Charlie uể oải hé mở chiếc nón, liếc nhìn về phía bên kia, nơi mà Touya đang hất mặt để chỉ anh. Anh chàng tỉnh ngủ ngay sau đó, đôi mắt mở rộng, anh bật dậy, bắt đầu tìm kiếm đôi dép kẹp đang ẩn dưới lớp cát trắng.
“Có chuyện gì thế?” Touya vẻ hơi bất ngờ, “Cậu có cần phải sốt sắng đến như thế không?”
Charlie muốn giải thích với cậu bạn điều gì đó, nhưng tâm trí anh đã không thể để dùng vào công việc đó, có một việc còn quan trọng hơn khác. Charlie bật dậy và bắt đầu chạy về phía xa hướng ngược lại.
“Anh là bạn của anh chàng đang chạy kia phải không?” Chàng thanh niên đã bước tới, anh ta khẽ hỏi Touya, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đúng!”
“Bạn theo mức độ nào?”
Touya tỏ ra thích thú đôi chút về anh chàng xa lạ này, anh nhìn cậu ta một hồi lâu, khẽ nhún vai, không nói gì, anh ngã người lên chiếc ghế và huýt sáo, mắt nhắm tịt sao lớp kính râm.
“Anh và anh ta là bạn theo kiểu nào?” Giọng nói vẫn cứ đều đều.
Touya vẫn không thèm quan tâm đến những lời anh chàng kia đang đề cập đến, anh vẫn không ngừng việc huýt sáo của mình, vẻ mặt mỗi lúc càng trở nên phấn khích hơn.
Ngay sau đó, anh chàng cảm thấy mình bị nâng bổng lên, rồi bị ném xuống và bị kéo lê một cách thô bạo ra phía biển. Anh chàng với làn da rám nắng đẩy anh té nhào trên cát, sóng biển đang dập vào người. Touya tỏ ngạc khá sửng sốt trước hành động của chàng trai, bởi thế anh không kịp phản ứng gì ngay lúc ấy. Touya cảm thấy đau nơi chỏm đầu và anh khẽ rên lên, đó là lúc chàng thanh niên kia đang nắm lấy mớ tóc của anh và bắt đầu nhấn khuôn mặt anh xuống dưới nước biển. Touya cố gào lên nhưng không thể được, và càng cố gắng như thế nước càng dễ lọt vào trong miệng và mũi anh nhiều hơn. Anh cố gắng giẫy giụa, nhưng không thể nữa rồi, có thêm hai gã khác đang giữa lấy hai chân anh, và anh cứ như thế, bị chàng thanh niên kia nhấn ngập khuôn mặt Touya trong làn nước mặn chát.
Touya bắt đầu ho sặc sụa, anh cảm thấy mừng rở khi thấy không khí lại một lần nữa đang lùa vào trong buồng phổi của mình. Anh đưa đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn về phía chàng trai, anh bắt đầu hoảng hốt khi trông thấy anh ta cũng đang làm điều kinh khủng khi nãy đối với bạn của anh, Charlie.
“Dừng lại!”
Anh gào lên, loạng choạng đứng dậy, và định chạy về phía gã trai khốn khiếp ấy, nhưng ngay lập tức anh bị hai tên khi nãy giữ chặt.
“Mấy tên khốn, thả tao ra!”
Tiếng súng vang lên, và điều đó làm anh chàng kinh hoảng, anh nhìn lại và thấy gã trai tóc vàng đó vừa bắn một phát chỉ thiên. Hắn cất giọng nói, vẻ lạnh lùng đến tàn nhẫn.
“Mày câm miệng nếu không muốn tao bắn vỡ sọ.”
Touya miễn cưỡng phải im lặng và chứng kiến cậu bạn của mình đang giẫy giụa dưới làn nước biển một cách tội nghiệp.
…
“Cái gì chứ?! Người yêu mà ác như vậy đó sao?” Touya rú lên, anh chợt nhận thấy một cái lườm từ chàng trai tóc vàng da rám nắng đó, và rồi dịu giọng, “Sao mà cư xử với nhau tàn nhẫn quá vậy.” Anh có giã lã sự việc trong một nụ cười méo mó.
“Giới thiệu cả hai với nhau. Jeremy đây là Touya Hino. Còn đây là Jeremy Cohen.”
“Chào anh, Touya!”
“Chào!”
“Bé cưng của tôi cứ nghĩ cậu là nhân tình mới của tôi, và chính vì thế anh chàng đã mau chóng đến đây và dạy cho cả hai một bài học, và chúng ta vừa mới học xong đấy.” Charlie vẫn cố tỏ ra hài hước, anh cố uống một ngụm nước nóng, đôi mắt vẫn còn đỏ ngầu. “Thực ra bé ấy rất là đáng yêu và dịu dàng.” Anh chàng hơi nhăn nhó.
“À… ò… thực sự là rất dịu dàng.” Touya cố gắng nở thêm một nụ cười, gật gù.
“Xin lỗi vì những gì tôi đã gây ra cho anh khi nãy, xin hãy nhận lời xin lỗi của tôi.” Jeremy cúi đầu vẻ chân thành.
“Không có gì cả, chỉ là hiểu lầm thôi mà.” Anh lại phải cười, “Một sự hiểu lầm chết người chứ hay ho gì!” Touya nghĩ thầm rồi anh tiếp tục nói, “Dẫu sao thì mọi việc cũng sáng tỏ rồi, không còn gì để bận tâm nữa.”
“Ngày mai, anh với Touya sẽ đi một chuyến đến Penguin để hoàn tất bản hợp đồng. Em cứ về trước đi nhé, anh sẽ về ngay lập tức khi hoàn thành mọi chuyện.” Charlie lên tiếng, tay anh chàng xoa xoa vai người yêu.
“Em muốn đi theo anh chuyến này.”
“Được đấy, dẫu sao thì cứ đến chổ tôi đi, tôi sẽ cho anh thấy một vài điều bất ngờ.” Touya lên tiếng, khuôn mặt hiếu khách lộ hẳn ra, “Giờ thì cho tôi với người yêu bé bỏng của anh đi xông hơi được chứ. Tôi mượn một tí thôi.”
Touya quàng qua vai chàng Chuck kéo mạnh, đi nhanh ra ngoài.
“Cậu làm cái quái gì thế?” Charlie gầm gừ.
“Chuồn chứ làm gì!” Touya nháy mắt nhìn cậu bạn.
Một giờ sau họ đã yên vị trên máy bay riêng và bay tới Hàn Quốc.
“Tại sao lại đến đấy?”
“Tôi có một cậu em ở đấy, tôi muốn giới thiệu cậu ta với cậu.”
“Thú vị đấy!” Charlie tỏ ra hào hứng.
“Cậu ta đã có bạn gái.”
“Vẫn thú vị đấy!” Charlie hơi kém hào hứng hơn khi nãy.
…
Koji đích thân ra đón cả hai, vẻ thích thú vì gặp cả hai anh chàng khi đã được Touya tường thuật toàn bộ sự việc của cuộc chạy trốn này. Koji xuất hiện đơn giản với một chiếc áo phông màu chàm và một quần jean đơn giản. Cậu chàng tỏ ra không thể nhịn được cười nữa khi vẫn thấy khuôn mặt lấm lem cát và bộ quần áo đậm chất xứ Hawaii trên cơ thể của hai chàng trai.
“Em nghĩ là nên dẫn cả hai đi tắm táp, sau đó sẽ là một bữa ăn nhẹ.”
“Cứ tiến hành như thế đi nhé.” Touya tỏ ra mệt mỏi và anh cứ đi theo cậu em một cách bản năng.
Khu biệt thự của tập đoàn Penguin đóng tại Hàn Quốc là một toàn nhà được phủ một lớp sơn màu trắng sữa, và nó được xây dựng theo lối kiến trúc châu Âu của những năm 70, 80. Cánh cổng chắc chắn được mở ra và toàn không gian đang lộng lẫy đã trước mặt cả ba. Phía trong là một không gian rộng lớn, một mái vòm lớn nhiều màu sắc ở phía trên, một chùm đèn khổng lồ, xung quanh gian phòng là những cây cột tròn to lớn được cẩn đá hoa cương, và ngay giữa đại sảnh dẫn lên tầng trên là một chiếc cầu thang lớn được trải vãi đỏ. Toàn căn phòng được lót bằng thảm Ba Tư đắc tiền, và bàn ghế theo kiểu Đan Mạch của thế kỉ 17.
“Lần thứ bảy anh đến đấy, và cảm giác vẫn cứ y như lần đầu.” Touya mỉm cười nhìn cậu em, “Nó vẫn khiến anh phải bị choáng ngợp bởi vẻ lộng lẫy, huy hoàng.”
“Touya, anh cứ lên phòng của mình và chuẩn bị nhé, em sẽ dẫn Charlie đến phòng của anh ấy. Hẹn gặp lại vào bữa tối.” Koji mỉm cười.
Charlie nháy mắt với cậu bạn và nhận được một cái lắc đầu không đồng tình của Touya.
…
Những ngày kế tiếp được nghỉ ngơi và dạo chơi tại khu biệt thự nhà Hino đã khiến cho hai chàng trai tạm thời quên được nỗi ám ảnh từ anh chàng Jeremy Cohen đầy tàn bạo kia. Và cũng trong chuyến thăm viếng cậu em trai này, đó cũng là lần đầu tiên Touya gặp Siwon, một chàng trai đẹp đẽ, lạnh lùng và đầy bí ẩn.
Đó là một buổi sáng yên ả, và gian đại sảnh của căn nhà như ngủ vùi trong sự bình yên. Touya đang ngồi bên chiếc piano yêu thích của Koji và bắt đầu dạo một khúc nhạc theo ngẫu hứng. Và cậu em trai của anh đang im lặng đứng phía sau và thưởng thức trọn vẹn khúc nhạc đầy biến tấu đó.
“Không tệ chút nào, nó khiến em nghĩ tới anh Ryu.” Koji lên tiếng, anh mỉm cười và đi đến bên chiếc bàn lớn gần đó, và rót cho mình một tách trà, một tách khác cho ông anh.
“Em cũng nhận ra điều ấy à, anh dự định sau chuyến đi này, anh sẽ đưa Ryu đi chơi đâu đó. Thật sự giờ anh đang rất nhớ bé ấy, nhớ khủng khiếp lắm.” Touya đặt trên khuôn mặt mình một ánh nhìn mơ màng mang đầy vẻ trẻ thơ, có lẽ đó là điểm mạnh nhất của anh chàng khiến nhiều người thích thú. “Không biết bé ấy đang làm gì nhỉ?”
“Anh ấy cũng sẽ qua đây mau thôi, vì thế anh cũng đừng có quá tơ tưởng đến khổ sở như vậy.” Koji hớp một ngụm trà, khẽ lắc đầu, miệng vẫn mỉm cười.
“Em đã cho Ryu biết anh ở đây à.” Touya tỏ ra hơi ngạc nhiên, “Như thế cũng được, dẫu sao thì nhân đây anh sẽ “bắt cóc” bé ấy đi chơi luôn một thể. À, mà cô người yêu của em như thế nào nhỉ?” Anh chàng tỏ ra hiếu kì.
“Nếu anh không phiền, cho em một cặp vé được đi nghỉ cùng với anh và Ryu, anh sẽ biết được cô ấy như thế nào thôi.” Koji vẻ mơ màng.
“Không thành vấn đề gì cả. Khi nào Ryu đến, chúng ta sẽ đi chơi. Bacelorna nhé, anh thích nơi đó.” Anh chàng tỏ ra hồ hởi.
Chàng thanh niên lạ mặt xuất hiện trước gian sảnh và đi nhịp nhàng từng bước vào trong, anh chàng không hề để tâm đến sự có mặt của Touya. Chàng trai bước đến bên cạnh Koji, nói thì thầm gì đó vào tai vị chủ nhà, ánh mắt vô cảm không biến đổi. Khuôn mặt cậu em trai Touya cũng bỗng biến sắc, nó chuyển từ ngạc nhiên sang sửng sốt, rồi chuyển đến cảm xúc của sự giận dữ và kế đó là mau chóng đi đến cảm giác bình ổn như không hề có chuyện gì xảy ra. Chàng thanh niên đứng đó thêm một lúc để xem còn có thể làm được gì nữa không, và khi cảm thấy không còn gì quan trọng, anh bước ra ngoài, vẫn không một lần để mắt tới bất kì thứ gì khác tồn tại trong căn phòng.
“Anh có thể biết chuyện gì đã xảy ra không?” Touya tò mò hỏi.
“Một số kẻ ngấm ngầm muốn hại em, hại tập đoàn Penguin của chúng ta. Nhưng mọi thứ đã được phơi bày ra. Bọn chúng sẽ phải đền tội.” Koji mỉm cười, anh tự thưởng cho mình thêm một ngụm trà.
“Chàng trai đó là ai?”
“Một trợ thủ của em. Anh chàng lạnh lùng, và rất đáng để tin tưởng. Anh ấn tượng về anh ta à?”
“Một chút!”
“Cũng đúng thôi, không ai không ấn tượng về Siwon ngay ở cái nhìn đầu tiên, và em không ngạc nhiên khi anh cũng vậy. Em cũng từng giống anh khi gặp Siwon lần đầu, khi ấy em còn cả cảm giác lo lắng và e dè trước thái độ lạnh lùng của anh ta.”
“Thú vị đấy!”
“Không hẳn!”
“Ý em là?”
“Em cũng không hiểu nhiều về cuộc sống của Siwon. Em chỉ biết một ít về quãng đời của anh chàng thông qua một người. Nói chung anh ta đã có một số phận không mấy tốt đẹp.” Giọng Koji đầy vẻ cảm thông. “Nhưng điều ấy không thành vấn đề, nói chung là em tin tưởng anh ta.”
“Có khi nào em lầm không?” Touya tỏ ý nghi ngờ.
“Em và anh ấy bị ràng buộc bởi một người. Cả hai chúng em đều nợ con người đó, và đây là một định mệnh.”
…
Ryu đã có mặt tại biệt thự nhà Hino đặt tại Hàn Quốc và ngày hôm sau và anh ngay lập tức nhận được một tấm thiệp xinh xắn cùng một bó hoa đẹp đẽ. Touya là chủ nhân của tất cả những thứ đó, chính anh tự lựa chọn từng bông hoa, viết từng chữ lên tấm thiệp và đích thân trao những thứ ngọt ngào ấy cho bé ráy cá con.
“Anh nhớ em nhiều lắm, cục cưng.”
“Em thì đang bù đầu vì những hậu quả mà anh gây ra từ chuyến đi kí kết vừa qua.” Ryu tỏ ra thích thú với bó hoa và tấm thiệp, nhưng những lời anh nói là một sự thật.
“Ý em là sao?”
“Bác Aki đã nhờ em sang dàn xếp một vụ lộn xộn và vất vả lắm thì mọi việc mới được ổn thỏa. Tất cả đều liên quan đến anh, và vị giám đốc của tập đoàn Lizard.”
“Xin chào, đây chắc hẳn là Ryu Tamaki, người tình của chàng trai tài năng Touya Hino, đúng không?” Charlie xuất hiện với một nụ cười tươi tắn, giọng nói hí hửng, vui vẻ, anh bước xuống cầu thang và mau chóng đến bên cả hai. “Chào anh, tôi là Charlie Fox. Touya kể rất nhiều về anh, và những gì tôi đang thấy còn tuyệt vời hơn những gì tôi đã tưởng tượng.”
“Chào anh, rất vui được gặp anh.”
“Như thế là chúng ta sẽ đi Bacelorna du lịch đúng không nào?” Charlie tỏ ra phấn khởi.
“Anh có phải là giám đốc của Lizard không?” Ryu hỏi vẻ lịch sự.
“Vâng, chính tôi đây. Tôi là đối tác mới của Penguin, và rất vui nếu được cộng tác với cả Water-Rat.”
“Vậy là chuyến đi này của tôi quả là không uổng phí.” Ryu mỉm cười đầy ngụ ý, “Tôi có dẫn theo một người, và người ấy đang rất mong muốn được gặp anh, mong muốn được gặp cả hai.” Anh chàng vừa nói vừa nhìn lướt qua từ Charlie đến Touya.
“ĐOÀNG! ĐOÀNG!”
Tiếng súng vang lên, và Charlie mau lẹ ngồi xuống để tránh những viên đạn đang được xả ra một cách liên tục. Mặt mài anh xanh tái lại, Touya cũng chẳng hơn gì, vẻ thất thần. Cả hai biết điều gì đang xảy ra.
“Charlie, anh chết với tôi.” Jeremy gào lên.
Koji cũng vừa xuất hiện, anh vỗ tay vẻ thích thú nhìn chàng trai xa lạ đang có mặt trong nhà.
“Bình thường kẻ nào gây rối ở đây đã bị xử theo đúng luật mà kẻ đó đã làm. Tuy nhiên lần này thì không, tôi cảm thấy hài lòng vì hai viên đạn được ghim vào tường nhà tôi như một kỉ niệm hay ho.” Koji mỉm cười, anh bước xuống vẻ ung dung. “Tất nhiên rất vui lại được gặp anh, Ryu.”
Koji choàng ôm lấy Ryu, cả hai tỏ ra vui mừng vì thấy được khuôn mặt của nhau. Rồi họ buông nhau và nhìn hai anh chàng đang vẫn còn co rúm ngồi run rẩy.
“Jeremy, tôi xin lỗi vì đã lừa gạt và bắt cóc bé cưng của anh đi chơi lâu như thế. Mong anh tha thứ, nếu có xử tội, tôi xin nhường tất cả sự vinh hạnh ấy cho Charlie.” Touya vẫn ngồi đó, không dám nhìn chàng thanh niên tóc vàng có làn da rám nắng, anh khéo léo nhìn Charlie và nhận được một cái nhìn vẻ cám ơn được hiểu theo nghĩa ngược lại. “Charlie đang muốn nói gì với anh đấy.”
Charlie đứng dậy, anh tỏ ra vui mừng và chạy đến cầm lấy tay của Jeremy, ríu rít nói. “Touya cứ buộc anh ở lại đây chơi ít hôm sau khi đã hoàn thành xong thủ tục cuối cùng. Thật ra anh nhớ em chết được. Cho anh hun một cái nào.”
Charlie tội nghiệp ngay sau đó bị một cái tát trời giáng khiến cả bàn tay của chàng Jeremy hằn sâu trên khuôn mặt điển trai của anh.
“Tôi còn chưa xử tội anh nữa, đừng có mà lơ mơ. Im lặng đi.”
“Chúng ta đi Bacelorna thôi nào.” Koji lên tiếng.
Một thiếu nữ xuất hiện ngay sau khi Koji dứt lời. Và tất cả sáu con người đó đang ngồi trên máy bay chuẩn bị cho một chuyến du lịch hứa hẹn nhiều điều bất ngờ và thú vị. Không ai biết chuyện gì có thể xảy ra. Không ai cả.
Chuyến đi Barcelona khiến cho mối quan hệ giữa những con người này gắn kết lại với nhau mỗi lúc một gần gũi hơn. Anh chàng Jeremy có một vẻ ngoài cứng rắn nhưng lại là một con người đa cảm, hay suy nghĩ nhiều, đôi khi đó là những suy nghĩ lung tung khiến cho tinh thần lúc nào cũng phải lo sợ. Tất nhiên không điều gì khiến anh chàng người Hi Lạp này lo lắng ngoài việc Charlie vuột khỏi tầm tay của anh ta. Đó là điều mà Touya nhận ra sau một buổi tối nói chuyện với anh ta. Sau đó Jeremy đi tìm Charlie, và Touya cười thầm nghĩ đây sẽ là một buổi tối thú vị của cả hai, chắc chắn cặp đôi này luôn làm cho những chiếc giường trở thành một bãi chiến trường, hoặc nó sẽ tan hoang một cách thảm hại. Cũng trong đêm ấy, đó là một buổi tối ngọt ngào của Touya và Ryu. Cả hai đã cùng ngồi ngắm trăng, nghe tiếng sóng biển vỗ rì rầm, và cùng nhau nhảy một điệu slow bên một đống lửa cháy bập bùng, và kết thúc buổi tối tuyệt vời đó bằng sự nồng nàn mà cả hai dành cho nhau trên giường và ôm nhau trọn vẹn rồi đi vào giấc ngủ thật thanh bình.
Sáng hôm sau, Touya thức dậy mà không thấy bé rái cá con đâu cả, anh nhận được một tấm giấy để lại bảo rằng Ryu đã quay trở về Nhật vì một số công việc nghiêm trọng phát sinh đột xuất. Anh chàng liền mở điện thoại và liên lạc ngay với người yêu nhưng đó chỉ là việc làm vô ích, chiếc máy đã bị khóa kín.
Touya bồn chồn bước ra khỏi phòng với một chiếc áo sơ mi trắng được bỏ hờ một nút và chiếc quần tây đen đơn giản, và vào lúc này anh chạm mặt với Lee Jung-hyun, cô nàng người yêu của cậu em trai.
“Chào buổi sáng, anh Touya.”
“Chào em, Jung-hyun.”
“Mấy ngày hôm nay tuy được đi cùng nhau nhưng em chưa hề có cơ hội nào để trò chuyện riêng với anh, và có lẽ đã đúng là dịp để em có cơ hội nói vài điều với anh đây.”
“Thế à. Đúng là mấy ngày hôm nay ham chơi quá mức, và cũng quên trò chuyện với cô em dâu tương lai của mình nữa. Đúng là sai sót của một người anh trai lơ đãng đúng không nào.” Touya cười, khẽ gãi đầu.
“Em nghe Koji kể rất nhiều về anh, anh ấy ngưỡng mộ anh quá mức, và qua những gì Koji kể, nó cũng khiến cho em thần tượng lấy anh đấy.”
Touya và Jung-hyun đến bên một nhà hàng nhỏ nằm gọn trong khách sạn, và anh khéo léo kéo ghế để cho cô nàng ngồi vào sau đó mới yên vị và cả hai tiếp tục câu chuyện của mình.
“Anh có tài cán gì đâu chứ, Koji nó chỉ thổi phồng lên mà thôi. Người tài giỏi chính là cậu nhóc ấy đấy, em chắc cũng biết rằng chỉ chưa đầy hai mươi tuổi, nó đã cầm chắc trong tay tấm bằng tiến sĩ, điều đó có trong mơ anh cũng không dám tượng tượng đấy.”
Touya mỉm cười, nụ cười của một đứa trẻ hiện lên rạng ngời, và trong một chốc nhanh chóng lướt qua đó, Jung-hyun cảm thấy trong người có một luồng xúc cảm kì lạ chạy dọc qua và cô không thể lí giải nỗi đó là thứ gì.
“À, mà em cũng thật sự có tài đấy, anh thật ngưỡng mộ hai đứa. Thành công khi vừa tròn đôi mươi, một điều mà không phải ai cũng làm được.” Touya tiếp lời.
“Hai người đang trò chuyện về vấn đề gì mà trông có vẻ thân mật dữ vậy?”