“Sao anh lại đặt cái tên đó cho đứa bé?” Mikage cũng lên tiếng.
“Mọi người!” Siwon lên tiếng và mọi thứ lại trở nên im lặng, tất cả lắng nghe tiếp điều anh chàng sắp sửa nói, “Seto Nakashima đã chính thức quay trở lại trả thù chúng ta. Touya là mục tiêu hàng đầu, nhưng tất cả đều nằm trong tầm ngắm của hắn. Do đó mọi việc bây giờ chúng ta cần làm là phải luôn đề cao cảnh giác, càng khó khăn hơn khi giờ đây bên cạnh chúng ta còn có đứa bé này, công việc sẽ càng rắc rối hơn nữa. Cho nên tôi hi vọng mọi người hãy luôn ở tư thế sẵn sàng, dù bất kì nơi đâu, bất kì thời điểm nào.” Siwon quay sang nhìn Mikage, anh như đọc được điều gì đó trong đôi mắt suy tư của anh chàng, nên lại tiếp tục. “PHONG không còn có thể ngăn cản được gã cho dù cậu ta có là con của ông ấy hay không. Hận thù đã biến tất cả tội lỗi trong con người tên ác ôn đó thành một sức mạnh ghê tởm và sẽ không có bất kì thứ gì ngăn cản được lão.” Siwon vẫn hướng đôi mắt lạnh tanh của mình về phía Mikage, “Chỉ có cái chết mới có thể kết thúc được hắn mà thôi.”
“Nhưng mà…”
Lời của Mikage đã bị Siwon cướp, “Chúng ta đã đặt niềm tin vào một điều không thể, và bây giờ là lúc nên thức tỉnh. Ryu sẽ quay trở về nay mai, có hay không PHONG cũng không thể giải quyết một lần chuyện ân oán này. Tuy nhiên, theo tôi, ta nên chủ động tìm hắn và ngăn chặn mọi rắc rối theo hướng chủ động.”
“Tôi không nghĩ như thế.” Đây là lần đầu Charlie lên tiếng phản bác lại ý kiến của Siwon, tuy nhiên cảm giác e dè con người này vẫn tồn tại trong anh khi mà đang phải đối mặt với anh chàng và nói ra suy nghĩ của mình, “Bọn chúng trong tối, ta ngoài sáng. Chúng ta không nắm được hiện tại hắn đang ở đâu, mục đích của hắn sẽ làm những điều gì tiếp theo. Lại càng không thể manh động quá mức khi bên ta có một đứa bé ba tuổi. Tôi thấy chúng ta nên…”
Siwon lại cướp lời của Charlie, “Nên ta ngồi đây và thụ động chờ những đợt tấn công của hắn xả xuống đầu chúng ta à. Tôi không cho việc đó là đúng đắn vào lúc này. Chúng ta có nhiều phương án để có thể làm trong kế hoạch lần này, và đảm bảo rằng nơi hang ổ của gã sẽ được phơi bày ra ngoài ánh sáng.” Siwon lướt mắt nhìn lần lượt từng người, đầu tiên là Touya, đến Charlie, Jeremy, Chihuahua và Kitty, rồi Ken, và cuối cùng là Mikage, “Việc tìm ra hang ổ của Seto không phải là việc khó khăn. Nó thật sự đơn giản.”
“Ý anh muốn…” Mikage lên tiếng.
“Không, anh không tán thành ý kiến của em, Siwon.” Touya lên tiếng, anh đưa mắt hết nhìn bé Chuột, rồi tới Arca của mình, “Điều đó quá nguy hiểm và không cần thiết. Không phải chính em cũng bảo PHONG cũng không thể làm được việc gì cả, vậy thì làm sao Mik…”
“Em sẽ làm được, Touya.” Mikage nghiêm nghị, cậu hướng ánh mắt cương quyết của mình nhìn bé cưng rồi quay sang Siwon, “Em đã hiểu ý anh, và em chấp nhận lời đề nghị đó. Em sẽ cố gắng hoàn thành việc này.”
“Không được!” Touya phản đối.
“Em bảo được!” Mikage cãi lại.
“Anh đã bảo là không được, Arca!” Touya nóng giận, mặt anh đỏ bứng, ánh mắt tức tối dữ dội anh dành riêng cho Siwon, “Em có cần phải ép Mikage làm như thế không chứ?”
Không khí trở nên u ám và mỗi lúc mỗi tệ hại hơn rất nhiều. Chihuahua cũng đã thôi không muốn viết gì cả, bởi anh không còn quan tâm đến điều đó, việc giờ anh quan tâm có lẽ là sự an nguy của Mikage mặc dù không hiểu rỏ việc gì đang diễn ra. Kitty thì đang nhảy cẫng lên trong lòng và ủng hộ Siwon lẫn Mikage vì cô nàng muốn mau chóng tìm ra được hang ổ cuối cùng của Death Phantom, băng nhóm cô đang khao khát công khai trên mặt báo. Charlie đứng kề bên Jeremy im lặng. Siwon ngồi xuống, nói gì đó với Koji nhỏ, và rồi cậu bé chạy đến bên Touya và gọi anh chàng một tiếng “BA” đáng yêu, trong sáng.
“Siwon, chúng ta nên tìm một cách khác đi. Em cũng cho rằng việc đưa Mikage vào nơi đó là một chuyện hết sức mạo muội và nguy hiểm. Em đồng ý với điều mà bé cưng nói, cả PHONG đã không thể làm được gì, thì một mình Mikage cũng sẽ không thể.” Ken lên tiếng, sự rụt rè khi mình không còn khả năng để bảo vệ bé yêu khiến giọng nói của cậu trở nên yếu ớt thảm hại, “Có thể gã sẽ giết chết Mikage.”
“Nhà mi im đi, biết gì mà nói. Ta đã bảo không sao cả. Ta có thể làm được.” Mikage quắc mắt nhìn chàng trai tóc vàng khốn khổ.
“Tôi đã bảo sẽ đưa Mikage vào chổ nguy hiểm ấy bao giờ đâu.” Siwon bình thản nói, và anh biết mọi người lại trở nên ngạc nhiên vì câu nói vừa rồi. “Tôi biết Mikage cũng là một lựa chọn, nhưng tôi không phải là kẻ máu lạnh đến mức đem người thân của mình vào đường chết. Đúng, chính tôi đã bảo PHONG cũng không giải quyết được, thì Mikage cũng không thể.” Anh hướng mắt nhìn về phía Mikage, “Em không thể không phải vì em không có khả năng, chỉ bởi hắn đã cuồng điên và mất cả nhân tính rồi. Sự trở lại của hắn là mang theo một con ác quỷ hung tợn.”
“Thế ý của em là gì, Siwon?” Touya vẫn không thèm nhìn đến bé Chuột, anh vẫn còn hậm hực gì cơn tức khi nãy, và cũng bởi đang chú tâm ôm ấp đứa con nhỏ bé của mình trong lòng.
“Anh sẽ làm việc này, Touya!” Siwon vẫn giữ đúng nét bình thản trên khuôn mặt.
“Touya sao!?!”
Cả bọn đồng thanh ồ lên và ngay lập tức những lời phản đối được tuôn ra.
“Em không bao giờ đồng ý việc này. Sao anh có thể nghĩ ra một chuyện như thế hả Siwon? Thà để em đi chứ tại sao anh lại đấy bé yêu vào nơi nguy hiểm ấy thế hả. Anh có tin sẽ ăn một đấm thẳng vào mặt không hả?” Mikage trở nên hung bạo.
“Anh càng lúc càng quá quắt lắm rồi. Đã biết kẻ thù của tên khùng kia chính là bé cưng, vậy mà ý định của anh lại như thế ấy sao. Anh đúng là một người thực sự điên đấy. Em không bao giờ tán thành việc này. Có gì thì hãy qua được em thì hãy tính tiếp.” Ken cũng gay gắt phản đối.
“Đó là Hajime Tenou!” Siwon trả lời ngắn gọn.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt khó hiểu về Siwon.
.
.
.
“Một câu bất lịch sự nhé!” Brad lên tiếng, ánh mắt cậu thăm dò nét mặt của chàng trai tóc bạch kim, và khi nhận được cái gật đồng thuận, cậu bắt đầu câu hỏi, “Anh là trai hay gái thế?”
PHONG hướng đôi mắt hai màu của mình ngắm nhìn chàng thanh niên trạc đôi mươi này, và bất chợt một nụ cười nở trên khuôn mặt lạnh như tiền của mình, nhỏ nhẹ đáp.
“Vậy theo cậu tôi là trai hay gái?”
“Anh này lạ, tôi thắc mắc nên mới hỏi. Giờ anh lại đặt vấn đề lại với tôi sao, thật là chẳng ra làm sao.”
“Lâu quá không gặp, cậu vẫn khỏe chứ, PHONG?” Ryu đến bên cạnh, anh điềm đạm hỏi, và rất trông mong một sự hồi đáp từ phía người đối diện.
“Tôi biết mục đích anh đến đây, và anh nghĩ thế nào mà lại tìm tôi với mục đích đó chứ?” PHONG đáp, giọng chứa đầy sự mỉa mai.
“Tôi biết cậu vẫn không thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi, tuy nhiên hãy vì Touya mà thêm một lần nữa giúp đỡ.”
“Giúp Touya để đối đầu lại với cha tôi sao!” Nụ cười lạnh nhạt nở trên khuôn mặt vô cảm của chàng trai tóc bạch kim.
“Tôi chỉ mong chặn được sự hâm dọa, tấn công của Seto mà thôi.” Ryu nói chuyện, giọng đầy vẻ nhượng bộ.
“Rồi lại nã vào người ông ta và đứng nhìn ông ấy ngã xuống vực trong sự hả hê, đúng không?” Giọng PHONG đầy gay gắt.
Cuộc trò chuyện chẳng đi được đến kết quả. Ryu vẫn cố gắng nhượng bộ rất nhiều khi nói chuyện với người quen cũ. Nhưng chàng trai tên PHONG thì không hề chú tâm đến việc ấy, điều mà ngay lúc này cậu đang nghĩ là cậu đang đứng trước kẻ thù đã một lần xém giết chết cha mình.
“Hai người có thôi không cái giọng điệu đó đi. Tôi nghe mà phát chán lắm rồi.” Brad bức bối lên tiếng, cậu quay sang nhìn PHONG, giọng gắt gỏng, “Chúng tôi đến đây là cốt tìm sự giúp đỡ, và tôi dường như nhận ra sự không hợp tác từ anh. Thế nên tôi vẫn hi vọng và một lần nữa muốn hỏi lại rằng, anh có theo chúng tôi trở về và giúp đỡ Touya? CÓ hay KHÔNG?”
“Thú vị nhỉ, yêu cầu giúp đỡ mà như thế đấy.” Nụ cười nửa miệng xuất hiện trên khuôn mặt kiêu ngạo của PHONG, anh gật gù cho sự ấn tượng về Brad trong mắt mình, “Thôi được, tôi sẽ giúp Touya nếu như các người thắng tôi trong một trò chơi. Nếu thua thì hay người hãy phiền lòng trở về tay không vậy.”
“Trò chơi à?” Brad không tin vào điều mình vừa nghe, bởi trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, một người bạn thân thiết đang gặp nguy hiểm và PHONG vẫn còn đủ ung dung để thách đấu. “Được thôi, trò gì, mau chóng nói đi. Tôi chấp nhận.”
“Làm gì nóng vội thế. Chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày hôm sau vậy.”
Ryu im lặng chăm chú quan sát PHONG. Anh không hiểu nỗi việc PHONG đang làm. Nó khiến anh boăn khoăn và nghi hoặc thiện ý mà anh chàng muốn giúp đỡ.
.
.
.
Tại một nơi bí ẩn, không gian đắm ngập trong bóng tối, chỉ có một chiếc đèn ngà nhỏ xíu mập mờ phát ra những tia sáng yếu ớt trong căn phòng. Một người đàn ông ngồi im lặng, đôi mắt thao láo mở to vè nhìn xa xăm về một hướng vô định xuyên qua bóng đêm. Miệng ông lẩm nhẩm điều gì đó. Một cái khịt mũi, rồi sau đó là một nụ cười gian xảo xuất hiện trên khuôn miệng.
.
.
.
Mikage ngồi im lặng trong căn phòng của mình, cậu đang suy nghĩ về cuộc nói chuyện đã diễn ra rất lâu với người đàn ông vẫn hay thường ngồi nghe cậu hát tại hộp đêm. Không ai khác người đó chính là Aki Hino, cha của người cậu đang yêu.
“Cậu có phải là Hajime Tenou?”
Mikage chán chườn khi thấy một kẻ lạ mặt xuất hiện trước cửa nhà, cậu toan đóng sầm cửa lại để bước vào trong cố tìm một giấc ngủ khi bị những nỗi đau vây lấy hành hạ. Nhưng Mikage đã buộc mình đứng đó bởi kẻ đang đứng trước mặt cậu là một người đã để lại một ấn tượng đặc biệt trong số khách ghé qua cái hộp đêm chết tiệt kia.
“Ông muốn gì?” Mikage gắt.
“Tôi muốn dẫn cậu gặp một người!”
Trong đầu chàng trai lúc này bỗng hiện lên khuôn mặt của Touya và Charlie kèm theo những trò ma mãnh của họ. Anh đinh ninh lão già này cũng là một trong những trò lố của hai tên công tử bột kia. Mikage khép cửa lại, bỏ mặt người đàn ông bí ẩn kia đứng ngoài, và ông ta đã hành động, ông chặn không cho cửa có thể đóng chặt, bởi Aki không muốn tương lai của anh chàng bị đóng chặt.
“Ông làm gì thế, ông có tin tôi gọi cảnh sát không?” Mikage thật sự cáu.
“Ta muốn cậu đi gặp cha cậu.”
“Cha tôi à?!?”
Chàng trai không còn tin vào điều mình vừa nghe. Suốt bao nhiêu năm qua cậu đã bao lần tự hỏi mình về những người sinh thành ra cậu, bao nhiêu lần cậu cố hình dung ra khuôn mặt của họ, và bao nhiêu lần cậu đã phải đau đớn chấp nhận số phận là một đứa trẻ bị bỏ rơi và sẽ không bao giờ biết được hình dạng của các đấng sinh thành. Và giờ đây, người đàn ông đứng trước mặt cậu đang ra một đề nghị, thứ ông muốn tôi đi cùng ông là để gặp mặt người cha sau bấy nhiêu năm xa cách. Mikage cảm thấy yếu ớt đến khổ sở, không một chút sức lực nào còn tồn tại trong cơ thể cậu. Đôi mắt mở to, môi lắp bắp không nói thành lời.
“Hãy đi cùng với hai chàng trai kia. Rồi sẽ có lúc cậu được gặp ông ấy. Hãy tin ở ta.”
“Tại sao tôi lại phải tin ông chứ!”
Người đàn ông bí ẩn không nói thêm điều gì, ông lẳng lặng bước đi và rồi mà đêm cũng đồng lõa, lấm liếm dần hình dáng của ông và rồi thì không còn sự tồn tại của con người kì lạ đó ở nơi đây. Ánh mắt của Mikage vẫn dõi theo cho đến khi chỉ còn một mảng đen duy nhất ngự trị trong đôi mắt. Cậu trở vào trong với những suy nghĩ miên man mâu thuẫn. Ngày hôm sau Mikage quyết định cùng Touya và Charlie đến Tokyo để tìm kiếm cha thân sinh.
…
Hiện tại đang trở về với anh chàng, và Mikage vẫn cảm thấy khổ sở khi phải đối diện với nó, những thứ chưa bao giờ làm cậu cảm thấy yên ổn. Mikage giờ thì cầu mong nếu như không bao giờ biết được cha mình là ai thì cậu sẽ tốt hơn bây giờ, nhưng đó cũng chỉ là một điều ước không thực, vẫn là một “nếu như”. Cậu rùng mình nhớ lại lần cuối nói chuyện với Aki Hino, đó là lúc ông hấp hối và cậu đã điên loạn lay mạnh ông để cố tìm kiếm thông tin về người cha bí ẩn của mình.
“Aki, ông không làm sao đấy chứ. Ông định đem cái bí mật đó xuống dưới mồ sau. Tại sao ông lại làm thế với tôi, tại sao ông không cho tôi biết ông ta là ai.” Mikage gào lên đau đơn, nước mắt cậu tuôn trào, đó không hẳn là sự thương xót cho một người sắp sửa ra đi đang đối diện với cậu, mà bởi niềm tin bị tổn thương khi trông chờ vào một điều gì đó và bị lừa dối. Cậu lại lay mạnh cơ thể yếu ớt của Aki, mặc cho Touya hốt hoảng kề bên ngăn sự xúc động mạnh mẽ của cậu cũng như cố không để Mikage tổn hại đến cha mình, “Ông là kẻ nói dối, tôi căm ghét ông, tôi hận ông. Tôi…”
“Mikage, em có thôi kiểu nói như thế với cha của anh không.” Touya quát.
“Em vẫn cứ làm thế đấy, làm sao em có thể chịu đựng nỗi khi con người này đã lừa dối em. Ông ta lợi dụng sự yếu mềm nơi đây để gây tổn thương nó.” Mikage chỉ tay vào ngực trái của mình, rồi cậu đập mạnh vào nó.
“Con không ân hận khi biết được sự thật chứ?” Aki nói, giọng thều thào, đứt đoạn.
“Tôi sẽ ận hận nếu phải bị ông lừa như thế này.”
“Cha con là Seto Nakashima.”
Và Mikage chết sửng vì điều đó.
.
.
.
Touya gõ cửa phòng, và Ken bước ra mở cửa.
“Có chuyện gì không? Nếu không em muốn được nghỉ ngơi.”
Ken định đóng cửa lại thì liền bị Touya chặn lại, anh đẩy mạnh cánh cửa rồi nắm chặt lấy tay của người yêu, đôi mắt chứa đầy vẻ hối lỗi, Touya ngập ngừng nói.
“Xin đừng làm như thế với anh, Gà con. Anh biết mình có lỗi, hãy trừng phạt anh, chứ đừng làm mặt lạnh như thế.”
“Em không có điều gì để nói với anh cả. Em mệt lắm, em muốn được nghỉ ngơi, xin anh hãy trở về phòng của mình đi.” Với vẻ mặt vô cảm, Ken trả lời.
“Hôm nay cho anh ở lại đây nhé Gà con của anh!” Touya cố giải hoài bằng nụ cười trẻ thơ của mình nhưng có vẻ như nó không có công hiệu, thế là anh chàng đành phải xuống nước tiếp tục. “Xin em đấy Gà con, xin đừng làm thế với anh. Anh biết lỗi rồi.”
“Tại sao anh lại làm như thế chứ, Touya” Ken quát thẳng vào mặt người yêu, đôi mắt hừng hực lửa như muốn thiêu rụi người đối diện. “Em không hiểu nỗi anh đang nghĩ gì mà lại làm điều đó. Thật tức cười khi phải tha thứ việc này. Anh biết đích xác kẻ nào đã khiến cho bàn tay em ra nông nỗi như thế này, vậy mà anh lại bảo vệ hắn, giấu giếm hắn.” Lồng ngực anh chàng thở phập phồng gấp gáp, Ken cố hít một hơi dài rồi nói tiếp, “Anh muốn làm gì đó thì cứ làm. Anh muốn có quan hệ thế nào với cái tên đó thì cứ việc. Nhưng em sẽ không bao giờ chấp nhận hắn, chấp nhận kẻ đã khiến bàn tay này trở nên tàn phế, kẻ đang khiến em phải trở nên vô dụng.”
Ken đóng sầm cửa và ngã người tựa vào nó. Ken cầm chắc bàn tay không lành lặn của mình, người run rẩy vì những cơn xúc cảm tức tối cứ dồn dập đưa đến. Ken cố gắng để bắt mình không phải khóc, nhưng rồi cũng có những điều vượt quá giới hạn sự chịu đựng. Nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt đỏ gay của cậu. Touya ở bên ngoài vẫn đập mạnh vào cửa nài nỉ, nhưng điều đó đã trở thành vô ích.
“Ken, anh biết mình có lỗi, và anh biết em sẽ khó lòng tha thứ lẫn chấp nhận điều anh đã làm. Tuy nhiên anh vẫn hi vọng, anh thật sự hi vọng. Xin em đừng bao giờ nghĩ mình là kẻ vô dụng, mỗi chúng ta đều có điểm mạnh của mình, và có những điều khiến người khác phải e dè và kính nể. Em không vô dụng, không bao giờ. Hãy nghe anh nói, Gà con!”
“Dối trá!” Ken trả lời thầm, “Hajime Tenou, mày chính là kẻ gián tiếp tạo ra thương tật trên cánh tay tao. Rồi mày sẽ phải đền trả của việc này.” Sự giận dữ, thù hận trỗi dậy khỏa lấp tất cả trong đôi mắt của chàng tria tóc vàng. “Seto Nakashima, mày cũng phải trả giá cho điều này.”
Chapter 2.
Căn phòng đọc sách phủ đầy sự im lặng buồn tẻ và những suy nghĩ rối rắm. Touya chợt nhớ đến hôm gặp Hajime tại nơi này, rồi nhớ tới sự việc ngày hôm sau khi mà trông thấy anh chàng thương tích đầy người. Touya cũng không hiểu tại sao lúc ấy anh lại cứu Hajime, người đang là kẻ thù của chính bản thân anh, kẻ luôn muốn giết chết anh. Nhưng, thực lòng mà suy nghĩ, Touya cảm thấy ở con người này không có cái ý định đó mặc cho chàng ta đã cố gắng quyết tâm để làm điều đó. “Nếu Hajime muốn giết mình, thì anh chàng đã có cả khối cơ hội để thực hiện, cần chi phải rườm rà cuối cùng dẫn đến thất bại. Nhưng…” Touya ngập ngừng, dòng suy nghĩ lại chuyển sang một hướng khác, “…nhưng chính Hajime cùng đồng bọn đã khiến cho Ken bị thương, cánh tay của bé Gà đã trở nên tàn phế.” Chàng Pervert Man lắc đầu chán chường, anh cảm thấy bối rối và chưa tìm ra hướng giải quyết cho sự thể này. Touya biết Ken không thể tha thứ cho Hajime trong nhất thời như bây giờ là có thể hiểu được, nhưng tâm trạng hiện tại của anh chàng quả thật khiến Touya phải lo lắng. Đã lâu lắm rồi anh không thấy lại ánh mắt dữ dội đầy hung tợn ấy của Ken, lần đầu cũng là lần duy nhất anh trông thấy nó là khi Ken quyết tâm trả thù cho vợ chồng người chú tội nghiệp. Và giờ đây ánh mắt ấy lại trỗi dậy trên khuôn mặt thiên thần của bé Gà, Touya cảm thấy bất an vì điều đó. Tiếng thở dài thườn thượt trong đêm tĩnh lặng khiến cho không khí xung quanh càng thêm não nề, chán ngắt. Touya ngã người ra phía sau, nhắm mắt, và cố đẩy mọi suy nghĩ phức tạp ra khỏi cái đầu đang ong lên từng cơn đau buốt. Nhưng dường như không có được một chút hiệu quả nào.
.
.
.
Mikage đến dãy phía tây trong khu biệt thự nhà Hino, đó là nơi nằm biệt lập nhất trong tổng thể của ngôi nhà. Cậu ngập ngừng, chút e dè, nhưng cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Mikage gõ nhẹ vào cánh cửa, một lúc sau Siwon đã xuất hiện. Ánh mắt lạnh lùng của anh chàng đang soi xét vị khách không mời đang đứng đối diện.
“Em có thể nói chuyện với anh một chút không?”
“Mikage, anh biết em đang nghĩ gì, và điều đó là không thể. Khi trông thấy phản ứng quyết liệt của em, anh biết em khao khát làm một điều gì đó để ngăn chặn Seto, cứu nguy cho bé cưng. Nhưng anh biết điều em sẽ làm chỉ là vô ích mà thôi.” Siwon vẫn điềm đạm nói từng từ, từng chữ một, “Cha em không còn như trước nữa. Ngày trước, ông ta là một kẻ vẫn còn tình ruột thịt, cái duy nhất khiến ông ấy mất đi nhân tính là sự trả thù dòng họ Hino. Nhưng sự trở lại lần này, ông ta đã bỏ mặc mọi thứ sang một bên, không còn thứ gì là quan trọng đối với lão.”
“Sao anh lại có thể chắc chắn như thế hả?” Mikage ấm ức vì luôn phải chịu sự áp đảo từ Siwon, cậu nói mà như gào lên. “Dẫu sao anh cũng không phải là ông ta, làm sao anh biết ông ta nghĩ gì. Chưa kể đến việc em cũng là con của ông, thì dù gì lời nói của em cũng có thể khiến cho ông ta phải suy nghĩ.”
“Mikage, em cố chấp, cố để không nhận thấy cái sự nguy hiểm từ lão ta để làm gì kia chứ. Sự thật bao giờ cũng là sự thật. Em có muốn thì cũng không thể thay đổi được gì cả. Em hiểu không?”