Liên khúc Tình một đêm – TRAO DUYÊN… NHẦM TƯỚNG CƯỚP

Tác giả: Nguyễn Thành Luân
Nguồn: Diễn đàn Tình Yêu Trai Việt
-----****-----

Trong các câu chuyện chú Luân viết ,tôi thích nhất ''NGƯỜI TÌNH...DU ĐÃNG'' mà chẳng hiểu vì sao nữa...
Mỗi khi đọc sách hoặc xem phim ảnh,tôi cũng thầm ngưỡng mộ những kẻ tuy sống trong giang hồ nhưng lại có tâm hồn khẳng khái và nghĩa khí đâu thua gì 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc trong truyện ''Thủy Hử'' của Trung Quốc chứ ?
Tuy là người Bắc 100% nhưng tôi thích nghe cải lương cực kỳ...
Tuồng tôi mê nhất là "Tướng cướp Bạch Hải Đường ''
Cứ mỗi khi nghe đến đoạn sau đây thì nước mắt tôi cứ tuôn rơi lã chã :

''Nhung ơi...sao em nỡ nào bỏ anh ra đi khi con Thu mới vừa lên hai tuổi...
Sao em đành quay lưng ngoảnh mặt trong khi anh vẫn còn tha thiết yêu...
...em...
Suốt cuộc đời...không gian dối...
Tình nghĩa vợ chồng...chung chăn sẻ gối...
Từng tháng từng ngày...mình gian khổ có nhau...
Nhưng kể từ đây...
Em đã ra đi...không trở lại nữa rồi...
Anh thì...suốt đời...mang án...
Chỉ tội nghiệp cho con khờ...
hãy còn trong lứa tuổi ngây thơ...
Rồi đây...
Ai dạy bảo nâng niu...
ai chăm sóc...vỗ về...
Khi vắng tiếng ru em...
trong giấc ngủ đêm dài...
Nó sẽ khóc đòi cha...
hay buồn vì nhớ mẹ...
Cha thì bị tù đày...
mẹ lại bỏ đi xa...
Thượng đế ơi...
ông gây chi thảm trạng...
Để khổ lòng nhau...
khi chia cắt...một gia đình...
Thôi thì đành xuôi tay...
cho định số an bài...''

Vì tò mò...và muốn khám phá miền Nam nên lúc thi đại học tôi lén lút gia đình đăng ký thi vào một trường tại TP.HCM...
Lúc có kết quả thì mọi chuyện coi như xong,tôi vô cùng mừng rỡ nên cứ hớn hở một mình bước lên tàu Thống Nhất tiến thẳng vào Sài Gòn...
Trong khi bố tôi im lặng thở dài thì mẹ cứ dặn dò mãi :
-Con vào đấy nhớ cẩn thận ...Cái bọn miền nam chúng nó ghê lắm nhá ? Phải xem trước xem sau và nhớ là đừng giao du qua lại với bất kỳ ai con nhé !
Tôi cứ gật lia gật lịa mà chẳng thèm để ý đến lời bà nói làm gì...

''Dừng chân trên bến khi chiều nắng chưa phai
Từ xa thấp thoáng...muôn tà áo tung bay
Nếp sống vui tươi...nối chân nhau đến nơi đây
Sài Gòn đẹp lắm...Sài Gòn ơi...Sài Gòn ơi...

Ngựa xe như nước...trên đường vẫn qua mau
Người ra thăm bến...câu chào nói xôn xao
Phố xá thênh thang...đón chân tôi...đến chung vui...
Sài Gòn đẹp lắm...Sài Gòn ơi...Sài Gòn ơi...

Lá la la lá la...Lá la la lá la...
Tiếng cười cùng gió...chan hòa...niềm vui say sưa
Lá la la lá la...Lá la la lá la...
Ôi đời đẹp quá...đẹp quá...tràn bao ý thơ...''

Tới Ga Sài Gòn thì trời vẫn chưa sáng hẳn...
Nếu như ngồi ở quán cafe trong ga thì tôi đã được yên thân rồi.Đằng này vì náo nức,vì tò mò nên tôi từ từ thả bộ ra cổng...
Đang lang thang ngơ ngác trên đường Nguyễn Thông thì tôi như đứng tim khi nghe tiếng xe lao nhanh qua như chớp trước mắt mình...
Trong nháy mắt,cái vali mà tôi mang theo đã biến mất theo chiếc xe ấy...
Trời ơi,tư trang quần áo...của tôi...
Một thân một mình nơi xứ lạ quê người,tôi còn biết làm gì hơn là quỵ xuống bên đường khóc tức tưởi ...

Giờ đây tôi mới thấm thía lời mẹ dặn :
-Cái bọn trong nam ấy chúng nó ghê lắm nhá...
Nhưng khi hiểu ra thì tất cả đã quá muộn màng...

Tôi đang ngồi khóc tỉ tê thì chợt nghe tiếng hỏi bên tai mình :
-Ê nhóc,bị giựt đồ rồi phải không ?
Ngước mắt lên nhìn...trước mắt tôi là một anh thanh niên đô con với hàm râu quai nón xanh mướt...
Tôi gật đầu :
-Dạ,em mất hết đồ đạc và giấy báo nhập học rồi anh ạ ...
Anh ta chăm chú nhìn tôi ...
Mãi một lát sau mới hất hàm hỏi :
-Tỉnh nào ?
Tôi đáp :
-Dạ...Hà Nội !
Người thanh niên trợn mắt :
-Dân thủ đô sao khờ vậy ? Người Hà Nội nổi tiếng đanh đá lắm kia mà ...
Tôi nghe anh ta mai mỉa như thế nhưng chỉ biết im lặng ...Trong lòng tôi đang rầu rĩ bởi chuyện vừa rồi nên chẳng còn tâm trí đâu mà cãi vã với anh ta...Chứ theo tôi nghĩ thì cho dù Hà Nội hay Sài Gòn hoặc bất cứ nơi đâu chăng nữa bao giờ cũng có người tốt kẻ xấu mà thôi...
Thấy tôi không trả lời anh ta bèn ngồi xuống bên cạnh rồi đưa tay nâng cằm tôi lên...
Nhìn ngắm tôi đã đời anh bỗng đề nghị :
-Thôi trước mắt về chỗ của anh nghĩ tạm nha nhóc ? Có gì từ từ anh tìm cách kiếm lại đồ đạc dùm cho em há...
Tôi có còn gì để mất nữa đâu mà cảnh giác với lại đề phòng chứ ?
Vậy thì một liều ba bảy cũng liều...

Vừa chở tôi mà anh ấy lại ca hát líu lo có vẻ yêu đời lắm cơ...

''Người từ...là từ phương Bắc
Đã qua dòng sông...sông dài
Tìm đến nơi này...một nhà thân ái...
Ơi...tình Bắc duyên Nam...là duyên
Tình chung muôn đời...ta đắp xây...

Gặp ''chàng'' là ''trai mới lớn''
mắt duyên cười say...môi hồng...
Tình thắm đôi lòng...mộng vàng chung bóng...
Ơi...mảnh đất dâng hương...là hương
Cần lao chung đời...vai sánh vai...''

Tôi khều lưng anh ta rồi thắc mắc :
-Anh ơi hình như anh ca sai rồi...''Gặp nàng...nàng là thôn nữ'' mới đúng đấy anh ạ...
Không ngờ anh ta nạt :
-Kệ anh ! Ở Sài Gòn này toàn là chế lời lại ca mới vui ...Em là ''bắc kỳ con'' biết gì mà sửa lưng anh chứ ?

Tôi tức quá nhưng chỉ dám nghiến răng nói nho nhỏ :
- Dám gọi mình là ''bắc kỳ'' này,''bắc kỳ'' nọ nữa à ? Ư hừm...Hãy đợi đấy !

Nhà của anh ở ngoại ô Bình Chánh...và tuy nhỏ nhắn nhưng ngăn nắp,sạch sẽ khiến tôi rất thích...
Trưa hôm sau thấy anh khệ nệ xách về cái vali tôi mừng quá thốt lên :
-Úi trời...đúng là vali của em đây mà ! Sao anh lại tìm ra nhanh thế nhỉ ?
Long (tên anh ấy) trao lại cho tôi cái vali mà chỉ cười khẽ :
-Thì anh nhờ người ta đi chuộc về cho nhóc đó...Sao thích không ?
Lúc đó tôi mới chân ướt chân ráo đến cái đất Sài Gòn này nên nào hiểu chuyện đời vốn không đơn giản như mình nghĩ nên mừng rỡ nói lời cảm ơn anh ấy quá chừng chừng...
Thấy tôi vui,anh liền bảo :
-Vậy cứ ở đây luôn nha ? Mai anh đưa em đi làm thủ tục nhập học...nhóc há ?
Tôi ngại ngùng :
-Còn tiền ăn...tiền trọ thì sao hở anh ?
Long cười rạng rỡ :
-Chuyện nhỏ...Mai mốt khi nào ra trường,đi làm việc rồi thì ...trả lại cho anh sau cũng được...

Tôi sung sướng thét lên :
-Ôi...sướng quá đi mất !Vậy mà em cứ nghĩ...
Anh nheo mắt :
-Em nghĩ gì ?
Tôi định nói là cứ tưởng người Sài Gòn thì...ghê lắm (mẹ tôi bảo thế mà !)nhưng vội lảng sang chuyện khác :
-Dạ không...không có gì !

Những ngày sau anh vui vẻ đưa tôi đến trường làm thủ tục nhập học...
Rồi cứ đưa rướt suốt khiến tôi cảm động gì đâu...
Khi tôi thấy áy náy bèn rụt rè lên tiếng để mình tự đi xe buýt thì anh liền trợn mắt nạt :
-Đồ ''bắc kỳ con'' bộ muốn bị móc túi giựt đồ nữa hả ?
Anh làm một hơi :
-Cái mặt em khờ muốn chết...Lơ ngơ láo ngáo đi ra đường một mình thế nào cũng bị dụ dỗ thôi...
Tôi tức quá nên chơi lại :
-Hứ...em là sinh viên đại học năm nhất à nha ? Đừng tưởng bở...
Long thách :
-Ngon thì đi một mình thử coi...
Anh ấy nói chơi nhưng tôi thì làm thiệt...

Vì muốn làm cho lợi gan nên hôm nọ,tôi trốn một tiết học (nếu không thế thì anh ấy sẽ đến đón đúng giờ và tôi sẽ không thực hiện được ý đồ của mình) và đón một chiếc xe buýt lang thang ra chợ Bến Thành chơi...
Sau đó...tôi lại nhảy lên một chiếc xe buýt khác và ...trôi dạt ra tới bến xe miền đông...

Vừa bước xuống xe,tôi mới hoảng hốt khi phát hiện ra một việc...
Cái điện thoại di động cùng chiếc ví nơi túi quần tôi đã không cánh mà bay tự lúc nào...

Mãi cho tới trời gần sụp tối tôi mới dám bước đến quầy điện thoại công cộng gần đó gọi vào số máy của anh ấy...
Nghe tiếng tôi ấp úng phía đầu dây thì anh đã hốt hoảng la lên :
-Em đang ở đâu ? Cho anh địa chỉ đi...
Tôi hỏi người chủ quầy sách báo rồi rụt rè cho anh biết nơi mình đang đứng...

Gần một tiếng sau,anh xuất hiện...
Nắm lấy tay tôi,anh cuống quýt :
-Em làm anh muốn đứng tim...
Trả tiền điện thoại cho người ta xong,anh quay sang nhìn tôi rồi cất giọng trìu mến :
-Mình về đi nhóc...

Bước vào nhà rồi,anh mới bắt đầu la hét om sòm ỏm tỏi...
Nhưng lúc này tôi hiểu những lời nói ấy chẳng qua vì lo lắng cho tôi thôi nên không hề giận...
Trái lại tôi còn lên tiếng :
-Tại sao anh lại quan tâm đến em làm gì chứ ?
Không ngờ anh sững lại trong ít giây rồi bất ngờ nhào đến ôm chầm lấy tôi,thổn thức :
-Tại vì...anh yêu em ! Nhóc ạ...
Tôi sung sướng đến rơi nước mắt...
Bởi vì ...tôi cũng đã chờ đợi câu nói này từ lâu rồi cơ mà...

Đêm ấy cũng là lần đầu tiên chúng tôi nằm bên nhau...
Sau cơn ái ân cuồng nhiệt,tôi vùi đầu vào ngực anh mà tay cứ mân mê những sợi lông dày đặc kéo dài từ nơi ấy xuống phía dưới...
Trong khi đó,anh lại khe khẽ hát :

''Này em trai bắc kỳ...nho nhỏ
Này em trai ...tóc ''đờ mi gạc son''
Chiều hôm qua xuống đường ''mất bóp''
Em có buồn vì chẳng thấy...anh không ?

Này em trai bắc kỳ nho nhỏ
Này em trai có...nụ cười ngây thơ...
Thành khi không ...quãng đường im gió
Không gió...lấy gì...lang thang...
Em có ...thương thầm...anh không ?

Đời chim...muôn nhánh khổ nguy nàn
Mà anh...mang tội gốc chưa tan
Cửa chùa nào...mà không rộng mở
Quỷ sứ nào...chẳng muốn dung thân

Rồi khi qua giáo đường kiếm Chúa
Đội thánh giá...xin làm chiên ngoan...
Thấy có đứa đôi dài...đầu sừng
Chúa cũng xót thương...người lầm than

Này em trai bắc kỳ nho nhỏ
Này em trai tóc ''đờ mi gạc son''
Đạp xe hôn lối chờ anh ngỏ...
Quên hết giận hờn...thù ghét đám đông

Này...em...trai...bắc...kỳ...nho...nhỏ
Này em trai...mắt trời bao dung
Nhìn anh đi...hãy nhìn cho rõ...
Trước khi nhìn...đám đông
Trước khi vào...đám đông...
''

Tôi thụi vào ngực anh ấy rồi trêu :
-Suốt ngày cứ sửa lời bài hát của người ta không nhé !
Anh chỉ cười,ôm chặc lấy tôi rồi thì thầm :
-Anh thích vậy mà...

Vì đã thương rồi nên về sau tôi thường để ý đến anh Long và cảm thấy ngạc nhiên vì anh ấy hình như chẳng có nghề nghiệp gì cả thì phải...
Thỉnh thoảng anh lại đi đâu mất biệt vài ngày (những ngày đó anh nhờ bác xe ôm trước hẻm đưa đón tôi đi học),có khi lên đến cả tháng mới trở về nhà...
Mỗi lần đi xa về anh lại đưa tôi vào siêu thị mua sắm đủ thứ khiến tôi choáng ngợp...
Khi tôi thắc mắc thì anh lại ôm siết lấy tôi rồi thều thào qua hơi thở :
-Anh có phần hùn dưới miền tây ấy mà...Lâu lâu anh phải đi về dưới nhận tiền lời em ui...
Anh còn trêu tôi :
-Anh phải đi thường xuyên như vậy mới có tiền lo cho ''bắc kỳ con'' ăn học chứ ?
Trời ơi,sao lúc đó tôi lại dễ tin lời anh ấy đến thế nhỉ ?
Vì vậy,tôi cứ sống vô tư bên anh mà chẳng hề nghĩ ngợi gì...

Để rồi cho đến một buổi chiều kia...
Bác honda ôm đầu hẻm đón tôi trước cổng trường hốt hoảng nói :
-Cháu à,thằng Long nó bị bắt rồi...
Tôi tái mét cả mặt mày,nắm lấy tay bác hỏi dồn dập :
-Tại sao lại thế ? Bác có nhầm với ai không ? Anh ấy làm gì mà phải bị bắt cơ chứ ?
Bác ấy lắc đầu :
-Hình như nó là trùm đứng đầu một băng nhóm chuyên cướp tiệm vàng ở các tỉnh miền tây đó cháu...Công an họ bắt được đàn em của nó rồi lần ra hết...Từng người từng người một,tới nó là cuối cùng...
Ông bỗng nhìn tôi rồi buột miệng :
-Hình như nó linh tính hay sao đó nên mấy ngày trước có gửi bác cái này...Nó còn căn dặn nếu như có xảy ra chuyện gì thì đưa vật này cho cháu...
Nói xong,ông móc từ trong túi quần ra đưa cho tôi một hộp nhỏ...
Tôi run rẩy mở ra...
Chỉ có một thẻ ATM đứng tên tôi và một lá thư...

'' Th...thương !
Khi viết lá thư này,anh cầu mong cho nó đừng bao giờ đến tay em...Bởi vì nếu một ngày nào đó em nhận được thì chắc chắn một điều là anh đã ngồi sau song sắt cánh cửa của trại giam rồi...
Giờ đây thì em đã biết rõ ràng thân phận của anh phải không nhóc ?
Ừ...thì anh là một thằng ăn cướp ...
Anh không có lý do nào để biện mình việc làm tồi tệ của mình đâu...Nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều rằng : Kể từ lúc gặp và yêu em,anh đã muốn hoàn lương...
Nhưng than ôi,một khi đã dấn thân vào chốn giang hồ thì khó lòng rút chân ra khỏi được...
Thôi thì...đã sinh nghề ắt phải tử nghiệp ,cũng là lẽ thường phải không Th...?
Trước lúc chia tay,anh chỉ có một món quà nhỏ tặng em : Đó là một thẻ ATM đứng tên em với tài khoản là hai mươi triệu đồng ...Dẫu biết rằng đây là đồng tiền tội lỗi nhưng tấm lòng của anh đối với em là thật...mong em đừng từ chối...
Sau này không có anh bên cạnh...Em hãy tự lo cho bản thân mình nha ? Nếu như em không ngại thì cứ đến ở chung với Bác Bảy xe ôm...Bác ấy sống có một mình và là một người rất nhân hậu (chuyện này anh đã nói trước với bác rồi ) nên rất sẵn lòng đón nhận em...
Anh chẳng còn đầu óc đâu mà viết gì thêm nữa...Chỉ thành thật cầu chúc cho em sau này sẽ tìm được một người khác có nghề nghiệp đàng hoàng hơn anh,tốt hơn anh và người đó cũng sẽ thương em nhiều hơn anh bây giờ Th...nhé !
Vĩnh biệt !
Trần Long.''

Buông rơi lá thư để mặc cho nó bay theo gió...
Tôi đứng sững tại đấy ...nước mắt cứ nhạt nhòa...

''Seasions'' tức tưởi quẹt nước mắt :
-Thê thảm quá à ! Hic...
Không khí trong phòng bỗng trầm lắng hẳn đi...
''alucard999'' đến bên cạnh ''Wonder Angel'' giờ đây đang đầm đìa nước mắt, cậu nắm lấy tay bạn rồi hỏi :
-Nếu không thể kể tiếp được nữa thì bạn ngưng tại đây cũng được rồi...
''Wonder Angel'' ôm chầm lấy ''alucard999'' thút thít :
-Em buồn lắm,em nhớ anh vô cùng ...Anh có biết không ? Anh Long ơi...
Rót cho nhóc một ly nước,''gia_xau_ngheo'' đỡ cậu ngồi xuống ghế .Chàng lên tiếng :
-Em uống nước đi...
Một lát sau,thấy ''Wonder Angel'' có vẻ bình tâm lại nên ''galang84'' buột miệng :
-Rồi thời gian sau này,em sinh sống học tập ra sao ?
Nhóc đưa mắt nhìn mọi người rồi kể tiếp :
-Em đến nhà bác Bảy ở...Đi học nửa buổi còn nửa buổi thì em chạy xe ôm...Một thời gian sau,em kiêm dạy thêm cho vài đứa con nít trong xóm...để có tiền đi thăm nuôi anh ấy thường xuyên...
Mọi người ồ lên kinh ngạc...
''Wonder Angel'' đưa tay chùi nước mắt,cậu phấn khởi kể :
-Còn số tiền 20 triệu trong thẻ ATM thì em không bao giờ đụng đến cả...Em đợi ngày anh ấy mãn hạn tù sẽ cùng nhau đem số tiền ấy hiến tặng cho một cơ sở từ thiện nào đó...Hiện tại,em muốn chăm sóc cho anh ấy bằng chính sức lao động của mình thôi...
Mỗi lần đến thăm anh là hai đứa cứ khóc hoài,chẳng nói được gì hết...Anh ấy cứ kêu em đừng đến nữa và hãy quen với người khác đi nhưng em nhất định không chịu...Nhiều lúc ảnh giận anh la hét đuổi xua em mãi nhưng em vẫn cứ vào...Thế là,ảnh phải thua em thôi...
''Gia-xau-ngheo'' nghe đến đây bèn nhảy lên,hét lớn :
-Trời ơi...mai mốt tui phải kiếm ''bắc kỳ'' mà yêu thui... Vì ''bắc kỳ'' là chung tình nhất thế giới...
Mọi người thấy thế đều nở nụ cười...ngay cả ''Wonder Angel'' cũng vậy !
Chỉ có Luân là càu nhàu :
-Mấy người kể riết lạc đề hết trơn hết trọi à...Đây là tiết mục chuyện vui với chủ đề ''Yêu..tốc hành'' mà ? Sao ai cũng toàn kể chuyện buồn là như thế nào hả ? Biết vậy tui đưa qua bên mục ''NHỮNG LÁ THƯ TÂM SỰ'' cho rồi...Trời ơi là trời !
''A3_H'' nghe vậy bèn đồng tình :
-Ừ...đã nói là kể chuyện vui và ''dâm'' mà lị ? Sao càng lúc càng bi thảm quá đi...
''galang84'' khích tướng :
-Ông hay lắm...Ông giỏi lắm...Vậy thì tới phiên ông đó...Kể đi cha nội ! Xíiiii....
''A3_H'' thuộc dạng gà cứng cựa rồi nên đâu có ngán bèn hiên ngang bước ra pháp trường , ý lộn bước ra giữa phòng...Y tằng hắng vài ba cái rồi bắt đầu :
-Nói chung chuyện của tui thì....

Câu chuyện thứ tám : SEX...CAM ?

Loading disqus...