“Anh không đủ can đảm để lật trang kế tiếp trong cuốn kí ức gia đình của mình sao, Touya?” Giọng Siwon lạnh tanh, có một chút hờn trách pha lẫn trong đó, “Phía sau còn cả những tấm hình của cả một quãng thời gian vui vẻ mà anh ở bên Ryu, Mikage và Ken mà. Không lẽ chỉ vì một trang trước đó, mà anh lại bỏ phăng những chuỗi hạnh phúc phía sau ấy à?”
“Anh chỉ là không muốn xem tiếp nó thôi.” Touya nói, vẻ đang chống chế, “Nếu muốn anh cũng có thể lật tiếp sang và tìm về những khoảnh khắc đẹp đẽ khác. Nhưng chỉ bởi anh cảm thấy không còn hứng khởi gì nữa nên thôi vậy.”
“Hay vì anh sợ!” Vẫn cái giọng nói lạnh lùng.
“Anh không sợ!” Touya cãi lại.
“Hoặc vì anh ân hận, hoặc anh lo sợ, hoặc vì anh không dám đối mặt với cái quá khứ nghiệt ngã đó.”
“Đó là một sai lầm.” Touya gục mặt, anh nói lí nhí trong miệng, vẻ ăn năn ẩn sâu.
“Ai sai lầm? Anh, con người đó, hay em hoặc Ryu?” Siwon nói vẻ như đang chất vấn.
“Tại sao em lại nhắc đến chuyện này, nó đã là quá khứ rồi mà.” Touya cảm thấy mình đang không thể kiểm soát được sự giận dữ trong mình, anh quát to, “Anh đã cố để có thể hòa nhập lại với hiện tại này. Và cứ mỗi chuyến đi về em lại hành hạ anh bằng cái quá khứ khốn khiếp ấy.”
“Chỉ bởi cái quá khứ ấy vẫn là một phần trong cuộc sống của anh. Nên anh không thể chối bỏ được nó.” Ánh mặt băng giá của Siwon đang rạch nát tâm hồn của Touya cùng với giọng điệu đầy cay nghiệt. “Và cái sai lầm của quá khứ kia vẫn đang tiếp tục bám theo anh đến cái hiện tại này, và cả tương lai về sau nữa.” Giờ đây khuôn mặt của Siwon đã rất gần với Touya, anh khẽ thì thào nhưng chắc chắn người nghe vẫn có thể tiếp nhận tốt lời anh nói. “Hắn đã trở lại, hắn muốn khơi lại mối thù ngày xưa, thì em tự hỏi tại sao anh lại phải sợ hãi cái quá khứ ấy chứ. Anh từng khuyên những người tình của mình hãy đối đầu với những nỗi đau, nỗi tuyệt vọng trong quá khứ, chấp nhận nó và rồi ta sẽ sống tốt. Nhưng anh đã không làm được điều đó…”
“Cho anh yên được không, Siwon.” Touya van nài, vẻ mặt thảm hại hiện rỏ mồn một trên khuôn mặt anh. “Anh sẽ cố, hãy tin anh, anh sẽ làm được.”
“Bao lâu?”
“Anh sẽ làm được!”
.
.
.
Ryu lơ đãng ngó về một phương trời khác phía xa qua tấm cửa kính cửa sổ của một quán café nhỏ mang tên “Sến”. Brad ngồi đối diện vẻ chán chườn khi trông thấy điệu bộ như chết rồi của người bạn đồng hành.
“Anh cứ giữ mãi thái độ nghiêm chỉnh chán ngắt như thế sao?” Brad lên tiếng phàn nàn, “Tôi tự hỏi tại sao Touya lại thích một người cứng nhắc như anh.”
Ryu đẩy ánh mặt về phía anh chàng Pervert Uke, nở một nụ cười nửa miệng, anh gạt ý nghĩ về Touya sang một bên, khẽ dướn người về trước, anh nói, “Thế cậu nghĩ tại sao Chuck lại thích một người như cậu?”
“Tôi có thứ anh ấy cần. Và tôi cho anh ấy thứ ấy.”
“Thế thì không còn gì để bàn nữa. Chúng ta tiếp tục lên đường nhé.”
Ryu mỉm cười nhìn cậu nhóc, anh đứng dậy và bước ra khỏi quán café chật chội với thứ âm nhạc kì lạ, tẻ nhạt. Brad đi theo sau vẻ miễn cưỡng.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Tôi không biết!”
Brad Romano như phát khùng khi vẫn cứ nghe cái điệp khúc “Tôi không biết!” của Ryu, cậu gắt “Đi kiếm người mà không biết tí gì thông tin thì kiếm cái nỗi gì. Mò kim trong một cái đại dương à, một chuyện thật nực cười.” Cậu đánh ánh mắt không hài lòng về phía đối phương.
“Cho nên giờ đây chúng ta nên đi tìm kiếm manh mối. Có như thế phạm vi mới có thể thu hẹp lại.” Ryu nở một nụ cười lịch thiệp nhìn Brad, anh khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu chàng rồi lắc mạnh, “Đi nào, nhóc!”
Brad giận điên người, anh như muốn móc khẩu súng ra và nã một phát ngay giữa đầu cái kẻ vừa mới kêu mình là nhóc. Cậu giẫy nãy và bước tiếp bước theo sau Ryu, miệng chửi lầm rầm.
Hi vọng của cả hai vẫn chưa có gì.
…
Brad Romano, một chàng trai người Pháp gốc Ý, là con trai út trong một tập đoàn làm ăn cỡ vừa tại Paris. Nhưng bản chất của công ty này lại là một nhóm bằng đảng xã hội đen, họ dùng vũ lực để chèn ép những người yếu thế hơn mình, và rồi thâu tóm tài sản của những kẻ khốn khổ ấy về phía mình. Brad lớn lên theo lối sống đầy bạo lực đó.
Mẹ cậu cảm thấy lo sợ đứa con trai nay sẽ lại tiếp bước những cậu anh nhiễm thói côn đồ quá mức, nên bà quyết định đưa cậu sang học ở một trường nam sinh ở Thụy Sĩ. Và mặc cho sự phản đối kịch liệt từ cậu cũng như cha cậu, cuối cùng mẹ của Brad cũng đã đạt được điều mình muốn. Bà đã gửi cậu được sang học ở Thụy Sĩ.
Nếp sống văn hóa rởm theo lối bọn quí tộc không khiến cho Brad cảm thấy hào hứng chút nào. Cậu ghét phải tuân theo những đường lối, những qui cách bất di bất dịch. Những thứ ấy khiến chàng trai cảm thấy muốn bệnh. Thời gian trôi qua, và rồi Brad cũng đã tìm được một nơi thú vị trong cái trường tẻ nhạt này, và nó khiến cậu cảm thấy ngày ngày trôi qua nhanh hơn.
Phu nhân Romano – mẹ cậu đã bàng hoàng và quyết định cho cậu được trở về Paris khi phát hiện ra cái nơi nơi thú vị của đứa con quí tử của mình. Đó là một lần bà sang thăm Brad, và bà sửng người kinh ngạc rồi như muốn ngã xuống ngất xỉu khi thấy cái thú vui của con trai. Brad say sưa ngắm nhìn những con thú trong khu vườn sinh học của nhà trường, nhưng cái cậu đang chăm chú ngắm chính là cảnh bọn chúng đang giao phối với nhau.
Brad đã đượctrở về, và cái kinh nghiệm đầu tiên trong giới giang hồ của cậu chính là vào cái ngày ấy. Một nhóm gồm những kẻ muốn ám sát cha cậu nhưng đã thất bại, chúng bị tóm gọn và bị giam cầm trong một khu vực dơ bẩn phía dưới một căn hầm nằm sâu dưới lòng đất. Đích thân cậu thiếu niên trẻ tuổi này yêu cầu mình được ra tay trừng trị bọn khốn khiếp này. Brad Romano đã ghim đạn thủng qua năm bàn tay phải của từng tên. Và cậu bình thản quay về phòng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
…
“Người đó mạnh như thế nào, Ryu?”
“Tôi nghĩ anh ta không mạnh bằng cậu.” Ryu mỉm cười nhìn cậu thanh niên.
“PHONG, cái tên gợi lên một thứ gì đó đặc biệt. Nhưng cảm giác mơ hồ. Hắn mạnh lắm à?” Mọi cậu nói của Brad bật ra đều kết thúc bằng một câu hỏi như thế.
“Đây là sẽ nơi ta hi vọng có chút manh mối về con người này. Nhanh lên nhóc.” Ryu bước nhanh về phía trước, vẻ đạo mạo.
Còn Brad thì muốn ghim đạn vào đầu Ryu.
.
.
.
“Ôi tội nghiệp Chuck, anh tha lỗi cho anh ấy đi mà. Dẫu sao lần này việc Chuck làm suy cho cùng cũng vì em nhờ vã, và cũng vị sự an nguy của anh Touya thôi mà.” Miakge mỉm cười, cố khuyên ngăn Jeremy khi cả hai đang dở đồ từ phía cốp xe sau khi vừa thực hiện một cuộc dạo vòng quanh siêu thị. “Anh mà cấm cửa thông thương với anh ấy, coi chừng anh ấy đi “giao lưu văn hóa” với người khác, tới lúc đó anh đừng có mà lại lên cơn Hoạn Thư đó nhé.” Mikage nói với giọng hù dọa lẫn châm chọc.
“Anh ta có ăn một trăm cái gan gấu cũng không dám.” Jeremy không quên kèm một cái liếc hờ về phía Mikage, “Còn em nữa chứ, khi không lại bảo Chuck làm cái chuyện ấy. Em muốn nối giáo cho giặc à. Hay là em muốn cùng với lão ta bị treo lên giàn giáo rồi bị thắt cổ chết.”
“Em vô tội à. Em chỉ muốn nhờ vả Brad giúp đỡ Ryu trong việc tìm kiếm PHONG thôi. Còn cách thức giao dịch giữa cậu ta với Chuck thì em không có nhúng tay vô à.” Mikage chối đây đẩy, cậu không quên kề sát tai Jeremy và thì thào một câu trước khi kết thúc câu nói của mình, “À, lúc ngồi chờ, cả em và cô tiếp tân đề tỏ ra sửng sốt đấy. Họ yêu nhau mà âm thanh vọng tới dười này đấy. Chắc họ đạt tới đỉnh điểm khoái cảm hé Lion.”
Một hộp trứng vừa mới được mua từ siêu thị về đã bị bóp nát trong tay Jeremy, anh chàng quay sang lườm thẳng về phía Mikage.
“Anh ước gì có thể giết chết tên đồng phạm. Hắn có vẻ đang thích thú khi cười giễu trước mặt kẻ khác.”
“Chihuahu chào tất cả các bạn yêu thích chương trình “TARGET” của đài truyện hình DEF.” Gã “chó săn” xuất hiện bên cạnh hai chàng thanh niên, mái tóc mới được nhuộm màu đỏ chói khiến cho gương mặt xấu xí của gã càng thêm kinh dị, còn cặp kiếng tròn nhỏ màu đen thì càng khiến hắn trông y như một con cá thòi lòi. “Một cuộc đánh ghen giành giật tình cảm của những người tình nhà Hino. Chắc chắn rằng nó sẽ hứa hẹn rất nhiều điều hấp dẫn đây.”
Jeremy cảm thấy bực bội khủng khiếp trước sự có mặt của tên phóng viên đáng ghét này. Anh chộp ngay lấy chiếc micro trong tay gã và dồn tất cả vào cái họng đang háo hức nói. Anh cũng không quên đạp banh cái máy quay của gã luôn đi theo kè kè Chihuahua. Miakge cũng phụ họa cho lần đả kích này, cậu mở hộp trứng vỡ vụng bởi do Jeremy và chế đều thứ dịch sền sệt này lên đầu gã phóng viên, và nó bắt đầu chảy nhễu nhão khắp người gã.
“Tao cấm, thấy tao mà còn xuất hiện nói lảm nhảm mấy thứ vớ vẩn này là có ngày cái lỗ để ghim micro này là hốc mắt của lũ bây đấy.’ Lion gầm gừ.
Mikage cũng không khỏi kinh hoàng trước lời dọa nạt đầy chân thực của Jeremy. Anh chỉ biết im lặng và xách toàn bộ đồ vừa mua sắm đem vào nhà.
Chihuahua vẫn đang loay hoay để có thể chùi bớt cái thứ tanh hôi đang phủ khắp người mình. Hắn quay sang trút giận lên tên quay phim đi cùng khi bắt gặp gã cố giấu sự thích thú khi trông thấy bộ dạng lúc này của hắn lúc này.
.
.
Mèo Kitty ngồi gọn trên chiếc ghế quay, miệng mút chùn chụt thanh kẹo ngậm, còn mắt vẫn hướng về phía màn hình và đang đọc ngấu nghiến những thông tin mà cô thu thập được trong những ngày gâng đây. Cô nghe thấy tiếng mở cửa mà biết rằng bạn bạn đồng nghiệp đã về. Kitty quay sang định nói một lời chào lịch sự với bậc tiền bối của mình, nhưng rồi khuôn mặt cô bỗng giãn ra và cô chỉ còn biết cười trong sự ngất ngây khi trông thấy bộ dạng kinh tởm của Chihuahua.
“Ôi không, trông anh cứ như là vừa bị rãi đầy tinh dịch lên người. Đừng nói với em anh vừa mới có một cuộc group sex đấy nhé.”
Gã “chó săn” lại nên cơn nổi sùng khi bị Kitty chế giễu, và cái thứ mà cô nàng đánh vào trái tim gã lại là một thứ mà gã cực kì căm ghét. Gã ghét tình dục, ghét nghĩ tới những cảnh yêu đương nóng bỏng. Vì thế, cuộc sống của Touya luôn luôn là tâm điểm cho gã, gã muốn phơi bãy cái thói hoang dã trong đời sống tình dục và mỉa mai nó. Điều đó làm hắn cảm thấy được nguôi ngoai.
“Em có thôi cái so sánh khủng khiếp đó không. Con gái gì mà nói chuyện còn bạo hơn cả đàn ông.” Chihuahua quắc mắt nhìn Kitty, và hắn như muốn chảy cả lít máu mũi khi trong thấy bộ dạng lúc này của cô bạn đồng sự. “Em ăn mặc gì mà trông kinh thế. Lõa lồ quá, trông cứ như mấy con điếm ở kỉ viện.”
Bây giờ tới phiên Kitty cảm thấy nổi cơn tức giận khi nghe Chihuahua “khen” đắm đuối bộ dạng của mình. Cô ném một cái nhìn đầy hâm dọa về phía người cộng sự rồi lại lấy từ phía kẻ ngực của mình một que kẹo múc và thảy nó về phía Chihuahua.
“Cho anh đó, ăn đi cho bớt khùng.”
“Cám ơn, ăn cái này là khỏi nói chuyện luôn. Khùng còn hơn nữa chứ.”
Gã “chó săn” ném que kẹo vào sọt rác, và đi đến chiếc ghê sofa cứng ngắc và ngã người lên đó. Gã vẻ mệt mỏi quay sang nhìn Kitty giờ lại đang chăm chú đọc tài liệu trên máy.
“Em vẫn quyết theo cái vụ bọn mafia Death Phantom à?”
“Em đã nói rồi, em sẽ lôi cái bọn này ra ngoài ánh sáng.” Kitty quay sang, đôi mắt sáng rở của cô nhìn Chihuahua, cô khẽ thì thầm. “Tất nhiên, có một việc thú vị có liên quan đến chàng Pervert Man của anh đây. Thú vị không nào?”
Chihuahua liền bật dậy, hắn đến cạnh Kitty, và cặp mắt dán chặt vào màn hình.
.
.
.
Touya cảm thấy buồn vô hạn, anh cảm giác như mình đang dần đánh mất những điều quan trọng nhất của cuộc đời mình. Căn phòng ăn vắng lặng một cách thãm hại, và anh đã không thể nhai nổi bất cứ thứ gì mặc cho nó hấp dẫn đến mức độ nào. Mikage ngồi kế bên, nhìn anh vẻ lo lắng.
“Trông bé có vẻ không được vui, chuyện gì thế?”
Chàng Pervert Man quay quắc nhìn xung quanh căn phòng, vẻ buồn bã, anh cất lời bằng một giọng bị lệch hẳn, “Căn phòng này dạo này vắng lặng quá, anh cảm thấy mình đang…” Touya không muốn nói tiếp điều đang suy nghĩ. “Ken dạo này có thái độ lạ quá, em có biệt chuyện gì xảy ra với em ấy không?”
Mikage ngập ngừng, cậu đang đấu tranh trong nội tâm của mình. Cậu vừa muốn nói ra sự thật với Touya, nhưng lời hứa mà cậu đã hứa với Ken đã khiến Mikage không thể cho anh biết được sự thật đó. Cậu lo sợ lúc này phải nhìn vào đôi mắt của người yêu, Mikage cúi gầm và chỉ ngấu nghiến ăn cho xong đĩa thức ăn của mình.
“Em không rỏ lắm.”
“Có khi nào Ken…” Touya lưỡng lự, “…mà thôi.”
“Không có đâu. Không lẽ anh không tin Ken sao, người cậu ấy yêu chỉ anh mà thôi. Anh đừng có mà nghi ngờ. Đồ ngốc!”
Cả hai lại rơi vào im lặng, và họ cố ăn hết chổ thức ăn của mình và quay về phòng.
.
.
Mikage gõ cửa phòng Ken và anh đi vào trong. Cả hai đang trò chuyện với nhau.
“Nhà mi làm cho bé cưng buồn đấy. Anh ấy đang có những suy nghĩ rất lung tung. Điều ấy thì thật là tệ.” Mikage nói liên tục, giọng đượm chút bực tức, “Ta không muốn bé như thế này đâu. Nếu nhà mi mà cứ tiếp tục như thế, ta sẽ nói tất cả cho bé cưng biết.”
“Nhà mi không được làm như thế!”
“Tin ta đi Ken, ta sẽ làm như thế đấy.”
Ken đưa bàn tay tần nguyền của mình lên và nhìn nó vẻ đau đớn. Đôi mắt cậu chạy trốn Mikage vào một góc tối. “Ta không biết hiện giờ mình làm sao nữa. Thực sự ta rất muốn như trước kia, nhưng cứ hễ gặp bé cưng ta lại cảm thấy mình không còn xứng với anh ấy…” Cậu ngập ngừng, khuôn mặt lộ rỏ vẻ bi quan. “Ta giờ…”
“Thế một trai gọi thì xứng với bé cưng à.” Mikage cố gắng lắm mới có thể nói ra được điều này, đôi mắt cậu đầy nước, “Mỗi chúng ta đều có những hoàn cảnh khác nhau, nhưng đều cùng gặp nhau bởi một điều đẹp đẽ đến từ bé cưng. Anh ấy đã vẫn xem trọng chúng ta, vẫn muốn che chở chúng ta, và chưa bao giờ xem xét xem ai xứng với anh hoặc không. Ta biết nhà mi bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận với hiện thực phủ phàng về cánh tay này, nhưng đừng bao giờ nghĩ lệch lạc kiểu vậy, Ken. Bé lúc nào cũng quan tâm đến nhà người, cho dù có bất cứ chuyện gì thì anh ấy vẫn vậy.” Mikage đưa tay sang nắm chặt tay Ken. “Hãy nghe ta, không có gì là không thể không làm được. Ta sẽ giúp ngươi tìm một ưu điểm khác trong người mà bây giờ cả bản thân ngươi cũng không nhận ra. Và điều bây giờ ta mong muốn chính là ngày mai hãy là một Ken Kmok của ngày nào và có mặt tại phòng ăn, được chứ?” Đôi mắt Mikage nhìn Ken, vẻ hi vọng.
Và anh chàng tóc vàng đã gật đầu.
Touya đã nghe tất cả câu chuyện của cả hai từ bên ngoài. Anh lặng người.
Chapter 14.
Touya không thể nào chợp mắt được vào tối hôm ấy khi trở về phòng từ chổ của Ken. Cuộc nói chuyện của hai bé cưng đã khiến anh cứ thao thức mãi và những suy tư cứ thế dày vò anh chẳng chịu buông tha. Touya nằm lăn lộn trên giường và cuối cùng anh đã quyết định đi đến phòng đọc sách. Tại nơi đây, Touya lại một lần nữa lấy cuốn sách có gáy màu đỏ rượu vang và đặt nó nhẹ nhàng trên bàn và lại bắt đầu lật chậm rãi từng trang từng trang một. Anh lật nhanh qua trang thứ hai có hình của Ryu, và cả trang kế của Siwon, Touya dừng lại ngắm nhìn kĩ càng hơn khuôn mặt đẹp đẽ của Mikage, và ánh mắt trìu mến ấy cũng đặt trọn vẹn vào Ken. Touya đang ôn lại những kỉ niệm đẹp mình đã từng có với hai con người này.
…
Mikage vốn là một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, và cậu đã bước ra khỏi khu trẻ mồ côi “Tấm lòng của biển” trong một sự quyến luyến, và tràn đầy trong nước mắt. Sự đẩy đưa của định mệnh đã khiến cậu trở thành một geisha hạng nhất tại vũ quán “Thiên Sứ”. Mikage đã được sự sắp xếp của những kẻ trong nghề, và với vẻ mặt thanh tú, vóc dáng đẹp đẽ cậu dần đi đến đỉnh cao của cái nghề bất hạnh này. Khuôn mặt thật của Mikage hàng đêm phải ẩn sâu sau lớp phấn kem dày cộm, và thân thể cậu được khoác bên ngoài bởi bộ kimono hở hàng bị xé rách rất nhiều chỗ với những lớp vãi băng ôm sát bên trong. Cậu phải hàng đêm ngồi đánh đàn, ca hát và lắng nghe những tiếng hò réo, tục tĩu từ những kẻ hạ đẳng thèm khát cậu từ bên dưới khán đài.
Touya nhớ lại lần đầu tiên trông thấy Mikage, đó là khi cậu đang độc tấu bài “Flower”, và ánh mắt buồn ươn ướt của cậu lôi cuốn lấy anh chàng Pervert Man ngay lúc đó. Touya cùng Charlie đã say sưa lắng nghe mê mệt những giai điệu đẹp, mượt mà qua từng cái khẫy điêu luyện của chàng geisha đang ngồi buồn chán, miễn cưỡng trên cái sân khấu lòe loẹt màu sắc kia.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, Touya đã đi vào cánh gà hòng để tìm kiếm chàng trai đẹp đẽ đó, nhưng không hề thấy cậu ta đâu cả. Anh đã gạ hỏi những tay nhạc công thường biểu diễn cùng cậu, và phải chi trả một khoảng tiền kha khá, Touya mới biết được tên và nơi cậu chàng sinh sống.
Ngày hôm sau, Touya cùng Charlie lại đến vũ quán “Thiên Sứ” và tiếp tục lắng nghe những giai điệu đẹp từ bản độc tấu “Flower” do Mikage thể hiện. Mặc dù lớp phấn kem dày cộm được phủ đầy bên ngoài, những Touya vẫn có thể thấy được sự u buồn, cô độc hiện rỏ trên vẻ mặt của chàng geisha đẹp đẽ này. Và khi buổi diễn kết thúc, cậu chàng lại biến mất nhanh chóng như đã hòa tan vào trong không khí. Touya cùng cậu bạn chiến hữu thi quay về khách sạn.
Mikage hàng ngày đều nhận được những bó hoa đẹp đẽ, những bức thư tỏ tình nhăn nhít lẫn những món quà từ tầm thường đến giá trị, cậu đều không hề để tâm tới và chia tất cả những thứ đó cho bạn diễn của mình, cậu luôn trở về nhà với số tiền lương nhận được và một thân xác mệt mõi.
Cậu nhận ra có một sự khác lạ tại khu mà cậu sinh sống. Nó vốn là một chỗ nghèo nàn, ẩm thẩm, và tối tắm. Nhưng hôm nay nó bỗng trở nên sạch sẽ, tươm tất và được thắp sáng bằng những ngọn đèn cầy lung linh chạy dọc hai bên lề đường. Touya xuất hiện thanh lịch ở đầu bên kia con đường và anh đi đến mỗi lúc gần hơn nơi chàng geisha đang đứng. Một cái cúi chào nhã nhặn, chàng Pervert Man lên tiếng.
“Tôi hâm mộ tài năng của em, và có hi vọng muốn kết thân với em. Tôi tự hỏi cách làm này của tôi có bị trùng lắp với ai không, cũng như có gây được sự ấn tượng nào trong em không?”
Mikage mỉm cười dịu dàng nhìn con người xa lạ trước mặt mình, chính cái nụ cười đó lại càng khiến cho nạn nhân phải điêu đứng, Mikage nhẹ nhàng lên tiếng.