3 Semes và 8 Ukes Trang 23

Cuộc họp kín thường niên giữa công ty Penguin và Lizard được diễn ra tại phòng họp hội đồng ban quản trị của Penguin mới, nơi trước đây là công ty Water-Rat. Căn phòng rộng rãi với ba bức tường được sơn phết màu trắng và bên trên được treo những tấm họa kì lạ, sản phẩm của Sora hàng tháng vẫn đều đặn gửi về cho Koji như một lời xin lỗi. Bức tường thứ thư được dựng lên bằng một tấm kính trong suốt và chính điều đó làm cho không gian trong căn phòng trở nên rộng ra thêm rất nhiều. Touya, Ryu, Charlie và Jeremy ngồi nói chuyện cùng nhau về công việc làm ăn sắp tới, họ cũng không quên cảnh giác nhau về kẻ đang ngấm ngầm mưu hại cả bọn. Charlie vẫn liên lạc với cảnh sát Hà Lan để xem xét vụ điều tra cái chết của Koji đã đi đến bước nào, và tung tích của Lee Jung-hyun đã được xem xét tới đâu. Ryu vẫn tiếp tục những dò xét xung quanh với sự hỗ trợ lực lượng từ Jeremy.

Thư kí báo với Ryu có một người tự xưng là bà Hino muốn nói chuyện với Touya, và tất cả đang chờ xem người sắp bước vào là ai.

Lee Jung-hyun xuất hiện với một dáng vẻ khác lạ, cô ả vẫn xinh như trước, chỉ có điều mang trên thân hình đẹp đẽ ngày nào là một cái bụng to tướng với cái thai gần sáu tháng.

“Chào mọi người!”

Jeremy cảm thấy nóng cả người khi trông thấy cô ả, anh như muốn lao đến nện cho cô nàng một trận, nhưng Charlie đã kịp can ngăn.

“Có lẽ chúng ta nên tay bắt mặt mừng khi lâu ngày mới có thể gặp lại mới đúng chứ!” Jung-hyun cười gian xảo, “Tôi rất lấy làm tiếc về việc của Koji nhưng giờ đây tôi mới dám đến đây để đính chính với tất cả. Tôi không có giết anh ta.”

“Xảo ngôn!” Jeremy quát.

“Ok thôi!” Jung-hyun nhún vai, “Mà hôm nay tôi đến đây với một thương lượng, và hi vọng rằng vụ việc làm ăn lần này sẽ có tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.”

“Mày nghĩ mày có thể bước ra khỏi chổ này sao mà giở cái giọng xấc xược đó ở đây.” Ryu nói rít qua từng kẽ răng nghiến chặt.

“Tôi nghĩ Touya sẽ đảm bảo điều đó cho tôi.”

Jung-hyun mỉm cười khoái trá, cô nhìn chàng Pervert Man nãy giờ vẫn ngồi bất động tại chổ vì nhiều cảm xúc đan xen, sự giận dữ, sự căm hận, sự đau đớn khi lại nghĩ tới cái chết thảm của cậu em trai tội nghiệp.

“Đúng không nào, Touya?” Jung-hyun xoa xoa cái thai trước bụng, “Đây là sản phẩm của anh ấy. Không lẽ anh nhìn bọn họ xử tôi và cả đứa bé vô tội này sao?”

Ryu, Charlie lẫn Jeremy chết điếng khi nghe được điều đó từ Jung-hyun. Cả bọn mới hiểu được ra việc mà cô ả đã làm của ngày hôm đó. Ả muốn lấy tinh dịch của Touya để sau này thụ tinh nhân tạo tạo ra một đứa bé, một chút thuốc mê đủ để anh chàng không chống cự nhưng vẫn còn hình dung ra sự việc lúc diễn ra trong một sự mơ hồ nhất định. Và đây chính là ý đồ, ả muốn dùng cái bào thai này để uy hiếp Touya.

“Thật đáng nực cười, ai có thể tin được cái thai đó là sản phẩm của Touya chứ, cô đúng là một tay bịp khốn khiếp nhất mà tôi từng biết đấy.” Charlie mỉa mai.

“Thì cứ chờ thêm hơn một tháng nữa thôi, tất cả mọi việc sẽ rỏ ràng. Tuy nhiên tôi không đủ kiên nhẫn để chờ đến lúc ấy. Tôi muốn thực hiện một vài vụ làm ăn trước khi nó ra đời.” Jung-hyun lại nở một nụ cười quỷ quyệt trên môi, “Tất cả thấy thế nào?”

“Cô muốn gì?” Touya lên tiếng.

“Ồ, cuối cùng tôi cũng nghe được giọng nói của anh rồi đấy, nó thật tuyệt vời. Phải thú thật tôi bị cái giọng nói ngọt ngào này ám ảnh và luôn nghĩ tới anh, nhưng có vẻ giờ đây việc đó đã giảm lại rất nhiều rồi.” Jung-hyun lúc này mới ngồi vào một chiếc ghế nệm gần đó, “Tôi muốn anh làm một việc đơn giản thôi, cưa bớt một chân và một tay, thế thôi.”

“Mày đúng là một con điếm bị điên.” Jeremy tru tréo, “Đồ chó cái!”

“Nếu bọn tao không thực hiện việc này thì sao?” Ryu lên tiếng, đôi mắt như một lưỡi kiếm bén ngót như muốn nuốt chửng đối tác.

“Cũng không có gì to tát cả. Đứa nhỏ này sẽ làm thay cha nó tất cả.” Jung-hyun cười khẩy sung sướng, đôi mắt điên loạn của ả rảo quanh những con người ngồi trong căn phòng.

“Đồ rắn độc.” Charlie không còn có thể kiềm chế được nữa.

Touya vẫn ngồi đó im lặng

Lee Jung-hyun đứng dậy, cô nhìn chăm chú thêm một lần nữa từng vẻ mặt những con người này, rồi cô bước ra khỏi phòng để lại một bầu không khí ngột ngạt phủ trùm lấy mọi thứ

“Chuyện quái gì đang diễn ra thế? Ả định dụng một cái thai giả đó để lựa phỉnh tất cả chúng ta à. Ả nghĩ bọn ta là một lũ ngốc sao?”

Touya vẫn không thể nói được một lời nào. Anh không ngờ sự việc lại có thể diễn biến theo một hướng khủng khiếp như thế này. Anh yêu trẻ con, mặc dù đứa bé nằm trong bụng người phụ nữ xấu xa kia là ai, có phải là đứa con anh trông mong hay không thì nó cũng là vô tội. Và nó sẽ phải chịu thay sự đau đớn của anh vì một âm mưu nào đó. Touya cảm thấy khó thở, đầu óc quay cuồng.

“Anh không sao đấy chứ, Touya?” Ryu cảm thấy bất an.

Một tuần sau, Ryu nhận được một cuộc điện thoại. Đó là Sora.

“Alo, anh Ryu hả, Sora đây, em muốn gặp anh.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Ngay bây giờ!”

Trước khi Sora quyết định gọi cho Ryu, một sự thật đã được cậu vô tình khám phá ra, cậu đã biết được kẻ đã ra tay sát hại người anh họ Koji, và người thật sự đứng sau tất cả những vụ việc ám hại Touya trước đó. Sora tình cờ nghe được cuộc nói chuyện qua điện thoại giữa bố cậu và một người nào đó, cậu vô cùng bàng hoàng và sửng sốt, người chết lặng khi nhận ra được chân tướng của sự việc. Kẻ ngấm ngầm bấy lâu này đứng sau những việc đồi bại kia chính là cha cậu. Người có mưu đồ hãm hại Touya chính là ông ta, và Koji đã chết cũng bởi con người này. Sora cố giữ cho mình không nấc lên từng tiếng, cậu đưa tay bịt chặt miệng, đôi mắt đỏ ngầu nóng rang, hơi thở dồn dập, tai như ong lên đau đớn khi từng lời từng lời nhẫn tâm được phát ra từ con người bao nhiêu năm qua cậu gọi là cha.

“Đã tới lúc chúng ta nên tính tới việc triệt hạ tận gốc thằng nhóc Touya kia. Con chủ bài đã thật sự đến lúc cần đến rồi.”

Sora tự hỏi người đàn ông kia đang muốn làm những việc tồi tệ gì với người anh họ cuối cùng của cậu. Đứng lặng yên trong đau đớn, cậu cố giữ tinh thần bình tĩnh để nghe tiếp cuộc nói chuyện giữa ông và con người kia.

“Ta biết con cũng không thích thú gì với cái thai đang mang, nhưng như thế sẽ tốt hơn rất nhiều. Nếu việc uy hiếp Touya không thành, chúng ta vẫn có đứa bé. Nó sau này sẽ gọi con là mẹ, và việc điều khiển nó để đối địch với người cha vô lương tâm kia sẽ là một màn hay.”

“Bỉ ổi!”, tâm trí của Sora đang gào lên như thế khi nghe thấy giọng cười đốn mạt từ phía người đàn ông thân thuộc kia. Cậu muốn xông vào, tóm lấy ông ta và nện vào khuôn mặt dối trá của người cha hiền lành tốt bụng khi xưa thật đã đời. Sora cảm thấy ớn lạnh vì con người nhẫn tâm kia, cậu cảm thấy buồn nôn và phổi dường như đau buốt, khó thở.

“Được rồi, ta sẽ sai một toán thân cận đến bảo vệ cho con. Ta biết trong lúc này con cũng gặp rất nhiều khó khăn trong việc sắp làm một bà mẹ. Cố gắng lên, mục đích của chúng ta sắp hoàn thành rồi. Ta yêu con, con gái, Jung-hyun.”

“Đó là Jung-hyun, không ai khác, kẻ đã giết hại Koji.” Sora nghĩ, lòng căm thù bừng bừng lên và đang đốt cháy tâm trí cậu như một căn bệnh bất trị. Trong đầu cậu bỗng lóe lên một kết hoạch, và Sora thề sẽ thực hiện nó thành công, lời hứa danh dự của con cháu nhà Hino. “Đúng, tao sẽ giết chết mày con điếm khốn khiếp kia. Lời hứa của con cháu nhà Hino.” Sora lẩm nhẩm.

Sora bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Trước tiên cậu sang Tokyo và ngấm ngầm theo dõi động tĩnh của công ty Penguin. Không ngoài dự đoán của cậu, Lee Jung-hyun đã xuất hiện, cô ả hiên ngang bước vào nơi đấy với vẻ mặt tự tin và khi quay trở ra vẻ đắc thắng lộ rỏ trên khuôn mặt xảo trá của ả. Sora theo dõi ả, và biết được cô nàng ở một khách sạn năm sao cách tập đoàn Penguin không xa, và xung quanh có hơn nửa tá những tên cận vệ lực lưỡng với khuôn mặt lạnh như tiền, và vô hồn. Tuy nhiên, Sora đã có một kế hoạch, cậu không muốn dây dưa với lũ cốt đột kia, con mồi của cậu là cô chị dâu hụt kia.

Cậu đến một cửa tiệm thời trang và mua một bộ tóc giả màu đen cắt ngắn gọn gàng. Sau đó là đến cửa hiệu kính và chọn một cặp sát tròng có màu nâu nhạt để che khuất màu sắc đặt biệt từ đôi mắt, cậu không muốn ai phát hiện ra đặc điểm này. Và không mấy khó khăn để có được một bộ đồng phục của nhân viên dọn phòng. Và kế hoạch của Sora đang rất thuận lời theo từng bước thực hiện. Không quá khó để có thể lọt vào bên trong khi mà cậu đã đánh xỉu nhân viên của khách sạn để thay thế vào chổ đó. Tuy nhiên điều khó nhất là khi bước qua sự rà soát của bọn bảo vệ nhưng mọi thứ với Sora không có gì là nghiêm trọng. Cậu đã thấy được con mồi.

Sora định đánh gục cô ả và bắt ả trốn thoát bằng lối cửa sổ, nhưng điều ấy đã không được thực hiện. Khi trông thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Jung-hyun, những gì ả đã làm với Koji, và sắp làm với Touya, cậu đã thay đổi quyết định. Đôi mắt Sora bỗng trở nên hoang dại một cách đáng sợ, sự hận thù thiêu đốt hết cái nhân trong con người cậu, và phần “con” đang trỗi dậy mạnh mẽ. Sora khéo léo chọn một lời điểm thích hợp và đánh mạnh vào sau gáy khiến Jung-hyun bất tĩnh. Việc kế tiếp cậu làm là buộc chặt khăn ngang miệng ả, và trói chặt chân tay. Sora vẫn cứ điềm tĩnh, cậu đi đến chiếc bàn lớn trong phòng, lấy con dao gọt trái cây và đến bên người phụ nữ đang nằm bất tĩnh. Sora đã làm việc đó không chút đắn đo, cậu đang rạch bụng của Jung-hyun và bắt đứa trẻ ra. Cơn đau buốt nhói khiến cô nàng tỉnh dậy, cố vùng vẫy và rên lên ư ử trong vô vọng. Đôi mắt hoảng loạn của cô nàng trông thấy vẻ mặt vô hồn của con người đang rút lấy từng phút một sự sống của cô. Và dù nhân dạng có thay đổi, nhưng giờ thì Jung-hyun đã nhận ra con người đang lấy đứa trẻ ra khỏi cơ thể cô chính là con trai của người đàn ông cô đang phục tùng, Sora Nakashima.

Toàn thân cô ả lạnh buốt. Cái lạnh khi bắt gặp sự vô cảm trong đôi mắt đằng đằng sát khí của Sora, và cũng bởi máu đang chảy ra quá nhiều khỏi cơ thể cô. Từng cơn co giật dữ dội và Jung-hyun bắt đầu mê sảng. Sora chẳng thèm đếm xỉu gì đến sự sống chết của cô nàng, cậu lấy một chiếc khăn bông ấm áp và choàng lấy đứa trẻ sơ sinh rồi cả hai biến mất qua lối cửa sổ. Đến khi bọn thuộc hạ phát giác ra sự việc thì chúng chỉ nhận được cái xác vô hồn của Jung-hyun và không tìm ra hung thủ.

Sora lãnh đạm đưa điện thoại lên, nghe tiếng chuông đổ, và Ryu đã bắt máy.

“Alo, anh Ryu hả, Sora đây, em muốn gặp anh.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Ngay bây giờ!”

Ryu ôm đứa bé trong tay và trong đầu thì đầy ắp những suy nghĩ. Anh không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào, nhưng Ryu quyết định là sẽ không để quá nhiều người biết về vụ việc này, càng ít càng tốt. Ý nghĩ đầu tiên của Ryu là về cặp đôi Charlie và Chuck, những người bạn đáng tin cậy, nhưng rồi anh quyết định không nói với họ bởi cả hai cũng có vẻ hời hợt cho nên việc này sẽ gặp nhiều phiền phức. Lòng tin của Ryu cũng không đặt nhiều vào hai chàng thanh niên đang sống tại biệt thự nhà Hino, Ken Kmok và Mikage Zumino. Và cuối cùng, người sẽ cùng Ryu gánh vác chuyện này sẽ là người đã từng sát cánh bên Koji, Siwon Choi.

Ryu gọi điện hẹn với Siwon, và trong lúc chờ đợi cậu ta đến, anh lại nghĩ tới những gì vừa mới trò chuyện với Sora.

“Không nên đem đứa bé về Penguin, sẽ quá nguy hiểm khi làm việc ấy, chúng ta cần một chổ an toàn, và càng ít người biết việc này càng tốt. Chúng ta còn phải lo đối mặt với kẻ thù.”

“Cậu biết hắn là ai sao?”

Một chút lưỡng lự, sau đó Sora đáp, “Không!”

Nhưng Ryu không hề tin vào điều cậu ta vừa trả lời, nhưng anh quyết định không truy hỏi thêm. Ryu bế đứa bé sạch sẽ đang ngủ say trong chiếc khăn bông mới mịn màng và nơi anh đang suy nghĩ sẽ đến trước nhất là nhà của mình.

“Cậu không đến gặp Touya sao?”

“Em còn chuyện phải giải quyết, chúng ta sẽ gặp lại sau.”

Và họ chia tay.

Ryu ngồi bên cạnh đứa bé đang ngủ say và dõi ánh mắt dịu hiền chăm chú nhìn nó. Anh bỗng nhớ tới những gì trước nay từng nói với Touya, “Sau này Này sẽ cho Ấy rất nhiều em bé, Ấy rất thích em bé đúng không, sẽ có rất nhiều cho Ấy đấy.” Thật trẻ con, và giờ đây khi có một đứa trẻ, thì sự chăm sóc không được đặt trọn vẹn cho nó. Ryu lại cảm thấy thương cho sinh linh nhỏ bé này nhiều hơn khi nhìn thấy số phận của nó. Nó giống anh y đúc về việc khi vừa sinh ra đã một côi mẹ cho dù ở lí do này hay lí do khác. Cha anh không ngó ngàng, nhưng Ryu hi vọng điều đó sẽ không tái diễn ở Touya đối với đứa bé. Dòng suy tư chợt tắt khi anh nghe thấy tiếng gọi của Siwon.

Siwon im lặng nhìn Ryu dò xét, rồi anh chủ động ngỏ lời.

“Có chuyện gì à?”

Ryu gật đầu và anh dẫn chàng trai vào trong, nơi đứa bé đang nằm ngủ. Anh biết chắc được sự kinh ngạc của Siwon, và bắt đầu giải thích.

“Jung-hyun đã quay lại, ả đã dùng tinh dịch của Touya để thụ tinh nhân tạo và đứa bé này chính là sản phẩm của âm mưu kinh tởm ấy. Ả muốn dùng nó để uy hiếp Touya nhưng giờ đây chúng ta đã có nó. Chỉ có tôi và một người khác biết về việc này, cậu là người thứ ba, tôi tin tưởng nơi cậu.” Ryu điềm đạm nhìn thẳng vào đôi mắt của Siwon, “Chúng ta sẽ giữ bí mật này đủ lâu có thể. Và hi vọng cậu sẽ cùng chia sẽ gánh nặng này với tôi.”

“Touya không biết chuyện này à?”

“Tôi sẽ nói với anh ta vào ngay mai.”

Siwon quay sang nhìn đứa bé, cậu bước nhẹ lại gần nó và ngắm nhìn say sưa. Nỗi đau khi bị mẹ từ bỏ và cho rằng mình là kẻ mồi chài cha dượng lại trỗi dậy trong cậu. Một sự yêu thương bao la phủ đầy trong ánh mắt mà Siwon nhìn đứa bé. Ryu có thể nhìn thấy điều đó.

Sự việc diễn ra sau đó khá tồi tệ. Touya biết được tin Ryu và Siwon đang chăm sóc đứa con của anh thì sau đó anh đã bị bắt cóc bởi một chuyến gặp riêng tư với người dượng yêu quí Seto Nakashima.

Touya bị tra tấn dã man vì những sự oán thù từ gã dượng bệnh hoạn đang trút tất cả lên người anh. Khó khăn lắm bạn bè mới có thể vào đến nơi để giải cứu cho anh và Touya vẫn không quên được ánh mặt chứa đầy sự hận thù ghê gớm trong đôi mắt gã nhìn anh trước khi té xuống vực. Miệng hắn vẫn kêu gào thống thiết, hắn thề rồi sẽ lại quay về và trả thù anh và dòng họ nhà Hino.

Siwon yêu cầu hãy tạm mang đứa trẻ đi xa một thời gian để tránh sự truy sát của những tay chân của còn sót lại của Seto, và tất nhiên Ryu không đồng ý về yêu cầu này. Với Ryu, anh luôn mong muốn đứa trẻ được lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, và việc Siwon định làm là tước đi tình cảm gia đình quí báu ấy của đứa nhỏ. Nhưng Touya cảm thấy việc Siwon làm lúc này là cần thiết. Ryu cũng không thể phản đối khi đúng là những ngày sau đó, rất rất nhiều vụ ám sát, tấn công cứ liên tục được thực hiện đối với gia đình nhà Hino, và anh miễn cưỡng để Siwon mang đứa nhỏ ra đi. Đó là lí do vì sao Ryu vẫn cảm thấy bực tức và không thể chấp nhận Siwon. Anh không chấp nhận không phải vì việc Touya có hay không yêu cậu ta, mà bởi cách hành xử trong việc này. Với Ryu, gia đình là tất cả. Anh cũng cảm thấy có lỗi với chính mình khi đã yếu lòng và không đủ sức để tiếp tục chiến đấu vì điều đó.

Sau những sự việc ấy xảy ra ấy, không ai còn trông thấy Sora. Chỉ vỏn vẹn một bức thư ngắn để lại. “Cha mẹ đã tạo ra một bầu trời, nhưng giờ đây khi bầu trời đó không còn nữa, nó đã sụp đổ trước mắt. Hận thù đã đốt cháy linh hồn và thân xác cũ. Giờ đây nó chỉ tái sinh lại là một cơn gió vô cảm mà thôi. Kí tên KAZE.”

Những sự việc đã liên tục xảy ra sau đó, và điều ấy đã khẳng định sự trở lại của Seto Nakashima, con người có mối thù lớn với dòng họ nhà Hino. Mikage cùng Kitty đã thoát khỏi hiểm nguy để trở về. Charlie cũng được sự trợ giúp của Chihuahua và cũng đã có mặt tại khu biệt thự nhà Hino. Jeremy cũng vậy.

Siwon cũng vừa xuất hiện, anh vẫn thong dong từng bước chậm rãi bước vào gian sảnh lớn, đôi mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, vẫn không một lời được thốt ra.

“Ai đây?” Jeremy lên tiếng, tay anh chỉ về người đi cùng Siwon.

Đó là một đứa trẻ khoảng ba tuổi, nó đi từng bước chậm chạp kế bên Siwon, ánh mắt thơ ngây của nó đảo liên tục nhìn những người lạ, một chút sợ hãi thoáng trên khuôn mặt khi thấy tất cả chầm chập nhìn nó, và cũng bởi mấy cái xác nằm la liệt trong căn phòng. Nó đưa tay nhỏ bé siết chặt tay của Siwon.

“Ai vậy anh Siwon?” Mikage lên tiếng.

Siwon nhìn Touya, rồi anh khẽ khàng lên tiếng, “Con trai của Touya Hino.”

PHẦN III
Chapter 1.

Charlie và Jeremy nhớ ngay đến hôm Jung-hyun đến gặp cả bọn, tuyên bố có thai với Touya và yêu cầu anh chàng hãy chặt một tay một chân thay vì để cô ta làm việc đó lên đứa trẻ sau khi ra đời. Cả hai rất kinh ngạc vì những chuyện đang diễn ra vào lúc này, Charlie và Jeremy cũng lại nhớ đến cuộc trò chuyện sơ sài với Ryu hôm cả bọn đi giải cứu cho Touya.

“Anh có nghĩ bọn chúng sẽ làm việc đó với Touya không?” Jeremy lên tiếng hỏi.

“Ý anh là?”

“Có khi nào tên khốn đó sẽ cắt một chân một tay của Touya không? Theo cái cách mà Jung-hyun đã yêu cầu anh chàng thực hiện đấy. Mà dạo này cô ả đâu không biết nữa, mất tích nữa rồi. Tôi cho rằng ả dùng cái thai giả để đánh lừa chúng ta.”

“Jung-hyun chết rồi!” Ryu thản nhiên trả lời.

Cả Charlie và Jeremy sửng người kinh ngạc khi nghe được thông tin đó. Và ngay lúc ấy họ nghĩ rằng vì một lí do nào đó Jung-hyun đã mất mạng, và đứa trẻ cũng không thể giữ được. Với họ việc không giữ được đứa trẻ là chuyện đáng buồn, nhưng cũng bởi chuyện này mọi rắc rối về sau của Touya về nó đối với tên Seto Nakashima sẽ được chấm dứt.

“Thật sự chia buồn cùng Touya.”

Jeremy nói. Và Ryu không có thêm phản ứng nào hết. Tất cả khi ấy chỉ chú trọng vào việc làm thế nào để mau chóng cứu được chàng Pervert Man.

Trở lại với thực tại, khi mà mọi người vẫn còn ngỡ ngàng trước sự xuất hiện không được báo trước của cậu nhóc nhỏ. Charlie tỏ ra vui vẻ bước tới, anh ngồi xuống bên cậu đứa bé, nhỏ nhẹ hỏi “Cháu tên gì?”. Một thoáng ngại ngùng hiện lên trên khuôn mặt cậu nhóc, nhưng rồi nó cũng từ tốn đáp lại sự chờ đợi của Charlie cũng như tất cả những người xung quanh.

“Koji. Koji Hino, con trai của Touya Hino.” Cậu trả lời và quay sang mỉm cười nhìn Siwon.

“Sao?!?”

Ai nấy đều đồng thanh hô to với một vẻ kinh ngạc hiện rỏ ràng trên khuôn mặt. Mọi người thêm lần nữa bị sốc trước thông tin vừa được nạp vào, và tất cả quay sang nhìn Touya.

“Chính cậu đặt cho thằng nhóc cái tên này à?” Charlie hỏi.

Loading disqus...