo hướng ngược lại?” Charlie bước đến bên cạnh Ken.

“Bởi định mệnh nó buộc em phải như thế.”

“Tầm bậy!” Charlie cãi ngay, cậu nắm lấy bàn tay của Ken, anh mở dần và vẽ thêm một nét dọc, một nét ngang vào bên trong, “Anh mới viết cho em chữ “I”, điều gì cũng do chính chúng ta quyết định, không số phận nào cả.”

“Nhưng…”

“Nhưng gì chứ. Chính em quyết định đỡ nhát kiếm ấy thay cho Touya, không số phận nào buộc em làm thế, chính em cảm thấy mình cần làm thế. Em không phải là kẻ thừa trong ngôi nhà này, mọi người cần em, Touya cần em. Việc Touya giấu giếm, chăm sóc cho Hajime là điều không đúng, nhưng không hoàn toàn sai. Chẳng phải em yêu anh chàng bởi lòng nhân từ đấy sao. Nếu Touya đánh mất điều đó, liệu em có còn yêu anh ta không.” Charlie nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ của anh chàng tóc vàng, “Lúc ấy anh sẽ mừng khi mình sẽ lại có cơ hội. Nhưng anh biết em sẽ không vui vì điều đó.”

Ken chồm tới, cậu hôn nhẹ lên má của Charlie, rồi ôm lấy anh từ phía trước. Ken nép sát người vào lòng của Charlie, siết chặt.

“Cám ơn anh, Chuck. Những điều anh nói khiến em cảm thấy xấu hổ quá.”

“Mai chúng ta đi câu cá nhé. Anh thèm ăn món cá nướng lắm.”

Ken bật ra, mắt lườm chàng Chuck vẻ không hài lòng, “Em không bao giờ làm thức ăn từ cá đi câu được. Tuy nhiên em sẽ nhờ Mikage làm món cá nướng cho anh.”

“OK! Thôi em nghỉ ngơi sớm đi. Chúng ta đã có một ngày mệt mỏi rồi. Mai lại tiếp tục. Love you, baby!” Charlie cười lém lỉnh.

“Bonne nuit!”

.
.
.

Về phần Ryu và Brad, sau khi gặp được PHONG, cả hai quyết định bám sát anh chàng, và cuối cùng là ngủ trong căn chung cư của anh ta. May mắn một điều là căn hộ của PHONG có hai phòng, nên việc ngủ nghỉ cũng thuận tiện hơn. Nhưng tối hôm đó với Ryu là một đêm khó quên.

PHONG vẫn không tử tế mấy khi vẫn chọn phòng lớn vỗn dĩ là phòng của anh chàng và cứ thản nhiên đi ngủ để mặc hai vị khách bỡ ngỡ cố tìm cách xoay sở với căn phòng còn lại nhỏ hơn rất nhiều và chỉ có mỗi một chiếc giường đơn.

“Tính sao bây giờ?” Ryu bối rối.

“Tôi nói trước, tôi không nằm dưới sàn đâu đấy. Vã lại tôi chỉ được yêu cầu đến đây giúp anh cho nên anh phải lịch sự cho tôi ngủ ở trên. Anh nằm dưới sàn.”

“Tôi tất nhiên đã ngủ dưới sàn, nhưng căn phòng này thì nằm phía dưới quả là rất can đảm.” Ryu nhăn nhó ngó khắp căn phòng, “Tôi cũng sẽ không ngủ ở dưới đâu.”

Đó là một căn phòng nhỏ , bừa bộn với những giá vẻ, những khung giấy trắng lẫn những bức được vẽ dở dang hoặc thất bại. Tất cả đều được vứt tứ tung khắp nơi, chưa kể những mẫu màu dính trên sàn, lẫn nằm lăn lóc khắp nơi. Nền nhà thì bụi bám đầy, và trông không mấy sạch sẽ.

“Tôi nghĩ đây cứ như một cái nhà kho. Anh chàng kia cũng “mến khách” thật.” Brad càu nhàu.

Và quyết định cuối cùng cũng được thông qua, cả hai đều đồng ý sẽ cố gắng chịu khó và chen chút nhau nằm trên chiếc giường đơn nhỏ xíu.

“Như thế này thì làm sao mà ngủ cho được chứ.” Brad lại gắt gỏng khó chịu khi xém tí anh bị đẩy ngã nhào xuống sàn, “Hay anh ra sofa ngoài phòng khách ngủ đi.”

Miễn cưỡng lắm Ryu mới đành phải nhượng bộ và bước ra ngoài. Những hỡi ôi, phòng khách cũng bừa bộn không kém gì cái nhà kho, và cái ghế sofa chất đầy những khung tranh, màu vẻ và cả những đĩa thức ăn của những ngày trước. Ryu khổ sở bước trở vào phòng, và lại phải leo lên chiếc giường bé tí kia.

“Biết vậy tôi ra ngủ khách sạn còn hơn.” Brad lại than phiền.

“Không phải chính cậu đòi đi theo sao. Cậu sợ PHONG bỏ trốn nên nhất nhất đòi bám sát. Giờ thì đổ lỗi cho ai mà càu nhau như thế.” Ryu cũng bực tức đáp lại.

Brad lại đang dần chuyển sang một cảm giác khác. Sự cọ xát giữa hai cơ thể khiến anh chàng cảm thấy nóng rang toàn thân, và hơi thở mỗi lúc một nặng nhọc hơn. Brad nhìn Ryu vẻ kì lạ.

“Gì thế?” Ryu ngơ ngác hỏi.

“Tôi cảm thấy không ổn.” Brad nhắn nhó khó xử.

“Chuyện gì thế.”

“Tôi nghĩ tôi cần phải giải quyết nhu cầu sinh lí.”

Ryu mở to mắt nhìn chàng thanh niên tóc đỏ đang nằm cùng với anh. Ryu lắc đầu dữ dội nhằm tỏ ý không đồng tình.

“Không thể được, không thể được. Tôi là người yêu của Touya, cậu là của Charlie. Tôi không muốn có chuyện gì sai quấy xảy ra.”

“Giúp tôi đi, tôi cảm thấy khó chịu lắm. Nó cứ độn một khối cứng ngắt phía dưới nè.”

Brad nhăn nhó khổ sở, tay bắt đầu sờ soạng cái khối thịt độn dưới đủng quần. Ryu cảm thấy được bàn tay của Brad cử động lên xuống và những cái chạm vô tình giữa cánh tay của Brad và thân thể khiến anh khẽ rùng mình.

“Cậu không thể control sao?”

“Ai bảo tôi kêu anh ra chổ khác ngủ anh không chịu. Làm hại…”

“Mà không lẽ bất kì ai có sự va chạm cậu cũng đều lên giường với người đó sao?”

“Tôi không có hư hỏng như anh nghĩ đâu. Mà anh có im ngay đi, nếu không muốn tôi bắn tinh đầy mặt anh.”

“Shit!”

Brad cười lớn khi thấy vẻ mặt sượng trân của anh chàng. Được nước làm tới, chàng trai tóc đỏ ép sát khối u cọ vào người của Ryu khiến anh chàng cứ theo phản xạ cứ lùi ra sau, và rồi cùng đến đường cùng.

“Thôi, tôi không giỡn cái trò hạ cấp này với cậu. Cậu mau dừng ngay sự lố bịch này lại đi.”

Brad vẫn cười sặc sụa, “Anh bạn đúng là lớn mà khờ quá! Khi lên giường thì anh hay tôi cũng làm đủ thứ trò, có gì mà lố bịch, có gì mà hạ cấp chứ.”

“Nhưng tôi chỉ làm điều đó với người tôi yêu.” Ryu cái lại.

“Thế à!” Brad nhướn mày đầy chủ ý, cậu chàng lém lĩnh lôi cả khối căng cứng ra khỏi quần và nó đang ngông ngênh chỉa thẳng về phía Ryu, “Nó sẽ mần thịt anh tối nay đấy!”

Ryu hơi sửng sốt lẫn hốt hoảng, đôi mắt trừng to nhìn thẳng vào vật to cứng trắng trẻo kia, môi lắp bắp, “Tôi cấm cậu đấy. Nếu mà định giờ trò là coi chừng tôi cắt mất của quí của cậu đấy.”

“Thế à, sợ quá, sợ quá. Cứ thử đi.” Brad cười khùng khục.

Chapter 3.

Ryu chồm đứng dậy và đi ra khỏi phòng, Brad nghịch ngợm chẳng chịu buông tha, cậu đi theo anh chàng và tiếp tục tháo dần bộ áo ngủ trên người. Brad cười vui sướng khi thấy sự kinh hoảng của Ryu, và đó là thứ xúc tác hữu hiệu khiến cho cậu chàng muốn tiếp tục sự vui đùa này.

“Nào nào, có gì mà anh phải hốt hoảng và chạy như ma đuổi như thế chứ. Chuyện của những người đàn ông chúng ta thôi mà. Có to tát gì đâu.” Brad vẫn không thể nhịn được cười.

“Shut up! Cậu đúng là đồ điên. Tôi không muốn giỡn như thế này thêm một chút nào nữa cả. Nếu cậu cứ như thế thì đừng trách tôi đấy.” Ryu nói lắp bắp giọng gắt gỏng, tay chỉ thẳng về phía cậu thanh niên tóc đỏ hâm dọa. “Thêm một bước nữa thì sẽ có chuyện xảy ra đấy.”

“Thế à! Nó là gì thế?” Brad với vẻ mặt ngạc nhiên đan lẫn sự hiếu kì, cậu nói như tự hỏi việc gì sẽ xảy ra nếu cậu tiếp tục bước tới. Và trong khi đầu vẫn miên man suy nghĩ đó, đôi môi vẫn ngự trị một nụ cười tươi rói, Brad đang bước tới mỗi lúc một gần hơn Ryu về phía phòng khách. “Nào, cho tôi xem anh sẽ làm gì đi.”

Ryu bắt đầu vỗ trán như để trấn tĩnh sự giận dữ đang hòa quyện với những bối rối khi cứ trông thấy cơ thể rạo rực, mơn mởn ngon lành của Brad đang đùa giỡn trước mặt. Ryu không lo mình sẽ không thể kiểm soát, nhưng anh lo “tên khùng” kia sẽ giở trò. Tim của anh đập mạnh, nhịp loạn cả lên, anh quay quắt nhìn khắp xung quanh và quơ lấy một nắm cọ vẽ dang dở trên chiếc bàn gần ghế sofa và bắt đầu ném xổ về phía Brad. Những thân cọ bắt đầu lao vút về phía cậu thanh niên tóc đỏ, một số đầu cọ còn chưa ráo màu bắt đầu quệt những đường đỏ, vàng lên thân thể cậu.

“Ê… ê… chơi dơ vậy, như thế là không được nha.” Brad luống cuống né những chiếc cọ, đồng thời đưa tay lau lau những vết màu, những càng lau thì màu càng dính lem lên da cậu, “Anh sẽ biết tay tôi.” Brad thôi công việc kì cọ ấy, cậu túm lấy một khung tranh gần đó, và ném về phía Ryu.

Thế là cả hai bắt đầu vừa né những vật thể từ đối phương ném ra và bay về phía mình, đồng thời cũng ném lại cho kẻ địch biết tay. Và tất cả mọi thứ bắt đầu xào xáo, lộn xộn và ầm ỉ. PHONG đã bắt được cái âm thanh xô bồ đó, bước ra phòng và trân ngường chết sửng khi thấy cảnh tượng tan hoang trước mắt. Những khung giấy trắng quằn quại những vệt mực đủ màu, những cây bút nằm tứ tung trên sàn nhà vỗn dĩ không mấy gọn gẽ. Mọi thứ xung quanh cứ rối bù cả lên. Ryu thì thở phì phò với vẻ mặt đắc thắng khi khiến cho Brad dần điên tiết lên. Còn anh chàng tóc đỏ thì lấm lem mực dính khắp người.

“Cái gì thế này?” PHONG hỏi mà không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

“Hế-lô! Tham gia không chiến hữu!” Brad cười nham nhở khi thấy vẻ mặt bực tức của PHONG. “Chúng tôi đang thử vừa ném tranh, vừa ném cọ xem có vẽ vời được thứ gì gọi là nghệ thuật không ấy mà.”

“Thế à?!” Giọng vị chủ nhà đằng đằng sát khí, từng chữ, từng chữ được nhả ra cực kì khó khăn qua kẽ răng nghiến chặt. “Body art à!”

“Sao?!” Brad ngớ người, vẻ mặt chưa hiểu lắm điều PHONG đang đề cập.

“Thú vị nhỉ!”

PHONG lại với điệu nói đầy sự mập mờ, và Brad vẫn ngớ ra vì không hiểu anh chàng muốn nói về điều gì, ngược lại, Ryu bắt đầu cười. Ryu nhìn hết PHONG, rồi quay sang nhìn cậu thanh niên tóc đỏ, và dõi mắt ngắm nhìn tác phẩm của mình.

“Cậu thấy nghệ thuật của tôi có hơn kém gì cậu không?”

“Có vẻ anh có khiếu về mỹ thuật lắm đấy, Ryu!” Khuôn mặt của PHONG trông xấu tệ khi cố gắng nhịn cười, và điều đó khiến anh chàng có một bộ dạng cực kì kì dị.

“Hai người đang nói về chuyện gì thế?” Brad vẫn chưa hiểu nội dung cuộc trò chuyện giữa hai con người kia, và điều đó khiến anh chàng như sắp nổi khùng. “Nếu không nói thì đừng trách sao trong vòng năm phút tới cả căn nhà này sẽ bị lửa thiêu rụi đấy.”

“Cậu đi kiếm cái gương và tự soi mình lại đi. Body Art của Ryu khá đẹp đấy!” PHONG đã không thể nhịn nỗi, anh ngồi phịch tại chổ và cười hả hê.

Brad sượng người, cậu ngó xuống cơ thể mình và chợt nhận ra rằng nãy giờ mình trò chuyện trong tình trạng trần truồng như nhộng, và khắp trên làn da ấy lấm lem những vết mực đủ màu. Brad ngây thơ nghe theo lời của PHONG, cậu đi lùng sục khắp mọi nơi và cũng đã tìm thấy được một tấm gương. Và khi nhìn chính mình phản chiếu lại, cậu chàng cũng khá ngỡ ngàng và không nhịn được cười. Nhìn vào đã thấy ngay tác phẩm của Ryu, một vệt dài màu xám, một ít màu đỏ và vàng lấm lem, và tất cả tạo nên một khung cảnh một mũi tên cắm phập vào người cậu chàng. Và điểm đặc biệt, đích đến của mũi tên lại đâm thẳng vào của quí của cu cậu. Brad lắc đầu cho một sự vô ý đầy thú vị này.

“Anh đúng là có máu lắm đấy, Ryu!” Brad bước ra, nhái mắt, “Thế mà lại hoảng hốt tỏ ra ngây thơ. Liệu có phải giả vờ không đấy.”

“Tôi không bệnh hoạn như cậu.” Ryu đáp nhanh.

“Thế còn anh, PHONG?”

“Nếu cậu thích, tôi sẽ chiều. Đó là lòng hiếu khách của chủ nhà.”

Loading disqus...