“Tránh ra nhóc, tôi không có hứng để tiếp những tên công tử bột như cậu. Tôi nghĩ cậu nên giành tâm trí của mình vào một vài điều gì đó có ích hơn.”
Mikage bỏ đi, mặc cho anh chàng cứ đứng ngây ra đó vẻ ngạc nhiên vì thích thú. Touya quay lại nói với theo.
“Tôi thật sự hâm mộ em. Tôi sẽ chứng minh cho em thấy điều đó là chân thành.”
“Một lũ ruồi nhặn y như nhau.” Mikage cay độc nghĩ, cậu không thèm đếm xỉa thêm bất cứ một điều gì từ anh chàng, lặng lẽ bước trên con đường trãi đầy nến được thắp sáng.
Về gần tới căn hộ nhỏ của mình, Mikage lại trông thấy một gã thanh niên khác đang ngồi phía trước, và anh ta đang nở một nụ cười vui vẻ khi trông thấy được cậu.
“Bó hoa này dành tặng cho tài năng của em.” Anh chàng xứ Scolt đa tình đưa ánh mắt nhìn Mikage, “Còn món quà nhỏ này dành tặng cho đôi mắt tuyệt đẹp khiến anh như bị tan chảy.”
Chàng geisha mỉm cười trìu mến nhìn Charlie, cậu đón nhận bó hoa lẫn món quà từ anh chàng. Điều đó khiến Charlie cảm thấy hào hứng tột đỉnh, vì anh nghĩ mình đã thành công hơn kế hoạch của Touya. Anh chàng đứng đó cười khúc khích mãi. Mikage chẳng để ý tới sự việc đó, cậu khẽ gật đầu chào và bước vào trong căn hộ của mình, không quên vứt bó hoa và món quà vào thùng rác đặt trước cửa phòng. Charlie cảm thấy chưng hửng vì hành động đó.
Định mệnh là một thứ kì lạ mà Thượng Đế luôn sắp đặt thật khéo léo và tài tình. Một sự việc đã diễn ra và có lẽ từ chổ ấy mối quan hệ giữa Touya Hino và Mikage Zumino được cải thiện, và dần tiến xa hơn.
Đó vẫn là một buổi tối không khác gì những buổi tối khác trong tuần. Những ánh sáng lập lòe sặc sỡ quá mức trên sân khấu của vũ quán “Thiên Sứ” vẫn được tiếp tục bật lên, và Mikage vẫn đang ngồi ở giữa và đang độc tấu giai điệu mượt mà “Flower”. Bỗng cậu trông thấy một người, người mà đã từng hứa những lời yêu thương, và đã tước đoạt cả lần đầu tiên của cậu, gã đang có mặt trong cái vũ quán nghiệt ngã này. Điều càng khiến cậu đau lòng hơn là khi trông thấy gã đang say sưa ôm ấp một người khác. Mikage vẫn tiếp túc khẫy những âm điệu của bài biểu diễn, nhưng khuôn mặt cậu dần ngập tràn vẻ u buồn, nó trầm trọng hơn mọi khi và bất chợt những giọt nước mắt phũ phàng đã ứa trào ra khỏi khóe mi. Mikage thổn thức và cảm thấy đau rát một bên trán và biết chắc rằng máu đang chảy thành dòng trên khuôn mặt khi bất thình lình một chậu kim loại chứa đầy đá lạnh ném thẳng vào mặt cậu. Mikage ngồi thừ ra đó, vẻ thất thần, cậu không còn có thể làm được điều gì cả, tim cậu như ngừng đập vì bị bóp nghẹt. Rồi lại thêm những viên đá bắt đầu được ném lên sàn diễn và chúng làm toàn thân cậu bị thương. Touya cảm thấy nhói đau trong lòng, anh chạy nhanh lên sân khấu, tóm lấy Mikage, anh nâng cậu lên và chạy ra khỏi nơi khốn khiếp này qua phía cánh gà để đi ra cửa sau. Anh bị một toán người đứng chắn ngang, Charlie đã mau chóng xuất hiện và giải quyết bằng một xấp tiền.
…
Touya lại nhìn sang tấm hình của chàng thanh niên tóc vàng Ken Kmok, lòng anh bỗng tràn ngập trong niềm vui, một kỉ niệm thú vị ùa về trong anh.
Sở dĩ Touya gọi Ken là Little Chick cũng bởi ấn tượng đầu tiên của anh về anh chàng chính là từ “Gà”. Khi đâm sầm vào Charlie trên phố, cậu đã vội vã chạy mau về nhà, miệng vẫn liên hồi kêu lên, “Ôi gà! Chết thật! Gà ơi là gà!”
Cả Touya lẫn Charlie đều cảm thấy sự thú vị từ vẻ ngây thơ của anh chàng, nhưng ngay tại thời điểm này anh không ấn tượng nhiều về con người này. Mục đích của cuộc ghé thăm sắp tới của hai người tại ngôi nhà của chàng trai là bởi sự hiếu kì của Charlie.
Cả hai đị qua khu chợ, và rồi cũng tìm thấy căn nhà nơi Ken Kmok đang sinh sống. Đó là một căn nhà nhỏ nằm cặp theo dòng sông, bên ngoài được trồng một hàng những bông hoa bạch cúc, và đi qua một mẫu sân nhỏ là đến được ngôi nhà của cậu. Charlie và Touya xuất hiện trong khi người thím và ông chú khốn khổ của anh chàng đang ngồi đánh chén ngon lành, còn Ken thì ngơ ngác nhìn cả hai.
“Thím… sao lại có thể như thế được chứ?”
“Sao lại không!” Người phụ nữ tinh ranh nhìn cậu mỉm cười khoái chí khi trông thấy vẻ mặt khó tin của Ken, “Ta có cả một bộ răng giả đấy, và khi bị cháu ban cho cái phước phần mất đi hai cái răng cửa, ta đã hi sinh cả hàm và giờ đây.” Người phụ nữ nói đến đoạn, tay đem ra cả hàm răng giả, cười khùng khục. “Tất cả phải luôn hi sinh vì mấy cái đùi gà này chứ.” Người phụ nữ nhướn mắt.
“Chú thì chỉ bị phỗng sơ sơ thôi, nhưng vẫn có thể ăn uống bình thường.” Người đàn ông lên tiếng khi thấy vẻ ngơ ngác của đứa cháu quay sang nhìn, ông đã nhanh chóng giải thích để cậu khỏi mắc công hỏi lại. “Nào nhanh chóng ngồi vào bàn đi nhóc. Gì chứ tay nghề nấu nướng của thím mày là khỏi chê.”
“Vậy mà nói là phỗng sơ sơ hả trời!” Ken nghĩ thầm, rồi cậu cũng vui vẻ chấp nhận lời giải thích của cả hai rồi ngồi xuống cùng nhấm nháp thức ăn với mọi người. Cậu sực nhớ tới một việc nên vội vã chạy lên nhà trên và thắp một nén nhang cho người cha quá cố của mình. Cậu nghe giọng của thím vang lên hỏi vọng ra ngoài cửa.
“Ai đó?”
Ken nhận ra đó là hai chàng thanh niên mà cậu đã đụng phải khi sáng. Cậu vội vàng bước ra.
“Hai anh đến đây làm gì?” Ken đảo mắt khắp thân thân của Charlie, “Trông anh không có vẻ gì là bị bệnh cả. Tôi nghĩ tôi không còn phận sự gì với anh.”
“Anh ấy cảm thấy toàn thân ê ẩm, nhất là vùng xương sống.” Khuôn mặt lộ vẻ lo lắng của Touya khiến cậu chàng cảm thấy e dè, “Có vẽ cú ngã khá nặng, nên nó đã ảnh hưởng tới…”
“Tôi không cần cậu đền bù gì hết.” Charlie nói vẻ cảm thông, “Nhưng có thể cho tôi tá túc lại một đêm không, bây giờ tôi không đi nổi nữa, tôi cảm thấy sóng lưng mỏi nhừ cả.”
“Anh có thể thuê xe, đi một đoạn về phía trước sẽ có nhà nghỉ.” Ken vẻ lúng túng trả lời.
“Anh ấy đi hết nổi rồi.” Touya lộ vẻ hoang mang, “Có chổ cho anh ấy nằm không?”
“Có chuyện gì thế Ken?” Giọng người phụ nữ vọng ra.
“Không có gì hết ạ.” Cậu nói với vào, rồi quay sang nhìn hai chàng thanh niên, khuôn mặt lộ rỏ sự sợ hãi, “Ừ, đem anh ta vào đây, giờ trước tiên là đặt anh ta nằm trên giường . Tôi sẽ châm cứu cho anh ấy.”
Ken hướng dẫn cho hai chàng trai vào phòng của mình, Touya đặt Charlie xuống, vẻ mặt cả hai ngập tràn sự dối trá. Touya tỏ ra hoảng hốt nhìn tình trạng của bạn, còn Charlie thì như đau đớn tột cùng, khuôn mặt nhăn nhó đến thãm hại.
“Tôi sẽ châm cứu cho anh ấy.” Ken nghiêm giọng và đồ nghề đã sẵn sàng.
Cậu chưa kịp nói gì cả thì Charlie đã tháo hết quần áo của mình chỉ còn vỏn vẹn chiếc quần lót trên người, anh nằm sấp trên giường vẻ chờ đợi.
“Tôi đã sẵn sàng, cậu có thể châm cứu giùm tôi. Mau lên, tôi đau chết được.”
“Tôi nên ra ngoài nói chuyện với hai bác một tí.” Touya lên tiếng, anh khẽ chào Ken và bước ra ngoài.
Ken bắt đầu ngồi cạnh Charlie, bàn tay của cậu nhẹ nhàng lướt trên làn da mịn màng của anh chàng và bắt đầu cắm những mũi kim vào tấm lưng. Từng mũi từng mũi chính xác khiến Charlie cảm thấy dễ chịu cực kì và anh như đang phiêu du tại một nơi nào đó, vẻ mặt thỏa mãn. Ken rồi cũng rút tất cả những mũi kim cắm trên lưng Charlie và bảo anh chàng quay ngửa lại. Và Ken nhận ra phía đủng quần anh chàng đã căng lên một khối to tướng.
“Có vẻ do sự cọ xát với cái giường.” Charlie nhe rằng cười, cố giải thích.
“Trông nó cũng ấn tượng đấy!” Ken cũng tỏ ra hài hước.
“Nó có vẻ thích cậu nên mới biểu tình dữ dội thế đấy.” Charlie nói vẻ mồi chài.
“Anh có muốn tôi châm cứu cho cậu nhỏ này không?”
Anh chàng xứ Scolt im lặng, vẻ bàng hoàng.
Charlie rồi cũng thiếp ngủ, anh chàng đánh một giấc say sưa trong tình trạng trống vắng như thế, Ken tử tế đắp ngang cho anh một tấm chăn mỏng. Cậu bước ra ngoài và trông thấy cả chú thím mình đang nói chuyện vui vẻ với chàng thanh niên kia.
Chiều hôm ấy, khi mà ánh tà dương đã gần đi ngủ, mọi thứ ánh sáng chập choạng, mập mờ và Ken lại được làm công việc mình ưa thích. Cậu trút quần áo ra khỏi người, chỉ chừa lại độc nhất chiếc quần lót nhỏ xíu và trầm mình xuống dòng sông mát lạnh. Trong cái không gian tranh tối tranh sáng làn da khỏe khoắn, đẹp đẽ của anh càng trở nên bắt mắt. Ken bơi đủ kiểu từ bơi sãi, bơi bướm,… và điều đó khiến cậu thích thú. Touya và Charlie đang thong dong đi bộ từ trong nhà ra, và vô tình trông thấy Ken đang đạp nước đầy lôi cuốn. Chàng Chuck nắm lấy tay chàng Pervert Man kéo mạnh, và cả hai đã ngồi núp sau một bụi rậm gần đó và quan sát. Ken thôi không bơi nữa, anh dừng lại và bắt đầu kì cọ khắp cơ thể và điều đó kích thích cả hai chàng trai đang rình mò kia dữ lắm.
“Cậu thấy anh chàng kia thế nào.” Charlie thì thào vẻ hào hứng.
“Cậu ấy trông lôi cuống đấy. Nhưng…” Touya thành thật trả lời, quả thật anh không ấn tượng lắm về con người này.
“Tớ thấy cậu ấy tuyệt đấy.” Charlie quay sang nhe răng cười khùng khục với bạn mình.
Khi cả hai quay lại định tiếp tục quan sát thì đã không còn thấy Ken đâu nữa, anh chàng như biến mất tăm không để lại một chút dấu vết nào. Hai anh chàng tiu nghỉu, vẻ tiếc nuối đứng lên nhìn về phía dòng sông. Bỗng đâu từ bên dưới Ken trồi lên khỏi mặt nước và hai phát trúng ngay đích, khuôn mặt của Touya lẫn Charlie dính đầy bùn.
…
Touya ngồi đong đưa trên chiếc ghế êm ái của mình trong phòng đọc sách, anh mỉm cười một mình khi nghĩ về những kỉ niệm đã từng xảy ra với hai bé yêu, những điều ấy khiến anh cảm thấy thanh thản hơn. Đôi mắt anh nhắm nghiền, anh đang cố mơ màng để tìm về những kí ức đẹp đẽ giống như vậy. Bỗng một giọng nói cất lên đã lôi anh về với thực tại trong căn phòng đọc sách thân thuộc này.
Hajime đứng trước cửa sổ, cậu chỉ mặc một chiếc quần vải mỏng manh và phần thân trên quấn đầy băng và những vết máu vẫn còn thấm đỏ cả. Cậu đưa đôi mắt lạnh lùng nhưng nhuốm vào đó lòng biết ơn nhìn Touya, khẽ cất lời.
“Cám ơn anh đã cứu mạng tôi. Tôi sẽ ghi nhớ ơn này và sẽ trả lời anh một mạng vào lúc có thể. Tôi đến đây để nói lời cảm ơn đó và từ biệt.”
Không đợi Touya nói được gì, anh mặc vào người một chiếc áo khoác và biến mất vào trong màn đêm. Gió bên ngoài rít lên từng hồi.
.
.
.
Touya nhận ra buổi sáng hôm nay bỗng khác hơn những hôm khác trong thời gian gần đây. Căn phòng ăn hôm nay có mặt đầy đủ mọi người ngoại trừ Ryu. Siwon cũng có mặt và chỉ im lặng ăn ngon lành phần thức ăn của mình. Mikage lẫn Ken đang cười nói chuyện với nhau, và cũng cùng trò chuyện với anh. Touya định nói anh đã biết vấn đề của bé Gà, nhưng anh lại nghĩ vào lúc này là không thích hợp nên lại thôi.
“Mấy bé tối qua ngủ có ngon không?”
“Tất nhiên là không ngon rồi, hôm quá bé ở lại phòng sách suốt, em nhớ bé lắm.” Mikage lên tiếng, cậu ghim một mẫu thịt bò vừa xắt và chìa về phía bé cưng.
Touya chồm tới cắn lấy miếng thịt, nhai ngon lành vẻ hạnh phúc, “Tối qua anh xem lại cuốn kí ức gia đình và cảm thấy lâng lâng vì hạnh phúc.” Touya tặng cả ba một cái nháy mắt tinh nghịch. Anh quay sang nhìn Ken nói, “Anh nhớ tới bé cái vụ đã ném cả đống sình vào mặt anh và Chuck. Ôi khi ấy thật sự là rất kinh khủng, cái mùi bùn tanh hồi khiến anh muốn nôn ọe ngay tại lúc ấy.”
Khuôn mặt Ken giãn ra, cậu nhớ lại sự việc đó và bắt đầu cười, “Ừ, ai kêu lúc đó cả hai dám làm cái điều xấu xa, hạ cấp đó làm gì. Ai bảo hai anh lại dám nhìn trộm khi em tắm chứ.” Ken quay sang nói thì thầm với Mikage, “Khi ấy ta chỉ mới biết hai người đó, vậy mà cả hai dám rình rập khi ta tắm, nhà mi nghĩ xem có nên cho cả hai ăn sình không?”
Mikage suy nghĩ và đang tưởng tượng cái cảnh đó, khuôn mặt của bé cưng và Chuck đen đúa và đống một lớp bùn nhão. Chỉ tới đây, cậu không khỏi nôn ruột vì những cơn cười.
Touya đưa ánh mắt hiền hòa của mình nhìn Ken, anh cảm thấy nhẹ lòng một phần nào đó khi nhìn thấy nụ cười tự nhiên đã được nở lại trên khuôn mặt cậu.
Siwon đã ăn xong phần của mình. Anh đứng lên mang chén đĩa của mình đế chổ chậu rửa rồi quay lại nói với Touya, “Em sẽ đi xa ít ngày, anh ở nhà phải chú ý cẩn thận, nhớ phải khóa cửa sổ phòng đọc sách nữa đấy.” Siwon cũng không quên quay sang dặn dò cả Mikage lẫn Ken. “Hai em ở nhà nhớ để ý nhiều hơn đến Touya đấy, nên nhớ bọn Death Phantom không phải là tay vừa đâu. Hãy nhờ Chuck và Lion giúp đỡ thêm.” Siwon bước vòng tới chổ của Ken, anh khẽ thì thầm, “Em cố lên, vết thương này không phải là thứ có thể đánh gục em, anh tin như vậy. Đừng làm anh thất vọng đấy!” Anh xoa xoa mái tóc vàng rực của anh chàng rồi biến mất khỏi phòng ăn.
Touya mỉm cười nhìn Siwon, anh thấy hạnh phúc khi biết bé Chuột vẫn luôn quan tâm chu đáo đến mọi người. Trong đầu anh bỗng nghĩ tới Hajime, anh đã biết những vết thương trên người tên sát thủ này chính do Siwon để lại, anh khẽ lắc đầu nụ cười nở trên môi.
Mikage quay sang nói với Ken, “Nhớ đấy, chính anh Siwon cũng tin tưởng vào nhà mi đấy. Mạnh mẽ lên, tất cả đều tin nhà mi sẽ làm được. Cố lên!”
.
.
.
Ryu và Brad vừa ngồi ăn sáng và uống café tại một quán rẻ tiền đối diện với một khu dân cư. Đôi mắt Ryu cứ chăm chú dán vào cánh cổng ra vào của khu bên đó. Về phần Brad, anh chàng cảm thấy rất khó chịu khi càng lúc càng mơ hồ về con người tên PHONG kia. Cậu nhớ tới cuộc đối thoại giữa Ryu và bà lão trông coi khu dân cư kia.
“Thưa bác ở đây có ai đăng ký hộ khẩu sống chỉ với vỏn vẹn cái tên là PHONG không ạ?”
Người phụ nữ không cần suy nghĩ, bà trả lời ngay “Có, có một người đăng ký như thế, chỉ vỏn vẹn với cái tên là PHONG. Điều ấy khiến tôi thật sự ấn tượng. Cô ấy…”
“Cố ấy là sao?” Brad cảm thấy sửng sốt, anh chen vào cuộc nói chuyện của Ryu và người phụ nữ. “PHONG không phải là con trai sao?” Cậu chàng quay sang, vẻ thắc mắc nhìn Ryu.
“Con trai gì được, rỏ ràng là con gái mà.” Người phụ nữ cãi lại, “Ta trông thấy cô ta hằng ngày làm sao có thể nhầm lẫn được chứ. Đó là một cô gái, con trai bao giờ chứ!” Người phụ nữ bĩu môi nhìn Brad.
“Chuyện này là sao vậy Ryu?”
“Hiện tại người đó sống ở phòng mấy, tầng mấy vậy bác. Chúng cháu có biết được không.”
Người phụ nữ lưỡng lự nhìn cả hai nhưng rồi cuối cùng bà quyết định cho anh biết bởi có vẻ bà bị thu hút bởi vẻ tuấn tú quá mức của cả hai anh chàng thanh niên. Họ đã có được nơi của PHONG, nhưng Ryu quyết định sẽ quan sát con người đó thêm một lúc nữa.
Tại quán ăn rẻ tiền, Brad lại tiếp tục hỏi Ryu, vẻ cáu bẵng.
“Anh nói PHONG là con trai, nhưng bà lão trông thấy PHONG hằng ngày thì lại bảo đó là con gái. Chuyện thật khó hiểu.”
“Tin tôi đi nào nhóc, tôi không lừa gạt cậu một chuyện như thế đâu. PHONG đích thực là một chàng thanh niên.” Ryu mỉm cười trước sự bực tức của Brad Romano.
“Anh ta trông như thế nào? Tới giờ tôi vẫn chưa thể hình dung con người thần thánh mà anh đang tìm kiếm nữa đấy.”
Một chút ngẫm nghĩ, Ryu bắt đầu tả lại hình dáng của PHONG theo trí nhớ của mình. “Đó là một chàng thanh niên khoảng hai ba, hai tư tuổi gì đó. Anh chàng có nước da trắng, và một mái tóc bạc đẹp đẽ…”
Brad ngắt lời Ryu, “Da trắng, tóc trắng, liệu mắt anh ấy có phải màu đỏ không?”
Ryu ngơ ngác trước câu hỏi của Brad, “Tại sao cậu lại nghĩ mắt anh ta màu đỏ.”
“Bởi nếu thế thì anh ta bị bệnh bạch tạng rồi. Da trắng, tóc trắng, mắt đỏ, đích thực là biểu hiện của bệnh bạch tạng.” Brad hồn nhiên trả lời.
Ryu phì cười vì cách nghĩ đơn giản của cậu bạn cùng đồng hành. Anh khẽ lắc đầu để nói với Brad rằng PHONG không phải có màu mắt màu đỏ như cậu đã nghĩ. Ryu dướn người sang rất chổ Brad đang ngồi, vẻ mặt nghiêm túc cực độ của anh chàng khiến cho cậu thanh niên tóc đỏ hơi bối rồi, Ryu nói rất khẽ. “PHONG có một cặp mắt kì lạ, một con màu lục, con còn lại màu lam.”
Brad đang cố nuốt cáii điều vừa nghe, vẻ khó tin.
Chapter 15.
Ryu thoáng thấy một người vừa bước ra khỏi khu chung cư, mái tóc trắng là điều anh luôn quan tâm đến, và mục tiêu của anh đã xuất hiện. Ryu bật đứng dậy và anh bước ra khỏi quán café điểm tâm rẻ tiền ấy và dò dẫm bước theo đối tượng. Brad đi theo sau, và anh bị túm lại ngay sau đó với lí do chưa thanh toán tiền cho bữa sáng của cả hai. Cậu chàng hậm hực lấy tiền trong ví ra trả cho mụ chủ quán béo ú với khuôn mặt đầy tàn nhan, cậu bước nhanh theo Ryu.
“PHONG đấy à? Tại sao ta phải rình mò như thế, không phải chúng ta đến gặp thẳng mặt anh ấy và đề nghị một cuộc hợp tác sao?” Brad thắc mắc.
Ryu quay sang, anh tặng cho cậu thanh niên tóc đỏ một nụ người đầy vẻ bí ẩn, “Tôi muốn xác định lại một lần nữa xem đây có phải là PHONG không. Bởi PHONG là một người đa dạng về nhân dạng, anh ta là một cơn gió lạ, và gió thì chưa bao giờ có một hình thù nhất định.”
Và Brad nghĩ Ryu bị điên.
Cả hai bước theo sau người có mái tóc màu trắng phía trước, rất thận trọng và chú ý xung quanh. Cả hai thấy đối tượng bước vào một thương xá mua sắm, cả hai bước vào ngay sau đó, và đi vào khu may mặc.
“Hắn bị biến thái à?” Ánh mắt nghi hoặc của cậu thanh niên nhìn chòng chọc về phía con người kia. “Ai đời thanh niên mà lại vào quầy của phụ nữ. Ai chà chà…” Brad tặc lưỡi, “Lại còn thử cả đồ lót nữ nữa chứ.” Cậu chàng nhắn nho khi thấy đối tượng cầm lên một chiếc áo ngực mỏng dính màu xanh lá sáng, và một chiếc quần lót kiểu dây đầy gợi cảm màu cam tươi. “Chắc chắn hắn có vấn đề.” Brad quay sang vẻ chắc chắn nói khẽ vào tai Ryu.
Cả hai quan sát kĩ càng từng hành động của mục tiêu, không hề bỏ sót một cử động nhỏ nhặt nào. Những họ đành thất vọng khi thấy đối tượng đi vào phòng thay đồ và hai anh chàng chỉ còn biết ngồi chờ từ bên ngoài. Một lúc sau, từ căn buồng thay đồ đó bước ra một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc trắng xõa dài tới nửa lưng được duỗi thẳng, cắt ngang trong bộ đồ đen ôm sát người gợi cảm.
Brad há hốc miệng trông về cô nàng, vẻ khó tin, anh lắp bắp và cố gắng lắm mới có thể nói bằng giọng nói vẻ thất thần. “PHONG đấy phải không Ryu? Hắn ta đã biến thành một phụ nữ?”
Ryu Tamaki mỉm cười, anh đã tìm được chắc chắn đúng người cần tìm.
.
.
.
Touya Hino với chiếc áo phong màu tím kẻ sọc trắng và chiếc quần short màu trắng đang thong dong bước đi trên con đường trãi sỏi trắng, miệng huýt sao ngẫu hứng bài “You’re my everything” đầy trữ tình. Anh dừng lại trước phòng của Ken, khẽ gõ vào cánh cửa và chờ đợi, vẻ mặt sáng bừng niềm vui.
Ken bước ra và cảm thấy niềm vui ngập tràn tâm hồn khi thấy bé cưng đứng đó. Cậu kéo nhanh Touya vào phòng, đóng sầm cửa lại. Ken ôm chầm lấy anh chàng, rồi cứ im lặng đứng yên trong tư thế đấy. Touya mỉm cười, và anh chàng cũng cứ đứng trong tư thế ấy đủ lâu để quyết định nói lên mục đích của ngày hôm nay anh đến đây.