Liên khúc Tình một đêm – VĂN… KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI

Tác giả: Nguyễn Thành Luân
Nguồn: Diễn đàn Tình Yêu Trai Việt
-----****-----

Ở một diễn đàn dành cho giới gay...
Tôi là một thành viên nơi ấy và cũng thầm lặng như đa số thành viên khác...Có nghĩa là chỉ vào đọc truyện là chính mà thôi...
Nơi đó...có một tác giả...mà tôi vô cùng ưa thích...
Vì ái mộ anh ấy quá nên tôi ngỏ lời làm quen...
Tôi vui mừng hết biết khi nhận được hồi âm của ''thần tượng''...

Thư đi tin lại...ắt có ngày gặp mặt...
Cũng chỉ cafe,trò chuyện thôi nhưng cũng đủ khiến tôi sung sướng mãn nguyện quá chừng chừng...

Tình cảm giữa tôi và ''nhà văn'' ấy mỗi lúc càng sâu đậm...và cũng đến lúc chúng tôi ''lên giường'' với nhau...
Những ngày tháng ''mặn nồng ân ái'' với anh khiến tôi chẳng thể nào quên và luôn tự hào là mình đã chọn không sai người...
Văn của anh ấy viết...bình dị,mộc mạc đơn sơ như lòng người miền tây nam bộ kia mà...Lúc nào cũng ca ngợi đề cao những mối tình chung thủy của giới này khiến có nhiều truyện tôi vừa đọc mà rơi nước mắt lúc nào chẳng biết...
Dĩ nhiên ngoài đời anh ấy chắc chắn cũng vậy thôi...

Tôi sung sướng và hãnh diện vì điều này vô cùng...
Làm người yêu của một ''nhà văn''...là ''thần tượng'' của biết bao người...sướng quá đi thôi...

Nhưng mà...

''Tôi đang lừa dối em
mà sao...em không biết
Những lời nói...tình duyên
với tôi...không cần thiết...

Chớ nên...thề thốt chi
Đùa vui...thôi đây nhé ...
Say đắm...và...si mê
Sẵn sàng...đang nhạt nhòa...

Tội nghiệp quá...xây những lâu đài cát mơ
Biển vắng...những chiều sắp mưa

Tình cũng như là...đám mây...mịt mù...
Tinh là nhớ...xin nhớ...không lừa dối ai
Đừng nói...câu chuyện lứa đôi
Tình cũng như...dòng nước trôi...

Khi tôi tìm đến em...
Là...tìm vui...trong chốc lát
Đến một lúc...rồi quên
Nhớ nhung...không cần thiết

Nếu em...hiểu rõ tôi...
thì không nên...tức tối

Yêu...nghĩa là...phai phôi
Nghĩa là...mang hận hoài...
''

Cũng như anh ''gia_xau_ngheo'' là...mỗi khi ở bên tôi,anh ấy có quá nhiều cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi vô cùng khó chịu lẫn hoang mang...
''Thức khuya mới biết đêm dài.
Ở lâu mới biết lòng người...bất nhân''
Càng lúc...những cuộc hò hẹn của chúng tôi cứ thưa dần...thưa dần đi...
Có một hôm,tôi vô tình thấy anh ấy ...tay trong tay với một người con trai xa lạ cùng bước vào một quán ăn sang trọng...
Khi tôi bước đến,anh tỉnh bơ giới thiệu :
-Đây là một ''bạn đọc thân thiết'' của anh từ Qui Nhơn mới vào...
Quay sang tôi,anh lên tiếng với người kia :
-Anh chàng này chỉ là bạn ''bình thường'' của mình thôi...
Tôi nghe mà tê tái trong hồn...Trời ơi,thì ra trong mắt anh ấy tôi chỉ là một người bạn ''bình thường'' đơn giản thế sao ?

Cứ vài hôm,tôi lại phát hiện ra bên cạnh anh lại là một chàng trai khác...
Khi tôi tỏ ý khó chịu thì anh lại cười khì :
-Em không cần phải ghen làm gì ...Họ chẳng qua chỉ là những bạn đọc ái mộ anh thôi mà...Ít ra em cũng phải cho anh ''tự do giao tiếp'' với ''bạn đọc thân thiết'' một chút chứ ?
Tôi bực bội :
-Giao tiếp gì mà từ sáng sớm đến ...nửa đêm vậy hả anh ? Hình như anh thường xuyên ''tiếp bạn đọc'' trong phòng của khách sạn thì phải ?
Anh ta nhăn mặt nhìn tôi :
-Ừ,tôi là vậy đó...Nếu em không thích thì...''ok,mình chia tay'' nhé !
Tôi sững sờ nhìn anh không chớp mắt :
-Đối với anh ...thích thì đến,không thích thì đi một cách dễ dàng như vậy ư ? Thế sao trong các câu chuyện anh viết toàn là đề cao những mối tình chung thủy đẹp như mơ vậy ? Toàn là những cuộc tình đáng khắc cốt ghi xương không thôi...
Anh ta cười khinh khỉnh đáp lời :
-Truyện là truyện...mà đời là đời...em hiểu không ? Tôi nói cho em biết : Văn...không phải là người đâu nhé ! Đừng có mơ...
Nói xong,''nhà văn'' liền bỏ đi mất biệt...

Sau này,tôi vẫn thấy anh ta thường xuyên viết truyện trên diễn đàn ấy...
Lại quen biết với nhiều người khác...và hẹn hò búa xua với tất cả không chừa một ai...

Nhưng trong mắt tôi,hình ảnh một ''nhà văn'' bình dị đơn sơ mộc mạc ấy không còn nữa...
Bởi vì...''thần tượng'' kia đã bị sụp đổ trong tim tôi từ lâu ...lâu lắm rồi...

Dĩ nhiên người khó chịu nhất trong câu chuyện vừa kể của ''Seasions'' là ''nguyenthanhluan'' rồi nên khi hắn vừa im tiếng thì Luân liền hất hàm nhìn ''Seasions'' :
-Ê...mi đang ''mai mỉa'' ai vậy hử ?
''Seasions'' xua tay,lắc đầu :
-Ai muốn hiểu sao thì hiểu...Ủa mà trong truyện tui có đụng chạm gì đến tên ông chưa ? Hứ làm như có mình ên ông là ''nhà văn'' vậy ...
''galang84'' bước ra can ngăn :
-Thôi,thôi cho tui can đi mấy cha...
''crankyone'' cằn nhằn :
-Mà ''Seasions'' cũng kỳ nữa...Nãy giờ cứ chê mọi người kể chuyện buồn...Tưởng sao,đến phiên hắn còn quá cha...Yêu thì thiếu gì người để chọn lựa,bộ hết người rồi sao mà lao đầu vô mấy cha nội nhà văn ? Mi hổng nghe thiên hạ đồn hả : ''Nhà văn nói láo,nhà báo nói thêm'' mà...
''A3_H'' lẩm bẩm :
-Tui là ''việt kiều'' Châu Âu đẹp trai phong độ sao không yêu ? Ai biểu yêu cha nhà văn vớ vẩn nào đó thì...chết ráng chịu !

''Galang84'' lại xua tay :
-Thôi im lặng trật tự cái coi...
Lão cầm một lá thăm trên tay,mở ra xem rồi rú lên :
-Nhân vật mới tinh à nha ! Xin mời ''jadeorchid'' đến từ USA...

Tiếng vỗ tay tràn ngập căn phòng...
''jadeorchid'' từ từ bước ra, phong cách không thua gì nghệ sĩ ...
-Dạ, em xin chào quý khán giả đã đến đây ủng hộ em đêm nay...Dạ, em xin cảm ơn anh ''nguyenthanhluan'' đã tổ chức cuộc họp mặt này và có lòng mời em đến dự...Dạ,em cũng xin gửi lời chào đến tất cả mọi người có mặt trong buổi tiệc ...Dạ,em cũng xin cảm ơn anh ''galang84'' có lòng tốt đưa em lên ''bảng phong thần''...Dạ,em cũng xin...
Tiếng mọi người nhao nhao :
-Kể lẹ đi cha nội...
-Dài dòng văn tự quá...
-Nhiều chuyện gì đâu...
-Đứng nói hoài coi chừng ăn trứng thúi bây giờ...
Nghe vậy,''jadeorchid'' hoảng hồn hoảng vía liền lắp bắp :
-Dạ,em xin kể liền đây ạ...Dạ,trước khi kể em xin gửi lời cảm ơn đến mọi người đã chịu khó lắng nghe lời em ạ...Dạ,em cũng xin gửi lời tri ân đến anh ''nguyenthanhluan'' là người tài trợ chính cho chương trình này...Dạ,em cũng tỏ lòng biết ơn đến các nhà đồng tài trợ là anh ''Vinh Cuong'' ,anh ''galang84'',anh ''NickSJ'' ,anh...
-Trời ơi là trời...
-Có kể hông vậy cha ?
-Xuống đi...xuống đi...

-Dạ,mấy bác đừng la ó nhảy đong đỏng coi chừng rớt hết đồ phụ tùng bây giờ...Dạ để em kể ạ...Câu chuyện của em là như thế này...

Câu chuyện thứ sáu : TƯƠNG TƯ ...CHÀNG CA SĨ

Loading disqus...